Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C6. Quá khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban đầu Lisa nghĩ rằng mình cần một khoảng thời gian để thích ứng với việc có hơn một người trong nhà, không hề nghĩ rằng chỉ một ngày một đêm đã quen. Mỗi ngày theo thói quen đều tỉnh dậy trên sàn, khác ở chỗ trên người lại có chăn đắp, rửa mặt chải đầu xong, trên bàn máy tính luôn để một phần ăn sáng. Dù cho vừa đeo tai nghe vừa làm việc, cũng quen có người đi lại trong phòng. Chẳng biết vì sao, trong lòng có một loại cảm giác ấm áp.

“Lisa! Đừng bừa bộn rác và đồ dùng ra như thế….”

Chaeyoung vốn đang ngồi ghế sô pha xem TV, không nghĩ tới vừa quay qua đã thấy Lisa làm bàn máy vi tính lộn xộn đến thế.

“Không có! Tôi đều đặt ở trên bàn mà.” Lisa hùng hồn nói.

“Cô nha! Vậy sọt rác kế bên dùng để làm chi?” Thứ gì cũng để trên bàn, rác vụn cũng để ở đó.

Lisa nhìn qua sọt rác hầu như không được dùng tới kia, nói: “Tôi cũng không biết nha. Để trang trí chứ sao.”

“Nghiêm túc một chút đi.”

“Được rồi!”

--

Lisa cẩn thận nhìn thoáng qua Chaeyoung, nội tâm liên tục đấu tranh có nên hỏi không, nhưng chuyện này là việc nhà của nàng, có phải là nhiều chuyện quá không? Dù vậy cũng không kiềm chế được sự hiếu kì.

“………Có chuyện……..Chaeyoung à……….” Lisa nhìn Chaeyoung, ấp a ấp úng nói.

“Làm sao vậy?” Kỳ quái, Lisa cứ làm sao ấy. Muốn nói thì nói, sao còn chần chừ gì đó.

“Cô…….cô cùng với gia đình suy cho cùng đã xảy ra chuyện gì?”

Vì sao một gia đình êm đẹp lại biến thành như vậy? Ngay cả con gái mình cũng có thể vứt bỏ.

Chaeyoung trầm mặc. Nhìn Lisa thấp giọng hỏi: “Cô thật sự muốn biết?”

“Ừ.” Lisa gật đầu.

---

Vài chục năm trước.

Lúc đó, nhà họ Park mỗi ngày đều là cười thoải mái. Trong nhà có ba, mẹ, anh trai, chị gái và Chaeyoung. Anh trai vô cùng thông minh, dường như là thừa hưởng trí tuệ của ba. Năm đó anh trai mới mười tuổi nhưng hiểu biết đã nhiều, làm cho Chaeyoung rất kính nể, mỗi ngày đều thích cùng anh trai ra ngoài chơi đùa.

“Anh hai….anh muốn đi đâu?” Chaeyoung nhỏ bé chạy một đoạn mặt đã đỏ hồng.

“À? Anh hai muốn đi thư viện tìm tài liệu. Chaengie ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về đi!” Anh ôm lấy em gái bé bỏng, cố ý nhéo nhéo má phúng phính của nàng.

Chaeyoung vừa nghe thấy anh hai định đi ra ngoài, lập tức vui vẻ kêu: “Em cũng muốn đi em cũng muốn đi! Muốn cùng anh hai đi!”

“Chaengie!! Làm sao mà quấy rối anh hai vậy! Tránh cho anh con đi ra, nhanh lên!” Park mẹ tại phòng bếp bận bịu làm xong, thì thấy Chaeyoung quấn quýt bên anh mình đòi đi ra ngoài cùng.

Chaeyoung giận dỗi chu môi nhỏ, nhìn anh hai nói: “Không biết đâu! Người ta cũng muốn đi!”

“Em nha!”

Anh buồn cười nhìn Chaeyoung, ngồi xuống cùng nàng nói: “Chaengie, em biết anh hai thích nhất là trẻ ngoan. Trẻ ngoan phải nghe lời mẹ nói, em bây giờ như vậy là không ngoan nha. Nếu vậy anh hai cũng sẽ ghét Chaengie đó!”

“Ô ô ~ Anh hai đừng ghét Chaeng! Chaeng sẽ rất ngoan mà!” Chaeyoung vừa nghe anh hai nói, suýt chút nữa là rơi nước mắt.

Anh hai xoa xoa đầu nàng: “Tốt lắm. Em xem, bây giờ em rất nghe lời, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh trở về.”

“Dạ!”

Tới cuối tuần, cả nhà cùng ra ngoài đi ăn.

“Oa! Nhà hàng thật lớn!” Chaeyoung vui sướng la to.

“Chaengie, cẩn thận một chút!” Anh hai trông chừng Chaeyoung có thể hay không đi vấp vào vật gì.

Park mẹ nhìn con trai lớn chú ý săn sóc cô em út Chaeyoung, cười ha ha nói: “Ông xem, Jaehyung rất giống ông hồi nhỏ này. Một người mạnh mẽ thích chăm sóc người khác.”

“Đó là bởi vì hưởng di truyền từ tôi a!”

Park ba kiêu ngạo nhìn con trai. Cho dù là môn học gì, thể thao cũng thế, Park Jaehyung đều tinh thông. Tương lai nhất định là nhân tài siêu việt. Trò giỏi hơn thầy, hơn vạn người!

Sau khi ăn xong, cả nhà cùng nhau đi bộ về, dọc theo đường đi cười vui vẻ. Lại không ngờ rằng một gã say rượu lái xe, mất tay lái lao lên vỉa hè. Người đi bộ trên đường đều mau chóng né ra, gia đình họ Park cũng nhanh tránh sang một bên, nhưng không phát hiện Chaeyoung còn đang vui đùa, trước mắt thấy xe sắp đụng vào Chaeyoung…

“CHAENG!!” Jaehyung khẩn thiết hô to, nhào tới đẩy Chaeyoung ra, bản thân mình bị xe đụng vào văng lên, bay ra xa một quãng.

“JAEHYUNG!!”

Park ba, Park mẹ kinh hoảng hô to. Không ai quan tâm đến Chaeyoung còn đứng ngây người ở một bên. Tiến lên nhìn Jaehyung nằm trên vũng máu, thống khổ quỳ xuống.

Xe cứu thương tuy rằng đến nhanh, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều hơn nữa lực va chạm mạnh, cuối cùng thông báo không có cách cứu chữa. Từ đó nhà họ Park lâm vào khổ đau, vốn là gia đình êm ấm cứ như thế đã bị nghiền nát.

Mà Chaeyoung đương nhiên lại thành đối tượng trút giận. Người nhà mỗi người đều đối nàng không có cảm thông, tức giận đối nàng mắng nhiếc: Vì sao người mất không phải nàng. Bảo nàng đền lại sinh mạng cho Jaehyung. Cũng xem Chaeyoung như là không khí, có chuyện gì tức giận thì đều trút lên đầu nàng.

---

“Thì ra……cô còn có một người anh trai……”

“Đúng vậy. Đã từng có……một người anh yêu thương tôi...…”

Nhắc đến quá khứ, Chaeyoung cũng không kìm được nước mắt nữa, từng giọt lệ lại rơi. Ngay lúc đó nàng không hề hay biết vừa xảy ra chuyện gì, chỉ biết anh hai sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa. Lại phải chịu ánh mắt thù hận của người nhà.

Thấy Lisa đang chìm sâu vào suy nghĩ. Chaeyoung mỉm cười nói: “Không có việc gì. Tôi cũng đã nghĩ thông suốt.”

Đúng vậy. Tất cả tôi đã chịu quen rồi.

“Thế nhưng…….Vết thương ở nội tâm cô có thể khép lại chứ?” Bề ngoài giả vờ kiên cường, nhưng nội tâm chắc vô cùng yếu đuối.

“Tôi……………” Chaeyoung không sao phản bác lại lời nói của Lisa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top