Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần đây, Thanh tra cao cấp Tổ Pháp y Kim Jongin luôn chỉ quan tâm đến học thuật pháp y tự nhiên cảm thấy có chút buồn bực.

Bởi vì sao? Đó là bởi vì gần đây bạn gái của anh không có thể hiện hành động yêu thương nào đối với anh. Trong thực tế, chuyện này cũng chẳng có gì, hai người bọn họ đều thuộc loại nghiện công tác, bây giờ cùng lúc xảy ra vài vụ án mạng đặc biệt, xét theo tính tình luôn tràn ngập chính khí ghét ác như cừu của bạn gái anh mà nói, một lòng lao vào phá án cũng rất bình thường, trước đây cũng không phải chưa từng có. Hơn nữa, bình thường anh không phải thích nhất Jennie là vì cô ấy không giống với những người con gái khác, cả ngày chỉ thích làm nũng với bạn trai hay sao?

Ví dụ như Mino và Nayeon, cả ngày quấn quít với nhau, mặc dù cảm thấy bọn họ rất hạnh phúc, nhưng ở trong lòng anh suy nghĩ vẫn cảm thấy vậy không nên. Tương đối mà nói, Jennie có cá tính rất độc lập, chưa bao giờ làm nũng hay ỷ lại. Mà dạng tình cảm ổn định này đúng như ý anh muốn. Chỉ là, vẫn cảm thấy còn thiếu một cái gì đó, Kim Jongin lắc đầu.

Tựa như lần này, ngoại trừ cái đêm sau ngày phá được vụ án mới, cô cùng anh về nhà anh ăn cơm tối, bọn họ cũng không có hẹn hò thêm lần nào. Số lần gặp mặt không nhiều lắm, mà mỗi lần gặp gỡ cũng đều là vì công việc. Trên mặt Jennie không có nụ cười, toàn bộ sự quan tâm đều dồn về vụ án, chân mày nhíu chặt, gương mặt nghiêm túc, khiến cho một người luôn tập trung quyết việc công như anh có chút chán nản.

Còn bây giờ, nhận được điện thoại thông báo anh vội vã chạy tới nhà hàng Itawon, mặc dù hiện trường có rất nhiều người, nhưng cái đầu tiên mắt anh nhìn thấy được chính là bạn gái cũa mình, vẻ mặt lo lắng đang đứng bên trong dây ngăn cách của cảnh sát.

"Kim Jennie, em cẩn thận một chút. Ở đây có chuyện gì?" Kim Jongin kéo Kim Jennie về phía sau, vừa cài thẻ cảnh sát lên áo vừa hỏi cô.

"20 phút trước có người ném lựu đạn vào Lee Hyuk, lúc đó em đang hỏi chuyện hắn." Lee Hyuk đang ngồi trên mặt đất cách đó không xa còn đang sợ hãi mà mắng thằng cháu của mình đã sớm chuồn đi trước tiên, Minyoon cũng ở gần đó đang áp chế một tên đàn ông, lại trao cho Kim Jongin một cái nhìn không cần lo lắng, Kim Jennie một lần nữa nhìn về phía bên trong dây ngăn cách của cảnh sát.

"Không có gì, Madam Park đã cứu em. Trên tay cô ấy còn đang giữ qủa lựu đạn để nó không phát nổ, Sếp John Tổ Phá mìn đang đánh giá quả lựu đạn kia, để xem nên xử lý như thế nào là tốt nhất."

Kim Jongin cũng rướn cổ lên nhìn Madam Park vô cùng bình tĩnh đang ngồi trên bậc thềm cùng với Sếp John, xoay người lại nhìn thấy trên mặt Kim Jennie không giấu được vẻ lo lắng, trong lòng bỗng nhiên có chút khó chịu.

Kim Jennie không có tâm trạng quan tâm phản ứng nhỏ của Kim Jongin, trong lúc này lòng cô tràn đầy lo lắng, căng thẳng không yên. Cho dù nói như thế nào, Park Chaeyoung cũng là vì cứu cô, cho nên mới rơi vào hoàn cảnh hiện hiện, lỡ như không xử lý tốt, lỡ như lựu đạn phát nổ thì phải làm sao?

Tay của Kim Jennie vô thức mà nắm chặt từ từ.

Mặt than Thanh tra Park ở bên kia thật sự vô cùng bình tĩnh, cô rất bình tĩnh ngồi ở đó nghe Sếp John nói một tràng, trên mặt cũng không có biểu hiện gì. Ngoại trừ động tác giữ nguyên tay, cả người cô cũng thật lười nhác, thậm chí đến tư thế ngồi cũng toát ra một vẻ bình thản nhàn hạ.

"Madam Park, cô làm rất tốt, không cần sợ, cứ giữ bình tĩnh như vậy. Chỉ cẩn cô ấn không buông ra, nó sẽ không phát nổ." Sếp John cảm thấy nói những lời này thật sự rất dư thừa, bởi vì người con gái trước mặt căn bản cũng không có một chút biểu hiện lo lắng sợ hãi. Cầm quả lựu đạn nhàn nhã tự tại giống như đang cầm quả táo ở nhà, thật không hổ danh là vị Thanh tra xinh đẹp, băng sơn lạnh lùng không bao giờ biến sắc nổi tiếng số một ở trong Sở Cảnh sát.

"Chờ sắp xếp bao cát ổn thỏa, tôi sẽ chỉ cho cô làm sao để chuyển lựu đạn vào tay của tôi."

Park Chaeyoung ngẩng lên nhìn thoáng qua bao cát, lại nhìn lướt qua vị Thanh tra cao cấp người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh này, khẽ nói:

"Bây giờ chuyển tay, lỡ kíp nổ đụng vào thuốc súng bên trong đó thì nó sẽ nổ ngày, vậy chẳng phải là càng nguy hiểm hơn? Sếp yên tâm, tôi xử lý được."

Sếp John bất ngờ:

"Cô tự xử lý? Không phải đâu, quả lựu đạn này là..."

"Là do nước Bỉ sản xuất, loại lựu đạn PRB NR430. Bán kính sát thương hiệu quả là 9 met, bán kính an toàn là 20 met, thời gian kích nổ là 4 giây." Ánh mắt của Park Chaeyoung dừng trên quả lựu đạn nắm trong tay, thản nhiên nói.

"Nói cách khác tôi đưa lựu đạn nào đặt ở trong bao cát, tôi vẫn còn 4 giây để thoát thân." Chống lại ánh mắt ngạc nhiên của Sếp John, gương mặt Park Chaeyoung không biến sắc nói tiếp:

"Trước đây tôi từng làm việc trong Đội Xử lý bom mìn ở Anh Quốc, và cũng từng xử lý loại lựu đạn này."

"Thì là là người trong nghề." Sếp John miễn cưỡng nở nụ cười, mà tầm mắt Park Chaeyoung dừng lại trên mặt ông được hai giây thì phản ứng lại.

"Trong quả lựu đạn này có lẽ có năm mươi hai viên bi thép 0,1 gram, một khi phát nổ, lực sát thương rất lớn. Cho nên tôi cảm thấy để an toàn hơn..., nên lùi dây an toàn thêm 5 met nữa mới được."

Giọng điệu thật nhẹ nhàng, lại mang theo quyết đoán không gì ngăn cản được. Sếp John há hốc miệng rồi khép lại, sắc mặt về sau càng khó coi, nhỏ giọng phân phó cấp dưới lùi dây an toàn về sau 5 mét.

"Sao rồi? Cô... ổn chứ?" Kim Jennie lòng tràn đầy căng thẳng sợ hãi vẫn là không thể dằn lòng, cũng không để ý Kim Jongin can ngăn, bước qua dây ngăn cách của cảnh sát chạy đến bên cạnh Park Chaeyoung, lo lắng hỏi han cô ấy.

"Cái gì?" Park Chaeyoung nhướng mắt, nhìn thấy ở trong con ngươi đen láy giống như mặt nước hồ mùa thu lại lờ mờ ẩn chứa lo lắng, chớp đôi mắt trong trẻo sáng ngời. Không biết vì sao, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác hạnh phúc.

"Cô đang lo lắng cho tôi sao?"

"Ai, ai lo lắng cho cô!" Kim Jennie quay đầu sang một bên, lúng túng nói.

Park Chaeyoung hơi nhếch khóe môi, lờ mờ tạo ra một đường cong.

"Yên tâm đi."

Kim Jennie nhất thời giật mình đứng yên tại chỗ, rõ ràng chỉ có ba chữ, lại cảm thấy có thể hoàn toàn tin tưởng cô ấy, trong lòng cũng dần trở nên yên ổn.

"Vậy, tôi ở bên ngoài dây an toàn chờ cô." Dừng một chút, cô mới lấy hết can đảm nói:

"Lần này cô đã cứu tôi, để đáp lại, tôi mời cô ăn một bữa ngon."

Park Chaeyoung mỉm cười, lắc lắc đầu lại không thấy nụ cười nữa.

"Được."

-------------------

Chờ tất cả mọi người lùi đến một khoảng cách an toàn, sĩ quan cảnh sát chất xong bức tường bao cát, sau đó cũng nhanh chóng rời đi, Chaeyoung cố định tay phải không di chuyển, nhẹ nhàng đứng lên, từ từ đi đến bức tường bao cát.

Kim Jennie đứng ở bên ngoài siết chặt tay tập trung tinh thần nhìn Park Chaeyoung từ từ đưa lựu đạn vào trong đáy của bức tường bao cát, sau đó phóng đi như một mũi tên, ngay lập tức phát huy hết sức lực mạnh mẽ chạy nhanh về phía trước. Vào lúc lựu đạn phát nổ Park Chaeyoung dang hai tay tay ra, dùng một tư thế duyên dàng nhảy lên, lực nhảy và độ cao thật khiến cho người ta bị rung động. Kim Jennie thậm chí có thể nhìn thấy ngọn lửa phía sau lưng Park Chaeyoung như đang giương nanh múa vuốt, rất kỳ lạ là không làm tổn thương cô ấy một chút nào. Cuối cùng, chụm đầu gối lại rơi xuống đất cực kỳ đẹp trai.

Kim Jennie thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện từ nãy giờ mình vẫn luôn nín thở.

Khoan đã, cực kỳ đẹp trai? Đầu cô chắc bị hỏng mất rồi, con gái thì làm sao lại đẹp trai a!

Bị sét đánh bởi chính suy nghĩ vớ va vớ vẩn của mình, đến khi cô nhìn lại thì thấy Park Chaeyoung đang đi tới trong tiếng reo hò của mọi người, trên mặt vẫn luôn mang theo vẻ thờ ơ và lãnh đạm quen thuộc. Không cầm được lòng, Kim Jennie nở một nụ cười chân thành với cô ấy.

Là người đứng đầu, cô còn cần quay về Sở để tự mình thẩm tra kẻ tấn công tạo bạo có ý muốn giết chết Lee Hyuk còn liên lụy sang cô. Ban đầu cô muốn tự mình nói tiếng cám ơn Park Chaeyoung, nhưng sau đó thấy có nhiều người vây xung quanh cô ấy, Sếp John cần xử lý hiện trường, rồi Jongin lại chuẩn bị lấy chứng cứ, trong lúc nhất thời không chừng cô ấy cũng không ra được. Cô suy nghĩ nói tiếng cám ơn ơn cũng chưa muộn, trước hết cứ quay về Sở đã.

Trước lúc lên xe, cô lại dành thời gian nhìn về hướng Park Chaeyoung, lại thấy tướng đi của cô ấy hơi kỳ lạ, giống như có chút khập khiễng. Không lẽ là do lúc nãy đáp xuống làm trật chân? Có nghiêm trọng không? Có cần đưa cô ấy đi bệnh viện không? Bên cạnh cô ấy có nhiều người như vậy, lát nữa chắc chắn sẽ có người phát hiện thôi. Hơn nữa, hiện cô cũng rất bận, bản thân còn phải nhanh chóng đi thẩm vấn nghi phạm, vẫn là không nên làm phiền cô ấy thì sẽ tốt hơn, lỡ như lại giống như lúc trước đổi lấy một nụ cười lạnh lùng châm chọc thì phải phải làm sao.

Vì thế, Thanh tra Kim vẫn luôn làm việc khôn khéo quyết đoán lại dùng phương pháp của đà điểu* tự hỏi tự đáp để an ủi bản thân, mang theo một chút lo lắng lên xe.

*Đà điểu hay có cái màn rụt cổ lên xuống í, cách cô Kim tự hỏi tự đáp là ám chỉ kiểu như vậy, không ra quyết định được.

Chờ đến khi ngồi trên xe, cô đột nhiên nhớ tới một vấn đề rất then chốt. Tại sao, lúc ấy Park Chaeyoung lại trùng hợp xuất hiện ở đó?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top