Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Park Tổng, cô Jennie đã đến rồi.."
Chaeyoung gật đầu, sau đó nhanh chóng bước vào phòng họp.
Jennie đang ngồi cạnh người đại diện, mắt thủy chung đặt trên người Chaeyoung.
" Park Tổng, cô có hướng giải quyết gì không.."
Quản lý Ahn trầm mặc khẽ hỏi.
" cứ hỏi cô Jennie, dù sao đây cũng là sự nghiệp của cô ấy. Hình ảnh rõ nét như vậy, chúng ta còn lời nào để biện minh đây "
Jennie nhìn Chaeyoung ngồi đó buông lời cao lãnh, một ánh nhìn cũng không thèm nhìn cô. đột nhiên lại muốn khóc, không hiểu sao lại tủi thân vô cùng..
" chuyện này chắc chắn cô ấy bị hãm hại " Đại diện của Jennie là Mino lên tiếng.
" chúng tôi ép cô ấy đi hẹn hò sao ? Nói mấy lời vô trách nhiệm thế này, tôi cảm thấy dường như cô ấy không có phép tắt là do người đại diện quản lý không tốt "
Chaeyoung ngữ khí lạnh lẽo đáp.
" cứ như truyền thống của yg, im lặng, tôn trọng đời tư của nghệ sĩ..dẹp loạn một chút "
Nói rồi Chaeyoung đứng dậy, không kiên nhẫn liền rời đi.
Jennie lúc này dường như mới tỉnh lại, nàng nhanh chóng chạy theo phía sau Chaeyoung.
" nói chuyện một chút đi " Jennie nắm cánh tay Chaeyoung, khẩn trương nói.
Chaeyoung xoay người nhìn nàng rồi lại nhìn đám người hống hớt đằng kia, đành trở về phòng của mình.
" làm sao vậy " Chaeyoung ngồi trên sofa, nhàn nhạt hỏi.
" tại sao em lại không nói gì về chuyện chị hẹn hò, em không thắc mắc sao "
Jennie yếu ớt hỏi, ánh mắt một giây cũng không rời Chaeyoung.
" không có, đó là chuyện cá nhân của chị em không để tâm "
Chaeyoung nhìn ra cửa sổ, nhàn nhạt đáp.
" Chaeyoung, chiếc nhẫn trên tay em đâu rồi "
Điều cuối cùng nàng có thể hỏi.
" chỉ là một phụ kiện nhỏ, không thích nữa nên vứt rồi "
" em nói dối "
Jennie cầm túi xách chạy ra bên ngoài, Chaeyoung nhìn ngón áp út chơ chọi của mình..sau đó lại nhìn bàn tay nàng lại đeo một chiếc nhẫn xinh đẹp khác.
Chaeyoung biết, đoạn tỉnh cảm này kết thúc rồi.
Chaeyoung từ dạo ấy vẫn duy trì trầm mặc.
Cô ngoại trừ làm việc còn có chút liên lạc cùng Jieun.
" hôm nay đi xem phim nhé "
Chaeyoung mặc một chiếc áo sơ mi trùng hợp với Jieun đồng dạng, cả hai như đôi tình nhân đi bên cạnh nhau.
Cả hai tiến vào rạp phim khi nơi này đã như thế đông đúc người.
" mình đã bảo cậu đừng lề mề, thấy chưa trễ rồi đó "
" xin lỗi mà "
Chaeyoung nắm lấy tay người kia mỉm cười nói. Cả hai yên vị ngồi xuống, chỉ là không biết từ lúc bắt đầu đã có người để ý đến hai người.
Jennie thất thần ngồi đó nhìn bọn họ vui vẻ nói cười, tâm nàng đau đớn cực liệt, tại sao lại là cô ta, không phải mà..
Chiếc kính cùng bóng tối che khuất đi dòng lệ tuôn chảy nơi mắt nàng, tay Jennie như ù đi cũng không xem được màn hình đang chiếu cái gì.
Nàng đột nhiên nghĩ đến ngày tháng đó Chaeyoung từng chút cẩn thận chăm sóc mình. Hiện tại đặc quyền đó lại dành cho một người khác. Jennie cắn chặt tay ngăn tiếng nấc nghẹn tuôn ra..
Nàng ghen tị, nàng không muốn Chaeyoung thuộc về ai cả.
Rốt cuộc bộ phim cũng kết thúc, Jongin kế bên nắm tay nàng đứng dậy. Chaeyoung nhìn thấy nàng rồi nhưng ánh mắt không tràn đầy ngọt ngào như trước. Tựa như người xa lạ gật đầu chào nhau..
Jennie muốn hỏi, tại sao lại đột nhiên đối với nàng như vậy. Tại sao lại bỏ mặc nàng không để ý tới. Tại sao không thương nàng thật nhiều nữa..
Cô ta ôm lấy Chaeyoung, hai người bọn họ cười nói với nhau.
" em chỉ đối tốt với một mình chị thôi "
Chaeyoung em hỗn đãng, gat người.
Ai cho em vứt bỏ chị như thế.
Nội tâm nàng có bao nhiêu sôi trào giờ phút này chỉ có thể nhìn bóng lưng Chaeyoung khuất xa.
Jennie ngồi trên ghế thu hai chân nhìn trời. Nàng quả nhiên linh cảm đúng, nàng thực sự mất Chaeyoung rồi..
" Jennie, Jongin thằng bé gọi tới hỏi con tại sao không nghe điện thoại của nó "
Mẹ Kim từ bên ngoài đi vào, hơi khựng lại vì thấy Jennie thất thỉu ngồi đó.
" con làm sao vây, bệnh sao "
" mẹ, ngày hôm đó có phải xảy ra chuyện gì không "
Jennie yếu ớt nói, đôi mắt long lanh như con mèo nhỏ bị người ta vứt bỏ.
" không có, con đừng để ý..không phải đang hạnh phúc với Jongin hay sao ? Mấy chuyện này đừng hỏi đến "
Jennie cười gượng, bọn họ quả nhiên là luôn xem nàng như một con ngốc.
" đi mua sắm với mẹ đi, con ở nhà như vậy cũng không tốt.."
Mẹ Kim nài nỉ nói, không muốn con gái chìm vào u uất. Jennie gật đầu, đột nhiên cảm thấy nơi này thật ngột ngạt.
" jennie, con xem cái áo này thật sự rất đẹp.."
Bọn họ đã đi qua bao shop quần áo rồi vậy mà Jennie vẫn cao lãnh không buồn động tâm.
Bên ngoài truyền ra tiếng huyên náo quen thuộc khiến Jennie chú ý, thân ảnh ba người đứng mua búp bê ở tiệm bên cạnh thật sự đáng yêu như một gia đình nhỏ.
Jennie sẽ nói thế, nếu trong đó không có Chaeyoung cùng nữ nhân kia.
Nàng nhận ra đứa nhỏ đó, nó cũng đã nhìn thấy nàng.
Bọn họ đứng đối diện nhau chỉ cách vài bước chân. Chaeyoung nhìn thấy nàng vẫn là cái gật đầu nhàn nhạt đó. Jennie chán ghét tột độ...
" tiểu Chaeng, mợ út đi thôi.."
Mẹ Kim từ bên trong đi ra tìm Jennie cũng thấy được cảnh tượng này.
" mợ út " hai từ đó không còn dùng để gọi nàng nữa mà là một nữ nhân khác. Jennie mỉm cười chua chát nhìn bọn họ.
" Chaeyoung, bác sĩ Lee.."
Mẹ Kim hơi bất ngờ nhìn bọn họ, lẽ nào..
" tiểu Chaeng, đi thôi..con không muốn thấy đồ đáng ghét này nữa "
Hayul kéo tay Chaeyoung chán ghét nhìn nàng.
" tiểu yul, con không được hỗn.."
Chaeyoung nghiêm mặt nói.
" lúc mà tiểu Chaeng ngất xĩu, con thấy cái người này đi cùng một chú khác đó..họ đi vào cái tiệm đó đó, tiểu Chaeng nói người yêu nhau mới đi vào đó mà "
Chaeyoung cười gượng nhìn đứa nhỏ, chả trách ngày hôm đó mẹ đột nhiên đến thăm cô.
" Hayul, mau xin lỗi cô Jennie đi "
Con bé nhìn Chaeyoung cuối cùng vẫn nhẫn nhịn cúi đầu.
" Hayul xin lỗi " sau đó dùng hết sức bình sinh liền kéo tay Chaeyoung rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top