Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Woojin gọi điện cho Hyungseob, nhưng đương nhiên là cậu không bắt máy. Cậu như một ảo thuật gia, biến mất khỏi cuộc đời hắn chẳng để lại dấu vết nào ngoại trừ sự trống trải trong tim hắn.

- CON MẸ NÓ AHN HYUNGSEOB, CẬU Ở ĐÂU? - Woojin chửi thề khá lớn tiếng, làm hai ba người quay lại nhìn. Tuyệt vọng, hắn chẳng biết đi đâu mà tìm Hyungseob. Đột nhiên, điện thoại hắn có một cuộc gọi lạ tới. Đang lửa giận phừng phừng che mất lý trí, hắn chẳng đề phòng mà trực tiếp nghe máy. - Ai? Gọi cái gì?!

- Là mình, Hyungseob. - Chất giọng mềm mại kia như cơn gió ngọt ngào cuốn quanh trái tim hắn, làm dịu đi nhiều phần. - Có vẻ như cậu không muốn nghe giọng mình nhỉ?

- HYUNGSEOB, CẬU ĐANG Ở ĐÂU?! - Woojin gần như hét vào điện thoại.

- Chắc cậu cũng biết rồi, mình sẽ sang thành phố Y. - Hyungseob thở hắt ra một hơi. Cậu đang kìm nén bản thân không yếu đuối mà bật khóc như đêm qua, để không ảo tưởng huyễn hoặc rằng hắn đang quan tâm tới cậu mà thêm đau lòng. Cậu run run, nói. - Mình xin lỗi.

- Con mẹ nó đừng nói xin lỗi, cậu đang ở đâu? Tôi qua với cậu. - Woojin hỏi lại lần hai.

- Không cần đâu, mình sắp đi rồi. - Hyungseob cười cười. - Cảm ơn vì đã quan tâm mình, ít nhất là trong lúc này.

- Mình không cho cậu đi đâu hết! - Woojin gằn giọng. - Xin cậu ở lại với mình đi. Mình, thực sự vô cùng nhớ cậu. Cậu luôn là người chiều mình theo ý mình mà, thêm một lần này nữa thôi.

- Xin lỗi, lần này thì không được rồi. - Hyunseob nhẹ giọng. - Xe mình tới rồi. Mình đi đây.

- CON MẸ NÓ AHN HYUNGSEOB!!! - Woojin gần như hét vào điện thoại. Nhưng bên kia, chỉ đáp tại hắn bằng tiếng "tút" dài.

Thế là Hyungseob đi, đi thật rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top