Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#10.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Woojin không phải là người thích đến club, tuy nhiên oái oăm thay hắn lại chơi với một hội coi club như căn nhà thứ hai của mình. Ha Sungwoon dù sao cũng là nghệ sĩ nên vẫn còn biết tiết chế, hội hè bay lắc có giới hạn, chứ cậu em Lai Kuanlin nằm ngoài vòng giải trí thì xây luôn nhà riêng trên nóc Arena luôn rồi. Woojin đinh ninh Kuanlin sẽ tham gia mỗi buổi tiệc rượu mừng sinh nhật bản thân mà bố mẹ cậu tổ chức cho vào tối ngày mai, hắn cũng đã có thiệp mời, chứ không nghĩ cậu em lại chơi lớn bao trọn club để vui một lần trước ngày sinh nhật như thế này. Hắn vừa lái xe vừa kết nối điện thoại, ở đầu dây bên kia giọng nói buồn buồn ngái ngủ vang lên:

"Ừm... Woojin?"

"Hyungseob, qua phòng tôi, ở ngăn thứ hai tủ đầu giường có một hộp quà, cậu mang tới Arena club cho tôi được không?"

Hyungseob thầm nghĩ, giờ mới là mười một giờ, tuy cậu đã đi ngủ nhưng dịch vụ ship hàng ở thành phố này chưa có đi ngủ đâu, tuy nhiên cậu vẫn đồng ý vì biết đâu là đồ quan trọng. Phòng Woojin không bao giờ khóa, không biết vì hắn tin tưởng vào sự khuôn khổ nề nếp của người trong nhà hay là trong phòng vốn dĩ chẳng có thứ gì để mà giấu giếm. Lần đầu vào phòng Woojin, phòng hắn cũng trang trí và sắp xếp giống như phòng Hyungseob, chỉ khác cậu có một giá sách thì hắn có một tủ trưng bày toàn mô hình, rồi đựng cúp, ảnh, quà của fan hâm mộ, thậm chí là mấy tờ certificate của studio hắn từng tham gia hồi ở Busan. Hyungseob mở tủ, lấy món quà được bọc cẩn thận mang tới Arena.

Hai người gặp nhau ngay trước cửa ra vào. Woojin nhìn Hyungseob chỉ kịp khoác một cái áo sơ mi mỏng, thở dài. Tuy rằng áo da đang mặc trên người không hợp với cậu ấy lắm, nhưng đành vậy.

Hyungseob chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy Woojin cởi áo, rồi chìa tay ra trước mặt cậu. Cả hai trơ mắt nhìn nhau một lúc, thế rồi Hyungseob vừa giơ tay lên định cầm áo thì có người loạng choạng bước đến sau lưng Woojin.

Bae Jinyoung tay vẫn cầm chai rượu vang, ớ người:

"Anh Woojin còn làm gì ở đây? Kuanlin sắp cắt bánh sinh nhật rồi đấy? A, đây là anh dâu mà Kuanlin nói đấy hả? Anh đến đây rồi thì vào cùng đi!"

Woojin lắc đầu: "Cậu ấy phải đi về."

"Làm gì có chuyện đi về dễ như thế được, đến tận đây rồi." Jinyoung bước đến nắm cổ tay Hyungseob. "Anh dâu, vào chơi một lát được không?"

Mặt thì dịu dàng mời gọi mà sao giọng cậu dọa dẫm thế? Hyungseob thầm nghĩ, rồi cũng gật đầu.

"... Cũng được."

"Anh thấy chưa Park Woojin." Jinyoung cười lớn, vòng tay qua vai cả hai người kéo vào bên trong. "Anh bảo vệ người ta kĩ quá đấy, người ta có cần đâu, anh dâu nhỉ?"

"Tôi là Hyungseob."

"Được rồi, anh Hyungseob, em là Jinyoung, chắc anh biết rồi." Jinyoung cũng là nghệ sĩ trực thuộc BMN, Hyungseob không phải không biết cậu.

Trong club cũng không quá ồn ào như Hyungseob tưởng, đám đèn led đủ màu được tạm tắt để Kuanlin thổi nến. Lai thiếu gia tuy không thuộc giới giải trí nhưng có gương mặt hoàn toàn có thể đánh bại rất nhiều minh tinh nổi tiếng, cậu đứng giữa sân khấu lớn, giữa một đám văn nghệ sĩ vây quanh mà không lép vế chút nào. Một đám con gái đứng cạnh Kuanlin, liên tục giục giã cậu ước nguyện, Kuanlin chỉ cười to nói thật vớ vẩn.

"Ước đi Kuanlin, vớ vẩn thì cũng là thủ tục." Sungwoon đẩy tay Kuanlin. "Nào, không ước thì anh không tặng quà đâu."

"Làm như em cần ấy. Năm nào anh cũng tặng thuốc xịt muỗi cho em! Ha Sungwoon! Nhà tôi không bao giờ có muỗi! Ước thì ước, ước gì Ha Sungwoon không bao giờ tặng thuốc xịt muỗi cho tôi nữa!"

"Năm nay anh có tặng thuốc xịt muỗi cho em nữa đâu. Này, xịt gián đấy, anh mua tận bên Pháp."

"Ha Sungwoonnnn!"

Kuanlin làm mình làm mẩy với Sungwoon một lúc thì cuối cùng cũng thấy Woojin. Ngay lập tức đối tượng cà khịa được thay đổi, cậu nhướn nhướn mắt, thảy cho Woojin cái ly:

"Không gọi điện hối anh như hối vợ đẻ thì chắc anh không đến đâu nhỉ?"

"Tại không mang quà, ngại đến." Woojin cười. "Bây giờ quà đây rồi anh mới dám góp mặt đấy chứ. Nào Kuanlin, sinh nhật vui vẻ. Hai mươi hai tuổi rồi thì trưởng thành lên nhé."

"Trưởng thành cái gì, người bình thường cũng mới học xong Đại học thôi."

"Thế mày nói xem tại sao bây giờ mày vẫn còn hai năm nữa mới ra được trường hả?" Sungwoon chọc. Kuanlin như thể bị đâm trúng chỗ đau, trừng mắt:

"Ai bảo em "không cần học giỏi đâu chỉ cần lương thiện thôi" hả?"

"Thế mày lương thiện hay sao mà đòi học không giỏi?"

Lại là một cuộc chiến không hồi kết. Woojin ngoắc phục vụ gọi một cocktail nhẹ cho Hyungseob, bản thân thì tự rót rượu uống, nhìn Kuanlin và Sungwoon cắn nhau. Hyungseob nhận lấy ly cocktail, thầm nghĩ bây giờ cậu phải làm sao để thoát được hai cái kìm trên người. Từ lúc bước vào Bae Jinyoung vẫn khoác vai cậu, còn Woojin thì cố đẩy cậu ra đằng sau lưng hắn, chắn cậu khỏi tầm mắt của mọi người, giãy ra thì ngại mà không thì sẽ khó chịu. Cuối cùng cậu vỗ vai Woojin:

"Tôi ra góc ngồi nhé."

"Được không đó? Hay là đi về?"

"Không sao, về cùng với cậu cũng được." Hyungseob lắc đầu. Jinyoung thấy hai người thì thầm thì cũng buông tay, lên nói nhỏ vào tai Kuanlin.

"Ồ, anh Woojin mang người đến mà không giới thiệu à?"

Woojin ngẩng đầu lên nhìn Kuanlin, sau đó ngoái ra nhìn Hyungseob.

Hyungseob và Woojin vẫn đang hối hả trong quá trình tìm kiếm cái tên cho mối quan hệ của mình. Hyungseob thích Woojin, nhưng cậu biết kết cục của câu chuyện rồi sẽ không đi đến đâu, vì vậy cực kì giữ mình, cực kì cố gắng để người kia không nhận ra được tình cảm của cậu. Cậu nghĩ sau một thời gian tiếp xúc thì hai người có thể gọi là bạn bè được rồi, nhưng trên danh nghĩa họ lại là một cặp đôi, nghĩ sao cũng không ổn. Về phần Woojin, ban đầu là thờ ơ, rồi sau đó hắn thấy Hyungseob cũng được. Cậu bình lặng và khiến người khác thấy thoải mái - chính xác hơn là khiến hắn thấy thoải mái. Thoải mái khi ở cạnh, thoải mái khi chia sẻ với cậu. Woojin nghĩ hai người chắc chắn là mối quan hệ trên mức bạn bè, nhưng dù sao thì họ cũng có hôn phối trên pháp luật, không trả lời bừa được.

"Nào, đứng ra đây Hyungseob." Woojin kéo Hyungseob lên đứng ngang với mình. "Đây là Ahn Hyungseob, bạn đời của anh. Chào mọi người đi Hyungseob."

Nghe cứ như đây là con trai tôi, con chào các chú đi ấy. Hyungseob nhìn Woojin, rồi cẩn thận sửa lại:

"Xin chào, tôi là Hyungseob, người kết hôn cùng Woojin. Rất vui được gặp mọi người."

Ha Sungwoon đứng trên sân khấu, nhìn thấy gương mặt tối sầm của Park Woojin thì khẽ huých Kuanlin một cái. Kuanlin hiểu ý anh, cười haha hai câu cho qua chuyện rồi ra hiệu cho DJ tiếp tục mở nhạc. Club lại trở lại đúng nghĩa với cái tên của nó, đám người lại bắt đầu điên cuồng lắc lư. Một vài người vô ý đập tay vào Hyungseob, cậu chưa kịp tránh thì Woojin đã đưa tay chắn trước mặt cậu. Không biết có phải đèn chớp nháy khó nhìn quá hay không mà trông mặt hắn đen thui, hắn kéo Hyungseob vào ngồi một góc.

"Ngồi đây chờ tôi chút. Một lát nữa mình đi về."

"Được rồi."

Góc mà Woojin dẫn Hyungseob vào cứ như biệt lập với sàn nhảy ở ngoài kia, hầu hết các bàn đều trống trơn, có vẻ vì hôm nay Kuanlin đã bao trọn và bạn bè của cậu thì mải mê nhảy nhót. Tuy nhiên ngồi ở tít phía trong còn có hai người nữa. Lúc Hyungseob cầm ly cocktail đi vào tìm chỗ, chàng trai trẻ giơ tay lên:

"Phục vụ, đĩa cơm chiên của em chưa ra à... Ơ? Anh không phải phục vụ à?"

"Ừ, anh là bạn của bạn của người tổ chức tiệc hôm nay."

"Giống em thế." Thằng nhóc cắn một miếng hambuger, nhai hết rồi mới tiếp tục trò chuyện. "Bố em bắt em đi dự tiệc sinh nhật của người tổ chức tiệc, chị cả em đem bọn em theo rồi vứt em với chị hai ở đây."

Cô chị hai gật đầu chào Hyungseob rồi cũng cắm đầu vào tô mì. Người ta ở đây chơi thâu đêm suốt sáng nên club có phục vụ cả đồ ăn, tuy nhiên Hyungseob nhìn ba cái đĩa và bốn cái tô chồng lên nhau mà hơi hoảng.

"Hai người ăn hết bằng này đấy à?"

"Vâng. Anh ăn không em gọi cho? Mà quên, em là Yoo Seonho, 20, chị em là Yoo Seonyoung, 21 tuổi."

"Anh là Ahn Hyungseob, 26 tuổi. Seonho có bộ đàm liên lạc với phục vụ à? Em cho anh một phần đồ ăn nhé?"

Thế là nửa tiếng sau, lúc Woojin quay qua tìm Hyungseob thì thấy cậu đang ăn sắp hết một đĩa cơm chiên hải sản, mồm miệng liến thoắng không ngừng với cặp chị em. Dường như họ rất hợp cạ nhau, Hyungseob nói chưa hết câu Seonho đã cười nắc nẻ, Seonyoung đế thêm câu nữa là cả ba cùng lăn ra cười.

"Về thôi Hyungseob."

"Haha, anh phải về đây, anh cho hai đứa tài khoản SNS rồi đấy, phải kể nốt cho anh nghe câu chuyện đấy nhé!" Rồi cậu nhặt vội cái áo của Woojin đang bỏ ở ghế lên khoác trên tay. Woojin mặt mày cứ quàu quạu, không biết là ai đã đụng vào hắn rồi?

Cả một đường đi về cả hai không nói với nhau một câu. Hyungseob thấy trong xe ngột ngạt, muốn nói với Woojin mở mui ra hoặc bét nhất cũng mở dùm cậu cái cửa kính xe, nhưng nhìn đôi mày nhíu và mấy cú đánh tay lái như đang đua xe giữa xa lộ của hắn thì cậu quyết định im lặng, âm thầm thắt dây an toàn còn chặt hơn cả vừa nãy. Thế rồi dường như chính Woojin cũng tự thấy ghét cái không khí trong xe, hắn ấn mở cửa sổ. Gió thốc vào mặt của cả hai, tràn đầy cả khoang xe. Hyungseob nhoài người đến bên cửa để nhìn thành phố đã quá nửa đêm vẫn lấp lánh như thể không biết mệt mỏi là gì, chưa kịp nhắm mắt tận hưởng sự mát mẻ đã nghe thấy Woojin cộc lốc:

"Xe đi ngang qua cán vào bây giờ, lùi lại."

"Hôm nay cậu làm sao đấy?"

"Làm sao gì mà làm sao? Tôi không làm sao cả."

Tuy không xác định được Woojin thật sự "làm sao" từ lúc nào, nhưng Hyungseob khẳng định hắn có "làm sao".

"Thôi không thèm cãi nhau với cậu. Đáng lẽ ra chúng ta nên gọi người lái xe hộ. Giờ mà gặp chốt thì sao?"

Woojin nhìn bản đồ, sau đó nhún vai: "Đáng lẽ cậu nên nói thế ngay lúc mình vừa ra về chứ không phải là khi chỉ còn 5 phút nữa là tới nhà như thế này."

Sao cũng được. Hyungseob thầm kín chép miệng một cái.

Dường như Ahn Hyungseob đích thị là một kẻ gở mồm, bởi vì ngay khi Woojin chuẩn bị rẽ vào khúc cua cuối cùng, ngay trước cổng khu nhà đúng năm trăm mét, hắn bị một bóng áo dạ quang chặn lại:

"Xin chào, chúng tôi là cảnh sát, mời anh kiểm tra nồng độ cồn."

End #10.

vâng sau hơn 1 tháng - có khi là đến 2 tháng lười biếng, mình đã gõ xong chương 10... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#chamseob