Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#19.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Woojin ngẩn ra luôn.

Hợp đồng bình thường là hợp đồng luôn tiềm tàng bẫy. Thậm chí với những người học luật, đặt được càng nhiều khúc cua trong hợp đồng, hoặc phá được càng nhiều cú lừa của đối phương viết ra càng được coi như một minh chứng của sự giỏi giang. Ahn Hyungseob tốt xấu gì cũng là thạc sĩ A+, còn học quản trị kinh doanh, mấy thứ này không làm khó được cậu. Nếu Hyungseob cầm hợp đồng của thực tập sinh bình thường lên xem sẽ không nhận ra gì cả, nhưng cậu lại cầm đúng của Woojin và Seongwoo.

Hợp đồng của hai người này cứ như được thực tập sinh năm nhất ngành luật viết, ngắn gọn, mạch lạc, rõ ràng.

"Hợp đồng như của cậu và anh Seongwoo, có hai cách đánh giá. Một là người viết ra cực kỳ ngốc, hai là người viết ra thực sự yêu hai người, nếu không, chẳng ai làm thế cả." Hyungseob thở dài. "Cũng là hai hợp đồng duy nhất thuộc loại hợp đồng không xác định thời hạn, đối với cậu tôi không nghi ngờ, nhưng anh Seongwoo, kể cả có là cây đa cây đề cũng là người, một ngày nào đó có công ty đãi ngộ anh ấy còn tốt hơn, còn mang cho anh ấy nhiều hơn như thế này gấp bội thì sao? Đa hay đề cũng có thể bật gốc được hết, thế nhưng anh ấy ký hợp đồng không xác định thời hạn."

"Tức là anh ấy có một mối liên hệ đặc biệt với công ty này, đặc biệt ngang cậu vậy." Hyungseob cười khổ. "Lúc bị túm được, tôi còn cực ngu mà hỏi Jisung, Woojin là người đặc biệt, thế Seongwoo cũng vậy? Con của giám đốc nào à?"

"Haha, nói mò cũng trúng đấy." Chuyện không có gì vui nhưng vẫn chọc cười người khác, Woojin nhìn vẻ mặt ảo não của Hyungseob thì rướn người qua xoa đầu cậu một cái. Hyungseob ngước mắt nhìn lên bàn tay Woojin, mặt hơi thoáng qua vẻ ngượng ngùng, lái câu chuyện về vấn đề chính.

"Ngày hôm sau mẹ cậu tới gặp tôi. Cả buổi bà ấy không nói gì, cuối cùng mới hỏi tôi có phải người biết giữ bí mật không. Tôi nói có, không cần điều kiện gì cả, vả lại lúc ấy tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng mình vô tình biết được Seongwoo cũng có thân thế gì đó đặc biệt, nhưng dù sao anh ấy cũng vốn là một người nổi bật trong công ty rồi mà, đâu có gì đâu?"

"Và đấy, một ngày nọ, Jisung đập xuống trước mặt tôi một hợp đồng hôn nhân thay vì giấy đuổi việc, lại còn định chuyển tôi qua phòng Seongwoo. Lúc này tôi mới cảm giác chắc chắn họ không tin tôi, nhưng không tin đến mức nào mà lại trói tôi lại với cậu. Tôi nghĩ có lẽ mình đã xem trúng cái gì đó không nên xem, nhưng không biết đó là cái gì. Sau này thì đấy, hôm tiệc tối ở nhà cậu thì chuyện anh Seongwoo được chứng thực."

"Ban đầu tôi nghĩ anh ấy là trai của mẹ tôi." Woojin rút tay về, rất tự nhiên chống vào má. "Đúng là hiểu nhầm tai hại, nhưng mặt hai người họ cũng chẳng giống nhau, ai mà nghĩ ra được kia chứ."

"Dù sao thì tôi nghĩ mọi chuyện không đơn giản như thế đâu." Hyungseob lắc đầu. "Jisung hỏi tôi là, cậu đã nhìn thấy hợp đồng của bao nhiêu người, tôi nói chỉ có hai nhưng anh ấy không tin."

"Để tôi xem thử xem. Có lẽ vấn đề không chỉ nằm ở hợp đồng của tôi và anh Seongwoo, cũng không nằm ở điều khoản nô lệ hay gì đâu, vì một người bình thường như cậu nhìn thấy cũng chẳng có vấn đề gì cả, đặc biệt thì sao, giám đốc thích là được, đâu phải ai cũng cần phải có điều khoản y hệt nhau."

"Ngoài ra còn một chuyện tôi vẫn luôn thắc mắc, đấy là thời hạn cho cuộc hôn nhân này là hai năm. Tại sao phải là hai năm?"

Woojin ngồi trầm ngâm suy nghĩ, một lát sau mới nói: "Vậy có lẽ vấn đề nằm ở toàn bộ hợp đồng của cả công ty, chứ không phải chỉ là hợp đồng của tôi và Seongwoo. Cái này để tôi tìm hiểu, có gì sẽ nói cho cậu."

"Được rồi. Tôi no rồi, mình đi về nhé?" Hyungseob nhìn đồng hồ, hai người thế mà ngồi ăn mất tận ba tiếng đồng hồ. Woojin cũng nhìn xuống điện thoại, gật đầu:

"Tôi chở cậu về."

Woojin ngày mai có buổi quảng bá cuối cùng trên show âm nhạc cuối tuần, chắc tối nay không về nhà. Thậm chí Hyungseob còn nghĩ bỏ ra cả tối đi ăn với mình, giờ còn chở mình về sau đó quay lại ký túc, sáng mai quay sớm, liệu tối nay hắn có được ngủ không nữa. Cậu giành lấy chìa khóa:

"Tôi chở cậu."

"Bất ngờ đấy, không nghĩ cậu biết lái xe đâu."

"Tôi biết chứ sao không."

"Thế cậu chở tôi về rồi lái xe về nhà, sáng mai lái đến công ty nhé." Woojin cũng không định chọc cậu. Hắn đang mải nghĩ tại sao Ahn Hyungseob lại phải thể hiện mình biết lái xe, đòi lái bằng được, bình thường cậu ấy cũng không đi bao giờ. Thế rồi thắc mắc của hắn được giải đáp ngay lập tức khi Hyungseob xem quãng đường từ nhà hàng về đến kí túc:

"Đi mất tận ba mươi phút luôn này. Cậu có thể tranh thủ ngủ một giấc đấy."

Woojin thấy ngọt ngào chết đi được. Hắn thầm nghĩ, nhất định là nhóc này thích mình, chăm sóc quan tâm mình nhiều như thế mà không phải thích thì là cái gì?

.

.

.

Ngày khởi hành, Woojin một hai đòi về nhà đón Eunsang và Hyungseob nhưng bị chối từ kịch liệt. Buổi sáng ngày hôm ấy, Hyungseob xách vali ra thuê taxi, tiện tay thuê hộ Eunsang một cái khác, bà Jung thì được tài xế chở ra sân bay. Bác tài chở cậu trố mắt nhìn lần lượt ba chiếc xe đậu trước cổng, Hyungseob thì chỉ đơn giản trả lời đây là thú vui tao nhã mà thôi. Đến sân bay cũng chẳng gặp được ai cả, Ban Giám đốc đứng nói chuyện với một số nghệ sĩ, những người không có diễm phúc này thì túm tụm thành một khu, thực tập sinh một góc phòng chờ, còn hội nhân viên tự đứng chơi với nhau.

"Em với anh ngồi cạnh nhau nè anh Jonghyun." Hyungseob chìa vé ra. Vẫn còn may đấy, mình mới ngồi ở hàng 53 thôi."

"Công ty mình ám ảnh thứ hạng lắm, em biết bảng xếp hạng treo trong phòng họp quản lý không, to như bảng giá chứng khoán trực tuyến, nhưng những đường lên xuống ngoằn ngoèo trên đó không phải giá cổ phiếu mà là thứ hạng nghệ sĩ dựa trên số tiền họ kiếm được về cho công ty. Gần đây Jihoon nhảy vào trong top 20 nên chúng ta mới được ngồi ở đây đấy."

"Haha, thế người đứng đầu chắc luôn luôn là anh Seongwoo nhỉ."

"Lấy đâu ra, là Park Woojin đó." Lee Euiwoong xen vào, miệng còn mấp máy "chồng anh đấy hổng phải người dưng đâu".

"Chính xác hơn thì Park Woojin, Lee Daehwi và Ong Seongwoo cứ thế mà chen nhau đứng hạng 1. Tuy nhiên khi gộp tổ lại thì thành AB6IX chiến thắng, dù sao con trai ruột vẫn hơn người ngoài mà." Jonghyun không tim không phổi nói, Hyungseob thì mang trong mình tâm trạng sự thật là như thế nào mấy người không hiểu đâu đứng gật gù. "Không biết quản lý của Seongwoo ngồi hàng mấy nhỉ, tò mò thật."

"Tò mò đi nữa thì cậu cũng chỉ nhìn được mặt cậu ta lúc cậu ta đi vệ sinh thôi." Kang Dongho xuất hiện bên cạnh Jonghyun làm anh giật bắn mình, quay lại lườm một cái. Dongho to như hộ pháp còn chẳng thèm để cái lườm vào mắt, gác tay lên vai Jonghyun. Hyungseob tò mò:

"Mọi người quen nhau ạ?"

"Học cùng chuyên ngành hồi đại học." Dongho đáp nhẹ tênh. "Anh còn là bạn chung lò luyện thi với tên này nữa. Nó để ý Hwang Minhyun từ tận năm nhất, này, đến giờ cũng ngót nghét chục năm rồi đấy nhỉ? Sao, giờ nó đã biết tên mày chưa?"

"Suỵtttttt!" Jonghyun trừng mắt nhìn Dongho. Hyungseob nhìn hai người nhỏ giọng chí chóe mà vô thức cong môi cười, đúng là trong môi trường nào đi chăng nữa thì những chuyến đi luôn là lúc để khám phá ra thêm nhiều khía cạnh trong đời sống của người xung quanh mình, ai mà nghĩ Kang Dongho thét ra lửa sẽ có ngày đứng trề môi lè lưỡi chọc Kim Jonghyun rồi yên lặng để bạn kẹp cổ mà không phản kháng gì, cũng như Eunsang thường ngày ở nhà vừa yên lặng vừa ngoan ngoãn đến công ty lại thành trùm sỏ hội thực tập sinh.

"Tao nói thật mà, mày ngồi dưới nó chắc luôn. Nhưng mày biết đấy, tao làm việc ở ekip của AB6IX mà, đương nhiên được xếp đầu danh sách nhân viên rồi." Dongho cười cười rút vé của mình ra vẫy vẫy trước mặt Jonghyun. "Nào chú em, đổi vé đổi cả phòng khách sạn đấy, còn không có điều kiện luôn."

Dường như thấy Jonghyun vẫn bán tín bán nghi, Dongho vẫy vẫy càng mạnh hơn: "Top 3 quản lý đứng đầu công ty là Hwang Minhyun, Kwon Eunbi và Kang Dongho. Đoán xem người bình thường có xếp một nam một nữ chung phòng không nào? Ai sẽ chung phòng với ai nào?"

Jonghyun không nói không rằng giật luôn lấy vé, mặt mũi đỏ bừng. Dongho bá vai Hyungseob cười to.

Chờ mãi cuối cùng cũng đến lúc được xuất phát, máy bay bắt đầu cất cánh, Woojin buổi sáng tới sân bay từ ký túc xá cùng với các thành viên trong nhóm, đến lúc chờ cũng đứng nói chuyện với Ban Giám đốc và hội nghệ sĩ, hơn nữa người đi quá đông, hắn nhìn quanh nhìn quất đến cả nửa buổi cũng không biết Ahn Hyungseob đang ở chỗ quỷ quái nào. Lên được máy bay thì hắn nghĩ ra chuyện dùng nhà vệ sinh cuối máy bay sẽ đi qua chỗ Hyungseob, kết quả không gặp được ánh mắt lấp lánh và cái vẫy chào như mình đã tưởng tượng, chỉ nhìn thấy cậu ngủ dặt dẹo hết cả quãng đường đi cạnh Dongho. Hắn nhịn ý muốn đặt đầu Hyungseob ra khỏi vai Dongho, ủa mang cái gối cổ đi để làm cảnh hay sao mà vẫn còn cần ngả vào vai người khác? Woojin thầm nghĩ, con trai con lứa mà tướng ngủ xấu như thế phải nằm cạnh những người ngủ ngoan như mình thì thiên hạ mới thái bình được, chứ ngồi cạnh Kang Dongho mất hết cả mỹ quan.

Trở về chỗ ngồi, hắn chợt phát hiện ra một điều có thể tiếp tục làm hắn bực tức: phòng ở được phân chia như thế nào.

Trong suốt quãng đường còn lại của chuyến bay, Woojin đứng ngồi không yên, đi biển, trong trí nhớ của hắn vẫn còn nguyên Ahn Hyungseob mặc quần cộc áo phông sứt sẹo lướt ván, sau đó ngửa cổ uống nước dừa, da cậu ta cũng trắng ngang cùi dừa luôn được rồi, nếu như ở cùng phòng với người khác, người ta nhìn thấy thì làm sao? Tình cảm đồng nghiệp thăng hoa nhất là lúc cùng nhau vất vả và cùng nhau đi du lịch, biết phải làm sao giờ?

Donghyun thấy Woojin cứ nhấp nha nhấp nhổm, thầm đếm xem mấy tiếng vừa qua cậu em đã đi vệ sinh mấy lần rồi, đếm xong thì tái mặt lục túi lấy một lọ vitamin.

"Này Woojin, bổ thận."

Woojin chẳng hiểu gì hết.

Hắn hậm hực nhắn tin cho Dongho: "Anh, sao anh lại ngồi ở đấy? Chỗ anh ngồi là ở cạnh anh Minhyun kia mà?"

"Anh đổi cho Jonghyun rồi. Làm người mai mối sẽ có ngày giành được quả ngọt đó em."

"Ngồi có cái chuyến bay mà cũng bày đặt ghép đôi, anh rảnh quá." Rảnh thì ngồi xa ai đó ra dùm em cái.

"Ơ chú em không biết à? Em ngồi cạnh ai trên máy bay thì sẽ chung phòng khách sạn với người ấy đấy."

Woojin nhìn sang Daehwi đang ngủ há mồm cạnh mình, nhớ tới mỗi lần thằng nhóc này hồi mới debut bị Dongho đe nẹt nhiều đến nỗi bây giờ cứ nghe tiếng anh là nó tự động nhũn như con chi chi, nuốt nước bọt.

"Anh Dongho có muốn giành double quả ngọt không?"

Daehwi ơi anh xin lỗi, anh yêu em rất nhiều.

End #19.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#chamseob