Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Woojin nhìn thấy Hyungseob thì cũng không tỏ thái độ gì, chỉ hờ hững liếc mắt qua một cái coi như chào hỏi, rồi quay ra nói chuyện với Jihoon. Hyungseob cảm giác trong phòng cũng không có chuyện của mình nữa nên kiếm cớ vẫn còn để quên đồ, bỏ ra ngoài. Làm việc trong công ty giải trí không có nghĩa là sẽ biết tất cả các mối quan hệ của nghệ sĩ công ty mình, việc Park Woojin được o bế lại chơi thân với Park Jihoon con ghẻ công ty khiến Hyungseob thấy khá ngạc nhiên, tuy nhiên ai chơi với ai không phải chuyện của cậu, cậu cũng không suy nghĩ nhiều lắm.

Hyungseob ra ngoài hành lang gọi điện cho Jisung, mang tiếng sắp kết hôn mà đến mặt mũi bố mẹ "người yêu" ra sao cũng không biết, mọi chuyện đều liên lạc thông qua một anh luật sư. Đợi một hồi thì Jisung cũng nhấc máy.

"Ahn Hyungseob? Có chuyện gì à?"

"Là thế này, hôm nay Chanyoung đến tìm tôi trao đổi, sau khi nói chuyện thì chúng tôi quyết định anh ấy sẽ ở lại chỗ anh Seongwoo, còn tôi thì chuyển qua Park Jihoon."

"Chanyoung là ai nhỉ?" Giọng Jisung ngạc nhiên, còn Hyungseob thì thấy buồn cười, Kang Chanyoung hò hét banh chành cả mấy phòng ban vì mình bị giáng chức, nhưng nực cười là đến kẻ giáng chức còn chẳng thèm để tâm anh ta là ai.

"Là người mà cấp trên đẩy ra để tôi ngồi vào, thuộc ekip của Ong Seongwoo."

"À thế à, có một người như vậy thật." Bên kia giọng của Jisung dửng dưng. "Được rồi, cậu thích đi đâu về đâu cũng được, chiều cậu tất. Tôi sẽ nói với trợ lý thông báo cho bên phòng hành chính nhân sự, cậu qua bên đó nhập lại hồ sơ đi. Còn việc gì nữa không?"

"Hết rồi."

"Vậy tôi cúp máy đây, chào cậu."

Hyungseob đến phòng hành chính nhân sự báo danh, cô gái làm văn thư vẫn chưa vượt qua được cú shock với Kang Chanyoung vừa nãy dường như được vẻ mặt dịu dàng và nụ cười tươi tắn của Hyungseob xoa dịu, cậu nói rằng mình biết cấp trên đã thuyên chuyển cậu là ai, và cậu đã nói chuyện với người ta về việc thay đổi này rồi. Cô gái nhìn nụ cười của cậu đến nở hoa trên mặt, lắp bắp nói rằng đã nhận được thông báo từ cấp trên, rằng Kang Chanyoung cứ ngồi yên ở ekip của Ong Seongwoo thôi, không cần phải đi đâu cả. Tuy có hơi ngại ngần, nhưng cuối cùng hồ sơ vẫn được nhập lại xong xuôi, dù cô vẫn không biết cấp trên là cấp trên nào.

Thế là xong, Hyungseob đứng ngoài cửa phòng, nghĩ nghĩ, liệu lúc này Woojin và Jihoon đã nói chuyện xong chưa để cậu còn về?

.

.

.

Lúc Hyungseob vừa ra khỏi cửa phòng, Jihoon đã ngừng nghịch điện thoại, cười cười nhìn Woojin:

"Sao, đấy à?"

"Đấy à là cái gì?"

"Là cái mày đang nghĩ đến đấy. Trông đáng yêu quá."

"Trông như con gà rù thì có." Woojin lườm Jihoon. "Sao, đền PS hôm trước mày làm vỡ cho tao. Tao mới mua được có 2 tuần, chưa kịp chơi mòn phím nữa đấy. "

"Đừng có đánh trống lảng, tao giẫm đã hỏng quái đâu." Jihoon bước đến quàng vai bạn. "Tuy tao không hiểu vì sao hai đứa mày tự dưng bị buộc vào nhau, nhưng tao đoán là mày cũng không ghét cậu ấy lắm đâu nhỉ, còn đặc biệt rồng đến nhà tôm để nhìn cậu ấy nữa."

"Nói luyên thuyên cái gì đấy, không hề." Ghét bỏ đẩy tay bạn ra, Woojin ngồi lên ghế sofa. "Tất cả là tại mẹ tao thôi, ai bảo lộ cánh tay nhúng chàm ra cho cậu ta thấy, giờ thì hay rồi, tao bị đẩy lên đoạn đầu đài. Đã vỡ lở rồi thì sao mẹ tao không cưới cậu ta đi?"

"Nếu mẹ mày làm được thì tao cá mẹ mày sẽ làm đấy, nhưng nước mình theo chế độ hôn nhân một vợ một chồng mày ạ." Jihoon ha ha cười, ngồi xuống bên cạnh Woojin. Thật ra Woojin không quá bực dọc về chuyện phải bắt đầu cuộc sống mới với một người từ trên trời rơi xuống, dù sao không phải Hyungseob thì cũng sẽ là một người khác như thế mà thôi, chuyện hắn cáu chính là mẹ hắn dùng Hyungseob để giữ chân hắn và dùng hắn để kiềm hãm Hyungseob. Dù biết là sớm muộn cũng sẽ xảy ra, nhưng Woojin không rõ tại sao đột nhiên một ngày mẹ lại gọi mình đến và ném cho mình một tập hồ sơ về Ahn Hyungseob từ lúc còn học lớp mầm cho đến tận ngày hôm nay, nói rằng hắn sẽ phải kết hôn với người này, còn nói thẳng luôn rằng đây chỉ là một cuộc giao dịch bí mật. Cuộc đời của Park Woojin như một câu truyện đã biết trước kết cục, mỗi ngày trải qua đều là kết quả của sự lên kế hoạch từ cả chục năm về trước, hắn cũng không phản đối gì, thậm chí còn thấy may mắn. May mà không phải người xa lạ.

Ahn Hyungseob, học cùng lớp cao học, một con gà trắng đeo cặp kính dày thích mặc sơ mi trắng với quần âu dù trông sai khủng khiếp, trong ấn tượng của Woojin, cậu ta trông hiền lành đến mức yếu đuối, lúc nào cũng yên lặng ngồi nhìn người khác, miệng nở nụ cười nhẹ, nhờ cũng không từ chối, mà ăn chửi cũng không đáp lại chữ nào. Hắn đã từng mắng cậu ta một trận rất to, nhưng Ahn Hyungseob chỉ chớp chớp mắt mấy cái rồi ngậm bồ hòn làm ngọt, cái vẻ ấy khiến Woojin cực kì ghét bỏ, đến mức mà bốn mươi tiếng không ngủ, đã định nằm vật ra mặc xác sự đời đến nơi thì hắn vẫn bò dậy rặn ra một bài luận gửi lại cho cậu ta.

Thế mà Ahn Hyungseob lại hồ hởi đánh giá mức độ tham gia làm bài tập nhóm của Park Woojin là A+.

"Thôi được rồi." Jihoon vỗ vai Woojin. "Chẳng qua mày vừa vặn đến tuổi kết hôn nên mẹ mày một mũi tên trúng cả hai đích thôi. Đằng nào chẳng thế, nhỉ?"

"Vừa vặn để mà làm gì khi vẫn phải giữ kín với truyền thông?"

"Ủa vậy là mày muốn công khai??"

Woojin muốn đánh Jihoon một trận quá.

Nghẹn cục tức vào họng để không hành hung bạn, Woojin quyết định rằng mình không thể ở đây thêm một giây nào nữa. Để lại cho Jihoon một cái lườm cảnh cáo xong, hắn bước ra ngoài cửa thì đúng lúc gặp Hyungseob đang vừa cắn móng tay suy nghĩ vừa tiến về phía mình. Woojin chặn cậu lại.

"Ahn Hyungseob."

"Ơ...ừ, Park Woojin? Sao thế?" Hyungseob giật mình suýt ngửa ra đằng sau, Woojin tsk một cái cáu gắt rồi vươn tay giữ cậu lại. Nhìn mà xem, mặt mũi ngơ ngác như con gà con thế này, đây chắc kèo là một cuộc giao dịch mà Woojin lỗ to.

"Thứ bảy tuần này mẹ tôi muốn gặp gia đình nhà cậu. Thứ hai tuần sau đi đăng kí, cậu tự đi một mình, sẽ có người hộ tống cậu tận chân giường. Hết."

"Cậu đang tập quân sự đấy à?"

Woojin muốn lôi Hyungseob vào phòng rồi đánh cả cậu cả Park Jihoon chung một lượt, hôm nay cả hai thiếu đòn đấy à?!

"Cậu đặt trọng tâm đúng chỗ được không?"

"Làm gì có nhà ai thứ bảy gặp nhau lần đầu thứ hai sau đó đã cho con mình ra phường chứ? Cậu sống logic một tí đi."

"Cậu vẫn còn chưa nói với bố mẹ?" Woojin nhíu mày.

Hyungseob nhún vai: "Xin anh trai, tôi mới bị nắm thóp ba hôm trước mà thôi. Tôi vẫn chưa hết shock đâu. Không thể từ tốn hơn à, luật sư Yoon nói rằng hai tháng nữa mới kết hôn kia mà?"

"Yoon Jisung không phải là người quyết định, người quyết định là gia đình nhà tôi. Tôi không cần biết logic của cậu, thế nhé."

Đặt Hyungseob đứng lại ngay ngắn, Woojin không nhịn được mà lườm cậu một cái rồi bỏ đi. Đi được mấy bước, như chợt nhớ ra điều gì, hắn quay lại.

"Cậu vẫn đi học đều đúng không?"

"Ừ, sao?" 

"Không sao cả." Woojin bỏ đi, tiếng đế giày của hắn nện cồm cộp xuống hành lang dài yên ắng. Hyungseob đứng nhìn đến khi Woojin khuất sau ngã rẽ, rồi thở dài.

Hyungseob dành cả một ngày để nghĩ xem mình nên lấy lý do gì cho cái sự gấp gáp này. Nếu cậu hoặc Park Woojin là nữ, chắc chắn cậu sẽ nói với bố mẹ mình cần cưới chạy bầu, nhưng không, Ahn Hyungseob là một thằng đực rựa, và không may thay Park Woojin cũng thế.

"Sao Hyungseob đọc hồ sơ của tôi mà lại cứ thở dài thế?" Jihoon đang ngồi luyện thoại, ngước mắt lên nhìn Hyungseob ngồi thở vắn than dài bên bàn làm việc. Cả căn phòng hiện chỉ có hai người - vốn dĩ thì người đi theo Jihoon vẫn cứ ít như thế, chỉ có một quản lý hôm nay đang xin nghỉ phép, và một trợ lý cá nhân đang đi mua trà sữa, thêm Hyungseob nữa là ba. Không có stylist, không có MUA, không có gì cả. Hyungseob thấy Jihoon chăm chú nhìn mình, xua tay phân bua.

"Không phải, không có gì. Cậu mới nhận phim à?"

Jihoon gật đầu.

"Xin lỗi cậu nha, tôi hơi phân tâm một chút. Cậu đọc tiếp đi, đừng để ý đến tôi."

Không cần nhìn Hyungseob cũng biết, lại là một bộ phim mì ăn liền chẳng ra gì. Kịch bản được chuyển đến công ty phát xuống cứ như chế độ phong thưởng hậu cung, những kịch bản tốt nhất đều sẽ được ekip hùng hậu của sao hạng S chọn lấy, sau đó chuyển xuống cho hạng A, đến người C hơn không nhiều mà B thì chẳng tới như Jihoon, kịch bản ổn cũng không có nhiều - nếu không muốn nói là hầu như là không có. Cho dù cậu ấy có lấy được kịch bản tốt thì những nhân vật chủ chốt cũng thường được quyết định bằng những giao dịch và những buổi tiệc rượu chứ chẳng phải là buổi casting, đi cast sẽ nhận được nhưng vai phụ mờ nhạt. Hyungseob cảm thán cái bộ máy thối nát này của công ty, cứ chăm chăm vắt kiệt một số nhân tố rồi để cho những người còn lại tự sinh tự diệt chẳng phải là cách thức tốt lành gì, nhìn một dãy nhưng bộ phim mà Jihoon tham gia, chẳng phim nào rating vượt quá 5.0% mà cậu thấy rầu rĩ hết sức.

Dù chỉ là một phút cáu giận mà quyết định chuyển qua tổ này, thì Hyungseob cũng cần có trách nhiệm với Jihoon.

Hyungseob ngẩng lên: "Tôi đã nghẹn câu này từ sáng nay rồi, nhưng theo tôi biết thì Park Woojin là một người rất có tiếng nói trong công ty, cậu chơi với cậu ấy mà vẫn bị đối xử như thế này sao?"

"Thế cứ là bạn của Park Woojin thì sẽ được đối xử khác đi à?" Jihoon mỉm cười. Hyungseob thảng thốt giật mình, đột nhiên lại có cảm giác hổ thẹn vì đã hỏi Jihoon câu ấy. Cậu nghĩ đến bản thân mình tại sao lại ngồi đây, nghĩ đến chuyện ngoại trừ bất đắc dĩ thì chính cậu cũng có một chút vui vẻ khi sắp được trở thành người một nhà với Woojin, nghĩ đến chuyện chỉ cần mình ngồi yên lặng cả đời thì sẽ sống được yên ổn.

Jihoon chưa nhận ra được sắc mặt hơi đổi của Hyungseob, tiếp tục: "Nói thật thì nguyên việc làm bạn với Woojin đã giúp tôi tránh được rất nhiều lời mời gọi sa lầy, tuy nhiên tôi cũng không thể được một tấc lại đòi thêm một thước, cậu ấy thỉnh thoảng nhắc đến tên tôi trên show truyền hình là tôi cũng thấy quá cảm kích rồi. Chẳng lẽ lại còn muốn Woojin thay đổi cả thứ tự nhân kịch bản, mang kịch bản đến cho tôi?"

"Cậu làm việc ở tổ thực tập sinh đúng không? Tôi không rõ tiêu chí làm việc bên tổ ấy như thế nào, vì khi tôi tới đây thì đã là diễn viên rồi. Tuy nhiên luật sinh tồn ở tổ nghệ sĩ thì tôi rõ, là tự sinh tự diệt. Cậu phải tự tạo ra thành tựu thì mới được công ty để ý đến, vì Giám đốc quan niệm rằng nếu cậu đã phải dựa hơi công ty để nổi thì chắc rằng sức hút của cậu đến từ fame của công ty chứ không phải của chính cậu. Mấy năm nay tôi chưa tự chứng minh được điều đó, nên người sai là tôi."

Cậu không đồng ý với Jihoon, nhưng cũng không nói gì cả. Tiếp xúc không nhiều tuy nhiên cậu vẫn kịp thấy thấy thật ra Jihoon là một người dễ xúc động, cũng rất nghiêm túc với nghề nghiệp, dường như A B C D chỉ là những con chữ trong bảng chữ cái chứ không phải là cái thước đo định cuộc đời cậu ấy vậy. Người khác nhìn vào sốt ruột thay cho cậu ấy, nhưng cậu ấy thì vẫn tự cố gắng từng ngày mà chẳng dựa vào cái gì hết, chỉ dựa vào bản thân mình là Park Jihoon. Jihoon cố gắng không phải để trở thành người nổi tiếng, mà cố gắng để diễn thật tốt.

Hyungseob nhìn Jihoon thêm một lúc lâu rồi quay lại công việc của mình.

.

.

.
Ngày hôm nay chắc chắn là ngày dài nhất của Hyungseob, cậu về nhà muộn, về đến tận cửa nhà rồi vẫn không biết nên nói gì với bố mẹ. Mẹ đón cậu bằng một cốc sữa nóng, Hyungseob uống xong thì giữ bà lại.

"Mẹ."

"Sao thế Seobie?"

"Con... con muốn kết hôn." Nhìn gương mặt dịu dàng của mẹ, Hyungseob cảm giác chuyện này đúng là điên rồ, lúc này cậu bắt đầu suy xét rằng không biết việc vào ở trong nhà người ta để bị giám sát từng ngày như tương lai sắp tới sẽ tốt hơn hay là nhận một khoản tiền lớn rồi cũng bị cấy một thiết bị theo dõi vào khắp mọi nơi xung quanh mình như cậu đã từ chối là tốt hơn nữa.

"Con trai đã có người yêu rồi à? Chưa thông báo yêu đương gì mà đã kết hôn là sao?" Mẹ Hyungseob sốt sắng kéo cậu ngồi xuống ghế, vươn tay ra nắm lấy tay cậu. Hyungseob cười khổ, vì con trai mẹ kết hôn không cần yêu đương chứ sao.

"Vâng, bố mẹ cậu ấy nói... thứ bảy tuần này muốn gặp mặt."

"Cưới chạy bầu thì cũng được thôi, tuy con còn trẻ nhưng mẹ cũng mong có cháu rồi." Mẹ Ahn gật gù.

"Không, là...nam."

Chuyện hợp pháp hóa kết hôn đồng tính đã được thông qua lâu đến mức khi nghe thấy một cặp đôi đồng tính kết hôn, người ta cũng sẽ phản ứng như một cặp đôi dị tính kết hôn rồi. Mẹ Ahn tròn mắt nhìn con trai một lúc, dù hơi mơ hồ biết câu trả lời nhưng bà vẫn hỏi:

"Nhà mình gả đi hay cưới về?"

Hyungseob muốn đập đầu vào gối quá: "Gả đi ạ."

"Sáng mai dậy nói chuyện rõ ràng với bố mẹ." Bà đứng dậy. "Còn bây giờ đi ngủ đã, trông con mệt mỏi lắm."

"Mẹ phản đối ạ?" Hyungseob kéo tay mẹ lại. Mẹ Ahn chỉ mỉm cười, khẽ đặt tay lên đầu cậu xoa nhẹ. Con trai đã sống với bà hơn một phần tư cuộc đời, mọi nỗi lo lắng hoang mang của cậu chẳng thể nào thoát được ánh mắt của bà. Tuy nhiên mẹ Ahn không nghĩ đến câu chuyện đằng sau, chỉ đơn giản nghĩ rằng trước nay bà luôn gán ghép con gái của bạn bè với Hyungseob, giờ cậu sợ rằng dẫn một bạn trai về thì mẹ sẽ thất vọng, bèn lên tiếng an ủi:

"Mẹ tôn trọng quyết định của con. Tắm rửa rồi đi ngủ đi, đừng có bật điều hòa lớn quá kẻo ốm."

Hyungseob thở phào.

Tạm thời không có gì trượt khỏi đường ray, cả bố và mẹ Hyungseob đều không phải là những người khó tính. Seonwoo vẫn còn nhỏ không hiểu quá nhiều chuyện, nhảy nhót xung quanh Hyungseob hỏi xem bao giờ cậu mới dẫn bạn trai về, Hyungseob cười bảo thứ bảy cả hai nhà sẽ cùng nhau gặp mặt. Seonwoo đứng lên cao ngang tầm mắt Hyungseob lúc đang ngồi, thằng bé kéo kéo áo anh trai:

"Thế, anh cho em xem hình chụp của hai anh được không?"

Hyungseob đờ người. Mẹ gắp cho cậu một miếng trứng, vui vẻ:

"Đúng rồi, con rể tên là gì? Trông như thế nào? Bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì? Bố mẹ nó có mấy người con? Bố mẹ nó làm nghề gì?"

"Cậu ấy là Park Woojin, làm việc cùng công ty với con, bằng tuổi con, cũng học cùng lớp thạc sĩ với con nữa." Hyungseob đếm ra mới thấy mình và hắn không hẹn mà gặp có rất nhiều môi trường giao nhau. Hôm qua cậu đã kịp đọc tập sơ yếu lý lịch Jisung chuẩn bị cho để đối phó với bố mẹ, nên cũng trả lời lưu loát hơn. "Bố mẹ cậu ấy có hai người con trai, bố mẹ đều làm kinh doanh, cũng có cổ phần ở công ty con nữa."

"Nghe có vẻ chênh lệch với nhà mình đấy nhỉ. Nào, thế còn ảnh đâu? Ảnh chụp riêng, chụp chung gì đó mang hết ra mẹ xem nào."

Làm gì có hình! Đưa hình chụp lúc kết thúc học phần của cả lớp cho bố mẹ xem được không, hai người chỉ có một bức ảnh chung đó thôi! Park Woojin giao cho cậu chuyện khó khăn như thế này thì ra tay trợ giúp chút được không!! Hắn ta là nghe theo lời gia đình, còn cậu thì phải buộc được gia đình nghe theo lời mình đó!

Lúc Hyungseob còn chưa biết làm sao thì có tiếng chuông cửa vang lên. Mẹ ra mở cửa, rồi đến lúc người kia bước vào trong nhà hồ hởi chào bà, chào bố cậu, Hyungseob mới trợn trừng mắt.

Là Park Woojin.

End #2.

đọc lại thấy không cẩu huyết lắm ._.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#chamseob