Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chào anh, em là Ahn Hyungseob [ 3 ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Trái tim của tôi giờ đây

Giống một cơn mưa mãi chẳng dứt

Nhưng tiếc thay mọi sự trở nên như thế này đều là do người

Nhưng tôi vẫn muốn gặp lại em một lần nữa

... "

- Never - PD101 -

================================================================================

Ahn Hyungseob cười khẽ:

- Nhưng em không muốn ở bên cạnh anh

- Anh biết!

Đối mặt với sự thẳng thắng của anh, cậu có chút hơi tức giận.

Anh lấy ra một tờ khăn giấy đưa cho cậu lau mồ hôi, rồi nói:

- Hơn 3 năm nay, anh luôn thấy có lỗi vì những lời anh đã nói. Em à! Hãy tha thứ cho anh có rất nhiều điểm làm chưa tốt. Trước đây anh không phải là người bạn trai tốt, anh đã khiến cho em buồn!

Ahn Hyungseob không cầm lấy khăn giấy. Cậu đứng dậy:

- Đi thôi!

******

Lên xe trở về lại thành phố, dưới những ánh đèn rực sáng khiến họ ngỡ mình đang trong một thành phố không đêm. Đi từ chỗ leo núi về lại thành phố mất cũng gần bốn đến năm tiếng, nhưng là lái xe vào ban đêm. Cậu vô tình liếc nhìn Park Woojin, tâm trạng có chút phức tạp, rồi yên lặng nhìn ra ngoài cửa xe.

Xe đi vào đường cao tốc, mệt nhọc suốt đường. Cuối cùng lại dừng xe trước một trạm phục vụ. Park Woojin cầm ví mua hai chai nước, một ít hoa quả, đồ ăn vặt cùng cốc cà phê đen cho tỉnh táo...

Ban ngày rong ruổi khắp nơi, rồi còn leo núi để tới chùa, thật sự thì Hyungseob cậu cũng mệt lắm rồi. Nằm trên xe cậu rất dễ lừ đừ, cậu day day trán, nhìn Woojin:

- Buổi tối không sao chứ?

- Không sao - Với thể lực của anh, lái xe vào buổi đêm là không thành vấn đề

Thực ra về phương diện này, cậu hoàn toàn tin tưởng anh. Xe lại đi qua một trạm thu phí, Hyungseob cậu đã lim dim rồi, cậu lấy điện thoại ra xem, mới có mười giờ đêm.Nhưng về tới thành phố cũng còn mấy trăm cây số nữa, tới nơi chắc cũng hai ba giờ sáng.

Cậu nhìn anh, Park Woojin cười nói:

- Em ngủ một chút đi, không chừng khi tỉnh dậy đã tới nơi rồi.

Ahn Hyungseob lên tiếng:

- Tới thành phố phía trước chúng ta nghỉ lại một đêm đi.

Anh mỉm cười:

- Được!

******

" Có một kiểu người, người ấy không yêu bạn, còn không để bạn yêu người ấy, vừa đáng ghét, vừa đáng hận, nhưng lại khiến trái tim của bạn râm ran, nảy sinh một cảm giác muốn chinh phục"

Radio phát lên từ trên xe, đây là chương trình phát thanh gì vậy? Ahn Hyungseob cau mày... Nhưng không thể phủ nhận, giọng nói ấy rất êm tai, nói một cách khoa trương: Tai nghe cũng sẽ phải mang bầu.

Park Woojin thì lại chẳng hứng thú gì mấy giọng nói người đó, nhưng lại thích thú nội dung anh ta đang muốn nói. Xe của anh đi xuống dưới khỏi đường cao tốc, băng qua quốc lộ xung quanh toàn đồng ruộng, bát ngát mênh mông. Trên cao ánh trăng sáng yên bình, khiến người ta trào dâng một cảm giác trọn vẹn.

Anh cười nói với cậu:

- Thật sự trên đời lại có người như thế, ví dụ trước mắt, em chính là loại người như vậy

- Không thể nào

- Ví dụ như em đối với anh, chẳng phải là như vậy sao? - Park Woojin nói, trong sự đùa giỡn lại có nét vô tội

Ahn Hyungseob khẽ mím môi, im lặng.

Xe đã đi vào trung tâm thành phố. Đây là thành phố cổ, ngành công nghiệp nhẹ rất phát triển. Kiến trúc của thành phố kết hợp với lịch sử và văn hóa, trọng vẻ hiện đại lại còn vương vấn của nét đẹp của năm tháng lịch sử. Mười một giờ đêm, ánh đèn trong thành phố vẫn sáng rõ. Từng biển quảng cáo đứng lại hai bên đường. Vẫn chưa tìm được khách sạn, Park Woojin đã nói :

-Nhưng trước nay, anh chưa từng muốn chinh phục em, anh chỉ muốn em yêu anh!

Ahn Hyungseob nhìn ra ánh đèn lập lò ngoài cửa, không nói gì. Thật ra trong lòng cậu có hàng vạn câu hỏi: Chẳng phải anh đã từng nói cậu không xứng với anh, nói cậu là đồ nhu nhược. Giờ thì sao? Anh muốn đổi ý sao?

*****

Trong hơn 3 năm nay, dường như càng ngày cậu càng không muốn hỏi các câu hỏi " Tại sao " nữa. Đó là sự khinh thường và chà đạp bản thân. Tình yêu là chuyện của hai người, một cuộc tình tan vỡ bắt nguồn từ cả hai phía. Cậu chưa từng cảm thấy anh làm chuyện gì có lỗi với cậu. Chỉ là vì cậu còn yêu anh, thế nên nhớ lại những chuyện đã qua, cậu vẫn rất buồn. Là nhớ nhung không nguôi hay chỉ là canh cánh trong lòng ?

Xe dừng lại ở trước một khách sạn bốn sao. Vì không có phòng thượng hạng, Hyungseob đặt một phòng tiêu chuẩn, một phòng ngủ với hai chiếc giường. Khách sạn trang hoàng theo phong cách Mỹ, đơn giản rộng rãi những lại lịch sự mà tao nhã.

Ahn Hyungseob thật sự là mệt muốn chết đi được, nhìn thấy giường là muốn ngủ. Cậu quen ngủ trong đương nhiên anh sẽ nằm phía ngoài.

Quay đầu liếc nhìn Hyungseob, cậu quay lưng về phía anh, hình như là đã ngủ say rồi.

Anh dùng điều khiển tắt hết đèn trong phòng. Bỗng chốc cả căn phòng tối đen như mực, đến tiếng hít thở cũng trở nên rõ nét.

*******

Park Woojin tựa đầu lên gối, thật ra anh muốn nói chuyện với cậu, nói cái gì cũng được, trò chuyện như những người bạn cũng được. Anh thích nhìn cậu hớn hở, rồi thì thầm kể cho anh nghe những bí mật nho nhỏ. Thời gian tích tắc trôi, phiền phức mà lại cảm động.

Bên tai vang lên tiếng thở nhè nhẹ của Hyungseob, chắc cậu ngủ say lắm rồi. Woojin đắp chăn lên, anh không rõ là mình đã thiếp đi từ lúc nào, lần thứ hai thức dậy vì những tiếng sột soạt.

Anh có một ý nghĩ khôi hài: Không lẽ cậu lại rời khỏi anh mà đi nữa chứ?

Anh nhanh chóng bật đèn, bật dậy nhìn chiếc giường bên trái. Cậu đã tỉnh dậy, ánh mắt vẫn còn lim dim, như một tách trà trong veo nghi ngút khói, trông cực kì vô tội. Cậu nói với anh:

- Em... muốn... uống nước! Em khát...!

- Sao không bật đèn lên...Em có thể gọi anh mà! - Park Woojin bật hẳng người dậy, tung chăn ra.

Hyungseob nhìn anh. Anh bước đôi chân dài đi đến kệ đựng nước, rót nước cho cậu một cách thuần thục:

- Uống ít thôi!

Cậu uống một nữa cốc rồi đặt xuống. Woojin uống nữa số nước còn lại một cách tự nhiên. Môi anh phủ lên chỗ cậu vừa đặt môi, một cảm giác thân thiết chỉ có những đôi tình nhân.

Bầu không khó trở nên nhạy cảm, căng thẳng, ngột ngạt, rất có tính đàn hồi. Hyungseob có phần hơi xấu hổ, hắng giọng:

- Ngủ ngon

- Ừm - Anh kéo tay cậu lại, cúi người hôn lên trán cậu:

- Em ngủ ngon!

Woojin không nỡ buông tay cậu ra, hy vọng khoảnh khắc tuyệt đẹp này có thể dừng lâu hơn. Bỗng nhien ngoài cửa sổ vang lên tiếng bắn pháo hoa.

Là Thượng đế nghe được tiếng lòng anh sao? Woojin kéo Hyungseob đến bên cửa sổ, mở tấm rèm dày cộp ra, nhìn thấy pháo hoa đã rực rỡ một góc trời. Mới một giờ sáng ai lại bắn pháo hoa? Hôm nay cũng chẳng phải Lễ hay Tết gì? Chẳng nhẽ có cửa hàng vừa mới khai trương? Ahn Hyungseob đã nghỉ vậy.

Woojin nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nói:

- Có người đang cầu hôn sao?

Ahn Hyungseob cười, có vẻ không tin.

Park Woojin ngẫn người:

- Seobbie không thích pháo hoa sao?

- Quá long trọng - Hyungseob lắc đầu

- Là vì nó quan trọng - Anh nhìn cậu, gương mặt tuấn tú có một nét nghiêm túc sau khi suy nghĩ cẩn thận. Anh nói tiếp: - Một người đàn ông cầu hôn với một người, chắc chắn anh ấy đã phải suy nghĩ rất thấu đáo. Anh ấy hạ quyết tâm sẽ trở thành chỗ dựa cho người anh ấy yêu nửa cuộc đời sau này , mang tới cho người ấy một gia đình, một tình yêu mãi mãi không thay đổi. Bất luận tương lai ra sao, dù hai người có bước cùng một nhịp hay không, nhưng luôn tiến về cùng một hướng.

Ahn Hyungseob trầm mặc nhìn Park Woojin.

Ánh mắt Park Woojin bừng lên một tia sáng, sáng tới nỗi cậu không muốn nhìn lại. Cậu muốn vung tay anh ra, nhưng anh càng nắm tay cậu chặt hơn.

Ahn Hyungseob dường như có chút thỏa hiệp:

- Được rồi anh nói đúng! Một lời cầu hôn rất hoành tráng rất tốt, em ganh tị đó, được chưa hả?

- Em ghen tị cái quái gì chứ? - Anh mắng cậu

Cậu nhíu chặt đôi mày thanh tú:

- Đồ bệnh hoạn!

Anh dồn cậu tới trước cửa sổ, nhẹ nhàng kéo tai cậu rồi nói bằng giọng vừa tức giận, vừa nhẹ nhàng:

- Hơn ba năm trước, anh đã từng chuẩn bị cầu hôn.

Ahn Hyungseob ngây ngốc nhìn anh

Park Woojin nói tiếp:

- Vì nhân vật chính không tới, thế nên người nam chính không chút phong độ, ngu ngốc chạy đến Mỹ giải sầu.

"..." Hai bên thái dương cậu giật giật, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng. Phải rất lâu sau, mới mơ hồ xuất hiện một sự thấu hiểu và giao động.

******

Thật ra hai người nhớ lại chuyện 3 năm trước, giống nhau cùng dắt tay nhau cùng vượt qua thời khắc đau buồn nhất. Còn một người nhớ lại, ngoài việc thêm phiền muộn và tự trách thì còn lại được gì?

Ahn Hyungseob khẽ cười, cậu chợt hiểu ra tại sao anh lại giận dữ đến vậy, giận nhau tận gần 1 tuần không gặp mặt. Tất cả những gì cậu không hiểu, oán trách, giờ đây đã hiểu rõ ràng và cảm thông. Đây là sự lí trí được thời gian lắng lại sao?

- Lúc đó anh giận lắm phải không?

- Rất giận, giận muốn giết người

- Anh sẽ không làm vậy - Hyungseob lắc đầu.

- Thế nên anh chỉ có tạm thời tránh mặt em, cố gắng quên đi một số chuyện không vui. Lúc đó anh cho rằng bình tĩnh chính là tốt nhất. Thế nên anh đã đi Mỹ. Thế nhưng khi đến đó rồi, anh cảm thấy rất chán chường, anh vẫn muốn gặp em.

Cậu trầm mặc, im lặng không thể nói nên lời

Anh nói tiếp:

- Anh có thể hỏi em một chuyện không? Nếu trên thế giới này, cổ máy thời gian là có thật, chúng ta trở về quá khứ, trở về......

Anh nói tới đây thì dừng lại, như có một luồng khí nghẹn lại trong lồng ngực, anh rất sốt ruột nhưng lại không nói nên lời. Hai tay anh run run

- Lúc đó chúng ta đang gọi điện thoại phải không? Em à! Chúng ta có thể diễn lại lần nữa cảnh hôm đó không?

- Anh hâm à - Hyungseob nói, mặc kệ Woojin.

Woojin rất kích động, anh giả vờ đặt điện thoại lên tai, giả vờ như đang nhận cuộc điện thoại của cậu gọi đến.

- Có chuyện gì không?

- Anh ... ở sân bay sao?

Woojin hít thở sâu. Những lời nói làm tổn thương người khác lúc đó còn vang vọng bên tai. Anh đã lạnh lùng, bàng quang, ngạo mạn như thế, tựa hồ quên mất Ahn Hyungseob chính là người mà anh sủng nịnh, là người mà anh yêu nhất.

- Ừ! Anh đi Mỹ với vài người bạn một chuyến. Khoảng 2 tuần sau sẽ quay lại

- Anh đi bàn chuyện làm ăn sao?

- À không phải! Bên đó làm gì có chuyện gì mà bàn! Chỉ là đi chơi vài chuyến cho khuây khỏa thôi

-......

- Gọi có gì không?

Park Woojin nhìn cậu, chờ cậu nói tiếp. Ahn Hyungseob quay người đi, không đối mặt với anh. Cậu nhìn ra đêm đen u tối ngoài cửa sổ. Pháo hoa đã tắt, bầu trời trở lại vẽ tĩnh mịch mênh mông vốn sẵn của nó. Trăng lạnh như nước, sao sáng khắp trời, cậu cất giọng, hơi khàn:

- Anh ơi! Anh không được đi, vì em có chuyện quan trọng muốn nói với anh!

Vành mắt Woojin ửng đỏ, sau đó tiến lên ôm chặt lấy cậu:

- Seobbie của anh! Anh xin lỗi! Anh xin lỗi em!

Ahn Hyungseob bây giờ đây đã khóc, dùng ngón tay gạt đi nước mắt, khẽ nói:

- Anh ơi! Em có bệnh, em bệnh nặng! Anh ơi, em bị bệnh! Là bệnh tim, rất khó chữa!

================================================================================

Nếu người có một nơi phải tới

Thì hãy kiên quyết không chùn bước

Nói với bản thân mình rằng, hãy chạy đi

Vì giấc mơ, hãy chạy như bay về phía trước

Nhưng xin đừng bỏ lỡ

Đóa hoa khi đang rực rỡ nhất

Cùng những kỉ niệm đẹp nhất về đôi ta

... to be continued ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top