Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10: Bảo vệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park Woojin gõ cửa nửa phút, kiên nhẫn đã cạn kiệt, hắn đột nhiên dùng sức, tin tức tố cường đại hóa thành vũ khí lợi hại "Cạch" một tiếng, khóa cửa buông lỏng, Park Woojin đẩy cửa đi vào.

Mùi hương bạc hà trong phòng đậm nhạt không đồng nhất, có nghĩa là tin tức tố của Omega đang ở trong trạng thái hỗn loạn.

Park Woojin liếc mắt một cái liền nhìn thấy Park Jihoon tư thế không được tự nhiên đang mê man trên sô pha, ảo giác sao? Người này sao lại ngày một suy yếu hơn rồi.

Đầu ngón tay Park Woojin vừa chạm vào Park Jihoon liền thấy điện thoại di động bên cạnh sáng lên, Park Jihoon nhấc lên ngay khi tiếng chuông vang lên hai lần, người rõ ràng đang ngủ dường như nhận được tín hiệu báo thức nào đó, Park Jihoon cũng không để ý trong phòng lại có thêm một người, thân thể cậu lần thứ hai cảm giác như đang ngâm mình trong bọt biển lạnh giá, miễn cưỡng duy trì một chút tỉnh táo "Alo? Chào ngài"

Đầu bên kia điện thoại an tĩnh hai giây "Như thế nào, nói mày hai câu liền coi như không quen biết?"

Park Jihoon căn bản không nhìn thấy tên trên danh bạ, nghe Park Diệu Thịnh nói thế cũng không biết giải thích sao, nghĩ đến đối phương cũng không muốn nghe liền yên lặng chờ.

"Chỉ có Alpha mới có thể kế thừa gia sản, mày ở bất luận một cái danh môn vọng tộc nào cũng đều là quy định này" Park Diệu Thịnh ngữ khí lạnh băng, hoàn toàn không giống như đang đối mặt với con trai của mình, Park Woojin là Alpha cao cấp, thính lực kinh người, đương nhiên một chữ cũng không nghe thiếu, Park Diệu Thịnh bên kia vẫn tiếp tục "Park thị chỉ có thể là của em trai mày, mày đừng có mà mưu tính nhúng tay vô"

Park Jihoon mệt mỏi mở to mắt, từ góc độ của Park Woojin nhìn thấy thanh niên mong manh yếu ớt, ánh sáng trong trong mắt bị vực thẳm hút đi, cuối cùng chẳng còn lại gì.

Park Woojin không hiểu sao trở nên hoảng hốt.

Park Jihoon thấp giọng "Ba, tôi trước giờ không nghĩ tới việc chiếm Park thị, tôi chỉ là từ chức dưỡng thân thể, gần đây không được khỏe lắm""Park thị đang ở thời kỳ phát triển, mày bỏ việc ở đó cho tao gánh còn không phải là buộc tao..." Park Diệu Thịnh còn đang lải nhải, có lẽ lại muốn phát hỏa, Park Jihoon mới vừa nhíu nhíu mày, hơi thở tuyết tùng liền bao vây lấy một chút lạnh lẽo, quá trình này vừa ôn nhu mà tràn ngập sự trấn an, đổi thành ngày thường Park Jihoon khẳng định sẽ bị dọa đến, rốt cuộc trong nhà không hiểu vì sao mà lại nhiều thêm một người, nhưng bởi vì tin tức tố quen thuộc mà cậu chỉ sửng sốt một chút, di động liền bị người ta lấy đi.

Park Jihoon không nhìn cũng biết đó là Park Woojin, cậu bị nam nhân nhẹ nhàng mà ôm vào trong lồng ngực, tức khắc ấm áp mà run run một chút.

"Alo" Park Woojin lạnh giọng, bên kia nháy mắt an tĩnh lại.

"Park Woojin?" Park Diệu Thịnh có chút sợ hãi Park Woojin, không chỉ bởi vì địa vị nhà họ Parkmà còn bởi vì bị Alpha cấp cao trấn áp.

"Là tôi" Park Woojin một tay cầm chăn lông đắp lên người Park Jihoon, ấn tượng đối với Park Diệu Thịnh đã kém tới cực hạn "Thân thể Park Jihoon thật sự không thoải mái, Park thị phát triển đến bây giờ, cũng không thể nói mọi việc đều dựa vào một Omega chứ? Nói ra vậy chắc chắn sẽ bị người khác chê cười đó."

(Truyện được edit bởi Vy đang học sử 😘)

Trong trí nhớ của Park Diệu Thịnh, Park Jihoon vẫn luôn không được yêu thương, sao bây giờ Park Woojin lại bỗng nhiên nhảy ra giúp cậu nói chuyện?

"Đương nhiên không phải" Park Diệu Thịnh ngữ khí ôn hòa lên "Là do trong tay Park Jihoon còn giữ vài dự án kế hoạch, nó xử lý một nửa liền ném cho người khác, là ai thì cũng không theo kịp tiết tấu, đây là hành vi không có trách nhiệm đối với công ty"

Park Jihoon đại khái nghe được một ít, cậu không mang mắt kính, đuôi mắt phiếm hồng, sương mù mông lung mà nhìn Park Woojin, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, ý tứ là không có dự án gì hết, cũng không có phụ trách.

Park Diệu Thịnh chỉ là muốn tìm cái cớ giữ Park Jihoon thôi.

"Dự án gì?" Park Woojin siết chặt cánh tay, từng bước ép sát "Có thể chia cho tôi, tôi giúp Park Jihoon xử lý, còn có ba vợ à" Hai chữ "Ba vợ" này hắn nói ra một cách khô khan, một chút tâm ý đều không có "Cưỡng đoạt ép buộc trái với ý muốn của Omega vốn dĩ là hành vi trái pháp luật, cho dù Park Jihoon là con trai của ông"

Khách khí đến đây, đều là Alpha với nhau nên có thể cảm nhận được, Park Diệu Thịnh hiểu rõ nếu tiếp tục bàn về vấn đề này Park Woojin sẽ không khách khí. Trong cuộc đối đầu ngắn ngủi, Park Jihoon đột nhiên cử động, vẻ mặt đau khổ kéo thùng rác bên cạnh, Park Woojin sửng sốt, không nghĩ ngợi liền cắt đứt liên lạc với Park Diệu Thịnh, hắn nhìn ra Park Jihoon muốn nôn liền đỡ cậu dựa vào đầu gối của mình, trực tiếp đem thùng rác để trước mặt thanh niên, Park Jihoon lúc này bất chấp nhiều như vậy, nôn khan vài tiếng chỉ phun ra chút nước, sau đó lại khó chịu mà cuộn tròn người lại.

Sao lại bệnh nghiêm trọng đến như vậy chứ?

"Park Jihoon?" Park Woojin nắm lấy bàn tay rét lạnh của cậu "Có phải hay không rất khó chịu? Tôi mang em đi bệnh viện nhé"

"Không đi bệnh viện" Park Jihoon thập phần kháng cự "Ngủ một giấc là tốt rồi, không có việc gì đâu"

Omega là sinh vật cực kỳ yếu ớt, Park Woojin lại một lần khắc sâu lý giải.

"Khi thích một người từ trong nội tâm, cậu liền theo bản năng muốn đối tốt với người ta, là bản năng đó biết không?" Câu nói của Bae Jinyoung quanh quẩn trong đầu hắn.

Park Woojin tôn trọng lựa chọn của Park Jihoon, hắn biết cách tốt nhất lúc này chính là xoa dịu khổ sở của Omega, vì vậy hắn đem Park Jihoon đắp chăn, đi thẳng về phòng ngủ.

Park Jihoon ngược lại thanh tỉnh một ít, thậm chí có chút không biết nên làm gì, lúc trước cậu ở trước mặt Park Woojin ngay ngắn sạch sẽ còn không chiếm được một tia ưu ái, vừa rồi cậu thế mà lại nôn trước mặt Park Woojin, người này mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, hắn không đi mà còn ôm mình về phòng, không phải... Vấn đề quan trọng là Park Woojin vào đây bằng cách nào?

Park Woojin ổn định tốt cho Park Jihoon xong, thoáng nhìn lên đống chai lọ trên đầu giường, lập tức cầm lấy một lọ xem.

Park Jihoon trong lòng hoảng sợ, tiếp đó nhẹ nhàng thở ra, do lo lắng bị người khác nhìn ra nên lúc mua thuốc về cậu đã xé nhãn rồi, Park Woojin chắc là không nhận ra.

Quả nhiên, Park Woojin quơ quơ lọ thuốc trong tay "Này là thuốc gì?"

"Một ít Vitamin có thể nâng cao sức đề kháng" Park Jihoon nhỏ giọng giải thích.

"Lâu như vậy cũng chưa khỏe..." Park Woojin hiếm khi do dự "Là bởi vì không có tin tức tố sao?"Câu này nói cũng không sai, hôn nhân của hai người trừ lúc Park Jihoon tới kì phát tình thì cơ hồ cũng không có trao đổi tin tức tố, nhưng gần đây Park Woojin đã cho Park Jihoon đủ tin tức tố rồi, mà hắn không biết hiện giờ cần tin tức tố không phải Park Jihoon mà là đứa trẻ trong bụng cậu, nếu như là ngày thường Park Jihoon có thể chịu đựng mấy tháng nhưng hiện giờ mấy ngày đều là quá sức.

Park Jihoon cảm thấy mình nên lắc đầu phủ nhận, nếu đã quyết định rời đi thì không nên sinh ra cảm giác ỷ lại với hắn,người trước mắt là Alpha của cậu, là người trong lòng cậu, thời gian mang thai yếu ớt mẫn cảm bị Park Woojin nói dăm ba câu cậu đã không khống chế được, Park Jihoon nhìn Park Woojin thật sâu, thần sắc cô đơn gật gật đầu.

Kỳ thật không ôm chút hy vọng gì đâu.

Ai ngờ Park Woojin giây tiếp theo ngồi ở mép giường, do dự một lát rồi nói "Đầu tiên tôi phải xin lỗi với em trước, bởi vì gõ cửa mà không ai mở, khóa mật mã bị tôi phá rồi"

Park Jihoon không thèm để ý Park Woojin là phá hủy một hay hai cái khóa, cậu thấp giọng "Không sao"

"Tôi sẽ sớm tìm người thay khóa cho em" Park Woojin nói tiếp, như vậy là có thể biết được mật mã phòng "Đúng rồi, ông nội sắp tới thọ 80 tuổi rồi, cùng đi đi"

Lời nói cứ như thể họ chưa từng ly hôn vậy.

Thấy Park Jihoon sửng sốt, Park Woojin cẩn thận tìm từ "Việc chúng ta ly hôn còn chưa nói cho ông, em cũng biết ông rất thích em, tôi muốn ông được vui vẻ"

Điều này Park Jihoon có thể hiểu được, Park gia cùng Parkgia hai nhà ngày càng phát triển, lão gia tử đối với cậu rất nhiệt tình, Park Woojin hẳn là sợ kích thích ông, cậu có thể phối hợp, Park Jihoon đáp "Được"

Người này thật sự rất tốt, trong đầu Park Woojin dâng lên suy nghĩ này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top