Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20: Không cần sợ gặp bác sĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên nhóc kia là Park Jihoon tự mình giữ lại trong phòng, cậu cũng xác nhận nhiều lần đã đóng cửa sổ, có khe hở cũng chỉ để thông khí, cho nên nó làm cách nào để đi ra?!

Đón nhận ánh mắt khiếp sợ của Park Jihoon, Park Woojin mặt không đổi sắc "Tôi đến nhà tìm em, nó túm lấy tôi không buông, tôi đoán là nó nhớ em"

Tuy nói như vậy không sai, nhưng mà... Park Jihoon nhẹ giọng "Anh bởi vì nó mà đặc biệt tới đây? Còn có anh làm cách nào mang nó lên máy bay?"

"Hàng không Tình Lam do Park gia đầu tư, tôi chỉ là mang theo thú cưng thôi mà" Nhà giàu chính là tốt ở chỗ này, đúng lý hợp tình mà bịa đặt lung tung.

Park Jihoon xoa xoa huyệt thái dương, một tay khác vuốt ve đầu hồ ly nhỏ "Không có gì, chỉ là cảm thấy không giống phong cách của anh"

Quá tùy hứng.

Vừa dứt lời lại có hơi thở ấm áp thổi bên mặt, Park Jihoon nhất thời cả người cứng đờ, hai mắt mở to, nghe giọng nói trầm thấp của Park Woojin vang lên bên tai "Tôi thẳng thắn vậy, tôi chính là muốn tới"

Park Woojin rõ ràng không có phóng thích tin tức tố áp bách gì, nhưng Park Jihoon lại hoảng hốt cảm thấy chính mình như con mồi, an tâm cùng không khoẻ đồng thời xuất hiện, cậu hơi hơi nghiêng đầu "Theo tới... làm cái gì?"

"Không yên tâm" Park Woojin thấp giọng "Tin tức tố hỗn loạn, vậy mà em còn dám chạy đi, Park Jihoon, em còn nhớ rõ chính mình là Omega không?"

Hắn nói chuyện, nhưng là khoảng cách ngày càng gần.

Park Jihoon tim đập nhanh, cậu đương nhiên sẽ đối với Alpha của mình sinh ra rung động.

Không yên tâm sao? Thật khó tưởng tượng được còn có việc mà Park Woojin không yên tâm, tay thanh niên giấu trong chăn chậm rãi siết chặt, cậu muốn thay đổi kế hoạch, đánh cược một phen.

Park Jihoon nhìn về phía Park Woojin, ánh mắt thâm trầm, đang định nói cái gì thì rèm che đã bị nhẹ nhàng kéo ra, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của tiếp viên hàng không.

Park Jihoon cùng Park Woojin sát gần nhau, ái muội đến mức mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, tiếp viên hàng không nở nụ cười cứng đờ, sau đó nói "Thực xin lỗi!" rồi "Xoẹt" một cái kéo rèm rời đi.

Park Jihoon đè lại đầu hồ ly nhỏ, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Bọn họ không nhìn thấy" Park Woojin mở miệng, lạnh lùng liếc cục lông trắng trong lòng Park Jihoon.

"Ngủ thêm một lát đi" Khả năng kiểm soát tin tức tố và trí lực của Park Woojin đã đến mức tuỳ ý thao túng, lấy hắn và Park Jihoon làm trung tâm, kết giới vô hình được mở ra, ở chỗ này Park Jihoon tuyệt đối an toàn.

Hơi lạnh trên người rút đi, cảm giác thoải mái như là ở nhà, Park Jihoon dần dần mất tỉnh táo, trong lúc mơ hồ có người nhẹ nhàng ấn vào cổ cậu, Park Jihoon theo lực đạo gối đầu lên vai Park Woojin, đầu ngón tay vô thức vuốt ve lông của bé hồ ly.

Park Woojin không màng đến tinh thần phản kháng mà thu hồi thực thể, hắn đẩy nhẹ tóc Park Jihoon, nhìn đến miếng dán tuyến thể có chút lệch. Hắn lại một lần nữa khắc sâu vào trong ý thức Park Jihoon sẽ không tự chăm sóc chính mình, người này thoạt nhìn lý trí trầm tĩnh, kỳ thật lại không có biện pháp thoát khỏi thói hư tật xấu từ trong xương cốt của Omega, thậm chí trình độ cẩn thận đối với mình còn kém hơn so với Omega bình thường.

Park Woojin lại lấy từ trong túi áo khoác ra một miếng dán tuyến thể, theo lý mà nói loại đồ vật này sẽ không xuất hiện trên người một Alpha, Alpha cùng Omega trời sinh tồn tại "Quan hệ trên dưới", thể hiện trên mọi phương diện, Alpha tốt tuy rằng sẽ chăm sóc Omega của mình, nhưng hiếm khi cẩn thận đến trình độ này.

Quả thật Park Woojin cũng không cảm thấy chính mình quá cẩn thận, hắn chính là đơn thuần muốn mang thôi.

Park Woojin ấn cái nút trong tầm tay, lập tức có tiếp viên tới đây, hắn chỉ chỉ cái ly, ý bảo đối phương đổi ly nước ấm.

Tiếp viên hàng không thấy được rõ ràng, Alpha đẹp trai này trong tay đang cầm gói miếng dán tuyến thể, chính là loại trên cổ Omega bên cạnh, cũng quá tri kỷ đi mà...

(Truyện được edit bởi Vy đang học sử)

40 phút sau máy bay vững vàng hạ cánh, xe chuyên dụng của Park Woojin liền chờ ở bên ngoài, hắn vốn định ôm Park Jihoon đi xuống, ai ngờ vừa mới đụng tới đầu gối thanh niên đã bị hắn đánh thức, sắc mặt Park Jihoon không tốt lắm, trên máy bay không thể so với ở nhà, giờ phút này bụng nhỏ trở nên đau nhức.

"Sao vậy em?" Park Woojin đè lại bờ vai của cậu.

Park Jihoon bị hơi thở tuyết tùng vây quanh liền không nóng nảy nữa, thấp giọng nói "Ngủ chưa đủ..."

Park Woojin hiểu rõ, đem người mang lên xe.

"Đây là khách sạn tôi đã đặt" Park Jihoon đưa điện thoại cho Park Woojin "Phiền anh đưa tôi qua đó"

Park Woojin nhàn nhạt nhìn lướt qua "Ừ, vừa lúc tôi chưa đặt phòng, tiện đường cùng nhau đi"

Park Jihoon không quá tin lời này, Park Woojin đã quen làm mọi việc liền một lúc, hoặc là nói loại quyết định nhất thời này sẽ làm hắn bực bội "Từ từ!" Park Jihoon lúc này tỉnh ngủ, bỗng nhiên kinh hãi mà nhớ ra "Hồ ly của tôi đâu?!"

Park Woojin khoé mắt nhảy dựng, cảm giác được tinh thần thể hưng phấn, sau đó nhận mệnh mà hướng ra sau lưng sờ mó, lấy ra cục lông trắng như biến ma thuật.

Park Jihoon vội vàng nhận lấy, yêu thích viết rõ ở trên mặt.

Park Woojin vội vàng gửi tin nhắn cho bác sĩ: [Omega quá mức ỷ lại vào thực thể tin tức tố Alpha, có phải hay không cũng là một trong những triệu chứng của bệnh rối loạn tin tức tố?]

Bác sĩ chưa từng nghe thấy: [Ỷ lại thực thể tin tức tố của Alpha nào?]

Park Woojin: [Tôi]

Bác sĩ gần như nghẹn họng: [Không phải, thực thể tin tức tố là một phần khác của tin tức tố của cậu... Cậu ấy ỷ lại thực thể tin tức tố nói trắng ra chính là ỷ lại cậu a] Thực thể sẽ không giống chủ nhân cố tình phát ra tin tức tố, đối với Omega mà nói cũng càng thêm ôn hoà một ít.

Park Woojin mắt nhìn tên nhóc kia chân chó vô cùng mà ôm mu bàn tay của Park Jihoon liếm không ngừng, thầm nghĩ thật là lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều, thực thể tin tức tố nhà ai là cái dạng này chứ?

Về đến khách sạn, Park Jihoon trước tiên nộp thông tin đặt phòng, Park Woojin ở một bên an tĩnh chờ, nhưng sau đó nhân viên lễ tân vẻ mặt ngượng ngùng nói "Xin lỗi Park  tiên sinh, chúng tôi bên này ghi lại xảy ra chút sai lầm, đã có người ở phòng này, ngài có thể đổi phòng khác được không?"

Park Jihoon nhíu mày "Loại nhầm lẫn này thật sự không nên"

Nhân viên chỉ cười cười, cũng không nói gì thêm.

Park Woojin bỗng nhiên mở miệng "Còn thừa phòng gì?"

"Tuy rằng không bằng phòng Park  tiên sinh đặt, nhưng hai người ở cũng không thành vấn đề" Người nhân viên cho rằng Park Woojin dễ nói chuyện, vội vàng đem ảnh phòng chụp đưa cho hắn.

Park Woojin nheo mắt "Phòng nhỏ như vậy cho ai ở?"

Nhân viên "..."

Park Jihoon thật sự không tìm ra cách cho việc này, Park Woojin từ nhỏ đến lớn chính là sống cuộc sống trên đỉnh cao, biểu hiện không giống người thường của hắn theo thời gian trôi đi càng làm Park lão gia tử thêm coi trọng, hơn hai mươi năm qua hắn xuôi gió thuận buồm, quả thực không thể nào bình dân được.

"Cái kia..." Park Jihoon ho nhẹ hai tiếng.

Park Woojin đem suy nghĩ của bá đạo tổng tài biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn "Có phòng tổng thống không?"

Park Jihoon "..."

Nhân viên hai mắt sáng ngời, bọn họ tốt xấu gì cũng là khách sạn năm sao, đương nhiên là có!

"Mời xuất trình chứng minh thư"

Park Woojin vươn tay về phía Park Jihoon "Cùng nhau đi"

Park Jihoon hơi sững sờ, ý là bọn họ ở chung á hả?

"Không cùng nhau sao?" Park Woojin như là có thuật đọc tâm, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói "Em chắc chắn có thể rời khỏi tin tức tố của tôi?" Nói không đủ, còn muốn phóng thích một ít tin tức tố kích thích Park Jihoon, giống như lông chim, gãi đến trong lòng Park Jihoon phát run.

Park Jihoon không làm ra vẻ, cậu suy nghĩ hai giây sau đó gật gật đầu "Ừ". Lúc ở Mặc Thành xảy ra tình huống đột ngột cậu còn khó có thể tự bảo vệ mình, nơi này trời xa đất lạ càng nguy hiểm hơn, có lẽ là vì đang mang thai đứa trẻ, Park Jihoon hiện giờ càng ngày càng cảm thấy bất an, thần kinh nhạy bén đang không ngừng nhắc nhở cậu tứ phía đều là "Tai hoạ", nếu không phải từ trước tới nay cậu luôn rèn tốt tự chủ, Park Jihoon thời khắc đều sẽ sụp đổ, sau đó đem mình nhốt ở trong phòng nửa bước cũng không ra.

Cậu cần Park Woojin.

Lúc trước yêu hắn đã cần, hiện giờ mang thai càng cần hơn.

Park Woojin nghịch điện thoại, kêu trợ lý hủy chỗ đã đặt trước đó, hết thảy mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát.

Sau khi quẹt khoá phòng vào cửa, Park Jihoon vội vàng mở áo khoác để bé hồ ly ra ngoài, sau đó mới vừa đi hai bước đã lảo đảo tại chỗ, cũng may Park Woojin ở phía sau, hắn thuận thế đem người bế lên "Muốn nghỉ ngơi không?"

"Tôi muốn đi tắm" Park Jihoon nắm chặt cánh tay nam nhân, trong lúc nhất thời không muốn buông tay, Park Woojin chính là một loại cám dỗ cậu không thể kháng cự được, nhất là khi cậu không khoẻ.

"Tỉnh lại rồi tắm cũng vậy" Park Woojin không nói hai lời đem cậu đặt ở trên giường, cởi áo khoác rồi trực tiếp nhét vào trong chăn, hơi thở tuyết tùng nháy mắt nồng đậm hơn mấy lần, hắn lúc nào cũng có thể dễ dàng như trở bàn tay mà phá vỡ lớp phòng ngự tâm lý của Park Jihoon.

Hồ ly nhỏ nhảy lên chăn, nó như là không có trọng lượng gì, Park Jihoon còn đang băn khoăn không biết nó có bị suy dinh dưỡng không nữa.

Chờ khi Park Jihoon hô hấp đều đều, Park Woojin quay đầu nhìn về thực thể của chính mình, chỉ vào cái mũi non nớt của nó "Ngươi kiềm chế chút cho ta"

"Hồ ly nhỏ" lười biếng mà ngáp một cái, giây tiếp theo hung hăng cắn một cái vào đầu ngón tay Park Woojin.

Một người một "Thú" trong mắt đều mang theo sự tàn nhẫn, đúng thật là cùng một huyết mạch, thân thiết.

Đường đi xóc nảy ảnh hưởng đến Park Jihoon, Park Woojin làm xong cơm chiều, nghĩ người này ngủ bốn tiếng thì cũng đủ rồi, vừa đẩy cửa liền ngửi được hương bạc hà có chút hỗn loạn, lộ ra một cổ bén nhọn, đây là biểu hiện chủ nhân đang bất an lo âu. "Park Jihoon" Park Woojin cúi người kêu cậu, vài giây sau Park Jihoon đột nhiên mở to mắt, cậu rõ ràng còn chưa tỉnh táo, lại trước tiên đẩy Park Woojin ra, chạy thẳng đến toilet, cả ngày cũng không ăn gì nhiều, kết quả phun đến cuối cùng đều là nước, cổ họng sưng tấy lên kèm theo đau rát.

Chờ Park Jihoon ngừng nôn mửa, bên cạnh truyền đến một ly nước ấm, Park Woojin trầm giọng "Uống chút đi"

Park Jihoon miễn cưỡng uống mấy ngụm, cơ hồ là bị Park Woojin bế nửa người lên, sau đó cậu vừa ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt vô cùng sắc bén của Park Woojin, lưu ly trong mắt như bị thứ gì nhẹ nhàng cắt, làm cho lớp ngụy trang kém cỏi của Park Jihoon bị xé toạc.

Không thể nói chuyện, Park Jihoon một lần nữa nhắm mắt lại, dựa vào lồng ngực Park Woojin, hiếm khi sử dụng đối sách dụ dỗ "Khó chịu..."

Không bao lâu sau, trên đầu vang lên tiếng thở dài trầm thấp, Park Woojin ôn cậu về trên giường, cuối cùng nói "Em đi xuống như vậy không được, Park Jihoon, không cần sợ gặp bác sĩ"

Park Jihoon cúi đầu xuống, Park Woojin không nhìn thấy trong mắt cậu là mỉa mai và bất lực.

Nếu không phải lo lắng chuyện đứa bé bị tiết lộ, cậu việc gì phải giấu tới giấu lui nói câu "Tin tức tố hỗn loạn". Cậu chưa từng nghĩ Park Woojin lại để ở trong lòng như vậy, nhưng tại sao lại không sớm một chút... Park Jihoon đến giờ vẫn không dám nói, lo lắng một khi nói ra Park Woojin trong nháy mắt sẽ trở về dáng vẻ lạnh lùng như trước đây, sau đó buộc cậu bỏ đứa bé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top