Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 26: Cảm xúc tan vỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhận được đáp án hoàn toàn khác với lần trước, Park Jihoon lựa chọn tin tưởng.

Có người đi ngang qua, Park Jihoon vội vàng đem "Hồ ly nhỏ" cất vào trong túi, đứng dậy chuẩn bị về nhà.

Park Woojin đi trước một bước, Park Jihoon còn đi siêu thị dưới lầu mua vài thứ, vòng qua vòng lại nửa giờ, vừa mở cửa đã ngửi được mùi thịt gà hầm, cậu lúc trước căn bản là ăn chay, thịt thì ăn một nửa phun một nửa, nếu không phải vì đứa bé cần dinh dưỡng thì cậu cũng không muốn chạm vào, hiện giờ cơ thể đã chuyển biến tốt, tâm trạng cũng phá lệ mà vui vẻ, bây giờ cậu lại muốn ăn.

Park Jihoon đem áo bông ném trên sô pha, đi đến cửa phòng bếp "Có thể ăn chưa?"

"Mới vừa hầm chưa được bao lâu" Park Woojin xoay người nghiêm túc đánh giá cậu, thanh niên tháo mắt kính ra ngũ quan càng thêm tinh xảo, có thể là do lạnh, đuôi mắt cậu có chút hồng, tuyết trắng trong lòng Park Woojin bốc cháy lên một ngọn lửa, hắn rất tự nhiên mà nắm lấy tay Park Jihoon thử nhiệt độ, vừa muốn nói gì đó đầu gối người trước mắt đã mềm nhũn, Park Woojin ôm chặt Park Jihoon "Sao vậy?"

"Xin, xin lỗi" Park Jihoon có chút ảo não, rõ ràng bầu không khí tốt như vậy "Em..." Cậu nói không nên lời, chỉ cảm thấy phiền toái cực kỳ.

Thời gian mang thai Omega thường xuyên gặp phải tình trạng "Toàn thân tê mỏi", tâm trạng và thể lực sẽ giảm sút rất nhiều, ở thời đại hiện đại ngày nay, gia đình muốn có con sẽ lựa chọn vào khoảng cuối năm, tiến vào khoang sinh sản là có thể, bảo đảm mang thai vào khoảng thu đông, như vậy sẽ sinh con vào mùa hè, ba tháng khó khăn nhất vừa lúc thoát khỏi cái lạnh giá của mùa đông, chờ thời tiết ấm áp sẽ dễ chịu hơn nhiều, nhưng cố tình hành vi khốn nạn của Park Woojin kia chưa đi đến khoang sinh sản đã làm Park Jihoon mang thai, lại sắp bắt đầu mùa đông, cậu mới mang thai ba tháng, so với Omega bình thường cực khổ hơn rất nhiều.

Mà "Rắc rối" thật sự của Omega khi mang thai là trạng thái tinh thần vô cùng bất ổn, đa nghi nhạy cảm, cáu gắt dễ giận, quăng đập đồ vật này nọ tám phần đều có. Có cái diễn đàn dành riêng cho Alpha để kể khổ, người trải qua chuyện này đều nói: Để mà nói thì làm như thế nào á hả, nếu không phải xuất phát từ tình yêu, tôi mỗi ngày hận không thể ly hôn 800 lần!

Park Woojin đã chuẩn bị đủ, còn sẵn sàng cho việc Park Jihoon ném chén bát, thậm chí còn mơ hồ có chút mong đợi, hy vọng Park Jihoon không kiềm chế bản tính, cứ ở trước mặt hắn tuỳ ý quậy phá, nhưng sự thật là Park không có chút nóng nảy nào, trên người không thoải mái cũng sẽ chỉ nói "Thực xin lỗi", sợ bản thân mang đến phiền toái, rốt cuộc là ai biến cậu thành ra như vậy chứ?

Park Woojin hận không thể cho chính mình một cái tát.

"Em không muốn ngủ" Park Jihoon bị Park Woojin ôm, vừa thấy phương hướng là phòng ngủ liền nói một câu, Park Woojin hiểu rõ, sau đó đem người đặt trên sô pha trong phòng khách, kéo chăn đắp cho cậu, đồng thời tự giác giao điện thoại ra, Park Woojin còn tải thêm nhiều game nữa, đều là mấy trò đang nổi, mỗi trò tiền nạp đều rất cao, có lần Park Jihoon còn nói những trò này thật có tâm, đạo cụ thời trang có thể mua theo ý muốn!

Đem máy sưởi mở vừa đủ, Park Woojin nói "Mệt thì ngủ nha, cơm xong tôi sẽ gọi em"

"Anh..." Park Jihoon bắt lấy cổ tay hắn "Tin nhắn nói nếu có con anh sẽ chấp nhận là nghiêm túc sao?"

Park Woojin dùng gương mặt ngàn năm không đổi sắc hứa hẹn nói "Nghiêm túc"

Park Jihoon rốt cuộc cũng yên tâm chơi game.

Vậy rồi mà còn không nói thật? Park Woojin thầm nghĩ, lại cảm thấy là do bản thân chưa đủ tốt, chưa cho Park Jihoon đủ cảm giác an toàn, tiếp tục cố lên thôi!

Nước súp gà màu vàng óng, lớp mỡ nhàn nhạt trên mặt nước cũng bị Park Woojin hớt đi, thoạt nhìn còn tưởng là trà kiều mạch đắng, Park Jihoon đối với những thứ này tương đối không có hứng thú nhưng hôm nay lại một hơi uống hết hai chén, dạ dày cũng thấy ấm áp.

Giao diện điện thoại đang ở chế độ tự động chiến đấu, là hình thức 5V5. Trước đây Park Jihoon chưa chơi qua loại game mobile này, trang bị chỉ mua một cách mù quáng. Đồng đội đều đang phàn nàn cậu, nói một thân trang bị tốt kết quả tất cả đều là sắt vụn, lãng phí thời gian tùm lum các kiểu. Park Jihoon vội vàng ăn cũng không thấy gì, nhưng thị lực của Park Woojin là cái loại gì chứ? Hắn lập tức cầm lấy điện thoại, vừa lúc trận đấu đầu kết thúc, có người dẫn đầu bọn họ đem toàn bộ trách nhiệm đẩy hết lên đầu Park Jihoon, kỳ thật là vú em yếu ớt nhất đội, một lần đánh cũng không bằng nửa Park Jihoon, nhưng ai làm chủ nhà thì người đó sắp xếp.

Park Woojin nhanh chóng đổi mới trang bị, đồng đội chắc là thấy được, gõ chữ trào phúng [ Vũ khí này của cậu không đúng, hiện giờ không bạo được, đến khu mua sắm mua hả? ]

Khu mua sắm mới ra một cái mười lăm vạn nhân dân tệ, toàn bộ trang phục cũng chỉ có mấy cái.

Sau đó Park Woojin mua một cái trước mặt đối phương.

Mọi người "....."

Ngay cả đối thủ cũng kinh ngạc, nhưng chưa kịp nhắn gì trận thứ hai đã bắt đầu. Thao tác của Park Woojin so với hệ thống càng lợi hại, đối phương còn có đại boss trực tiếp mua trang bị vàng. Theo lý mà nói thì không nên thua, nhưng vẫn bị Park Woojin đánh đến không thở nổi. Đầu ngón tay Park Woojin lướt nhanh, dùng một lão anh hùng đem đối phương đánh đến tê cả da đầu.

"Đoè moè!" Cùng lúc đó Tôn Khai Ninh ôm di động hét như điên "Này mẹ nó là tốc độ tay gì vậy! Đối diện là Park Woojin tự mình chơi hả?!"

Hứa Dạng Thành xoa một quả táo đưa cho anh, Tôn Khai Ninh trực tiếp cúi đầu ăn, sau đó nghe Hứa Dạng Thành cười nói "Đừng nói giỡn, Park Woojin mới không thèm chơi game đâu, với cậu ta mà nói việc này không khác gì lãng phí cuộc đời"

Cái đó thì còn phải xem là vì ai "Lãng phí"

Hai chữ "Chiến thắng" hiện lên, cùng lúc đó rất nhiều lời mời kết bạn được gửi tới. Park Woojin mặt vô cảm thiết lập hình nền, trực tiếp bật chế độ không làm phiền và từ chối kết bạn sau đó khoá màn hình. Hắn dùng một loại khí thế bình tĩnh đè áp tất cả nói "Tôi đã đặt một đám thảm lông, ngày mai 10 giờ sẽ đến, tôi không ở nhà, em một mình có thể chứ?"

Park Jihoon hỏi lại "Có cái gì không thể?"

Park Woojin "...." Quả nhiên, để Park Jihoon nói "Anh yêu, anh đừng đi, em một mình không xử lý được" thật là viển vông!

(Truyện được edit bởi Vy đang học sử 🤧)

Park Jihoon gần đây thích ngủ nướng, nhưng cũng 9 giờ là tỉnh, đúng 10 giờ người đưa thảm lông tới, nhân viên đi vào phòng liền lộ ra vẻ khó tin. Mới đầu Park Jihoon không hiểu, sau đó thấy bọn họ lấy thảm lông ra cũng trầm mặc theo, đó là thảm có hoạ tiết hoa lan, bên cạnh có biểu tượng mặt trăng, là loại đắt nhất thế giới. Loại này thường được gia đình quyền quý bố trí ở phòng khách để thể hiện địa vị, còn phải thường xuyên quét dọn. Park Jihoon vẫn luôn biết Park Woojin có tiền, nhưng bây giờ lại sinh ra một loại hoài nghi của người "Nhà nghèo."

Nhân viên động tác rất nhanh, Park Jihoon ngồi trong bếp uống hai chén trà bọn họ đã làm xong, đến cả khe hở cũng không có, không thể không nói đắt cũng có cái giá của nó, dẫm lên đi cực kỳ mềm mại thoải mái.

Park Jihoon chụp ảnh gửi cho Park Woojin [ Tốt lắm ]

Trợ lý của Park Woojin đi theo một bên, trong lúc vô tình thoáng nhìn qua, sửng sốt một chút cười nói "Ngài đối với vợ thật tốt"

"Này thì tính là tốt cái gì?" Giọng điệu Park Woojin hoài nghi.

Trợ lý khiếp sợ "Không, không tính sao?"

Park Woojin nhàn nhạt nói "Thao tác cơ bản thôi"

Trợ lý "!!!" Thao tác cơ bản của ngài tôi dùng số tiền cả đời kiếm ra cũng không làm được!

Vương Thịnh là giám sát thiết kế đi theo ở phía sau, nghe đến đó liền cắn môi, anh ta là Beta, thuộc về tầng lớp bình thường nhất của thế giới này, không bằng Alpha cường tráng mạnh mẽ, cũng không mềm mại như Omega. Trong lúc anh ta làm ăn với Park gia đã gặp Park Jihoon, nhưng không thể nào hình dung được một Alpha mạnh mẽ như Park tiên sinh sao lại bị Omega như vậy hấp dẫn?!

Park Woojin thường đi làm về lúc 7, 8 giờ tối. Buổi tối Park Jihoon tự nấu chút mì sợi, vừa ăn vừa đọc diễn đàn.

Ăn được một nửa thì điện thoại rung lên, Park Jihoon lơ đãng mở lên sau đó cả người sửng sốt.

Bên trong là ảnh chụp của Park Woojin và một Omega vô cùng xinh đẹp, là một Omega nữ, không cần giới thiệu Park Jihoon cũng nhận ra là thiên kim tiểu thư Diệp thị - Diệp Thiên Linh. Phía dưới kèm theo dòng chữ: Bạch nguyệt quang trong lòng người thừa kế của Park gia hư hư thực thực là nữ thần trong mộng của Alpha - Diệp Thiên Linh!

Này vừa nhìn là thấy đó là từ tin tức ngày xưa cắt ra, nhưng vẫn làm cho Park Jihoon ăn không ngon miệng.

Sau một tin nhắn, số này bằng cách nào đó đã bị chặn [ Diệp Thiên Linh đã về nước, cậu cảm thấy cậu còn tư cách sao? ]

Park Jihoon hờ hững liếc nhìn, bưng mì còn dư lại vô bếp, không bao lâu sau cả người liền nhào vào nhà vệ sinh, đồ mới vừa ăn đều phun ra hết.

Năm đó Diệp Thiên Linh là Omega mà vô số Alpha mơ ước, sau khi Park Woojin kết hôn với cậu thì cô liền xuất ngoại, bạch nguyệt quang? Park Jihoon thở phì phò, cảm thấy thật sự hoang đường, lý trí thì nói vậy đó nhưng hốc mắt lại đỏ lên. Lúc Omega mang thai không chịu được kích thích, đặc biệt là loại kích thích từ chính Alpha của mình, thiên tính yếu ớt sẽ làm cho bọn họ lâm vào trạng thái khủng hoảng và tự ti khó giải thích được. Park Jihoon ngẩng đầu, nhìn bộ dạng chật vật của mình trong gương, cậu nhợt nhạt hít vào một hơi, nước mắt cũng theo đó rơi trên bồn rửa mặt.

Thật quá khó coi... Park Jihoon nghĩ thầm, đây là Omega mà cậu hận nhất, vì cái gì mà phải bị tin tức tố cùng thiên tính ảnh hưởng chứ?! Cậu liều mạng phản kháng, nhưng vẫn là tại đây mà đón nhận tan vỡ muộn màng.

Park Jihoon nghiêng ngả lảo đảo trở lại phòng khách, trực tiếp gọi điện cho Park Woojin.

Điện thoại mới vừa reo hai tiếng đã có người trả lời "Alo? Tôi đang tính gọi cho em nè, em có muốn ăn..."

"Anh có phải là thích Diệp Thiên Linh không?" Park Jihoon nghẹn ngào chất vấn nói, Park Woojin vốn đang dựa vào ghế, nghe vậy hắn liền ngạc nhiên ngồi thẳng, ý bảo tài xế lái xe nhanh lên "Diệp Thiên Linh gì cơ? Em đang ở đâu?!"

"Ở nhà" Park Jihoon ngồi ở trên thảm, nước mắt cứ rơi mãi không ngăn được, cậu nức nở hai tiếng nói "Park Woojin, em thật vô dụng..."

"Em ngoan ngoãn ở nhà, ba phút nữa tôi sẽ về" Park Woojin không cúp máy, vẫn luôn nghe giọng điệu nghẹn ngào nức nở của Park Jihoon, hắn đau lòng đồng thời sắc mặt cũng lạnh giá đến mức có thể hù chết người, những bông hoa băng nhanh chóng lan dọc theo các ô cửa kính, tạo ra một âm thanh "Lạch cạch" làm người ta sợ hãi.

Khoá mật mã không theo kịp tốc độ tay của Park Woojin, bị đơ mất một giây mới mở ra, Park Woojin mắng trong lòng một câu "Phế vật" rồi mở cửa ra. Trong không khí phảng phất hương bạc hà truyền tới một loại u buồn.

"Park Jihoon!" Park Woojin đến cả dép lê cũng chưa kịp thay.

Park Jihoon đứng ở giữa phòng khách, trên mặt toàn là nước mắt. Park Woojin nhìn đến trong lòng liền đau như kim đâm, gần như là trong nháy mắt Park Woojin liền kết luận Park Jihoon chắc đã chịu kích thích nào đó, nếu không thì sẽ không buổi sáng rời đi còn tốt buổi tối bỗng nhiên lại thành ra như vậy.

Cảm xúc của Omega mang thai như một sợi tơ mỏng manh bị ngăn lại, mỏng manh yếu ớt đến mức chỉ cần một ánh mắt thôi cũng làm cho họ bị kích thích.

"Em sao vậy?" Park Woojin dang tay ra, hương tuyết tùng chậm rãi tản ra, hắn sợ sẽ chấn động đến Park Jihoon.

Park Jihoon không dao động, cậu nhìn chằm chằm Park Woojin vài giây, trong lòng hiện lên vẻ quyết định được ăn cả ngã về không. Park Woojin trong lòng rùng mình, đang muốn tiến lên trước liền thấy Park Jihoon kéo áo lên, lộ ra bụng trắng nõn hơi phồng lên. Hắn lập tức bị đóng đinh tại chỗ, ngừng thở.

"Em mang thai" Park Jihoon nhẹ giọng, theo đó bả vai như trút được gánh nặng "Trước khi ly hôn, có một lần anh uống say, về đến nhà anh với em phát sinh quan hệ, em vốn định sinh đứa bé một mình, nhưng anh lại cố tình...." Park Jihoon dừng lại, ánh mắt uỷ khuất, cậu nhìn chằm chằm Park Woojin "Thật ra anh đột nhiên đối với em tốt như vậy chỉ là nhất thời hứng thú đúng không? Diệp Thiên Linh về nước chắc anh vui lắm"

Đầu óc Park Woojin bế tắc, không hiểu Diệp Thiên Linh rốt cuộc là cái gì, trong lòng hắn mừng như điên cùng với vô cùng ngây ngẩn, Park Jihoon thẳng thắn rồi!

"Không phải" Park Woojin từng câu từng chữ nói "Không phải là nhất thời hứng thú, Diệp gì đó tôi cũng không biết, Park Jihoon em đừng kích động, đến đây với tôi nào"

Lời này an ủi Park Jihoon rất tốt, nhưng cảm xúc của cậu hiếm khi mất khống chế, cậu thấy thế liền lui về sau một bước, thần sắc có chút lạnh nhạt, mang theo chút ý tứ không tốt cùng với vô cớ gây rối "Anh làm sao chứng minh được?"

Chứng minh? Mạch não Park Woojin khác với người thường, hắn suy nghĩ không tới một giây đồng hồ liền "Bịch" một tiếng quỳ trên mặt đất, hai đầu gối chạm đất, thảm lông cũng không che được động tĩnh, hắn vẻ mặt thành khẩn nói "Tôi sai rồi"

Park Jihoon "...." Tốt lắm, thật vất vả làm ra vẻ mất khống chế cuối cùng lại bị dọa mất, cậu không thích hợp làm Omega:))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top