Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Nhớ tẩy đánh dấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park Jihoon theo bản năng siết chặt vai Park Woojin, gần như tham lam mà lộ ra tuyến thể, háo hức muốn nhiều hơn nữa.

Cậu biết tư thế này rất hèn mọn nhưng mới vừa bị tin tức tố của Lý Xương Bằng công kích, cậu lại đang mang thai con của Park Woojin, thân thể chỉ phản ứng với tin tức tố của Park Woojin, tuyết tùng thổi qua khô nóng làm tinh thần nhạy bén hơn, cả người nháy mắt nhẹ nhàng lên.

Park Woojin ánh mắt chợt lóe lên, Park Jihoon hiếm khi mất khống chế, tuyến thể trên người cậu hoàn toàn sạch sẽ, rõ ràng không có tẩy đi đánh dấu, không hiểu sao nhận ra điều này làm Park Woojin có chút cao hứng, sau đó lại vô cùng tức giận, Omega bỗng nhiên vô cùng ỷ lại Alpha của chính mình, bị tấn công bởi tin tức tố của Alpha khác là một trong những nguyên nhân. Khi hắn đi vào, tin tức tố của Lý Xương Bằng nồng nặc, giống như chuột trong rãnh nước, vừa lộ ra hàm răng vừa phun ra một mùi hôi thối, loại người này căn bản không xứng tiếp cận Park Jihoon.

Park Woojin quay đầu, giờ phút này Lý Xương Bằng bị tin tức tố của hắn bao vậy mà mất đi sức chiến đấu, cả người xụi lơ trên mặt đất, môi run rẩy nhìn Park Woojin xin tha "Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi..."

Lý Xương Bằng vô lễ như thế, tin tức tố phát ra với Alpha như vậy trong lúc đó tuyệt đối áp chế.

"Đi theo tôi" Park Woojin ôm lấy Park Jihoon, ai ngờ thanh niên nhẹ nhàng lắc đầu "Từ từ, hợp đồng..."

"Hợp đồng?" Park Woojin nhìn về phía cái bàn, Lý Xương Bằng cũng coi như là hiểu chuyện, thấy thế run rẩy từ túi áo tây trang rút ra một cây bút máy, ký tên lên hợp đồng.

Park Jihoon đi theo nhẹ nhàng thở ra, có thể giao cho Park Diệu Thịnh rồi.

Park Woojin mang theo Park Jihoon rời đi, cửa phòng "Lạch cạch" đóng lại, giống như một tín hiệu, một con sư tử tuyết đột ngột xuất hiện, cơ thể khổng lồ, nổi giận gầm lên một tiếng rồi lao tới, dùng chân trước đem Lý Xương Bằng ấn ở trên tường, lực mạnh đánh vào làm Lý Xương Bằng trước mắt hóa đen, nhưng hắn không dám ngất đi, lo lắng lúc tỉnh lại cơ thể sẽ mất đi mấy bộ phận, chỉ có thể theo bản năng khóc rống xin tha "Thực xin lỗi! Tôi sai rồi! Tha cho tôi đi!"Bae Jinyoung đi đến trước mặt Lý Xương Bằng, mặt cười nhưng mắt lạnh lùng, anh cúi người vỗ mặt Lý Xương Mặt "Đã sớm nghe nói ngươi là người thích ăn trong chén nhìn trong nồi, Omega tiếp xúc với mày đều bị mày chiếm tiện nghi, nhưng mày cũng phải động cái não đậu xanh kia chứ, Omega của Park Woojin mà mày cũng dám chạm vào?"

Sư tử tuyết mở ra một mồm đầy máu của mình, gầm lên giận dữ, theo đó là một mùi tanh tràn lan.

"Dựa vào!" Bae Jinyoung nhanh chóng lui về phía sau, mặt đầy ghét bỏ, Lý Xương Bằng vậy mà mất khống chế.

Sư tử tuyết là tin tức tố thực thể của Bae Jinyoung, khi Alpha cấp cao đủ mạnh, tin tức tố của họ có thể ngưng tụ dạng thực thể gần với cõi tâm linh của chủ nhân, loại Alpha này chỉ chiếm một phần ngàn vạn Alpha trên thế giới, Lý Xương Bằng đương nhiên không có tin tức tố thực thể, vì vậy hắn ta không có chút sức lực có thể chống lại Park Woojin hoặc Bae Jinyoung.

Ha Sungwoon vẫn luôn đứng ở cửa, vô cùng ghét bỏ "Đi thôi, Park Woojin xong việc sẽ xử lí hắn"

Park Woojin đưa Park Jihoon tới phòng riêng trống trãi.

Lúc này Park Jihoon mới bình tĩnh lại, tay chân cứng đờ, không biết vì sao gặp phải Park Woojin, bọn họ đã ly hôn... Không khống chế được, Park Jihoon muốn nhìn hắn lần nữa, nhưng khi vừa nhấc đầu liền bắt gặp ánh mắt vô cảm của hắn.

Đồng tử của Park Woojin màu xám nhưng không mang cảm giác chết chóc, ngược lại như được tráng một tầng lưu li, liếc mắt một cái có khiến người ta say đắm mà sa vào trong đó, hắn thân hình rắn rỏi đứng ở cửa, nhìn chằm chằm Park Jihoon sau đó bình tĩnh hỏi "Park gia không có người hay sao mà lại để Omega như em tới gặp loại người như Lý Xương Bằng"

Park Jihoon đầu óc quay cuồng, bọn họ đã lâu không gặp, cậu vẫn chưa hoàn toàn quên được người này, Park Woojin lại vô tình xuất hiện, hơn nữa còn cho mình một ít tin tức tố, thân thể đột nhiên thành một cỗ máy hấp thụ, điên cuồng gào thét muốn nhiều hơn chút! Lại thêm một chút! Nhưng Park Jihoon kiên quyết đem dục vọng đó khống chế lại, đối với Park Woojin chỉ biểu lộ ra một chút không khỏe.

Park Jihoon thấp giọng "Trước giờ tôi vẫn theo dự án này, tôi nên theo đến cùng"

"Nhưng sự thật là em xử lý không tốt" Park Woojin giọng nói tràn ngập tức giận "Nếu đêm nay tôi không xuất hiện..." "Park Woojin" Park Jihoon đột nhiên cắt ngang, nhìn hắn chăm chú hỏi "Anh đang lo lắng cho tôi sao?"

Park Woojin trầm lặng không nói lời nào.

Sự trầm mặc của hắn đã dập tắt đống tro tàn vừa mới nhen nhóm trong lòng Park Jihoon, cậu không thể đánh chìm nữa, Park Jihoon tự cảnh cáo bản thân, nếu không có đứa con này, cậu có thể dây dưa với Park Woojin vài lần, nhưng hôm nay thì không thể như vậy nữa, nếu tiếp tục như vậy thì cậu sẽ không thể chống đỡ được đến lúc đứa trẻ bình an sinh ra, quan trọng hơn là... Đêm giao thừa năm đó, trước mặt khách khứa và trưởng bối, Park Woojin không thèm nhìn đến cậu đã lạnh lùng nói "Tôi không muốn có con"

Dựa theo tính tình của Park Woojin, nếu biết đến sự tồn tại của đứa trẻ, hắn sẽ bắt cậu bỏ nó.

Park Woojin trong mắt hiện lên một tia phức tạp, không hiểu vì sao Park Jihoon lại hỏi như vậy "Tuy rằng chúng ta đã ly hôn..."

"Đúng vậy, chúng ta đã ly hôn" Park Jihoon tựa ghế sô pha đứng lên, mang theo vài phần cầu xin "Park Woojin, nếu như anh muốn cùng tôi chấm dứt sạch sẽ, chúng ta vẫn là nên tránh mặt nhau đi" Cậu dừng một chút "Mong anh nhân từ chút"

Park Woojin gật đầu tỏ vẻ đồng ý, tựa hồ lại có chút máy móc, cuối cùng nói "Nhớ rõ tẩy đánh dấu đi"

Sắc mặt Park Jihoon tái nhợt, cậu đi ngang qua Park Woojin, không khí xuất hiện mùi hương bạc hà thơm ngát.

Trong nháy mắt, rất nhiều hình ảnh mơ hồ tràn vào tâm trí Park Woojin, không phải là cảnh tượng lịch sự lắm, giống như tảng băng xuyên qua da thịt, không khí nóng bỏng đầy ái muội, mùi tuyết tùng của hắn quyện với hương bạc hà nồng đậm, cuối cùng quanh co khúc khuỷu mà dừng hình ảnh khóe mắt ửng đỏ của Park Jihoon.

Mình điên rồi sao? Park Woojin thầm nghĩ, hắn sao có thể nghĩ đến chuyện này lúc tỉnh táo vậy chứ?

Lúc này Park Jihoon đã rời đi rồi.

Cậu đứng dưới lầu chờ thư kí của Park Diệu Thịnh, lúc Triệu Phong nhận văn kiện thì vô cùng hài lòng "Đại thiếu gia, vất vả rồi, tôi đưa ngài..." Không đợi hắn nói xong, Park Jihoon đã bước lên chiếc xe thuê, đóng sầm cửa rời đi.

Đại thiếu gia tính tình khó lên, Triệu Phong nghĩ thầm. Park Jihoon ngồi trong xe, run rẩy từ trong túi lấy ra thuốc ức chế, tiêm vào động mạch trên cánh tay, bởi vì sức lực không ổn định, thậm chí còn chảy thêm máu, cậu lại được ăn cả ngã về không mà không quan tâm, đôi mắt đỏ lên mà nhìn chằm chằm nơi nào đó, sự xuất hiện của Park Woojin đã đánh thức con dã thú đang bị giam giữ trong Park Jihoon, không có Omega nào có thể từ chối tin tức tố Alpha của mình, không có được thì chỉ có thể khát vọng hơn, cơn đau sẽ cứ quấn lấy cho đến toàn bộ lý trí của cậu bị cắn nuốt.

(Truyện được edit bởi Vy đang học sử)

Vừa rồi nếu như đổi thành bất cứ một Omega khác, chỉ sợ đã sớm quỳ gối mong được Park Woojin đánh dấu, dẫn đến việc mang thai bị phát hiện.

Về đến nhà Park Jihoon gần như gục ngã, nhận được điện thoại của Park Diệu Thịnh, cậu chỉ ngồi trên gạch lát nền ở hành lang "Vâng, ba"

"Tại sao không để Tiểu Triệu đưa con về?" Park Diệu Thịnh hỏi

Có lẽ là do cậu không ngồi chiếc xe kia làm Park Diệu Thịnh cảm thấy mất mặt, Park Jihoon hiện tại không có sức lực bận tâm đến tôn nghiêm gia chủ của Park Diệu Thịnh, cậu trầm thấp nói "Cho tôi nghỉ mấy ngày, tôi có chút..." Cậu có chút khó thở nói "Có chút lực bất tòng tâm"

Park Diệu Thịnh tiếp tục hỏi "Không thoải mái ở đâu?"

Park Jihoon siết chặt lòng bàn tay, không rõ vì cái gì Park Thư có thể muốn làm gì thì làm, cậu đến cả nghỉ ngơi mấy ngày cũng chỉ là hy vọng xa vời "Lý Xương Bằng dùng tin tức tố áp chế, tôi là Omega."

Mặc kệ ông đã từng đem nhiều hay ít hy vọng ký thác ở trên người tôi. Sau đó lại có bao nhiêu chán ghét tôi! Cũng không thể thay đổi sự thật cậu là một Omega! Park Jihoon ở trong lòng quát.

Park Diệu Thịnh bỗng nhiên im lặng, ba con bọn họ ở chung căn bản không có biện pháp thổ lộ tình cảm yên lặng tắt điện thoại.

Nghe giọng điệu vội vã bên kia, Park Jihoon nhếch môi cười tự giễu, bị người nhà vứt bỏ, bị Alpha của mình ghét, Omega xui xẻo nhất cùng lắm cũng chỉ như vậy.

Sở hữu cảm xúc vô cùng tiêu cực, Park Jihoon nằm trên mặt đất, cố gắng nén lại tia nóng trong mắt.

Omega bình thường mang thai sẽ được ba mẹ hai bên quan tâm chăm sóc, Alpha của mình cũng sẽ mỗi ngày ở bên cạnh mình, cứ như vậy khả năng Omega mắc bệnh trầm cảm sau sinh vẫn rất cao, mà Park Jihoon lại cô độc một mình, vào mùa thu không khí ẩm ướt lạnh lẽo, cậu đến cả sức lực đi đến phòng khách mở điều hòa cũng không có. Cứ mặc kệ như vậy, kết quả chính là ngày hôm sau Park Jihoon tỉnh lại thì bị tắc mũi, đầu có chút hôn mê.

Cũng may là có tin tức tốt, Park Diệu Thịnh nhắn tin tới kêu cậu nghỉ ngơi, chờ thân thể khỏe lại rồi nói với Triệu Phong một tiếng là được.

Park Jihoon xoa xoa thái dương, ngồi dậy đi tắm rửa, cậu không thể thoát khỏi sự yếu đuối bắt nguồn từ trong gen của Omega, giờ phút này di chuyển có chút chậm chạp, nhìn sắc mặt tái nhợt của mình trong gương, Park Jihoon bỗng nhiên cười khẽ, bàn tay bao trùm lấy bụng nhỏ, nơi này có một sinh mệnh nhỏ.

Mắc bệnh cũng không thể uống thuốc, Park Jihoon tải về diễn đàn về Omega mang thai, đăng bài dò hỏi cậu phải làm sao bây giờ.

[Này còn cần phải nói sao? Kêu Alpha của bạn cho chút tin tức tố, nếu đã qua ba tháng có thể làm được việc kia ~~~]

[Khụ khụ, lầu trên nói không sai, tin tức tố Alpha đối với Omega chúng ta chính là vạn năng]

[Chà, chủ post đăng bài này, có phải là tin tức tố Alpha nhà bạn không quá mạnh hả?]

Cũng có loại tình huống này, đa số tồn tại ở các gia đình có Alpha cấp thấp, tin tức tố không thỏa mãn được Omega mang thai.

Park Jihoon nghĩ thầm tình huống của mình so với họ còn tệ hơn, vì thế trả lời đối phương [Không khác biệt lắm, xin hỏi có biện pháp gì không? Tôi chỉ dám uống trà gừng]

Lần này hấp dẫn tới không ít Omega, bọn họ đối với "cảnh ngộ" của Park Jihoon vô cùng đồng cảm, mồm năm miệng mười nói một đống, nhưng hữu dụng thì chỉ có mấy cái, như cũ vẫn không thể uống thuốc, có thể bổ sung nhiều calo cùng protein.

Park Jihoon không thích mùi gừng, nhưng nhìn đến bụng nhỏ lại buông di động đi nấu một chén thì cả người choáng váng, cậu suy xét đến đứa trẻ lại nấu cháo ăn nhưng vừa mới từ trên sô pha ngủ đã bị buồn nôn đến tỉnh dậy, vội vàng chạy đến bồn cần nôn ra toàn bộ sạch sẽ.

Ngày đó bác sĩ đã cùng Park Jihoon nhấn mạnh ảnh hưởng sau này sẽ ngày càng nghiêm trọng.

Park Jihoon mặt vô cảm lau không miệng sau đó trở về giường ngủ, nhiều Omega không làm được thì cậu cũng làm được, cho dù là mất nửa cái mạng cũng phải sinh đứa nhỏ này ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top