Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Ôn hoà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng rất nhỏ, Park Woojin nhìn lướt qua, đem đồ vật đặt dưới chân, quay đầu hỏi Park Jihoon "Là tiền không đủ sao?"

Park Jihoon hồn đã bay xa, nghe vậy sửng sốt một chút, lại thấy Park Woojin hơi hơi nhướng mày, lúc này mới phản ứng lại "Không phải, tiền đủ, chỉ là tôi thích phòng nhỏ với lại cũng chỉ có mình tôi ở"

Park Woojin đáp lại, quay đầu nhìn chằm chằm tủ giày "Có dép lê không?"

Park Jihoon đầu óc hơi chết máy "Mở ra tầng thứ hai" Không phải chứ, đồ vật đều đưa lên rồi, Park Woojin còn muốn ngồi một lát?

Mùi bạc hà thoang thoảng tràn ngập khắp phòng, loại cảm giác quen thuộc này làm cho Park Woojin tự giác thả lỏng, hắn nhìn đến chiếc chăn nhung đặt hỗn loạn trên sô pha, trên bệ cửa sổ đặt vài chậu cây xanh, có một gốc cây sen đã có phần héo úa, Park Jihoon hẳn là không hiểu rõ tập tính của loài hoa này- yêu thích bóng mát, trong phòng quá nóng, đầu ngón tay thon dài của Park Woojin dò xét mà tiếp nước cho lá cây hoa sen, băng sương chợt lóe qua, chờ đến lúc Park Jihoon cất đồ xong ra ngoài liền nhìn thấy cành cây buổi sáng còn đang khô hóe giờ lại nhú ra chút hoa.

Phòng khách vô cùng an tĩnh, rõ ràng đây là nhà Park Jihoon nhưng hương tuyết tùng và hơi thở bạc hà đan xen làm hắn bừng tỉnh sinh ra một loại ảo giác rằng mình vẫn đang ở Tinh Thành Uyên.

Mà lúc hắn ở Tinh Thành Uyển, tuy nói rằng ở một mình cũng vui vẻ nhưng chung quy vẫn như mỗi ngày đều bước trên lớp băng mỏng.

"Anh..." Park Jihoon nhẹ giọng "Buổi tối ở chỗ này ăn cơm sao?"

Thực ra chỉ là khách khí một chút, Park Woojin đại khái sẽ nói "Không được, tôi phải trở về" Ai ngờ nam nhân trầm mặc hai giây, sau đó gật gật đầu "Được thôi"

Được, được thôi... Park Jihoon sửng sốt, cậu thậm chí bắt đầu hoài nghi mình có phải hay không bị bệnh hồ đồ rồi.

Park Woojin vẫn luôn chú ý thần sắc của Park Jihoon, thấy thế hỏi "Không chào đón sao?" Hắn ôn hòa nói chuyện, giọng nói còn mang theo một loại mê lực, Park Jihoon có thể cảm giác được tin tức tố của hắn và chúng đang truyền tải thông điệp: Người này muốn ở lại.

"Đương nhiên không có..." Lời phủ định còn chưa kịp qua đại não đã thốt ra, vô luận qua đi bao lâu, chỉ cần là Park Woojin yêu cầu Park Jihoon cũng không có cách nào từ chối, một bữa cơm thôi mà "Mì Dương Xuân được không?"Park Woojin cong môi, đồng tử màu lưu ly hơi sáng lên, giống như nháy mắt thổi tan mây mù lộ ra trăng sáng, Park Jihoon nhìn đến tim đập thình thịch, cậu thấy nam nhân gật đầu "Đương nhiên là được"

Mãi đến khi lấy đầy đủ nguyên liệu nấu ăn ra, Park Jihoon dường như mới tỉnh mộng, cậu hướng ra phía bên ngoài nhìn thoáng qua, Park Woojin đang ngồi trên ghế mây ngoài ban công ngắm cây sen, sườn mặt nam nhân tuấn mỹ tinh xảo, lộ ra vài phần lười biếng.

Bọn họ chưa từng ở chung với nhau hòa hợp đến vậy.

Trải nghiệm xa lạ làm cho Park Jihoon có cảm giác thấp thỏm rung động mới lạ.

Mang thai làm cho các loại năng lực của Park Jihoon nhanh chóng trở nên yếu ớt, đây là thói hư tật xấu gắn liền với Omega, trong đầu cậu lộn xộn, như thế nào cũng không nghĩ ra được Park Woojin vì điều gì mà đưa mình về nhà, lại vì điều gì mà ở lại ăn cơm, rõ ràng lúc trước ở Tinh Thành Uyển, đều là mình mong muốn khẩn cầu, người này mới nguyện ý quay đầu lại một lần.

(Truyện được edit bởi Vy đang học sử 😘)

Park Jihoon xoay người đi lấy trứng gà, kết quả trước mắt tối sầm, cả người không chịu được mà té ngã xuống đất.

Lúc đau đớn ập đến, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Park Jihoon là mình lại mất mặt với Park Woojin.

Alpha nhận thấy được ánh mắt của Park Jihoon vẫn luôn lén lút nhìn mình, đang chìm trong hình bóng ấy thì chợt nghe thấy tiếng động, tốc độ hắn cực nhanh, cơ hồ là ở trong không khí lưu lại một cái bóng, giây tiếp theo người liền xuất hiện ở cửa bếp, hai mắt Park Jihoon lơ đãng, đang định chống mặt đất ngồi dậy, sau đó bị người kia chặn ngang mà ôm lấy.

"Đầu choáng váng hả?" Sắc mặt Park Woojin nghiêm túc, hắn đặt Park Jihoon trên sô pha, thấy thanh niên hoa mắt, cả người đều đờ đẫn, so với bộ dạng nho nhã phong độ lúc trước như hai người khác nhau, rốt cuộc cũng chỉ là Omega.

Park Jihoon đầu ngón tay trắng bệch, cố gắng không chạm vào bụng nhỏ của mình, lo lắng bị Park Woojin nhìn ra cái gì, bụng cũng không đau, vừa rồi hẳn là không làm đau đứa trẻ.

"Hỏi em đó, choáng váng đầu sao?" Park Woojin nắm cằm Park Jihoon, tin tức tố quanh người lập tức mãnh liệt lên, lại không có chút công kích nào, càng như là đang chờ đáp án của Park Jihoon, cứ như vậy truyền cho cậu một lượng tin tức tố ổn định. Này cũng quá dụ người rồi, Park Jihoon không dám xác định lần này tách ra lần sau gặp lại là khi nào, dấu vết trên tuyến thể sắp biến mất nhưng cậu cùng đứa trẻ đều cần tin tức tố của Park Woojin vì thế lần này Park Jihoon không chút do dự "Ừ"

Park Woojin ánh mắt buông lỏng, tựa như muốn làm đánh dấu khác nhưng hắn cuối cùng chỉ dùng tin tức tố bao lại toàn bộ Park Jihoon.

Park Jihoon bị kích thích đến ánh mắt nhỏ nhặt, mông lung khó khăn bắt lấy cánh tay Park Woojin, thấp giọng "Thực xin lỗi... Tự anh nấu ăn, hoặc là... Đi ra ngoài ăn, được không?"

"Được" giọng nói Park Woojin phá lệ mềm nhẹ, đắp cho Park Jihoon một cái chăn lông.

Park Jihoon trong lúc ngủ mơ cũng không được sống yên ổn, vẫn luôn cau mày, rất mau liền cuộn mình lại.

Khó chịu đến vậy sao? Park Woojin không chớp mắt mà nhìn chăm chú, tin tức tố tỏa ra cũng ngày càng mạnh, mãi đến khi Park Jihoon an ổn một chút. Có thể ngay cả bản thân Park Woojin cũng không nhận ra hắn đối với Park Jihoon khẩn trương tới mức "Vượt rào", lúc ban đầu là ông nội ép hắn kết hôn với Park Jihoon, chưa thấy qua mặt nhưng đã gặp qua ảnh chụp, là Omega không giống bình thường, đôi mắt sau tròng kính mỏng đặc biệt trong sáng, không hề có chút yếu ớt, cậu mặc một bộ âu phục, đi giày da, thoạt nhìn còn tưởng rằng là Alpha. Không biết sao, Park Woojin lại buông tay.

Kết hôn ba năm, Park Jihoon vẫn luôn là một "người vợ" tốt, Park Woojin thường xuyên nghe bạn làm ăn oán giận, nói Omega ở nhà như thế này như thế nọ, dù sao cũng chính là mang thai cảm xúc kịch liệt, hoặc là quên mua quà nên cả ngày nhăn mặt, lại hoặc là một ít chuyện linh tinh lông gà vỏ tỏi, nhưng Park Jihoon không giống vậy, hầu hết thời gian hắn phải lo lắng đều không tồn tại.

Trước khi gặp được Park Jihoon ấn tượng của hắn đối với Omega không tốt lắm, sinh vật đáng thương sinh hoạt dựa vào Alpha, mà hắn là Alpha cao cấp, đã không còn bị tin tức tố của Omega ảnh hưởng.

Hắn vẫn luôn kiên định mà cho rằng là như vậy.

Mãi đến khi Park Jihoon hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của hắn.

Có chút không thích ứng được, như là một mảnh trái tim bị cắt đứt, không đau cũng không chảy máu nhưng Park Woojin lại cảm nhận được.

"Park Woojin..." Park Jihoon bỗng nhiên khàn giọng kêu

Park Woojin lập tức lại gần "Ừ?"Môi cậu mấp máy nhưng lại chưa nói gì, bất đắc dĩ Park Woojin chỉ có thể lại gần hơn, sau đó mới hiểu, Park Jihoon nói "Khó chịu"

Park Woojin bỗng nhiên không biết nên làm cái gì bây giờ, tin tức tố của hắn đã tỏa ra tới cực hạn, vượt qua mức ôn hòa này sẽ tạo cảm giác áp bách, đến lúc đó Park Jihoon càng không chịu nổi.

Lúc mang thai thích ngủ, Park Jihoon ngủ một giấc dậy trời đã tối rồi, lại hiếm khi cảm thấy không chóng mặt hay buồn nôn, trong phòng độ ấm thích hợp, lại tràn ngập hơi thở tuyết tùng, cậu nhấc chăn lông ngồi dậy, nhìn thấy trên bàn có một hộp cháo nóng, trên cùng còn có một tờ giấy, là Park Woojin viết, nét chữ rõ ràng uy lực: Cháo trắng, ăn xong nhớ uống thuốc.

Park Jihoon cảm thấy đầu ngón tay nóng lên, cậu nắm chặt tờ giấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top