Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: Lòng lang dạ sói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park Woojin đẩy cửa bước vào phòng riêng, Bae Jinyoung đang cầm micro hát như quỷ khóc sói gào, trừ bạn tốt Ha Sungwoon thì hầu như không ai cổ vũ anh, những người khác đều đang ôm đầu trốn ở góc tường, có thể thấy được đã bị ma âm làm cho thống khổ.

Bae Jinyoung trong lòng hiểu rõ, nếu anh tiếp tục hát có thể sẽ bị Park Woojin ấn xuống mặt đất mà đánh vì thế anh ưu nhã mà buông micro, uống ly nước ấm mà Ha Sungwoon đưa, vừa muốn nói chuyện liền ngửi được một luồng hơi thở bạc hà, tức khắc sắc mặt biến đổi, cùng Ha Sungwoon đồng dạng phát giác trao đổi ánh mắt, hạ giọng nói "Cậu đi tìm Park Jihoon?"

Park Woojin nhìn qua, sắc mặt không tốt "Cậu rất để ý tới em ấy?"

"Làm gì có! Tôi thích nữ ai mà không biết?" Bae Jinyoung vội vàng giải thích "Là mùi trên người của cậu, loại tin tức tố vị bạc hà thì tôi chỉ biết có Park Jihoon."

Mùi vị tin tức tố cũng có thể phản ánh tính tình bản tính của Omega ở một mức độ nào đó, Omega đa số có mùi ngọt ngào, thậm chí một số cơ sở y tế có thể thay đổi mùi vị tin tức tố tùy theo yêu cầu của bệnh nhân, hai năm trước vị được nhiều người yêu thích nhất là dâu tây, cơn sốt đó làm Bae Jinyoung cảm giác chính mình như đang ngâm trong nước dâu tây, sau đó lại phát hiện việc sửa đổi tuyến thể có thể gây tổn thương nhất định, hơn nữa thời gian duy trì cũng chỉ có một năm, cơn sốt lúc này mới tan đi một ít, nhưng nhóm Omega như cũ vẫn hy vọng mùi tin tức tố của mình có thể đuổi kịp trào lưu, chỉ có Park Jihoon là vẫn mùi bạc hà mang theo vài phần thanh lãnh, cùng "ngọt ngào" không chút liên quan, lúc Bae Jinyoung lần đầu tiên ngửi được cảm thấy này quả thực là một dòng nước trong.

Ha Sungwoon phụ họa "Là mùi rất nồng đậm"

Park Woojin nhấp một ngụm rượu im lặng, ánh sáng lấp đầy trong con ngươi mông lung của hắn có một bóng hình, so với bình thường ôn nhu hơn rất nhiều.

"Được rồi, các người đều đi ra ngoài đi" Bae Jinyoung thấy thế vung tay, đám người ngồi trong góc như được ân xá liền cất bước đi, đương nhiên cũng có hai Omega luyến tiếc, ánh mắt cơ hồ đều dính ở trên người Park Woojin, chờ Bae Jinyoung không mặn không nhạt liếc mắt một cái mới cúi đầu rời đi. "Để tôi nghĩ xem..." Bae Jinyoung dựa người ra sau, ánh mắt chế nhạo cùng giọng điệu thiếu đánh "Đây là hối tiếc không kịp chuyện xưa! Ngày thường người ta ở bên cậu, đem cậu cưng chiều dỗ dành thì cậu xem người ta là không khí, căn bản không để người ta trong mắt, đến lúc không có thì mới phát hiện hô hấp khó khăn."

Park Woojin hành sự ổn trọng, mặc dù Alpha như Bae Jinyoung so sánh với hắn còn kém rất nhiều, từ lúc Bae Jinyoung quen biết Park Woojin đến giờ, không khoa trương mà nói thì chưa từng gặp qua người này nếm phải khổ đau gì, trong mắt vĩnh viễn không chứa nổi nửa hạt cát, bá đạo cường thế, hiện giờ khó lắm mới đụng phải một lần, không phải nên dùng sức mà dẫm một phát vô chỗ đau của hắn sao? Anh em tốt đều là như vậy đó.

Ai ngờ Park Woojin vẻ mặt nghiêm túc, còn mang theo vài phần ý khiêm tốn thỉnh giáo "Ý của cậu là tôi đang hối hận?"

Bae Jinyoung "..." Alpha cao cấp ở phương diện tình cảm đều ngốc vậy sao?

"Cậu không hối hận thì hết lần này đến lần khác trêu chọc Park Jihoon làm gì?" Ha Sungwoon ngũ quan thanh tú, so với Alpha tầm trung thì cứng rắn hơn, ngày thường cũng rất ít nói chuyện, giờ phút này một lời liền trúng đích "Cậu thậm chí muốn đánh dấu cậu ấy, chỉ có khi Alpha thích Omega mới có thể nghĩ đến việc đánh dấu người đó".

Bàn tay xoa vuốt mép cốc của Park Woojin hơi siết chặt, cảm thấy lời nói của Bae Jinyoung và Ha Sungwoon giống như một nhát búa đập vào cửa trái tim hắn, tuy rằng nghe không được thanh âm nhưng lại chấn động đến cả người tê dại, hắn như giải được bế tắc trong lòng, mơ hồ chạm đến ý định ban đầu của hắn.

Quả thực, quyết định cùng Park Jihoon ly hôn là kế hoạch đã chuẩn bị từ ba năm trước, hiện giờ hắn chỉ là hoàn thành kế hoạch này nhưng lại không nghĩ tới sự tồn tại của Park Jihoon đã trở thành thứ không thể thiếu với hắn, có trời mới biết gần đây Park Woojin có bao nhiêu khó xử.

"Park Jihoon còn thích cậu sao?" Ha Sungwoon cẩn thận dò hỏi.

"Thích" Park Woojin gật đầu, Park Jihoon rất ỷ lại hắn.

"Dễ làm rồi!" Bae Jinyoung ở chuyện tình cảm thì rất thông suốt, không chú ý cái gì gọi là mặt mũi của Alpha mà khuyên bảo Park Woojin "Cậu thích cậu ấy, muốn cậu ấy, hiện giờ cậu tổn thương người ta thì phải bồi thường thoiii!"

Park Woojin "Làm thế nào... bồi thường?""Cậu đối với người ta tốt một chút" Bae Jinyoung vẻ mặt hận không thể rèn sắt thành thép "Khi thích một người từ trong nội tâm, cậu liền theo bản năng muốn đối tốt với người ta, là bản năng đó biết không hảaaaa?"

Park Woojin cái hiểu cái không, bỗng nhiên đứng dậy "Tôi hiểu rồi"

Bae Jinyoung vẻ mặt kinh ngạc "Không phải chứ, mới đến đã đi sao?"

"Đi bồi thường" Park Woojin nhẹ giọng.

Bae Jinyoung vui vẻ "Thật là không nghĩ tới a..."

(Truyện được edit bởi Vy đang học sử 😘)

Park Woojin tuy rằng ngoài miệng nói thế nhưng vẫn như vậy hành động chậm chạp.

Hắn lái xe tới dưới nhà Park Jihoon, lúc nhìn đèn phòng khách sáng lên, cũng không biết người này ăn cơm chiều thế nào.

Bởi vì kiếm được tin tức tố không dễ, Park Jihoon hôm nay khá là thoải mái, ngủ một giấc tỉnh lại liền cảm thấy sương mù trong đầu tan đi, cũng rất hăng hái, trước tiên cậu kho một ít trứng cút, sau đó rán một đĩa rau xà lách thêm một phần thịt bò tiêu xanh, ăn xong cũng không thấy ngấy, một tay cầm điện thoại di động đăng nhập diễn đàn trao đổi của Omega mang thai xem hết chia sẻ, tay kia cũng không nhàn rỗi xử lý một ít hợp đồng có vấn đề mà trợ lý gửi tới.

Nói cũng thật buồn cười, Park Diệu Thịnh khinh thường thân phận Omega của Park Jihoon rồi lại dựa vào năng lực của cậu, đồng thời kiêng kị Tầm Văn nắm giữ thực quyền, cho nên hành động lớn nhỏ trong công ty của Park Jihoon đều phải báo lên trên, Park Diệu Thịnh xem qua xác định không có vấn đề rồi mới gật đầu, ở Park thị làm mấy năm, Park Jihoon trên danh nghĩa làm chức vụ giám đốc, kỳ thật đến cả trợ lý cá nhân cũng không có, Park Diệu Thịnh yêu cầu cậu phải làm một cách minh bạch và công khai.

Dựa vào năng lực của Park Jihoon hoàn toàn có thể đổi công ty nhưng cậu lại là Omega.

Đây cũng là nguyên nhân mà Park Diệu Thịnh không sợ, ông biết Park Jihoon ngoài Park thị ra thì chỗ nào cũng không đi được.

Park Jihoon không có biện pháp, cậu phải sống, cậu phải tìm cách tồn tại trong một thế giới đầy rẫy những loại kỳ thị dưới danh nghĩa bảo vệ Omega.

Cũng may Park Diệu Thịnh ở vấn đề tiền tài cũng không khắt khe, mấy năm nay Park Jihoon cũng coi như tích góp được một chút của cải, cậu cũng hạ quyết tâm không làm ở Park thị nữa, cũng có kế hoạch rời khỏi Mặc Thành rồi, thủ tục từ chức buổi chiều liền báo lên trên. Mới vừa xử lý xong ba bưu kiện Park Diệu Thịnh liền gọi điện tới, Park Jihoon trả lời "Chào? Ba"

"Mày đang làm cái trò gì vậy hả?!" Park Diệu Thịnh tức giận, giọng lớn đến mức Park Jihoon vừa nghe trái tim liền hung hăng đập mạnh, cậu đột nhiên co người, đè lại ngực cắn răng không nói chuyện, thời gian mang thai không ổn định tim của Omega sẽ bị đập nhanh, Park Jihoon đã sớm biết, cũng uống thuốc nhưng vẫn không chịu được sự trách móc chất vấn nặng nề của Park Diệu Thịnh "Như thế nào, mày mọc lông mọc cánh rồi liền muốn bay đúng không?! Mày hiện tại từ chức thì Park thị phải làm sao bây giờ?"

Park Jihoon nghe đến đó khẽ cười một tiếng, ánh mắt vô tiêu cự mà dừng ở nơi nào đó "Park thị vẫn luôn không phải do tôi khống chế, ba muốn tôi nhọc lòng với chuyện làm ăn trong nhà, dù sao cũng phải cho tôi một ít thực quyền đi?"

"Quả nhiên..." Park Diệu Thịnh lạnh lùng nói "Mày vẫn luôn thương nhớ gia sản của Park thị, đồ lòng lang dạ sói!"

"Vậy sao?" Park Jihoon bỗng nhiên kiệt sức.

Dù cậu có làm gì đi chăng nữa cũng sẽ không che đậy trái tim mình.

Park Diệu Thịnh lại hung hăng nói rất nhiều điều mà Park Jihoon cũng chưa nghe rõ, đối phương tắt máy hồi lâu cậu mới hết ù tai, Park Jihoon tùy ý đem chăn lông đắp trên người, duy trì tư thế này không dám động.

Thời gian Omega mang thai người nhà phải dốc lòng chăm sóc, nhưng Park Jihoon không được như vậy, những người thân cận với cậu còn một hai phải hướng cậu đâm một nhát dao.

Park Woojin ở dưới lầu ba tiếng đồng hồ, lúc 12 giờ hắn thoáng nhìn lên trên, đèn còn sáng, chuyện này không đúng lắm, Park Woojin xuống xe, theo lý mà nói Park Jihoon nên ngủ sớm, người vẫn còn bệnh cơ mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top