Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

City Lights

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tả Lâm Kiệt tỏa sáng rực rỡ như ánh mặt trời, còn cậu chỉ lập lòe như ngọn đèn bên đường mà thôi.


_


Thượng Hải 10 giờ đêm lấp lánh ánh đèn, đèn trên phố, đèn neon từ bảng hiệu lập lòe, đèn từ xe cộ nhộn nhịp trên đường.

Quách Chấn sau khi dọn dẹp xong quán ăn nhỏ thì chào ông chủ, sau đó xách túi trở về nhà. Một ngày của cậu bắt đầu từ bốn giờ sáng, cậu rời nhà, đi nhận báo sau đó phát cho các nhà trong danh sách, sáu giờ sáng ra quảng trường dạy các cụ ông cụ bà nhảy dưỡng sinh. Khoảng thời gian sau đó Quách Chấn được nghỉ, cậu thường tới các phòng tập nhảy để xin dọn dẹp, đồng thời học lỏm và lén tập nhảy ở đó. Mọi người ở phòng tập nhảy đều rất quý Quách Chấn, vì cậu nhảy vô cùng tốt, có phong cách riêng, hơn nữa lại còn chân thành mà ngoan ngoãn, nên hay rủ Quách Chấn ra nhảy cùng, giúp đỡ cậu tiến bộ hơn. Quách Chấn rời khỏi phòng tập nhảy là sẽ chạy vội tới nhà thiếu nhi, ở đây cậu chịu trách nhiệm dạy các bé nhảy dân vũ. Xong việc ở nhà thiếu nhi là khoảng ba giờ, cậu về nhà tắm rửa qua loa, ăn tạm cái gì đó, tranh thủ lên mạng lướt xem tin tức rồi tới sáu rưỡi lại xách túi chạy đến quán ăn đêm để làm việc, tới 10 giờ đêm mới xong. Công việc một ngày tuy vất vả, nhưng cậu không kêu ca một câu nào, vì cậu chưa đủ 18 tuổi, không nơi nào dám nhận cậu mà chỉ có quán ăn đêm của ông chủ già và những trung tâm xã hội mới cho cậu việc làm. Số tiền cóp nhặt được từ những công việc đó cũng chỉ đủ cho Quách Chấn sống qua ngày, nhưng cậu vẫn mong một ngày kia mình có thể mở được một phòng tập nhảy, có một đội nhảy, được đi biểu diễn ở khắp nơi.

Quách Chấn vốn là trẻ mồ côi, cậu sống ở trại trẻ mồ côi được một thời gian thì trại trẻ phải đóng cửa, mà tính tình cậu khi ấy bướng bỉnh lại ngang ngạnh, nên không gia đình nào muốn nhận cậu về nuôi. Quách Chấn lang thang khắp nơi, ăn bờ ngủ bụi, cuối cùng tới được Thượng Hải. Ở đây cậu gặp được một nhóm nhảy đường phố, họ đã dạy cậu những bước nhảy đầu tiên, khiến cậu say mê nhảy đường phố. Cả nhóm đã từng giao hẹn với nhau, sau này nhất định sẽ giật giải nhất trong cuộc thi nhảy đường phố toàn quốc, ấy thế mà vì cuộc sống tất bật, tất cả đành gác ước mơ qua một bên. Quách Chấn lại một lần nữa bơ vơ, cậu tìm đến các tổ chức phúc lợi để xin làm việc lặt vặt kiếm tiền sinh sống, và lay lắt từ đó tới giờ.

Quách Chấn đá hòn sỏi dưới chân, miệng vui vẻ huýt sáo theo mỗi giai điệu không tên. Lúc đi ngang bến Thượng Hải, cậu thấy hình như có bóng dáng ai đó đang tựa vào thành cầu. Cậu còn tưởng rằng người ta đang đứng hóng gió cho vơi nỗi buồn, cho đến khi người ta đu lên thành cầu, cậu mới giật mình hoảng hốt.

"Ấy ấy cậu gì ơi, tôi nói này, cậu đừng có nghĩ quẩn!", Quách Chấn vội vã lao tới, vừa chạy vừa hét lớn.

Hình như tiếng xe cộ đã át mất tiếng hô của Quách Chấn nên người kia không thể nghe thấy, cậu ta vẫn cố trèo lên thành cầu, vươn người ra bên ngoài thành cầu.

"Trời ơi đừng có dại dột mà!", Quách Chấn lại chạy nhanh hơn, cuối cùng cũng đến chỗ người này đứng. Cậu nắm lấy áo người đó, kéo xuống đất.

"Mất rồi", người ấy lẩm bẩm.

"Cái gì mất cơ?", Quách Chấn mù mờ hỏi lại.

"Thẻ học sinh của mình. Bay mất rồi."

Lúc này người kia mới ngẩng mặt lên. Ánh đèn đường hắt lên gương mặt cậu ta.

Là một cậu bé tầm tuổi Quách Chấn, cậu ta vẫn còn mặc đồng phục của trường cấp ba. Quách Chấn nheo mắt nhìn hàng chữ nhỏ xíu trên phù hiệu được thêu xinh xắn nơi ngực trái chiếc áo đồng phục. Tả Lâm Kiệt.

"Sao lại bay?", Quách Chấn vẫn không hiểu.

"Gió thổi", Tả Lâm Kiệt nhìn về phía sông Hoàng Phố, "Tớ đang cầm thẻ học sinh quạt quạt vì nóng, tự nhiên gió lớn nổi lên, thổi bay thẻ học sinh của tớ đi, tớ đang gần với được thì cậu túm tớ lôi xuống dưới."

"Chứ không phải là cậu định nhảy sông à?", Quách Chấn gãi đầu gãi tai.

"Sao phải nhảy?", bây giờ tới lượt Tả Lâm Kiệt mù mờ hỏi lại.

"Tớ tưởng cậu nghĩ quẩn..."

Tả Lâm Kiệt cạn lời, đảo mắt rồi nói, "Thôi, mất rồi cũng không vớt lại được, ngày mai tớ lên phòng giáo vụ nộp tiền làm lại thẻ mới vậy. Nhưng cậu vẫn phải đền bù."

"Tớ xin lỗi, tớ không cố ý, nhưng mà đền bù thì... Tớ không có nhiều tiền đâu", Quách Chấn nắm gấu áo, ngại ngùng đáp.

"Giời ạ, ai bắt cậu đền tiền. Một que kem là được rồi."

"Tưởng gì chứ kem thì có gì to tát. Tớ dẫn cậu đi ăn món kem ngon nhất trên đời luôn", Quách Chấn hào hứng hẳn, không ngại ngần gì mà nắm lấy tay Tả Lâm Kiệt dẫn cậu đi.

Cả hai đến một xe kem nhỏ bên bờ sông, Quách Chấn mua hai que kem rồi đưa cho Tả Lâm Kiệt một cây.

"Có lẽ sẽ không bằng mấy que kem bán ở cửa hàng, nhưng mà đây là món kem ngon nhất mà tớ từng được ăn kể từ khi tớ tới Thượng Hải", Quách Chấn vừa ăn kem vừa nói.

Tả Lâm Kiệt chỉ gật đầu, chăm chú ăn que kem. Ăn xong xuôi que kem, cậu mới lên tiếng, "Đúng là ngon thật đó. Mà cậu không phải người vùng này sao? Cậu học trường nào thế?"

"Tớ không đi học...", Quách Chấn tỉnh bơ đáp lại, sau đó bổ sung thêm khi thấy gương mặt Tả Lâm Kiệt có vẻ khó xử, "Không sao, tớ bỏ học lâu rồi."

Tả Lâm Kiệt im lặng một lúc, sau đó nhìn đồng hồ đeo tay, "Tớ phải về nhà rồi. Cậu cũng về nhà đi nhé.", ngập ngừng một lúc, cậu nói tiếp, "Tớ tên là Tả Lâm Kiệt. Cảm ơn cậu về que kem."

"Không cần cảm ơn, chuyện nên làm mà. Tớ tên là Quách Chấn. Về nhà vui vẻ nhé."

Quách Chấn nghe Tả Lâm Kiệt ừm một tiếng khe khẽ, sau đó quay lưng, rảo bước về nhà. Cậu cũng quay người, tiếp tục đi bộ về nhà.

.

Mấy ngày hôm sau, khi Quách Chấn đi ngang bến Thượng Hải, lại thấy có người đu thành cầu. Máu trượng nghĩa nổi lên, cậu chạy tới tính ngăn người ta lại, nhưng chạy lại gần mới thấy dáng người này thật là quen.

"Tả Lâm Kiệt?"

Tả Lâm Kiệt quay đầu, "Quách Chấn?"

"Lần này cậu lại làm cái gì bay mất vậy?", Quách Chấn cười khổ.

Tả Lâm Kiệt im lặng một lúc, sau đó trả lời, "Bản nhạc hôm nay tớ mới được thầy phát cho."

Thật là dở khóc dở cười mà, Quách Chấn nghĩ.

"Đi ăn kem không?", Tả Lâm Kiệt hỏi, và Quách Chấn gật đầu.

Quách Chấn định trả tiền thì cho cả hai thì Tả Lâm Kiệt nói để cậu tự trả, thế là Quách Chấn cất bớt tiền vào túi. Cả hai nói chuyện một lúc, Quách Chấn biết được Tả Lâm Kiệt học ở trường cấp 3 Tư thục Thượng Hải, một ngôi trường mà học sinh ở đây không những giỏi mà phải thật giàu, quả là thế giới mà cậu không dám mơ đến. Một ngày của Tả Lâm Kiệt cũng lặp đi lặp lại giống Quách Chấn, sáng đi học bằng xe của gia đình, chiều về đi học thêm các môn văn hóa, sau đó thì đi học đàn rồi về nhà. Ngày hôm nay có thời gian nhìn kĩ, Quách Chấn mới nhận ra Tả Lâm Kiệt thực sự đúng là con nhà giàu trong truyền thuyết, bộ đồng phục mặc trên người trắng sạch tươm tất, phẳng lì không một vết nhăn, đồng hồ quai da sáng lấp lánh, giày, ba lô và kính mắt cũng là của những thương hiệu nổi tiếng. Tả Lâm Kiệt có gương mặt rất đẹp, trắng trẻo và sáng sủa, mái tóc đen bóng mượt mềm mại, trông vừa hiền lành vừa ngoan ngoãn.

Thế rồi Quách Chấn nhìn lại mình. Quần bò rách gối, áo cũ sờn màu, tóc tai bù xù và màu mè, tai còn lủng lẳng mấy cái khuyên. Quả là đối lập hoàn toàn.

.

Lần thứ ba Quách Chấn gặp Tả Lâm Kiệt vẫn là ở bến Thượng Hải, nhưng lần này Tả Lâm Kiệt không trèo lên thành cầu nữa, mà đứng dựa vào thành cầu bấm điện thoại. Thấy Quách Chấn nheo mắt nhìn mình từ xa, Tả Lâm Kiệt vội giơ tay lên vẫy vẫy.

Cả hai lại đi ăn kem. Tả Lâm Kiệt trả tiền. Quách Chấn và Tả Lâm Kiệt nói chuyện phiếm với nhau, lần này là Quách Chấn kể thật nhiều về bản thân mình, Tả Lâm Kiệt vừa ăn kem vừa chăm chú nghe. Khi Quách Chấn kết thúc câu chuyện, Tả Lâm Kiệt tròn mắt rồi vỗ tay.

"Cậu ngầu thật đó", Tả Lâm Kiệt bật ngón cái.

"Cũng xoàng thôi", Quách Chấn cười.

"Tớ không biết cậu có muốn có một cuộc sống giống như tớ không", Tả Lâm Kiệt tự dưng nói, "Nhưng tớ rất ngưỡng mộ cuộc sống của cậu. Tự do tự tại, được làm việc mà bản thân yêu thích. Còn tớ thì cứ như một cái máy, ngày nào cũng ngoan ngoãn làm theo lịch trình được lên kế hoạch sẵn. Tớ có vui không, không vui. Nhưng tớ cũng chẳng buồn. Tớ chẳng còn cảm nhận được gì cả, cứ làm là làm thôi. Tớ cũng chẳng biết bản thân mình thích gì nữa."

Quách Chấn ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi, "Chiều mai, lúc ba giờ, cậu có rảnh không?"

"Ừm...", Tả Lâm Kiệt nheo mắt suy nghĩ, sau đó lắc đầu, "Tớ rảnh."

"Vậy cậu tới Nhà thiếu nhi đợi tớ nhé."

Tả Lâm Kiệt gật đầu, sau đó đứng dậy, đeo ba lô lên vai, quay lưng rảo bước. Đi được ba bước, cậu quay lại, híp mắt cười, "Nhưng gặp cậu làm tớ thấy rất vui."

.

Đúng như đã hẹn, sau ba giờ, Tả Lâm Kiệt đứng đợi Quách Chấn ở Nhà Thiếu nhi.

Quách Chấn dẫn cậu vào bên trong, dạy Tả Lâm Kiệt một bài dân vũ. Tả Lâm Kiệt bĩu môi nói thật trẻ con, nhưng vẫn lóng ngóng nhảy theo Quách Chấn. Cả hai vừa nhảy vừa vui đùa suốt mấy tiếng đồng hồ. Đến khi thấm mệt, Tả Lâm Kiệt ngồi phịch xuống sàn, vừa uống nước vừa thở hổn hển. Quách Chấn thấy vậy cũng ngồi xuống theo.

"Vui thật đó", Tả Lâm Kiệt lau mồ hôi, miệng cười tươi rói.

Quách Chấn hơi giật mình, vội uống một ngụm nước, sau đó cũng hỏi lại, "Vui thật hả?"

"Ừm, rất vui. Lâu lắm rồi tớ không thấy vui như thế này. Bình thường chẳng có ai chơi với tớ cả."

"Cậu không có bạn sao?"

"Cũng có, nhưng chỉ là bạn xã giao thôi."

Quách Chấn không biết nên nói gì tiếp, nên đành uống nước.

"Này, tớ nghĩ rồi, tớ sẽ học nhảy", Tả Lâm Kiệt chồm về phía Quách Chấn, hào hứng nói với cậu.

"Được đó, học nhảy rất vui", Quách Chấn nói xong lại tiếp tục uống nước.

"Ừm, thế cậu làm thầy dạy nhảy cho tớ nhé. 1000 tệ một tháng."

Phụt.

Quách Chấn đang uống nước, nghe tới câu nói của Tả Lâm Kiệt nên giật mình, nước trào cả lên mũi, báo hại cậu bị sặc, phụt hết nước trong miệng ra ngoài.

Kết quả là phun vào mặt Tả Lâm Kiệt.

"Tớ xin lỗi, tớ không cố ý", Quách Chấn vội vàng lấy giấy, lau mặt Tả Lâm Kiệt, "Tớ bất ngờ quá, mà 1000 tệ nhiều lắm đấy, 500 tệ thôi."

"Đúng là thế thật", Tả Lâm Kiệt nhắm mắt để Quách Chấn lau mặt.

Bàn tay Quách Chấn cầm tờ khăn giấy mỏng, nhẹ nhàng lướt trên mặt Tả Lâm Kiệt. Đầu ngón tay cậu cảm nhận được sự ấm áp từ làn da mềm mại của Tả Lâm Kiệt, cho dù là còn cách một tờ khăn giấy.

Đôi mắt hoa đào của cậu ấy thật đẹp.

Lúc Quách Chấn còn đang ngẩn người, Tả Lâm Kiệt mở mắt, làm Quách Chấn giật mình, vội lùi ra xa.

"Quyết định vậy đi, cậu dạy nhảy cho tớ vào lúc 3 giờ 15 mỗi buổi chiều, một tháng 1500 tệ."

Sao mà lên tới 1500 tệ rồi? Quách Chấn còn đang định từ chối thì Tả Lâm Kiệt đã trừng mắt nhìn cậu, "Không được từ chối."

Người có tiền quyết định cái gì cũng nhanh gọn vậy sao?

.

Kể từ ngày đó trở đi, ngày nào Tả Lâm Kiệt cũng tới Nhà Thiếu nhi để học nhảy với Quách Chấn. Quách Chấn nhận ra Tả Lâm Kiệt rất có năng khiếu, lại còn thông minh chăm chỉ, nên tiến bộ rất nhanh. Cả hai vừa nhảy vừa cười đùa, một thời gian ngắn sau đã thân thiết đến mức Quách Chấn thường nằm gối đầu lên đùi Tả Lâm Kiệt, tranh thủ nghỉ ngơi để tối tiếp tục đi làm. Khi Quách Chấn ngủ say, Tả Lâm Kiệt thường sẽ lén lấy tay che mắt Quách Chấn để chắn bớt ánh sáng, nhiều lúc ngứa tay còn mân mê mấy cái khuyên tai của Quách Chấn.

Hôm ấy, như thường lệ, Quách Chấn lại cười hì hì rồi nằm xuống đùi Tả Lâm Kiệt. Một lúc sau, Tả Lâm Kiệt áng chừng Quách Chấn đã ngủ say, cúi đầu nhìn cậu thật lâu, sau đó bạo gan đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc vàng xơ xác của Quách Chấn.

Không ngờ Quách Chấn vẫn chưa ngủ, cậu xoay người, vòng tay ôm lấy eo Tả Lâm Kiệt, lên tiếng, "Mặc dù tớ không có mẹ, nhưng khi được mẹ xoa đầu, chắc cũng ấm áp như thế này."

Tả Lâm Kiệt giật mình, vội vã định rút tay ra, nhưng Quách Chấn đã nắm lấy tay cậu, "Đừng rút tay lại."

Tả Lâm Kiệt đành ngoan ngoãn đặt tay lên đầu Quách Chấn. Sờ vào mái tóc vàng xơ xác này giống như sờ lông mèo vậy, cho nên cậu nghịch ngợm vò mạnh tóc Quách Chấn.

"Eo cậu nhỏ thật đấy", Quách Chấn nói.

Tả Lâm Kiệt đỏ mặt, rụt tay khỏi tóc Quách Chấn, "Lưu manh."

Quách Chấn cười hì hì, dụi dụi đầu vào bụng Tả Lâm Kiệt. Tả Lâm Kiệt cong người cười vì nhột, cả hai cùng cười, cho đến khi bốn mắt gặp nhau.

Tả Lâm Kiệt ngại ngùng quay mặt đi.

.

Quách Chấn nhận ra hình như mình đã thích Tả Lâm Kiệt mất rồi. Mỗi ngày đi làm, cậu đều sẽ trông ngóng tới 3 giờ 15 phút để được gặp Tả Lâm Kiệt, được nhảy cùng cậu, cùng cậu chơi đùa.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, cả hai đã quen biết nhau được bảy tháng. Đông qua xuân tới, rồi mùa xuân cũng qua đi, nhường chỗ cho mùa hạ. Chỉ còn vài tháng nữa là Tả Lâm Kiệt sẽ tốt nghiệp cấp ba.

Hôm ấy, Quách Chấn háo hức đợi Tả Lâm Kiệt ở Nhà thiếu nhi như mọi ngày.

Nhưng mãi mà Tả Lầm Kiệt không đến.

Quách Chấn đoán là do Tả Lâm Kiệt bị bắt ở lại học thêm giờ, nhưng đợi tới lúc Quách Chấn phải đi làm ở quán ăn nhỏ, Tả Lâm Kiệt vẫn không tới. Lòng Quách Chấn nóng như lửa đốt. Bình thường nếu bận gì đó không tới được, Tả Lâm Kiệt thường sẽ nhắn tin cho Quách Chấn, nhưng hôm nay cậu không nhận được tin nhắn nào cả. Quách Chấn nhắn tin cho Tả Lâm Kiệt, cũng không nhận được hồi âm, gọi điện thì không ai trả lời.

Mấy ngày hôm sau, Tả Lâm Kiệt vẫn không đến.

Trong lòng Quách Chấn nóng như lửa đốt, ngày hôm sau, cậu quyết định đến trường Tả Lâm Kiệt một phen.

Quách Chấn đứng ở phía xa, nhìn về cổng trường nơi Tả Lâm Kiệt theo học. Đúng bảy giờ, một chiếc ô tô hạng sang dừng lại trước cổng trường, và rồi Tả Lâm Kiệt xuống xe. Quách Chấn mừng rỡ định chạy lại gọi Tả Lâm Kiệt thì thấy một cậu học sinh khác đến vỗ vai Tả Lâm Kiệt. Cậu ta cũng vừa bước xuống từ một chiếc xe hạng sang, cổ tay đeo đồng hồ sáng loáng. Tả Lâm Kiệt mỉm cười với cậu ta và rồi cả hai đi vào trong. Quách Chấn lùi lại vài bước, và rồi tấm áp phích cỡ lớn treo ở cổng trường đập vào mắt cậu.

Trên tấm áp phích là bức hình Tả Lâm Kiệt ngồi bên cây piano, dáng vẻ ngoan ngoãn lại dịu dàng. Áp phích viết "Chúc Tả Lâm Kiệt sẽ giành được thành tích cao tại cuộc thi piano toàn quốc."

Quách Chấn như bừng tỉnh.

Đúng rồi, cậu và Tả Lâm Kiệt chính là người của hai thế giới khác nhau. Cậu ấy ngoan ngoãn, giỏi giang, giàu có và ưu tú, còn mình chỉ là một đứa trẻ vất va vất vưởng, nay đây mai đó. Kể cả làm bạn với cậu ấy, cậu cũng không có tư cách.

Huống gì là thích cậu ấy cơ chứ.

Quách Chấn cay đắng bật cười, có thể là Tả Lâm Kiệt đã nhận ra việc ở bên mình hàng ngày là một việc vô bổ, tốn thời gian. Cậu ấy cần phải tập trung cho thứ xứng đáng với cậu ấy hơn. Cậu ấy ngồi bên cây piano thật giống như thiên sứ hạ phàm, còn mình thì sao, đến tư cách làm người hầu cận bên thiên sứ cũng không đáng.

Tả Lâm Kiệt tỏa sáng rực rỡ như ánh mặt trời, còn cậu chỉ lập lòe như ngọn đèn bên đường mà thôi.

Quách Chấn cúi đầu, lủi thủi trở về. Ngày hôm ấy, cậu xin nghỉ làm.

.

Khoảng ba tuần sau, khi Quách Chấn nghĩ là Tả Lâm Kiệt có lẽ đã quên mình rồi, thì cậu nhận được điện thoại của Tả Lâm Kiệt.

"Quách Chấn à", Tả Lâm Kiệt thì thầm như sợ ai nghe thấy, "Chủ nhật này, chúng mình gặp nhau lúc 10 giờ ở tiệm bán kem được không?"

"Được, được chứ, tất nhiên là được", Quách Chấn vội đáp.

"Vậy thì tốt rồi", Tả Lâm Kiệt lại thì thầm rồi vội cúp máy.

.

Lúc Quách Chấn chạy đến, Tả Lâm Kiệt đang ngồi đợi cậu ở bên cạnh xe kem.

"Xin lỗi cậu, hôm nay đông khách quá", Quách Chấn vừa thở hổn hển vừa giải thích, "Xong việc là tớ đến đây nga..."

Quách Chấn còn chưa dứt lời, Tả Lâm Kiệt đã lao tới ôm chầm lấy cậu.

"Tớ nhớ cậu lắm", Tả Lâm Kiệt lí nhí nói, vùi mặt vào vai Quách Chấn.

"Tớ cũng rất nhớ cậu", Quách Chấn vòng tay ôm lấy Tả Lâm Kiệt thật chặt., "Tớ còn tưởng cậu không muốn gặp tớ nữa."

"Làm sao tớ có thể như vậy được chứ, ngày nào tớ cũng muốn gặp cậu."

Sau khi nghe Tả Lâm Kiệt kể chuyện, Quách Chấn mới hiểu ra vấn đề. Trước khi gặp cậu, ngày nào Tả Lâm Kiệt cũng sẽ tự học ở thư viện từ ba giờ tới sáu giờ rưỡi, sau đó đi học đàn. Ngày hôm ấy mẹ cậu lên trường gặp cô giáo để xin cô khuyên nhủ Tả Lâm Kiệt nghĩ lại mà thay đổi nguyện vọng "làm idol" trong tờ giấy nguyện vọng của Tả Lâm Kiệt, cho nên phát hiện ra cậu không hề ở thư viện. Tả Lâm Kiệt bị cấm túc không được ra ngoài nếu không có sự cho phép của mẹ, không được dùng điện thoại khi không có sự cho phép, chỉ khi cuộc thi piano toàn quốc kết thúc, cậu mới được cầm lại điện thoại, nhưng cũng bị mẹ giám sát. Cậu phải thương lượng với tài xế, nói tài xế bao che cho mình một hôm. Bác tài xế cũng thương Tả Lâm Kiệt, nên đồng ý bao che để cậu đi gặp Quách Chấn.

"Tặng cậu cái này", Tả Lâm Kiệt đưa cho Quách Chấn một hộp giày.

"Sao lại tặng tớ?", Quách Chấn ngạc nhiên, "Đôi giày này chắc là phải đắt lắm."

"Thưởng cho thầy giỏi, không đắt đâu mà, cậu xứng đáng", Tả Lâm Kiệt vỗ bộp bộp vào cái hộp đựng giày, "Đừng đi đôi giày cũ đó nữa, sắp nát rồi."

"Cảm ơn cậu...", Quách Chấn run run nói, "Tớ thực sự... Đã tưởng cậu quên mất tớ rồi, tớ cứ nghĩ mình sẽ không bao giờ được gặp lại cậu nữa."

"Tớ xin lỗi...", Tả Lâm Kiệt cúi đầu, nói lí nhí.

Quách Chấn đặt hộp giày sang một bên, lại gần ôm lấy Tả Lâm Kiệt, "Cậu không cần phải xin lỗi, dù sao bây giờ cậu cũng tới gặp tớ rồi mà."

Tả Lâm Kiệt cắn môi, sau đó lên tiếng, "Cậu có thể đợi tớ không?"

"Đợi?", Quách Chấn không hiểu lắm, mù mờ hỏi lại.

"Tớ lén đi thử giọng, một công ty giải trí đã nhận tớ rồi. Tớ quyết định sẽ không nghe theo sự sắp xếp của bố mẹ nữa, liều mạng một lần. Sau khi tốt nghiệp, tớ sẽ đi Bắc Kinh làm thực tập sinh. Cậu đợi ngày tớ debut, tớ nhất định sẽ quay về tìm cậu, được không?", Tả Lâm Kiệt nắm chặt góc áo của Quách Chấn, cúi đầu nói.

"À..."

Quách Chấn không biết phải đáp lại thế nào, nhưng cậu biết chắc chắn một chuyện.

Dù có phải chờ bao lâu, cậu cũng sẽ chờ.

"Cậu không được quên tớ đâu đấy", Quách Chấn xoa đầu Tả Lâm Kiệt, "Tớ sẽ chờ cậu, một năm, hai năm, năm năm, hay mười năm, tớ nhất định sẽ chờ."

.

Quách Chấn về nhà, mở hộp giày ra, phát hiện bên trong còn có một mẩu giấy.

"Quách Chấn, tớ thích cậu."

Đồ ngốc.

.

Ba năm sau, cánh báo chí xôn xao vì Hồng Dập Giải trí chuẩn bị cho ra mắt một nghệ sĩ solo. Nam thần tượng có nghệ danh là Jeremy, vốn đã nổi tiếng từ trước đó vì khả năng vũ đạo và gương mặt điển trai. Jeremy có thương lượng với công ty, và công ty đã đồng ý cho cậu tìm một người chuyên biên đạo động tác cho mình.

Thượng Hải.

Tả Lâm Kiệt đeo kính râm, khoanh tay đứng dựa vào góc tường, nhìn người đang chăm chỉ dạy nhảy ở phía xa. Ba năm trôi qua, mọi thứ vẫn không hề thay đổi, Quách Chấn vẫn cần mẫn dạy nhảy, chỉ có điều, bây giờ cậu đã thuê được một studio nhỏ, không chỉ dạy các cụ ông cụ bà hay các em nhỏ nhảy dân vũ, mà còn dạy cả thanh thiếu niên nhảy đường phố.

Quách Chấn phát hiện ra ở cửa có người, vội vã cho lớp nghỉ giải lao, sau đó chạy vội tới chỗ Tả Lâm Kiệt đang đứng.

"Tả Lâm Kiệt!", Quách Chấn lao tới ôm chầm lấy cậu.

"Tớ trở về rồi đây", Tả Lâm Kiệt bật cười, hai tay ôm lấy Quách Chấn, "Báo cho cậu một tin vui, cậu đã được thăng chức lên làm thầy dạy vũ đạo của nam nghệ sĩ Jeremy."

"Hả?", Quách Chấn lại mù mờ hỏi.

"Công ty đã đồng ý với tớ rồi, cậu sẽ là thầy dạy nhảy của tớ, và cậu sẽ được dùng studio của công ty để dạy những người khác nhảy", Tả Lâm Kiệt mỉm cười rạng rỡ, "Sao hả, có muốn đi Bắc Kinh một chuyến không?"

"Tất nhiên là đi chứ", Quách Chấn còn cười tươi hơn nữa, kéo tay Tả Lâm Kiệt, "Đi nào, để tớ giới thiệu cậu với mọi người,"

.

"Này, tớ vẫn chưa trả lời cậu."

"Chuyện gì?"

"Tả Lâm Kiệt, tớ thích cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top