Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Có lẽ là do số mệnh trêu đùa con người, hoặc có thể do duyên phận của hai người bọn họ chưa dứt, Lưu Vũ không ngờ được rằng đến đi WC mà cũng có thể đụng phải Châu Kha Vũ. Lúc cậu bước vào thì Châu Kha Vũ đang rửa tay, Lưu Vũ định giả bộ như không nhìn thấy rồi quay trở ra luôn, vào lúc cậu cho rằng Châu Kha Vũ không nhìn thấy cậu mà âm thầm thở phào trong lòng, thì một giọng nói quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn vang lên, không nghe ra được là cảm xúc gì, hoàn toàn bình tĩnh lạnh lùng giống y như trước đây, nhưng vẫn làm cho hô hấp của Lưu Vũ không tự chủ được mà ngừng lại.

"Lưu Vũ" Châu Kha Vũ không hề quay người lại, chỉ ngẩng đầu lên nhìn Lưu Vũ qua gương, hắn biết Lưu Vũ đang muốn trốn hắn. Nhìn thấy Lưu Vũ khựng lại, Châu Kha Vũ lại không biết nên nói gì, muốn nói thêm gì đó, nhưng bây giờ hai người bọn họ thật sự chẳng còn gì để nói với nhau.

"Lẩu ở đây quả thực rất ngon ".

Nếu như nói vào lúc Châu Kha Vũ gọi tên cậu, Lưu Vũ còn ôm ấp một tia hi vọng, nhưng cuối cùng lại chờ được một câu nhận xét như vậy, ngọn lửa nhỏ trong lòng cậu coi như đã hoàn toàn lụi tàn.

"Châu Kha Vũ, trước kia là do tôi không hiểu chuyện, quá đề cao bản thân, nhưng anh không cần thiết phải châm chọc tôi như vậy."

Lưu Vũ nói xong thì bước vội ra khỏi WC, cậu không muốn để cho Châu Kha Vũ nhìn thấy cậu chỉ vì một câu nói của hắn mà dao động. Châu Kha Vũ cũng không đuổi theo ra ngoài.

Trở lại bàn ăn, Tiểu Cửu còn đang đợi cậu, xem ra có hơi sốt ruột rồi, buồn chán ngồi nghịch điện thoại di động. Nhìn thấy Lưu Vũ quay lại lập tức phấn chấn hẳn.

"Cuối cùng cũng quay lại, tớ còn đang định đi tìm cậu luôn này."
Nhưng lúc nhìn thấy bả vai hơi run rẩy của Lưu Vũ, có lẽ đã đoán được một chút, lửa giận ùn ùn kéo đến, đang định xông thẳng vào phòng riêng của Châu Kha Vũ, thì bị Lưu Vũ cản lại.

"Tiểu Cửu, chúng ta đi thôi, trước tiên ghé qua phòng tập một chuyến, rồi tận thể đem hành lý về phòng trọ".

Nhìn thấy khóe mắt của Lưu Vũ đỏ hoe, Cao Khanh Trần rất đau lòng, thế nhưng cũng biết người này rất cố chấp, một khi đã quyết định chuyện gì thì không ai có thể thay đổi được.

Thời gian cứ thấm thoắt vô tình lọt qua từng khe hở, mùa hè nóng nực cuối cùng cũng qua đi, một cơn gió thổi tới, lá phong hai bên đường vang lên xào xạc.

Tháng mười ở thành phố H trời đã bắt đầu lạnh, Lưu Vũ ra ngoài cũng phải mặc thêm một lớp áo khoác rồi. Đã qua ba tháng từ ngày chia tay với Châu Kha Vũ, một quý nói dài cũng không dài nhưng bảo ngắn thì lại chẳng ngắn, cũng đủ để cậu thoát khỏi đoạn ký ức này.

Lưu Vũ định đến tham dự bữa tiệc sinh nhật của La Ngôn, là học viên trong lớp vũ đạo của cậu, mặc dù mới dạy La Ngôn chưa đến một tháng, nhưng đứa nhóc này rất thân với cậu, luôn đối xử với Lưu Vũ như người nhà, lớp vũ đạo từ khi có La Ngôn thì không lúc nào được yên tĩnh. Nhưng cũng chính nhờ La Ngôn ồn ào mỗi ngày, mới khiến cho Lưu Vũ không còn tâm trí đâu nghĩ về những chuyện cũ và có thể nhanh chóng bước ra khỏi quá khứ như vậy.

Đến khi tìm được địa chỉ mà La Ngôn đưa, Lưu Vũ mới hiểu ra cái gì gọi là quá khiêm tốn rồi. Nguyên văn câu nói lúc đó của La Ngôn là:

"Là một bữa tiệc sinh nhật bình thường mà thôi, không cần chuẩn bị gì cả, anh cứ tới là được, nhất định phải tới đó."

Lưu Vũ quả thật đã tin đó là "một bữa tiệc sinh nhật bình thường", nên rất thật thà chọn bừa một bộ quần áo mặc đến.

Kết quả sau khi tới mới nhận ra đây căn bản là một bữa tiệc tối của giới thượng lưu, bộ quần áo đơn giản thoải mái của cậu lại trở nên không phù hợp.

Hôm nay Lưu Vũ mặc một chiếc áo khoác kaki, kết hợp với chiếc mũ nồi màu be, dáng người nhỏ nhắn, trông đặc biệt bắt mắt trong một đống âu phục và váy vóc lụa là.

"Lưu Vũ, cuối cùng thì anh cũng đến rồi. Nếu anh còn không đến em đã nghĩ đến việc anh bị bắt cóc giữa đường đó, đang chuẩn bị gọi 110 luôn này."

Hôm nay hình tượng của La Ngôn hoàn toàn khác biệt so với lúc ở trong phòng tập, khoác âu phục lên người trông trưởng thành lên không ít, bình thường Lưu Vũ vẫn coi La Ngôn như một cậu nhóc chưa chịu lớn mặc dù tuổi tác của hai người cũng không chênh lệch nhiều lắm.

"Anh đang muốn mắng cậu đó, không phải cậu nói với anh đây là một bữa tiệc sinh nhật bình thường à, không cần chuẩn bị gì đâu, thế hiện tại là thế nào?"
Lưu Vũ vừa cười vừa trách La Ngôn.

"Em sai rồi, em sai rồi, đó còn không phải là vì sợ anh không đến à, để tạ lỗi em đã chuẩn bị món anh thích ăn rồi nè."

La Ngôn giống như trẻ nhỏ biết nhận sai, quả thật bản chất vẫn là một đứa nhóc chưa lớn nổi mà.

"Hôm nay em là nhân vật chính, nhanh đi làm việc của mình đi, sinh nhật vui vẻ."

Lưu Vũ vẫn chưa thích ứng được với bầu không khí này, cậu muốn tìm một chỗ yên tĩnh hơn chút, lặng lẽ ăn chút gì đó.

"Được ạ, vậy anh có việc gì nhớ gọi em đó."

La Ngôn nói xong cũng vội đi tiếp đón những người khác.

Lưu Vũ nhìn quanh một vòng, cuối cùng chọn nơi ban công hẻo lánh ít người qua lại, chọn bừa chút đồ ăn mang qua. Cậu muốn ở chỗ đó đợi một lúc, rồi tìm lý do nói với La Ngôn để xin về sớm.

Hôm nay là sinh nhật của con trai một đối tác làm ăn lớn và Châu Kha Vũ được mời đến dự. Châu Kha Vũ rất quen thuộc với những trường hợp như thế này, bề ngoài là tiệc chúc mừng sinh nhật nhưng thực chất là củng cố mối quan hệ hợp tác. Dù không thích nhưng Châu Kha Vũ vẫn bắt buộc phải đến dự. Mọi người đến chào hắn và nói một vài câu khách sáo, Châu Kha Vũ cũng dùng một nụ cười tiêu chuẩn để đáp lại. Mãi cho đến khi hắn bắt gặp một bóng dáng quen thuộc, nhỏ nhắn lẫn trong đám đông, Lưu Vũ vẫn luôn bắt mắt như vậy, khiến người ta không dời nổi mắt. Nhưng trong ấn tượng của hắn, Lưu Vũ không hề quen biết những người ở tầng lớp này, thế mà bây giờ lại xuất hiện ở đây cùng với một bộ đồ đơn giản thoải mái, ngay sau đó hắn nhìn thấy chủ nhân của bữa tiệc sinh nhật này đi về phía Lưu Vũ, lúc hai người nói chuyện nhìn quan hệ có vẻ rất tốt.

Trong lòng Châu Kha Vũ hơi khó chịu, có chút bực bội không hiểu do đâu, hai người bọn họ cũng chỉ mới chia tay có ba tháng, vậy mà đã đi tìm chỗ dựa mới rồi.

Lưu Vũ khá vừa ý khi tìm được góc này, còn cảm thấy dâu tây ở chỗ này rất ngon nữa. Dường như bầu không khí ồn ào náo nhiệt ngoài kia không còn liên quan gì đến cậu nữa. Ánh mắt của Châu Kha Vũ cứ vô thức dõi theo Lưu Vũ, nhưng vì bữa tiệc có quá nhiều người, nhìn Lưu Vũ lách qua một đám người rồi không thấy bóng dáng đâu nữa.

Nhanh chóng chào hỏi người trước mặt xong, Châu Kha Vũ vội vàng lần theo hướng Lưu Vũ biến mất, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được, hắn hơi nghi ngờ những gì bản thân mình vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác.

Ngay khi Châu Kha Vũ còn đang nghi ngờ bản thân mình, thì trong sảnh lớn truyền đến tiếng thủy tinh vỡ, hắn nhìn theo hướng phát ra tiếng động thì thấy Lưu Vũ cả người dính đầy rượu vang đỏ đang đứng đối diện với vị tổng giám đốc to béo của công ty Z.

Châu Kha Vũ nhíu mày, đẩy đám đông ra đi về phía Lưu Vũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top