Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1🌸

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời hôm nay trong xanh, chỉ có vài đám mây lượn lờ trên không, ánh mặt trời chíu rộ ngôi nhà tình thương mến thương nằm ở ven ngoại ô thành phố, ở đây nuôi dạy những đứa trẻ mồ côi cha mẹ.

Khuôn viên ngôi nhà có một bé trai khoảng chừng năm tuổi đang ngồi lắc lư xích đu, tô những bức tranh đầy đủ màu sắc.

Đột nhiên có tiếng kêu lớn, bé con đang lỡ dỡ việc phải ngừng tay lại, nhìn người kêu mình:"Hiền Hiền, con qua đây một chút."

Biện Bạch Hiền buông bút màu trong tay, cậu đặt những bức tranh lên xích đu, đôi chân nhanh nhẹn chạy đến chỗ sư cô. Vừa đến gần thì phát hiện đối diện sư cô có hai người lạ mặt, bản thân là đứa trẻ rụt rè nên nhìn thấy người lạ là liền sợ sệt, cậu trốn sau lưng sư cô, lén lút nhìn hai người.

Sư cô nhìn cậu cười nói:"Hiền Hiền, đây là ông bà Phác, họ muốn nhận trẻ về nuôi, con thấy họ như thế nào ?"

Biện Bạch Hiền lắc đầu:"Con không muốn đi đâu."

"Hiền Hiền, nghe lời sư cô nè. Họ sẽ đối tốt với con mà, con sẽ sống một đời sung túc chứ không nghèo khổ như ở đây đâu."

"Ở đây nghèo khổ nhưng cũng tốt mà...", Biện Bạch Hiền nhỏ giọng nói.

Cậu quay sang nhìn đôi vợ chồng trước mặt, họ nhìn cậu cười híp mắt. Biện Bạch Hiền nhìn gương mặt họ mang nét hiền hoà, trong lòng liền dâng lên cảm giác cảm thiện. Có thật là cậu sẽ sống tốt hơn không ?

Hai vợ chồng Phác nhìn đứa trẻ đang đa nghi mình thì lên tiếng nói:"Hiền Hiền, đừng sợ. Chúng ta không hại con đâu, cùng về nhà được không con ?"

"Thật sự không hại con sao ?", Biện Bạch Hiền hỏi lại.

Hai ông bà gật đầu:"Thật, còn mua nhiều đồ chơi cho con nữa. Không ngược đãi mà còn yêu thương con rất nhiều nữa."

Biện Bạch Hiền bán tín bán nghi, suy nghĩ một lát. Rồi cuối cùng cũng nghe lời, đưa tay nắm bàn tay của hai chồng, mặt hơi hơi ửng hồng lên.

Sư cô nhìn mà vui lây, bà nói:"Được rồi, con có đồ gì cần lấy không ? Sư cô giúp con lấy."

"A, để con lấy ạ.", Biện Bạch Hiền chạy nhanh đến chỗ xích đu lúc nãy, ôm lấy mấy bức tranh mình tô lúc nãy vào người rồi chạy ra ngoài cổng.

"Con lấy đồ của mình rồi ạ, đi thôi hai bác.", Biện Bạch Hiền nói.

Mẹ Phác bất ngờ hỏi:"Sao còn gọi bác nữa, phải là ba me chứ."

"Dạ mẹ.", Biện Bạch Hiền cười nói.

"Hiền Hiền ngoan quá nè. Được rồi, chúng ta về nhà thôi, cảm ơn sư cô đã chiếu cố."

Sư cô ôm lấy Biện Bạch Hiền, hai người chào nhau vài câu rồi tạm biệt.

Bảo là sẽ có cuộc sống mới tốt hơn nhưng cũng không thể nói là Biện Bạch Hiền không thích nơi này, dù sao cũng là nơi nuôi nấng cậu lúc bị ba mẹ ruột bỏ rơi mà. Nên bây giờ rời đi cũng hơi luyến tiếc, sau này có cơ hội sẽ quay về thăm.

Trên đường về nhà mới, mẹ Phác vô cùng yêu thích cậu, bà cưng chiều xoa đầu cậu hỏi:"Bé con, đã ăn gì chưa ?"

"Vẫn chưa ạ."

"Hiền Hiền thích ăn gì, mẹ dẫn con đi ăn.", mẹ Phác cười hỏi.

"Con không kén ăn ạ, mẹ dẫn đi ăn gì con cũng đều thích.", Biện Bạch Hiền cực kỳ ngoan ngoãn nói.

Một đứa trẻ ngoan như vậy, ba mẹ ruột bỏ rơi cũng thật đáng giận.

Hai vợ chồng Phác dẫn Biện Bạch Hiền đến một quán ăn, bên trong quán được bố trí rất sang trọng. Biện Bạch Hiền bị vẻ sang trọng này làm cho choáng ngộp, không thích ứng được. Cậu ngồi xuống ghế, nhìn ngó xung quanh.

Nghe ngóng mẹ Phác gọi đồ ăn, lúc đồ ăn lên. Cậu được gắp cho rất nhiều nhưng cứ ngồi nhìn chầm chầm không đụng vào.

Mẹ Phác thấy cậu ngẩn người liền hỏi:"Không thích hả con, mẹ đổi món khác nhé ?"

"Dạ không cần ạ, lần đầu con được đến nơi đẹp như vậy, có chút ngại ạ", Biện Bạch Hiền đáp.

"Đứa trẻ đáng yêu, được rồi. Con ăn thử món này xem, ngon lắm nha."

Biện Bạch Hiền cầm muỗng múc lên ăn thử, ngon thật đó. Cậu vui vẻ ăn những món mẹ Phác đưa đến, mặt mày hí hứng lắm.

Trong lúc ăn cơm, chuông điện thoại của mẹ Phác vang lên, bà lấy ra bắt máy:"Mẹ nghe."

"Mẹ, hai người không về ăn cơm sao ?", giọng nam thành niên bên kia vang lên.

"Ba mẹ đang có chút việc bận, con hôm nay ăn cơm trước đi nhé."

"Con biết rồi, hai người đừng quá sức nhé."

Hạ Liên cúp máy nhìn Bạch Hiền ăn ngon mà tự dưng mỉm cười, bà nghĩ nghĩ: thằng con trai bà nhất định thích đứa bé này nha.

"Bé con, ăn cho no nhé, lát nữa chúng ta ghé mua vài bộ đồ cho con."

Hai người họ hình như thích đứa trẻ này quá rồi, sau này phải bồi thêm cho bé con tình cảm mới được. Đứa trẻ ngoan như này, ai nỡ bỏ rơi vậy hả ?!

Vợ chồng Phác đưa Biện Bạch Hiền đi mua quần áo, không cần biết là mùa xuân hay mùa đông, mua trước đi, lúc cần lấy ra mặc luôn khỏi phải đi mua thêm làm gì, thiếu thốn gì tính sau.

Đi đến gần giờ chiều, ba người mới lái xe về nhà. Về đến nhà, Biện Bạch Hiền ngồi trong xe nhìn ra ngoài, ngôi nhà này to thật, to hơn cái mái ấm cậu ở trước đây nữa. Xung quanh trồng hoa rất nhiều, có hồ nước kìa, xích đu nữa. Đẹp thật đó !

"Đẹp không ? Đừng lo, nơi này sau này là của con mà."

"Đẹp ạ, con xấu xí như vậy cũng được ở sao ?", Biện Bạch Hiền mặt ngơ ngơ hỏi.

"Bé con không xấu xí, bé con rất đáng yêu nhé."

Hạ Liên xoa đầu bé con, đứa nhỏ này sao lại tự ti thế chứ. Rõ ràng từ nhỏ đã đáng yêu như vầy, không chừng lớn lên lại thêm nét xinh đẹp nữa. Ai da, kiểu này thằng con trai nhà bà phải giữ cho chặt chẻ rồi.

Lúc đi vào nhà, Phác Hàng Tuân lớn tiếng kêu tên ai đó. Biện Bạch Hiền nhìn xung quanh ngôi nhà, một lát thì xuất hiện một người. Dáng người cao hơn cậu, đẹp trai hơn cậu, đã vậy còn mang theo vẻ hào quang nhà giàu nữa. Biện Bạch Hiền cứ nhìn mãi không buông.

"Ba mẹ về rồi ?"

"Xán Liệt, ba giới thiệu con chút. Đây là Bạch Hiền, sau này chiếu cố thằng bé nhiều một chút.", Phác Hàng Tuân giới thiệu.

Phác Xán Liệt nhìn đứa trẻ trắng nõn sau lưng mẹ mình, lúc nãy anh xuống nhà đã nhìn thấy nhưng lúc lại gần thì thấy cậu đáng yêu hơn nhiều.

Anh đi đến gần, đứa nhỏ chỉ cao tới nách Phác Xán Liệt, mặt mày có hơi ửng ửng hồng, dáng dấp gầy gò. Phác Xán Liệt cứ nhìn chầm chầm không nói gì.

Biện Bạch Hiền vì bị nhìn thế mà càng lúc càng trốn sâu hơn ở sau lưng Hạ Liên. Bà cười cười kéo bé con ra, xoa đầu cậu:"Hiền Hiền, đây Xán Liệt, sau này gọi là anh nhé."

"Chào bé, anh tên Phác Xán Liệt, bé tên gì ?"

Nụ cười sáng chói đầy răng trên khuôn mặt của Phác Xán Liệt khiến Biện Bạch Hiền đỏ mặt.

"Bạch Hiền, Biện Bạch Hiền ạ."

"Chúng ta sau này chung một nhà, đừng ghét bỏ anh là được.", Phác Xán Liệt nắm lấy tay cậu.

Cái nắm tay này sao ấm thế nhỉ ?

Vậy là con đường nuôi vợ từ bé của Phác Xán Liệt bắt đầu rồi.

Đã chỉnh sửa: 27/10/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top