Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Đại đội cảnh sát thành phố B năm nay chào đón một nhóm người mới.

Mấy cậu nhóc "hỉ mũi chưa sạch" mặc đồng phục được phát cho vừa mới báo cáo xong, chen chúc trong phòng họp nhỏ, chờ đội trưởng đội bốn khoa hình sự tổ trọng án đến gặp mặt căn dặn.

Ngày hè nóng đòi mạng, máy điều hòa lâu năm trong phòng họp chưa được tu sửa, gió phả ra vừa yếu vừa không đủ lạnh, mấy chàng trai đổ mồ hôi đầy đầu, chẳng ai dám cởi một nút áo hay tháo mũ cảnh sát xuống trước.

Ai mà biết đội trưởng khoa hình sự là người thế nào? Lỡ đâu là một đại hán vạm vỡ cơ bắp cuồn cuộn vừa nghiêm khắc vừa hói đầu, đẩy cửa thấy dáng vẻ bọn họ không chỉnh tề, công việc còn chưa bắt đầu là đã chửi mắng một trận ấy chứ.

Mấy đứa nhóc đang đợi, ngoài phòng họp bỗng truyền tới một hồi tiếng còi xe cảnh sát, trên thao trường ngoài cảnh cục, một chiếc xe việt dã cực kỳ ngầu đội còi báo động lái vào cổng, thắng cái két, ma sát ra dấu bánh xe trên nền xi măng.

"Tới rồi tới rồi, mau mau mau, chắc chắn là đội trưởng tới rồi."

Mấy người trẻ cậu đẩy tôi xô, ngồi ngay ngắn bên cái bàn dài của phòng họp, khép kẽ ngón tay đặt trên đầu gối, chờ đợi đội trưởng sắp gặp mặt.

"Bên đây này! Người mới chờ cậu nửa ngày rồi, cậu đi đâu thế?"

Ngoài phòng truyền tới tiếng nói chuyện, xem ra đúng là người đã về rồi.

"Vụ án lão Tần phụ trách mới vừa tóm được cả mẻ, ờm, tôi có thể đi vệ sinh trước không? Sáng nay thức dậy là bụng đã râm ran rồi, tôi nhịn ở trong xe đến tận trưa đấy."

"Xì, sao cậu lắm chuyện thế? Mấy đứa nhóc tới từ lâu rồi, vào gặp trước, chào hỏi xong hẵng đi."

"Phiền muốn chết, ở đâu?"

Nghe giọng điệu mất hứng bên ngoài, cửa phòng họp bị đẩy ra, đám người trẻ căng thẳng đồng loạt nhìn về phía cửa, không hề có đại hán trung niên vạm vỡ như trong tưởng tượng, bước vào lại là một thanh niên gầy gò lão luyện.

Y không mặc đồng phục, khoác cái áo da, bên trong là sơ mi, cổ áo dựng lên lộn xộn, kiểu tóc tùy tiện không ra hình dáng, mọc tự do, bọng mắt do thức đêm tăng ca chình ình trên mặt... Nếu không nhờ trên cổ y đeo bảng tên xiêu xiêu vẹo vẹo, chắc không ai dám nhận y là đội trưởng khoa hình sự.

"Các cậu là lính mới?"

Người đàn ông rút một cái ly giấy từ máy uống nước, rót đầy, tùy tiện dựa vào bàn họp hỏi.

Trương Triết dẫn dắt đội người mới đứng dậy, cúi chào đúng tiêu chuẩn, trả lời:

"Vâng, bọn em đều là người mới được thành phố phân đến cục chúng ta, xin... " Trương Triết cẩn thận nhìn tên trên thẻ ID của người đàn ông, "... Xin Biên đội hãy đưa ra chỉ thị!"

Biên Bá Hiền nhìn những chàng trai tràn trề nhiệt huyết, vò ly giấy rỗng thành một cục, dở khóc dở cười ném vào thùng rác đặt ngay cửa.

"Mấy tuổi đầu rồi, khỏi bày cái kiểu chỉnh tề vô dụng kia, trong đội của tôi không cần người não rỗng." Biên Bá Hiền nhảy lên bàn họp, khoanh tay nghiêm túc trò chuyện với người mới gia nhập đội, "Tổ bốn của tôi ấy à, quy định không nhiều, miễn là có thể hoàn thành nhiệm vụ thì các cậu muốn làm gì cũng được."

Biên Bá Hiền cố gắng muốn để cho bài phát biểu trông nghiêm túc đứng đắn, hùng hồn cả buổi định nói thêm gì đó, thế nhưng suy nghĩ hồi lâu cũng không ra được quả rắm nào. Người mới thấy lặng thinh, còn tưởng đội trưởng Biên đang đánh giá bọn họ, không một ai dám lên tiếng.

"À đúng rồi! Vấn đề xưng hô. Đừng gọi Biên đội hay tổ trưởng Biên gì đó, khó nghe lắm, cứ gọi anh đi, người nhà với nhau cả."

Biên Bá Hiền móc di động ra khỏi túi, vỗ vào trước ngực Trương Triết.

"Mỗi người các cậu lưu số điện thoại vào, chuẩn bị đi, chiều nay chúng ta sẽ bắt đầu làm việc." Bụng lại réo, Biên Bá Hiền mắng một câu kéo cửa phòng họp, "Tôi còn chút việc, lát mang điện thoại qua khoa pháp y cho tôi."

"Khoan đã Biên đội!"

Biên Bá Hiền biểu cảm khó coi quay đầu, Trương Triết vội vàng sửa lại.

"Cái đó, Biên, anh Biên, khoa pháp y ở đâu vậy ạ?"

"Lầu ba dãy bên phải, nếu tìm không ra thì học xem bảng chỉ đường đi, cậu là cảnh sát không phải trẻ con, okay chứ?" Biên Bá Hiền duy trì nụ cười gõ gõ bảng hướng dẫn treo trên vách tường ngoài cửa, Trương Triết ngượng ngùng gấp gáp gật đầu.

Chia tay đám người mới, Biên Bá Hiền cắn răng nghiến lợi ôm bụng chạy như bay lên lầu ba, giữa đường còn đụng ngã hai đồng nghiệp khoa pháp chế.

"Gì đấy, chạy đi đầu thai à?!"

"Sorry sorry, mắc tiểu." Biên Bá Hiền làm động tác tay xin lỗi, nhấc chân chạy đi. Đồng nghiệp khoa pháp chế xoa cánh tay phàn nàn.

"Lại là cậu ta! Khoa hình sự bọn họ suốt ngày như lửa sém tới mông ấy."

"Người ta ngày ngày dầm mưa dãi nắng không dễ dàng mà, cả tuần ngủ chưa được mấy giấc tròn, tính nết hấp tấp cũng bình thường thôi."

"Hứ, mỗi khoa hình sự bọn họ bận, chúng ta đều là đám rảnh rỗi được cục nuôi chắc."

"Tuần trước đội bốn vừa phá được vụ buôn ma túy xuyên biên giới, cấp trên đang cưng Biên Bá Hiền lắm, cậu đừng nói lung tung."

"Phá được án đó luôn? Vậy tổ chống ma túy thì sao?"

"Không thấy lão Phạm tổ chống ma túy bực bội mấy ngày nay sao, rất nhiều người trong cục không vừa mắt Biên Bá Hiền, chờ đi, cả đống kẻ muốn dạy dỗ cậu ta kìa." Đồng nghiệp mặt đầy vẻ 'tụi mình đừng để ý, xem kịch vui thôi' đi xuống lầu.

Biên Bá Hiền chạy lên tầng ba, còn chưa đi được hai bước lại oan gia ngõ hẹp đụng phải Phạm Vinh lấy xong tài liệu đi ra từ phòng giám định pháp y. Phạm Vinh là lão đại tổ chống ma túy, từ năm ngoái đã tiến hành nằm vùng theo dõi vụ buôn ma túy lớn liên đới giữa Myanmar và Vân Nam, ban đầu không đủ nhân viên, vì để thu được nhiều tin tức hơn nên nhờ Biên Bá Hiền đội bốn cử bốn người đi nằm vùng, kết quả do kế hoạch xuất hiện điều bất trắc, nằm vùng bị bán đứng, ba đồng nghiệp bị đám buôn ma túy giết hại tàn bạo, hy sinh vì nhiệm vụ. Biên Bá Hiền hay tin lập tức nổi đóa, không đếm xỉa "đại cuộc" trong miệng Phạm Vinh, cũng không nghe theo sự chỉ huy của đội truy bắt, kiên quyết dẫn đội đi cứu người anh em duy nhất may mắn còn sống sót. Một trận chiến ác liệt chẳng những cứu được người ra, ngay cả trùm buôn ma túy cũng bị đội y tóm gọn trong một lần.

Chỉ tiếc người anh em được cứu ra trở thành kẻ sống đời thực vật, đến bây giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện. Kể từ lúc đó, mâu thuẫn giữa Biên Bá Hiền và Phạm Vinh được hình thành, hai người nhìn đối phương đều không thuận mắt.

Biên Bá Hiền chẳng muốn mở miệng với Phạm Vinh, lách người đi vào trong, Phạm Vinh cũng thức thời nhường đường cho y, mặc dù không ưa Biên Bá Hiền, tức chuyện y cướp công của mình, song dù nói thế nào thì Biên Bá Hiền cũng mới tổn thất bốn anh em, ai ở tình huống đó cũng không thoải mái, bản thân mình lại chiếm trách nhiệm chính...

Biên Bá Hiền dùng dư quang nhìn bóng lưng Phạm Vinh xuống lầu, bực bội đá mở cửa khoa pháp y.

Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc ngẩng đầu lên, nhìn Biên Bá Hiền đang khó chịu tiến vào, không nhanh không chậm bỏ cây bút máy trong tay xuống, lạnh lùng nói:

"Ra ngoài, vào lại."

Biên Bá Hiền căn bản không để ý, kéo cái ghế cạnh bàn của người đàn ông ra, nghênh ngang ngồi xuống.

"Đau bụng quá, khám giúp tôi coi."

Người đàn ông cầm bút máy lên lần nữa, cúi đầu ký tên vào từng báo cáo giám định. Nét bút xinh đẹp ở cuối cột nhân viên giám định pháp y, viết ba chữ Phác Xán Liệt.

"Ra ngoài, gõ cửa lại." Phác Xán Liệt đẩy gọng kính kim loại, không thèm nhìn Biên Bá Hiền lấy một cái, lặp lại lần nữa.

"Đại ca à! Tôi đã vào rồi, khám cho tôi trước đi!"

Phác Xán Liệt dừng động tác ngẩng đầu, hắn im lặng nhưng Biên Bá Hiền lại đọc được từ trong mắt hắn bốn chữ "ra ngoài vào lại".

Biên Bá Hiền không từ bỏ, y kéo ghế đến gần bàn làm việc của Phác Xán Liệt, dùng tay ngăn cản hắn đang ký báo cáo đến phân nửa.

"Anh đừng không có tình người vậy chớ, mặt tôi xanh xao rồi nè, vừa nhìn là thấy rất khó chịu, anh còn không biết ngại mà kêu tôi đi ra rồi vào lại ư?"

"Tôi thấy cậu đạp cửa không biết ngại đấy thôi." Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm hai bàn tay Biên Bá Hiền đang sáp tới gần mình, ngả người ra sau tựa lên lưng ghế, "Bỏ cái tay ra."

Biên Bá Hiền rút tay về, thấy Phác Xán Liệt không có ý nhượng bộ, y tức giận lượn quanh văn phòng của hắn mấy vòng.

"Tôi bảo anh đấy!" Giơ tay lên định mắng lại cảm thấy dư thừa, sự chú ý của Phác Xán Liệt căn bản không đặt trên người y. Tên này từ ngày đầu tiên vào cục làm đã mang cái mặt đơ đó rồi, dầu muối không vô cực kỳ chú trọng, đơn giản là một tên đơ biến thái. Biên Bá Hiền hạ tay xuống, trong miệng lẩm bẩm đôi câu, hết cách, đành phải đi ra ngoài đóng cửa, tức giận gõ lại.

Phác Xán Liệt gom hồ sơ đã ký xong về chung một chỗ, nhẹ giọng đáp:

"Vào."

Biên Bá Hiền đảo mắt khinh bỉ đẩy cửa ra, lần nữa ngồi vào cái ghế mới vừa rồi.

"Tìm tôi làm gì?"

"Khám bệnh." Biên Bá Hiền bắt chéo chân xoa bụng, Phác Xán Liệt nhìn vị trí tay y đang đè lên, vừa vặn là nơi tiếp giáp với dạ dày.

"Tôi là nhân viên nghiệm xác, không quản người sống."

"Sống chết gì, chẳng phải đều là bác sĩ sao! Nhanh chút, dạ dày đau chết luôn rồi."

Phác Xán Liệt dọn dẹp văn kiện, cầm chìa khóa mở cửa phòng giải phẫu, Biên Bá Hiền đi vào theo, thuần thục như lẽ tự nhiên nằm lên bàn mổ, chẳng hề ngần ngại.

"Tối qua ăn gì?"

"Cơm hộp, hàu, dưa chuột muối."

Nghe thấy sự phối hợp quỷ dị, Phác Xán Liệt bật đèn trong phòng, liếc Biên Bá Hiền, đeo bao tay y tế, vén áo Biên Bá Hiền lên, sờ tới sờ lui trên bụng y.

Xúc cảm da dẻ cách bao tay mỏng lạnh buốt, Biên Bá Hiền lười ghét bỏ cái chuyện Phác Xán Liệt có tí việc cũng đeo bao tay này rồi, nhiều năm như vậy đã sớm quen tật sạch sẽ của hắn.

"Có khả năng là niêm mạc dạ dày biến đổi bệnh lý, động vật nguyên sinh amoeba hoặc là giardia lamblia hòa tan trong ruột dẫn tới thiếu sót của chức năng vận chuyển, dạ dày vận động hỗn loạn." Phác Xán Liệt kiểm tra đơn giản xong, tháo bao tay ném vào thùng rác.

"Ý gì?! Biến đổi bệnh lý?! Nghiêm trọng tới vậy?!" Biên Bá Hiền kéo áo xuống, từng từ diễn thuyết của Phác Xán Liệt khiến y có hơi hoảng, thảo nào sáng nay bụng đau kinh khủng, sẽ không phải là thức đêm làm việc, nghỉ ngơi không theo quy luật nên ung thư dạ dày rồi đó chứ?!

Phác Xán Liệt xoay người, tay đút vào túi, đối diện với nét mặt sợ hãi của Biên Bá Hiền tiếp tục giải thích:

"Tên khoa học là tiêu chảy, tục xưng là ăn no."

"... Đệt! Tin tôi đấm anh không!" Biên Bá Hiền bật ngồi dậy trên bàn mổ, hệt như xác chết bất thình lình vùng dậy.

"Bác sĩ pháp y cũng là nhân viên cảnh vụ, cậu động thủ chính là đánh cảnh sát." Phác Xán Liệt bình tĩnh chỉnh con dao phẫu thuật méo xẹo trên bàn dụng cụ.

Biên Bá Hiền nghiến răng nhịn xung động đánh người xuống.

"Bộ nói tiếng người là anh chết à? Hù chết bố, tôi tưởng mình còn trẻ phơi phới đã phải đi chầu trời rồi đấy!"

"Sợ thì bớt ăn mấy món tạp nham đi, ăn cơm đúng giờ. Chỗ tôi không có thuốc cho cậu uống, kêu Tiểu Đường dẫn cậu xuống lầu mua chút hoắc hương chính khí dạng lỏng đi."

*hoắc hương chính khí: thuốc dùng để trị tiêu chảy, đầy bụng

"Tôi không đi! Đường Lệ Lệ cứ muốn tìm tôi ăn cơm, tôi đã trốn mấy bữa nay rồi." Vừa nghe thấy mình chỉ bị đau bụng thông thường, Biên Bá Hiền yên tâm nằm trở lại bàn mổ.

"Có người mời ăn cơm không tốt sao? Chẳng phải cậu thích ăn cơm với mấy cô nàng nhất à."

"Thỏ không ăn cỏ gần hang đâu, đều là người cùng đơn vị, lỡ hẹn hò rồi sau này muốn chia tay thì sao, khó xử lắm."

Lời này Phác Xán Liệt tin, đừng đánh giá Biên Bá Hiền qua bộ dạng lôi thôi lếch thếch hiện tại của y, sửa soạn đàng hoàng cũng có thể cua hàng tá cô nàng đấy, nhất là những nữ cảnh sát độc thân ở trong cục chưa có người yêu, ai nấy đều đang tha thiết chờ mong vị đội trưởng khoa hình sự trẻ tuổi tài cao này để ý kia kìa.

"Lấy tính chất công việc của cậu, nếu không tìm ở đơn vị, phỏng chừng cả đời này cũng không cưới được vợ đâu." Phác Xán Liệt mở điện thoại, soạn tin nhắn kêu trợ lý đem thuốc lên.

"Lo cho bản thân anh trước đi, còn bày đặt quản tôi cưới vợ, dầu gì tôi nghỉ phép cũng có thể ra ngoài phóng túng, anh thì ru rú một mình, không rượu chè không thuốc lá, cũng không thấy anh qua lại với phụ nữ, đừng nói là cơ thể anh có bệnh nha?" Biên Bá Hiền nằm nghiêng trên bàn mổ, chống cằm trêu Phác Xán Liệt.

Người đàn ông tay đang cầm dao phẫu thuật kia quả thật tự gò bó bản thân đến đáng sợ. Lại sợ run tay không động dao với người sống, kiên trì không dính vào một giọt rượu nào. Nghỉ phép hoặc là về nhà ngủ, hoặc là đi bộ leo núi, trừ những việc đó ra thì chẳng có chút thú tiêu khiển gì cả, sống y hệt lão hòa thượng đi tu.

"Anh sống quy củ như vậy thân thể chịu được sao?" Biên Bá Hiền lại bắt đầu hiếu kỳ, "Tôi tò mò lắm á, anh xem phim sếch chưa? Từng làm với phụ nữ chưa? Nếu khó chịu thì anh tự giải quyết chưa? Anh ——"

"Biên Bá Hiền, giờ làm việc, chú ý thân phận." Phác Xán Liệt bung cửa sổ, không chịu nổi mùi thuốc lá thức trắng đêm trên người y.

"Chẳng phải tôi đang quan tâm anh à, nếu anh không mắc cỡ, tôi có thể giới thiệu đối tượng cho anh nè." Biên Bá Hiền ngước nhìn bóng đèn dây tóc trắng trên bàn mổ, "Người anh em à tôi hào phóng lắm, giới thiệu hết mấy cô bạn gái cũ cũ cũ cho anh luôn."

"Nếu miệng cậu thừa thãi quá, tôi có thể khâu lại giúp." Phác Xán Liệt cầm kim vá thi thể trong hộp thiết bị lên, Biên Bá Hiền lập tức ngậm chặt miệng, chun mũi trừng hắn.

Ba năm trước hai người gặp nhau lần đầu tại cục tỉnh, lão pháp y tiền nhiệm vẻ vang về hưu, Phác Xán Liệt kế nhiệm. Ngày thứ nhất trình diện đã gặp án mạng chết chìm, đi khám xét đụng phải Biên Bá Hiền khi ấy vẫn còn là đội phó.

Tình huống hai người gặp lần đầu chẳng hề tốt đẹp, trong trí nhớ đều là cá tanh lẫn xác chết làm người ta nôn mửa bập bềnh trong đập chứa nước dính rêu xanh. Toàn bộ nhân viên cảnh sát có mặt đều không đỡ nổi mùi hôi ấy, bên cạnh thi thể chỉ có mình Phác Xán Liệt, những người khác đứng cách ba mét tuyệt đối không tới gần một bước. Tận đến khi Biên Bá Hiền chạy tới, ngay cả khẩu trang cũng không đeo, kéo dây cảnh giới ra đi thẳng vào khám xét.

Trước khi được điều tới cục tỉnh, Phác Xán Liệt từng làm việc ở khoa pháp y cảnh cục thành phố A, bởi vì tính cách không hợp nên mấy lần bị đồng nghiệp khiếu nại thái độ làm việc có vấn đề, hầu như không ai hợp tác được với hắn quá một tháng, cảnh cục lại thực sự thiếu hụt nhân viên nghiệm xác chuyên nghiệp, thanh niên ưu tú như Phác Xán Liệt thì không nỡ khai trừ, cấp trên mấy lần tìm người tới trò chuyện, khuyên nhủ hết nước hết cái bảo hắn sửa đổi tính tình để chung đụng thật tốt với đồng nghiệp, trao đổi tới lui, kết quả cuối cùng là Phác Xán Liệt chủ động đề nghị thuyên chuyển.

Cho đến khi gặp được Biên Bá Hiền, chẳng biết nên nói y xuề xòa qua loa hay là không tim không phổi sao cũng được, y chẳng có ý kiến gì đối với thái độ có phần hà khắc của Phác Xán Liệt, cùng lắm thì như có như không mắng hắn vài câu lão biến thái cấm dục rồi thôi. Hai người trong công việc một hành động một tĩnh lặng, không ai gây trở ngại cho ai, cứ thế hợp tác với nhau hơn ba năm.

Sự hiểu biết của Biên Bá Hiền về Phác Xán Liệt chỉ dừng ở mức công việc, ngoài công việc ra Phác Xán Liệt là cái dạng gì thì nói thật Biên Bá Hiền cũng chẳng rõ. Thứ nhất, Phác Xán Liệt căn bản không tham gia bất kỳ hoạt động hội nhóm nào, tan ca là về nhà, nhậu nhẹt karaoke gì đó đều không tham dự. Thứ hai, Biên Bá Hiền cũng chẳng có hứng thú, mỗi ngày bận bịu như con chó chết trôi, có thời gian tìm hiểu Phác Xán Liệt thì thà về nhà tắm rửa ngủ nghỉ cua gái. Cho nên lăn lộn đến tận bây giờ, thời gian địa điểm hai người chạm mặt cơ hồ toàn là ở trong cục.

Trợ lý mang thuốc lên, Biên Bá Hiền đã ngủ khò khò. Phác Xán Liệt đặt hoắc hương chính khí cạnh bàn, nhìn người ngủ với cái tướng xấu trên bàn mổ. Có lẽ Biên Bá Hiền là người sống duy nhất từng nằm trên bàn mổ này.

Trước đó không lâu Biên Bá Hiền mới giải quyết một vụ buôn ma túy lớn, mấy hôm nay vừa thẩm vấn phạm nhân vừa báo cáo tài liệu, còn phải chăm sóc người nhà của đội viên hy sinh, mới yên ổn chưa tới một ngày lại phải thay lão Tần tóm một lưới, bận rộn đến nỗi hai con mắt đã sớm muốn đánh nhau, bây giờ mượn chỗ của Phác Xán Liệt ngủ cũng thoải mái.

Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm Biên Bá Hiền, nghiêng trái giạng phải há nửa miệng, ngủ tới độ nước miếng sắp chảy ra ngoài. Khóe miệng luôn hời hợt của Phác Xán Liệt hơi động đậy, hắn duỗi tay ra chậm rãi vươn đến sườn mặt y...

"Cho hỏi đây là khoa pháp y đúng không ạ?!"

Cửa khoa pháp y bị đẩy ra, một người trẻ tuổi bước vào.

"Cậu là ai?" Phác Xán Liệt thu tay về, xoay người hỏi.

"Chào anh, tôi tên Trương Triết, là thành viên mới trong đội của anh Biên."

Trương Triết nghiêng đầu, thấy đội trưởng Biên ấy thế mà lại đang nằm trên bàn mổ ngủ thiếp đi, dáng vẻ say giấc điềm đạm hơn ban nãy rất nhiều.

"Cậu tới đây có việc gì?"

"Tôi tới trả điện thoại cho anh Biên." Trương Triết cầm điện thoại của Biên Bá Hiền đưa qua, vô ý để cổ tay lộ ra khỏi tay áo, trên làn da trắng có dấu vết giống như vết trói.

Phác Xán Liệt nâng mắt nhìn Trương Triết, đứa trẻ này dáng dấp sạch sẽ, hơi mũm mĩm, dưới cổ áo cũng có vết trói tương tự cổ tay.

Xinh xắn, còn tỏa ra sức hút khác với những người dị tính.

"Gay? "

Thanh âm trầm thấp của Phác Xán Liệt dọa Trương Triết, cậu liên tục chớp mắt nhìn về phía hắn.

"Không.... không phải."

"Thương tích trên cổ tay cậu do vết trói tạo thành, nhưng xét từ mức độ lẫn vị trí bị thương lại không giống tổn thương cực đoan, mà là giống...." Lời của Phác Xán Liệt khiến cổ họng Trương Triết căng lên, "Tiến hành trò chơi tình dục nào đó nên để lại dấu, cậu là M sao?"

Bị Phác Xán Liệt đâm trúng sở thích tình dục sâu thẳm nhất, Trương Triết có phần luống cuống, ngượng ngùng che kín cổ áo.

"Anh... anh giúp tôi giữ bí mật được không?"

Phác Xán Liệt bỏ điện thoại của Biên Bá Hiền vào túi áo blouse, không lên tiếng. Đi làm ngày đầu tiên đã bị người khác nhìn thấu tính hướng lẫn sở thích tình dục, Trương Triết lúng túng, thấy hắn không nói lời nào liền chỉ muốn trốn khỏi hiện trường ngay lập tức. Kết quả chân còn chưa bước ra, cậu lại bị Phác Xán Liệt gọi trở về.

Trương Triết nhìn Phác Xán Liệt, hắn từ tốn tháo kính xuống, liếc sang Biên đội còn đang ngủ say sau lưng, móc một tấm danh thiếp từ túi áo sơ mi ra.

Phòng giải phẫu yên tĩnh, trong không khí còn bay mùi thuốc khử trùng cùng tiếng ngáy khe khẽ của Biên Bá Hiền...

Trương Triết nín thở, đốt ngón tay sạch sẽ rõ ràng của Phác Xán Liệt kẹp danh thiếp đưa về phía cậu, tiếp đó lắng nghe giọng nói êm tai của hắn:

"Nếu có hứng thú, tối nay gọi cho tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top