Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15

Mùa thu mát mẻ, mưa rơi nhiều hơn, một đêm trôi qua, lá cây rụng sạch.

Bảy giờ sáng, Biên Bá Hiền toàn thân mỏi nhừ, nhưng vẫn dưới ảnh hưởng của đồng hồ sinh học mà tỉnh dậy thật sớm.

Y nằm sấp trên giường, nặng nề rầm rì hai tiếng, ổn định cơn cáu kỉnh khi thức dậy, quay mặt sang, thấy được sàn nhà bừa bãi cùng Phác Xán Liệt vẫn chưa tỉnh bên cạnh.

Đột nhiên hết sạch buồn ngủ, ngồi bật lên, vô tình chạm tới phía dưới, cơn đau đánh tới khiến y lại ngã về gối la "oái ối".

Đến khi đau đớn giảm bớt, Biên Bá Hiền tiện tay kéo lấy cái áo, rón rén trườn xuống giường, thở mạnh cũng không dám, chỉ sợ đánh thức người còn đang ngủ, cầm di động, khập khễnh đi vào phòng tắm, nhanh chóng khóa cửa lại.

Vén áo lên, đối diện với tấm gương, dấu đỏ trên người bên trái một vết bên phải một vết, kết hợp với dấu roi sau lưng, chẳng còn dư lại chỗ nào coi được. Sáp lại gần nghiêng mặt qua, trên cổ càng quá hơn, bị trồng một hàng ô mai lớn nhỏ.

"Đù má......"

So với tối qua, hiện tại y tỉnh táo hơn nhiều, mặc dù lên giường với Phác Xán Liệt làm người ta nhức đầu, nhưng dầu gì Biên Bá Hiền cũng là cảnh sát, gặp chuyện thì lý trí sẽ chiếm thế thượng phong. Y cầm điện thoại, úp nắp bồn cầu xuống, ngồi lên bắt đầu tìm kiếm:

... Đàn ông và đàn ông làm xong phải giải quyết thế nào...

Kết quả tìm kiếm đa dạng đủ loại, y chọn một trang web y khoa chuyên nghiệp, trên đó viết: Sau khi làm xong cần chú ý sạch sẽ, phải xử lý hết đồ ở bên trong, nếu không sẽ dễ tiêu chảy, dẫn tới sốt nhẹ.

Nghĩ về tối qua, hai người căn bản không đeo bao, cũng không nhớ nổi Phác Xán Liệt bắn vào trong y bao nhiêu lần. Nét mặt Biên Bá Hiền cay đắng, tiếp lục tìm kiếm: Cách lấy tinh dịch ra...

Gương mặt lập tức đỏ suốt.

Càng tìm càng xấu hổ, càng tìm càng muốn chửi thề. Biên Bá Hiền tắt di động, ôm đầu vò tóc rối tung, may mà tóc y khá nhiều, nếu không sẽ vò rơi hết mấy sợi mất.

Chắc tối qua y điên rồi, hay là uống lộn thuốc nhỉ? Sao lại hồ đồ mà đồng ý luôn? Làm bây giờ quẫn bách phải núp trong nhà vệ sinh.

Nhưng có hối hận đi nữa thì chuyện đã rồi, không thể không xử lý. Biên Bá Hiền lóng ngóng tách chân ra, vô cùng không tình nguyện, cực kỳ ghét các bước dựa theo trên mạng, đưa ngón tay vào.

Không đau như tưởng tượng, đi vào rất dễ dàng, thậm chí có phần tê dại. Biên Bá Hiền nghi ngờ cúi đầu, phía dưới sạch sẽ, thế mà đã được xử lý tỉ mỉ rồi.

Sực nhớ ra, Phác Xán Liệt là pháp y, đồng thời cũng là một bác sĩ. Nhất thời gò má nóng lên, Biên Bá Hiền vặn vòi nước, nhanh chóng rửa mặt.

Dè dặt ra khỏi phòng tắm, người trên giường vẫn chưa tỉnh. Biên Bá Hiền cấp tốc nhặt quần áo lên, bỏ lơ còng tay, khóa miệng hình cầu... bị vứt trên đất.

Xoắn xuýt mặc đồ, chỉ thiếu áo khoác. Nhưng cái áo khoác đó, lại bị đè dưới cánh tay Phác Xán Liệt có chết hay không chứ. Biên Bá Hiền nín thở, nắm tay áo, nhẹ nhàng kéo nó ra.

Vừa kéo vừa niệm A Di Đà Phật, ngàn vạn lần đừng tỉnh, lúc này mà tỉnh, thật sự sẽ khó xử chết.

Vất vả lắm mới lôi ra ngoài được phân nửa, chỉ thiếu chút xíu thôi. Có lẽ do chất vải áo khoác không mềm khiến người ta cảm thấy khó chịu, Phác Xán Liệt nhíu chặt chân mày, trở mình, áo khoác lần nữa bị đè dưới người hắn.

Còn tưởng rằng người sắp tỉnh, Biên Bá Hiền hết hồn, cho đến khi thấy Phác Xán Liệt vẫn nhắm mắt, mới thở phào, lần nữa nghĩ cách lấy áo.

Lần này y chọn ngồi xổm xuống. Ở góc độ nhìn thẳng, rất dễ thấy được gương mặt say ngủ của Phác Xán Liệt. Biên Bá Hiền thả lỏng sức trong tay, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy Phác Xán Liệt ngủ.

Ngắm nhiều hơn một lúc, Phác Xán Liệt không đeo kính, biểu cảm cũng bình thản, chẳng giống thường ngày cho lắm.

Trước dáng vẻ ngủ say của Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền bắt đầu nghĩ về người nọ.

Nhan sắc không tồi, là đồng nghiệp của y, có sở thích đặc biệt, tính tình kiệm lời, đời sống kỹ lưỡng, thích đàn ông, có ý với mình.

Nghĩ tới đây, tầm mắt vừa vặn rơi lên môi Phác Xán Liệt, tối qua chuyện nên làm cũng làm rồi, nhưng Phác Xán Liệt lại chẳng hề hôn y.

Biên Bá Hiền thấy rất khó hiểu, mặc dù y chưa từng làm với đàn ông, nhưng dầu gì cũng đã quen qua vài cô bạn gái, làm tình và hôn môi... chẳng phải vế sau sẽ dễ phát sinh hơn sao?

Phát hiện mùi vị trong lòng có hơi biến đổi, y vội vàng vả miệng mình, không thừa nhận là vì chuyện Phác Xán Liệt không hôn mình mà cảm thấy bối rối.

Dùng sức rút áo ra, dứt khoát, mặc vào rời đi.

Cửa phòng vừa đóng, người trên giường lập tức mở mắt, Phác Xán Liệt mò lấy mắt kính ngồi dậy, từ khi Biên Bá Hiền vào phòng tắm, hắn đã thức rồi, còn về lý do giả vờ ngủ, hắn hiểu Biên Bá Hiền, chắc chắn không muốn đối mặt với hắn vào lúc này.

Tính tình đối phương cứng, nhưng da mặt thì mỏng, hắn hiểu rõ.

Di động bỗng vang lên, trông thấy chữ "ba" trên màn hình, Phác Xán Liệt thờ ơ bắt máy:

"Chuyện gì."

"Báo cáo của vụ nổ, ai cho con thông tin?" Đầu bên kia điện thoại đi thẳng vào vấn đề, ngữ điệu Phác Chính An bình tĩnh, nhưng cũng không được gọi là ổn định.

"Sao, muốn biết để trả thù?"

"Con! —" đầu kia cuối cùng không kiềm chế được nữa, "Ở trong mắt con rốt cuộc ta là dạng cha gì hả?"

Câu hỏi vặn lại này khiến Phác Xán Liệt khinh thường cười thành tiếng, người cha để lại cho hắn ký ức tuổi thơ không thể phai mờ, lại như kẻ vô tội chưa từng làm gì vậy: "Dạng cha gì à? Ông nên mừng vì tôi còn có thể gọi ông một tiếng cha đấy."

Đầu kia điện thoại hơi trầm mặc: "Ta có lỗi với con và mẹ con, nếu như con chỉ muốn trả thù, ta có thể xin lỗi, còn vụ nổ thì đừng điều tra nữa."

"Không cần xin lỗi, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện tha thứ cho ông." Phác Xán Liệt định cúp máy, Phác Chính An lại đọc ra một cái tên:

"Biên Thành Hải..."

Tay cầm điện thoại siết lại.

"Từng ở bên ta."

Nghe được câu này, Phác Xán Liệt nhắm chặt mắt, lồng ngực khó thở, mấy lần muốn mở miệng đều không phát ra tiếng nổi, do dự hồi lâu nói: "Là tự nguyện... hay là ông ép buộc."

Phác Xán Liệt mở mắt ra, kỷ niệm xấu xí lan tràn trong đầu, tựa như tấm lưới có thể siết chết hắn, bức bách vướng víu.

Bên đầu kia không lên tiếng nữa, im lặng, để cho Phác Xán Liệt hiểu ra đáp án.

Thuở bé, chẳng biết bao nhiêu lần, ở trong phòng của ba nhìn thấy những người thống khổ giãy giụa, gào thét, rơi lệ kia. Mà hắn, vô phương vô kế, giống như con rối bị lên dây cót, dưới cảnh tượng thê lương đáng sợ, run lẩy bẩy giơ máy chụp hình ba đưa cho hắn lên.

Mà trong các bức ảnh từng được hắn chụp, lại có một người là ba của Biên Bá Hiền...

Phác Xán Liệt không nghĩ tiếp được nữa.

"Ta không biết tại sao đột nhiên con muốn điều tra người đó, nếu không phải vì muốn ta xin lỗi, vậy thì đừng xen vào."

"Ông giết người rồi ư?" Thanh âm của Phác Xán Liệt khàn khàn.

"Nếu ta nói không con sẽ tin sao?" Phác Chính An biết, vết nứt giữa lão và Phác Xán Liệt, e rằng có chắp vá đến đâu cũng không trở về được nữa, "Sau vụ nổ là ta đưa cậu ấy đi, ta giữ cậu ấy lại một tháng..." Phác Chính An kể đến đây có hơi ngừng ngắt, nghĩ về lý do con trai hận mình, tiếp tục nói, "Nhưng sau đó người lại trốn mất, sống hay chết ta cũng không biết."

"Ông ấy chưa chết?" Phác Xán Liệt bắt được một tia hy vọng.

"Ít nhất lúc rời khỏi chỗ ta vẫn còn sống." Tông giọng của Phác Chính An trở nên trầm thấp, xen lẫn chút đắng chát, "Còn hiện tại thì... không rõ."

Yên lặng hồi lâu, Phác Xán Liệt cất tiếng: "Dù ông không giết người, cũng không trốn thoát tội giam cầm người khác."

Phác Chính An chẳng biết tại sao, cong khóe môi đến là tự tin: "Ta biết, chỉ cần con muốn, có thể tố cáo ta bất cứ lúc nào, nhưng con không nỡ tống ta vào tù đâu nhỉ..." Phác Chính An ngữ điệu nhu hòa, lại khiến da đầu người ta ngứa ran, "Bởi vì con là con trai ngoan của ba ———"

Phác Chính An vẫn còn đang nói, Phác Xán Liệt đã ngắt cuộc gọi.

Đầu óc nặng nề, hắn bóp ấn đường, chuyện tồn đọng trong lòng quá nhiều, muốn vờ như không thấy, nhưng thần kinh bén nhạy luôn nắm bắt thay hắn, còn bày ra trước mắt.

Song hắn lại là kẻ không thích nói ra.

Phác Xán Liệt tựa vào đầu giường, không tự chủ sờ đến nơi Biên Bá Hiền từng nằm, phía trên vẫn lưu lại hơi ấm còn sót. Phòng hắn qua một tối bị làm cho rối tinh rối mù, thói sạch sẽ lại chẳng có tác dụng gì.

Nhớ tới lời Phác Chính An vừa miêu tả hắn, Phác Xán Liệt cười khinh.

Chắc là, hắn có bệnh thật.

Trở lại cục, Biên Bá Hiền trước tiên là chạy lên lầu kiểm tra thông tin thi thể, Tiểu Lưu phụ trách kiểm soát người mất tích đưa mấy tờ tư liệu tới. Căn cứ vào báo cáo nghiệm xác, thân phận ăn khớp là một cậu nhóc tên Hà Cố, mười tám tuổi, cha mẹ mất sớm, không có người thân, bỏ học cấp ba sau đó đi làm công.

Biên Bá Hiền đọc thật kỹ lưỡng, địa điểm cậu nhóc làm việc là một quán cà phê, tên quán khá quen mắt, cẩn thận ngẫm lại, chính là cái tiệm tối qua y và Phác Xán Liệt đến.

"Đứa nhỏ này từng có biên bản tạm giam, mua bán dâm, do lúc ấy là vị thành niên, giam hai tháng, phê bình giáo dục xong rồi được thả về." Tiểu Lưu đưa tới biên bản tạm giam của Hà Cố, địa điểm bán dâm là hộp đêm tên "Hồng Thành".

"Hồng Thành này chính là nơi dưới trướng tiền trang anh từng càn quét. Tiền trang gặp chuyện là bọn họ lập tức chỉnh đốn, lúc người ở trong cục đến kiểm tra, một chút chứng cứ cũng không sờ được, cho nên bây giờ vẫn được mở cửa."

Biên Bá Hiền ngẩng đầu lên, nghĩ đến Hắc Mã thoát khỏi lưới lần trước, trực giác báo cho y vụ án lần này có liên quan tới gã.

Đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc xuất phát, Tiểu Lưu tinh mắt phát hiện những vết hôn lớn nhỏ trên cổ Biên Bá Hiền, sáp tới gần, gạt cổ áo Biên Bá Hiền kêu lên: "Chà, anh Biên, bồ anh hoang dã ghê á! Gặm anh bao nhiêu cái lận nè?"

Biên Bá Hiền kịp phản ứng che cổ lại, nghĩ đến người cắn y, vừa mắng vừa rời khỏi: "Phắn mẹ cậu đi, lo làm việc kìa!"

Tiểu Lưu cười khúc khích, thấy Biên Bá Hiền sắp đi bèn kêu người ta lại: "Anh Biên anh Biên, đưa đơn này cho Phác pháp y hộ em nha, kêu anh ấy nhớ ký tên nhập hồ sơ."

Biên Bá Hiền liếc mắt qua tờ báo cáo, không cầm: "Anh ta... từ chức rồi, cậu đưa Đường Lệ Lệ đi."

Y ra ngoài xuống lầu, hôm qua theo chân Phác Xán Liệt cả ngày, chỉ là muốn nói với hắn thật ra không cần phải đi, kết quả qua một đêm, quên nói chuyện chính luôn.

Có lẽ buổi sáng không nên đi gấp như vậy, nên chờ anh ta tỉnh dậy rồi nói chuyện đàng hoàng, mình đi như thế...

Càng nghĩ càng phiền, Biên Bá Hiền rất ghét dáng vẻ lưỡng lự của bản thân, dù sao cũng biết địa chỉ nhà hắn rồi, cùng lắm buổi tối vuốt mặt đi thêm lần nữa thôi, nếu không cứ giống như y ép người ta mất việc ấy.

Nghĩ ngợi xong xuôi, Biên Bá Hiền ngồi lên xe, quyết định tới quán cà phê Hà Cố làm việc trước.

Qua một đêm mưa thu gột rửa, cây cối trồng ở cửa quán bóng loáng. Biên Bá Hiền đẩy cửa bước vào, vừa liếc mắt đã thấy An Kỳ bận bịu giữa khách khứa, nhớ đến tối qua, Biên Bá Hiền có phần lúng túng.

Thấy Biên Bá Hiền đi vào, An Kỳ cũng rất bất ngờ.

"Tôi tới điều tra vụ án, quen Hà Cố chứ?" Biên Bá Hiền đi thẳng vào vấn đề, lấy hình của Hà Cố ra, An Kỳ gật đầu rất nhanh.

"Quen, cậu ấy cũng là nhân viên ở đây, nhưng lâu lắm không đến rồi, cũng không báo cho ông chủ hay, chắc là thôi việc không làm nữa." An Kỳ gọi hai ly cà phê ở quầy bar, cùng Biên Bá Hiền ngồi vào.

"Cậu ta bắt đầu không đến từ khi nào?"

"Hai tuần trước thì phải, đột nhiên không tới nữa, tôi còn giúp cậu ta bù rất nhiều ca đấy." An Kỳ khuấy cà phê, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Biên Bá Hiền, "Xảy ra chuyện gì sao?"

"Cậu ấy chết rồi." Biên Bá Hiền rất thẳng thắn, An Kỳ kinh hãi.

"Chết?"

Biên Bá Hiền móc sổ ghi chép tùy thân, mở ra nói: "Hãy nói những gì cậu biết về cậu ta, về tình huống cuối cùng thấy nạn nhân."

An Kỳ nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, trả lời: "Cũng không có gì đặc biệt, cậu nhóc đó ngoan lắm, thường ngày kiệm lời nhưng làm việc rất khá. Mọi người đều biết gia cảnh cậu ấy không tốt, ông chủ cũng rất chiếu cố, lần cuối thấy cậu ấy cũng bình thường, không có gì lạ." An Kỳ trầm tư chốc lát, bỗng nhiên nhớ đến một điểm, bổ sung, "Đúng rồi, cậu ấy cũng chơi cái đó."

"Cái đó?" Biên Bá Hiền nhíu chặt mày, An Kỳ nháy nháy mắt với y, nói: "Thì cái đó đó, tối qua tụi mình có chơi ấy."

Vất vả lắm mới tĩnh tâm, một câu này của An Kỳ lại khiến Biên Bá Hiền nhớ tới, theo bản năng che cổ.

An Kỳ cười lên, từ khi y vào cửa cậu đã thấy, vết hôn kích thích trên cổ Biên Bá Hiền. Nói thật, cực kỳ kinh ngạc, bởi vì King rất hiếm khi để lại dấu vết mập mờ trên người Sub như vậy.

"Do luôn bắt gặp vết thương trên người cậu ấy nên cậu ấy đã thẳng thắn với tôi. Vừa nhìn là biết Dom của cậu ấy kỹ thuật không tốt, tôi từng khuyên rất nhiều lần, kêu cậu ấy đổi một người chuyên nghiệp đi, nhưng cậu ấy không chịu nghe, tôi cũng kệ." An Kỳ chống cằm, "Hình như cậu ấy thiếu tiền lắm, Dom đó chi mạnh tay, chắc tại vậy nên mới không muốn bỏ."

"Cậu biết Dom của cậu ta là ai không?"

"Không biết, nghe đâu là quen ở Hồng Thành. Tôi mới gặp một lần thôi, ở cửa sau tát cậu ấy, còn đạp bụng nữa. Ra tay ác cực. Nhưng ở cái giới này mà, loại người nào chẳng có, trong quá trình dạy dỗ, cảm xúc mất khống chế, bạo lực quá trớn đều có đủ, tôi thấy riết cũng quen."

"Cậu cứ nhìn cậu ta bị đánh vậy sao?"

"Dom dạy dỗ Sub kỵ nhất là người ngoài nhúng tay vào."

"Vừa tát vừa đạp bụng, đấy không phải trò chơi nữa, là hành vi bạo lực."

Thấy Biên Bá Hiền căm phẫn trào dâng, An Kỳ cười: "Biên cảnh quan, không phải tất cả Dom đều dịu dàng giống King đâu. Anh rất may mắn, chiếm được người tốt đấy." Nhớ tới tháng ngày trước đây làm sub của Phác Xán Liệt, An Kỳ có phần hoài niệm, "Rất nhiều Dom ra tay không biết chừng mực, Sub bị thương là chuyện thường tình."

"Bị thương mà không quan tâm còn muốn tiếp tục?" Biên Bá Hiền không hiểu.

"Vì ngoài sự sung sướng, chúng tôi còn muốn một phần cảm giác an toàn."

Rõ ràng là tổn thương, lại nói là an toàn. Biên Bá Hiền thầm phản bác, nhưng nghĩ tới, lại là cái ôm của Phác Xán Liệt.

"Trừ cảm giác an toàn, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nhận được khen thưởng từ chủ nhân, cũng là một nguyên nhân." Ánh mắt An Kỳ bỗng dưng sáng lên, "Ví dụ như, tôi rất thích khi King thưởng cho tôi cái ôm, hoặc vỗ đầu tôi, bàn tay anh ấy rất nóng, lần nào tôi cũng ———"

"Được rồi, khỏi cần kể cặn kẽ như vậy."

Biên Bá Hiền có hình ảnh trong đầu rồi, tâm trạng đột nhiên trở nên kém hẳn.

"Biên cảnh quan, tôi tò mò ghê á, anh sẽ muốn King thưởng gì thế?"

Biên Bá Hiền nhíu chặt mày, thưởng? Này còn muốn thưởng?

Đáy lòng cảm thấy thua thiệt âm ỷ, bị làm đến đau cả người thì chưa nói, còn không nắm bắt được gì cả.

Không đúng...

Y còn muốn gì chứ hả.

Biên Bá Hiền ngẩn ra, tinh thần phiêu đãng thấm thoắt nghĩ đến lúc Phác Xán Liệt ôm y, đôi môi gần trong gang tấc, nhưng thủy chung không hôn lấy một cái.

"... Cậu và anh ấy từng hôn chưa?" Biên Bá Hiền chợt hỏi.

An Kỳ nhấp ngụm cà phê nghiêng đầu, rất nhanh đưa ra câu trả lời, chẳng hề do dự: "Chưa, anh ấy có tật khiết phích."

Trái tim Biên Bá Hiền siết lại, truy hỏi: "Lúc làm cũng chưa?"

An Kỳ chớp mắt, bỏ thêm một muỗng đường vào cà phê: "Cái này thì tôi không biết, anh nên đi hỏi người từng yêu đương với King ấy."

"... Hai người chưa từng làm sao?"

An Kỳ thắc mắc: "Chúng tôi? Tại sao chúng tôi phải làm?"

"Hai người yêu nhau lâu như vậy..."

"Anh hiểu lầm gì rồi phải không hả, BDSM chỉ có trói với dạy dỗ thôi, không bao gồm tình yêu. Đương nhiên cũng có người thích chơi kiểu đó, nhưng King thì không, tật khiết phích của anh ấy quá nghiêm trọng, có thể khiến anh ấy ôm vài cái là đã không tồi rồi." An Kỳ đáp như lẽ bình thường.

Vào cuối thu, quán cà phê bật máy sưởi, trong tiệm nóng một cách lạ thường. Biên Bá Hiền quẹt mồ hôi trên chóp mũi, trong lòng lăn qua lộn lại chỉ một câu "Má nó, bị lừa lên giường rồi..."

Mắng xong dùng tay áp áp gò má, có hơi nóng lên.

"Đúng rồi, Biên cảnh quan, tôi có thể báo án với anh không?"

"Báo án?" Mặt Biên Bá Hiền vẫn còn đỏ, nhìn về phía An Kỳ.

"Thì tối qua, sau khi anh và King đi, tôi đóng tiệm về nhà... cứ cảm giác có người đi theo tôi." An Kỳ siết tay, "Cũng có thể là tôi nhìn nhầm, bởi vì cũng không xảy ra chuyện gì."

Biên Bá Hiền ổn định cảm xúc, song mặt vẫn nóng: "Thấy rõ người đó ra sao không?"

"Không, nhưng cảm giác hắn ta đi theo tôi cả một đường, vốn cũng không để ý lắm, nhưng anh nói Hà Cố chết rồi... tự nhiên tôi thấy cứ quái quái." An Kỳ dứt lời tự giễu cười cười, "Tôi nhát gan mà."

"Nếu không xảy ra bất trắc thì cũng không có chứng cứ, tôi không giúp được cậu." Biên Bá Hiền bứt giấy ra, "Hay là tôi để lại số điện thoại cho cậu, có tình huống gì thì gọi tôi."

"Khỏi phiền phức, tôi thuận miệng nói thôi." An Kỳ có chút hối hận, cảm thấy nhát gan mất mặt quá, "Tôi đi làm việc trước, anh ngồi thoải mái điều tra thoải mái nhé."

An Kỳ cầm giẻ lau trở về quầy bar, Biên Bá Hiền hỏi thêm vài nhân viên phục vụ, không có thông tin nào mới nữa, bèn ngồi xe đến club "Hồng Thành".

Bên ngoài là ban ngày, trong club lại như nửa đêm. Sàn nhảy đèn cầu bảy sắc, mùi rượu mạnh cùng nước hoa lượn lờ.

Biên Bá Hiền tới gần ghế quầy bar chọn một vị trí thuận lợi để quan sát toàn hội trường, không bại lộ thân phận cảnh sát, sợ rút dây động rừng.

Y ngồi một mình, dáng dấp lại khá, rất nhanh đã có nữ tiếp rượu ghé đến, mặc váy trễ cổ, cụp mắt một chút là có thể thấy rõ mồn một hai khối thịt mềm.

"Anh đẹp trai, anh uống rượu một mình hả."

Sợ bị nghi ngờ, Biên Bá Hiền đáp lại: "Tôi đang chờ người ta."

Một hai câu không đuổi được nữ tiếp rượu, ả to gan gác cằm lên vai Biên Bá Hiền, đưa rượu âu mỹ gay mũi trong tay đến.

Chỉ ngửi cũng đủ biết mạnh bao nhiêu.

Biên Bá Hiền bị ả quấn tới phiền, nhận lấy ly rượu chuyển biến mạch suy nghĩ: "Muốn tôi uống cũng được, trả lời tôi vài vấn đề đã."

Nữ tiếp rượu tưởng là tán tỉnh, mềm nhũn dính trong ngực Biên Bá Hiền, ngón tay lượn vòng trước ngực y: "Được chứ, hỏi đi, em nói cho anh hết."

"Biết Hà Cố không?"

Bàn tay vẽ vòng vòng chợt dừng lại, ả ngồi thẳng dậy từ trên người Biên Bá Hiền, nét mặt căng thẳng, hiển nhiên là biết gì đó: "Anh hỏi thăm cậu ấy làm gì? Quan hệ hai người thế nào?"

Biên Bá Hiền rất bình tĩnh: "Tôi thích cậu ấy, theo đuổi lâu rồi mà không có kết quả, mấy bữa nay tự nhiên không thấy tin tức của cậu ấy."

Biên Bá Hiền nói láo không chớp mắt, nữ tiếp rượu đánh giá y từ trên xuống, khí chất trên người Biên Bá Hiền... quả thực có vẻ từng qua lại với đàn ông.

Trực giác phụ nữ đều rất chính xác, nữ tiếp rượu hòa hoãn biểu tình, ngả ngớn trên ghế sa lon cười nói: "Từ bỏ đi, Hà Cố không thể nào theo anh đâu."

"Tại sao?"

"Cậu ấy là con chó do ông chủ Tưởng bao nuôi, ông chủ Tưởng độc chiếm lắm, anh mà cướp người của ổng..." Nữ tiếp rượu lần nữa nằm nhoài lên người Biên Bá Hiền, "Coi chừng bị bắt vào luôn."

"Ông chủ Tưởng?"

"Từ Hong Kong ấy, Hồng Thành chính là địa bàn của ổng. Nhưng mà dạo này lâu lắm rồi không thấy ổng." Ả nhấc chai rượu lên, đổ đầy ly, "Hỏi em nhiều vấn đề vậy rồi, anh cũng nên uống một ly đi."

Nữ tiếp rượu bận bịu nhét rượu cho Biên Bá Hiền, vừa khuyên vừa tiếc: "Thằng nhóc Hà Cố gầy còm kia có gì tốt đâu, đừng thích nó, thích em nè."

Rượu đến bên mép, không uống sẽ dễ gây nghi ngờ, Biên Bá Hiền đành nhận lấy. Còn chưa tới môi, sau lưng đã truyền tới thanh âm trầm thấp:

"Không được uống."

Y quay đầu, là Phác Xán Liệt, sao anh ta lại tới đây?

Phác Xán Liệt nét mặt nghiêm túc, giống như thường ngày. Biên Bá Hiền vô tình nhớ đến dáng vẻ buổi sáng chưa tỉnh của hắn.

Nữ tiếp rượu hậm hực nhìn Phác Xán Liệt ngồi xuống, đột nhiên bị cắt ngang, vốn định há mồm mắng, nhưng trông thấy diện mạo Phác Xán Liệt không tệ lắm, quay ngoắt chủ đề: "Muốn chơi cùng không?"

Phác Xán Liệt căn bản phớt lờ nữ tiếp rượu, giật lấy rượu đẩy tới cái bàn bên cạnh, xa đến nỗi Biên Bá Hiền với không tới: "Cậu không được uống."

Đúng là tửu lượng của Biên Bá Hiền phổ thông, nhưng cũng chưa tới mức một ly đã gục, nghĩ đến tối qua bị hắn lừa một nháy, tâm trạng rất khó chịu: "Mắc gì không được uống."

Phác Xán Liệt không nhiều lời, chỉ chỉ bụng Biên Bá Hiền: "Sẽ chịu không nổi."

Khuôn mặt đột nhiên ngượng đến hoảng, biết Phác Xán Liệt có ý gì, ban ngày trốn trong cầu tiêu, y đã search trên di động: Các mục chú ý sau khi làm, kỵ thức ăn nguội chua cay, kỵ trà kỵ rượu...

Bản thân y quên béng, Phác Xán Liệt lại nhớ.

Thấy Phác Xán Liệt tới rồi là Biên Bá Hiền không có lòng dạ nào để ý đến ả, nữ tiếp rượu tự giác mất hứng mà đổi thành cánh dưới.

Biên Bá Hiền vốn định ngồi đây, đợi xem ông chủ Tưởng là ai, nhưng bây giờ Phác Xán Liệt gần bên, tâm tư phá án loạn cào cào lên luôn. Tầm mắt mất phương hướng, đành nhìn chằm chằm gái nhảy nhiệt tình trên sàn nhảy.

"Sao hồi sáng lại đi trước?"

"Ở lại chi, đợi anh đi làm chung à?" Ngữ điệu Biên Bá Hiền rõ ràng mang theo bực bội, "Sao anh biết tôi ở đây?"

"Tiểu Lưu gọi điện tìm tôi ký tên, nói cậu muốn tới đây điều tra."

"Thằng khỉ đó nhiều chuyện vãi lìn."

Phác Xán Liệt rũ mắt nhìn Biên Bá Hiền, ngoài miệng văng tục, so với người tối qua đánh cánh tay hắn la đau, cứ như hai kẻ khác nhau.

"Người còn đau không? Nếu đau thì uống hai viên này."

Biên Bá Hiền liếc sang món đồ Phác Xán Liệt đặt trên bàn, là một hộp thuốc giảm đau.

Không thể không thừa nhận, hắn rất chu đáo, nhưng luôn bọc mình dưới lớp băng ngàn năm.

Biên Bá Hiền không đụng vào, quay đầu nhìn hắn, giọng điệu như thể thẩm vấn tội phạm: "Anh muốn tôi tin anh, kết quả lại lừa tôi."

Phác Xán Liệt không bất ngờ, cúi người hỏi: "Tôi lừa cậu cái gì."

"Đm anh lừa tôi..." Lừa tôi lên giường với anh... Biên Bá Hiền không trơ trẽn nói ra nửa câu sau được, "... đã bảo BDSM chứ sẽ không làm."

"Bình thường sẽ không làm." Ngoài dự liệu, Phác Xán Liệt không hề phủ nhận, "Cậu không thích à?"

Phác Xán Liệt hỏi thẳng, Biên Bá Hiền trái lại không đáp, luống cuống dời tầm mắt.

"Không thích thì lần sau không làm nữa."

Lần sau? Ở nơi Phác Xán Liệt không nhìn thấy, tay Biên Bá Hiền khẩn trương bấu ghế sa lon, anh ta còn muốn có lần sau á?

Hai người ngồi ở hộp đêm cả một buổi chiều, bẵng đến khi ngoài trời sẩm tối thật rồi, cũng không đợi được nhân vật khả nghi.

Tâm tư thoáng thả lỏng, Biên Bá Hiền liếc nhìn Phác Xán Liệt vẫn luôn ngồi kế mình: "Thủ tục thuyên chuyển... xử lý xong chưa?"

Y định hỏi thử, nếu như chưa, thì cứ nói ra đi.

"Chỉ thiếu con dấu bên cục thôi."

Xem chừng là không thể không đi rồi, môi Biên Bá Hiền khô khốc, muốn cầm ly rượu uống một hớp, nhưng cái ly cách y xa quá.

Giữa hai người lại trở nên trầm mặc, Biên Bá Hiền xem giờ, nên đi thôi.

Cái mông mới định nhỏm dậy, Phác Xán Liệt lại tán gẫu, Biên Bá Hiền lặng lẽ ngồi trở về, nghe hắn nói hết.

"Vẫn đang điều tra vụ ba cậu sao?"

Không ngờ đề tài chuyển tới ba, Biên Bá Hiền ngẫm nghĩ, nhàn nhạt nói: "Tôi hết ôm hy vọng từ lâu rồi, nhưng mẹ tôi vẫn lo."

Phác Xán Liệt nhìn sắc mặt ảm đạm của Biên Bá Hiền, tâm trạng phức tạp, quyết định làm một chuyện ích kỷ: "Tìm nhiều năm vậy rồi đều không có kết quả, thế thì bỏ đi, đừng trông về quá khứ, nhìn về tương lai kìa."

Biên Bá Hiền không phát hiện ra bất thường, có rất nhiều người khuyên y từ bỏ, chính y cũng biết dây dưa chẳng có ý nghĩa.

"Biết, không tìm nữa rồi."

Y cười khổ, bóng người đơn bạc khiến Phác Xán Liệt rất muốn ôm y một cái, đang định nói thêm gì đó, điện thoại bỗng vang lên.

Cuộc gọi tới hiện tên An Kỳ.

Phác Xán Liệt bắt máy, Biên Bá Hiền nhìn thấy sắc mặt hắn cứng lại, qua tiếng nhạc ầm ĩ, có thể nghe được đầu bên kia điện thoại, tiếng khóc lẫn thở dốc không ngừng của An Kỳ.

Để di động xuống, Phác Xán Liệt đứng dậy đi ra ngoài, Biên Bá Hiền lập tức đuổi theo: "Chuyện gì vậy?"

"An Kỳ nói có người bám theo cậu ấy vào cửa nhà, cậu ấy bị đâm."

Tin tức đột ngột, nhưng cũng không hẳn là bất ngờ. Nghĩ đến sự bất thường hồi sáng An Kỳ nói với y, Biên Bá Hiền ân hận vì đã không để tâm. Cùng Phác Xán Liệt chạy tới quán cà phê, An Kỳ ngã ở nhà trọ lầu hai, vai phải toàn là máu.

Thấy người đến, An Kỳ chạy tới như điên, nhào vào ngực Phác Xán Liệt, khóc run cả người.

Máu bị dính lên, Phác Xán Liệt bài xích theo bản năng, nhưng không đẩy An Kỳ ra, ôm người nhìn về phía Biên Bá Hiền: "Gọi xe cứu thương."

Tiệm cà phê bị xe cảnh sát xe cứu thương bao vây, Phác Xán Liệt bế An Kỳ đến bệnh viện trước, Biên Bá Hiền phải xử lý hậu quả, tới khi y chạy đến bệnh viện, An Kỳ đã được băng bó vết thương, tựa vào giường bệnh khẩn trương phát run, nắm áo Phác Xán Liệt không buông tay.

Ban ngày cậu nói mình nhát gan không phải nói dóc, nhìn ra được cậu rất sợ hãi.

Biên Bá Hiền tiến tới, mắt quét qua bàn tay đang kéo Phác Xán Liệt, rất nhanh lại thu đường nhìn về, kéo ghế ra ngồi bên cạnh: "Cụ thể đã xảy ra chuyện gì?"

An Kỳ vẫn còn đang nức nở, muốn nói chuyện nhưng không thở nổi, Phác Xán Liệt cau mày, vỗ vỗ lưng cậu, chuyển hướng sang Biên Bá Hiền: "Lát hẵng hỏi, chưa bình tĩnh đâu."

Biên Bá Hiền nhìn chòng chọc cái tay vỗ về An Kỳ của Phác Xán Liệt hồi lâu, lồng ngực cứ ngộp ngộp.

An Kỳ hòa hoãn một lúc, lau sạch nước mắt, run giọng nói: "Có người bám theo tôi về nhà trọ, vào cửa đã lấy dao ép tôi đi với hắn, tôi phản kháng không đồng ý, nên hắn cầm dao đâm tôi. May mà tôi có giữ cây kéo sau lưng, tôi rạch má phải hắn, hắn mới chạy đi."

Biên Bá Hiền ghi lên sổ, An Kỳ nói xong lại bắt đầu rơi nước mắt. Dáng dấp cậu xinh đẹp, khóc lên càng làm người ta đau lòng.

"Có phải hung thủ giết Hà Cố không? Bây giờ lại muốn tới giết tôi phải không?!"

"Cậu bình tĩnh, đừng nghĩ vớ vẩn." Biên Bá Hiền trấn an An Kỳ, nhưng làm chuyện vô bổ thôi. Người bình thường mới vừa kinh qua sinh tử, rất khó mà điềm tĩnh được, "Bọn tôi sẽ cử người canh ở nhà trọ của cậu, bảo đảm cho cậu an toàn."

"Tôi không muốn, tôi không dám ở đó nữa! Có người muốn giết tôi!" An Kỳ vừa nói nước mắt vừa lăn xuống, bên cạnh đã chết một người, muốn cậu không liên tưởng lung tung thì căn bản không làm nổi.

Đó giờ cậu bay nhảy ở thành phố này, không chỗ dựa, cũng chẳng có bạn bè đáng tin cậy nào, trước mắt chỉ có một chủ nhân ngày xưa săn sóc cậu, An Kỳ tủi thân òa khóc, kéo Phác Xán Liệt: "Em có thể ở chỗ anh không? Xin anh, em không muốn ở một mình, em sợ..."

Nhìn An Kỳ ngay cả khóc cũng rất đẹp, chẳng hiểu sao Biên Bá Hiền lại hốt hoảng theo, y đứng bật dậy, vừa định mở miệng bảo đảm sẽ cử người bảo vệ cậu an toàn, Phác Xán Liệt đã cướp lời trước:

"Dọn tới đi."

Dẫu sao từng làm Sub của mình, ít nhiều cũng có chút đồng cảm.

"Vậy tôi cũng dọn tới!"

Biên Bá Hiền chẳng thèm nghĩ ngợi, lập tức tiếp lời, Phác Xán Liệt và An Kỳ đều nhìn về phía y.

Bất ngờ nhất vẫn là Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền bị hắn nhìn đến bắt đầu cà lăm, lập tức tìm được lý do:

"Cậu ấy cần có người bảo vệ bên cạnh, cậu ấy đến nhà anh, tôi bảo vệ cậu ấy." Biên Bá Hiền khép sổ tay lại cái "bộp", "Quyết định thế đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top