Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17

Đêm đó Biên Bá Hiền nằm mơ.

Y mơ thấy mình và bạn uống rượu hát karaoke, chơi đến quên trời quên đất, uống rượu không ngừng, kết quả rượu trong ly biến thành thuốc giảm đau, bên tai là giọng Phác Xán Liệt: "Cậu không được uống nữa."

Giấc mơ thật sự không có tí logic nào, một giây trước đang ở quán karaoke, một giây sau tự dưng lại thành nằm trên chiếc giường nổi trên mặt nước, giường vừa lớn vừa êm, bởi vì ở trên mặt nước nên có chút lắc lư và chóng mặt. Trước mắt là Phác Xán Liệt, hắn đè trên người y, lúc thì gần sát, lúc thì cách xa, nhất định không ngừng nghỉ.

Cuối cùng y nóng nảy ôm cổ đối phương bắt hắn dừng lại, hướng về đôi môi hắn đích thân hôn lên.

Trong mơ bọn họ hôn rất sâu, thậm chí còn sâu hơn so với tất cả nụ hôn trước đây y hôn cùng phụ nữ. Thẳng đến khi cánh tay An Kỳ vô tình đánh vào lưng một cái, y mới từ trong mơ tỉnh dậy.

Tiếp theo sau lưng đổ một tầng mồ hôi lạnh, Biên Bá Hiền triệt để tỉnh táo.

Đã mơ thấy hôn môi với Phác Xán Liệt rồi, mình còn chủ động mới chịu...

Biên Bá Hiền qua loa thay đồ, dùng thật nhiều thời gian để rửa mặt, cứ vốc hết đợt nước lạnh này đến đợt nước lạnh khác. An Kỳ vẫn ngủ say trên giường, Biên Bá Hiền nhẹ nhàng ra khỏi cửa, lấy khăn lau mặt rồi xuống bếp.

Gần đầy tâm tình kỳ lạ liên tục chạy loanh quanh trong lòng Biên Bá Hiền, y cho rằng nguyên nhân là tại cái lần lên giường cùng Phác Xán Liệt. Lần đầu tiên quan hệ với đàn ông, y không quen nên mới nằm mơ như vậy.

Mở tủ lạnh, bên trong trống trơn, nguyên liệu cuối cùng đã nấu hết vào ngày hôm qua rồi, Biên Bá Hiền đang nghĩ xem không biết trên kệ có gì không, mới vừa nghiêng đầu thì thấy Phác Xán Liệt đứng ngay phía sau, sợ hết cả hồn.

Lúc nào cũng bị anh ta hù, tại sao anh ta bước đi không có tiếng động gì hết vậy, hễ thấy mặt là tim muốn nhảy ra ngoài luôn.

"Tủ lạnh không có gì hết, không phải anh nói sẽ mua sao?" Biên Bá Hiền lượn khỏi bếp, cố gắng cách xa Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt đứng sau bàn bếp nhìn Biên Bá Hiền ra phòng khách ngồi, y mặc áo thun rộng thùng thình lộ xương quai xanh, phối hợp cùng sáng sớm mùa thu phủ sương mờ, mát mẻ sạch sẽ.

"Bây giờ tôi đi." Phác Xán Liệt lấy áo khoác treo ở cửa mặc vào, cầm chìa khóa xe. Biên Bá Hiền nhìn hắn, theo chân tới cửa: "Sáng sớm siêu thị nào mở cửa."

"Tôi biết một cửa hàng tiện lợi ngay trong tiểu khu." Phác Xán Liệt đẩy cửa, suy nghĩ một hồi quay đầu nói, "Đi cùng không?"

Biên Bá Hiền sửng sốt: "Nhưng còn An Kỳ..."

"An ninh khu biệt thự rất tốt, cậu muốn đi tôi sẽ đợi cậu."

Biên Bá Hiền do dự một chút sau đó nhấc chân lên: "Vậy anh chờ tôi thay quần áo."

"Ừ." Phác Xán Liệt gật đầu.

Ban đầu vốn định lái xe, thế nhưng bây giờ bên cạnh có Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt đột nhiên cảm thấy cùng nhau đi bộ cũng rất tốt.

Sáng sớm khắp nơi toàn là sương mù, những giọt sương long lanh đọng trên cây linh sam, Biên Bá Hiền rụt cổ, không ngừng hít hà. Thời tiết chuyển lạnh, y thì chỉ khoác qua loa cái áo mỏng tanh cơ bản không thể chịu nổi.

Phác Xán Liệt nhìn y run cầm cập, không nghĩ nhiều lấy khăn choàng cổ của mình đưa qua: "Choàng vào đi."

Biên Bá Hiền liếc nhìn khăn choàng cổ trong tay hắn, không nhận: "Không cần đâu, sắp tới rồi nhỉ?" Y bước đi nhanh hơn, không phải cố chấp chịu lạnh mà là y sợ khăn choàng cổ có quá nhiều mùi hương của hắn.

Thấy đối phương mạnh miệng, Phác Xán Liệt sải bước tới trước mặt y, khăng khăng nói: "Choàng vào nhanh lên, cậu mặc ít quá."

Biên Bá Hiền đẩy Phác Xán Liệt ra, vẻ mặt như không quan tâm: "Thật sự không sao mà."

Nói không được, Phác Xán Liệt kéo người lại, tự tay choàng khăn cho y. Khăn len quấn một vòng rồi một vòng, trượt qua mũi, đúng như dự đoán đều là mùi hương của hắn. Biên Bá Hiền rúc trong khăn choàng cổ, nghĩ thầm ngoại trừ mẹ, Phác Xán Liệt là người thứ hai quan tâm đến chuyện y có lạnh hay không.

"Đợi đến lúc bị cảm rồi mới có sao à?" Phác Xán Liệt cẩn thận choàng khăn xong lại cắm tay vào túi áo. Biên Bá Hiền đi bên cạnh hắn, trong lòng cứ lên xuống lung tung. Y không phải chưa từng yêu bao giờ và mức độ quan tâm này của Phác Xán Liệt rõ ràng cho thấy hắn thật sự có thích y.

Nghĩ tới đây, tâm tình khó hiểu đột nhiên trở nên tốt hơn một chút.

Hai người bước vào siêu thị, bên trong không có bao nhiêu người, Biên Bá Hiền đẩy xe còn Phác Xán Liệt thì đi theo.

Siêu thị của khu nhà giàu quả nhiên khác biệt, tất cả đều là hàng nhập khẩu nên giá cả hơi đắt hơn một chút so với bên ngoài, Biên Bá Hiền cầm túi nilon, lựa vài củ khoai tây ngon ngon.

Phác Xán Liệt trông y có vẻ như định lựa suốt ba tiếng đồng hồ, chờ một hồi liền không nhịn được, lại không muốn tay không đụng vào mấy thứ này nên dùng khuỷu tay huých lưng y một cái: "Lấy đại là được rồi, nhanh lên."

"Nó gần cả chục đô đấy." Biên Bá Hiền tiếp tục so sánh mấy củ khoai tây, cẩn thận không thua gì lục tìm chứng cứ. Nhìn bộ dạng nghiêm túc của y, Phác Xán Liệt không hối thúc nữa, từ từ chờ.

"Cái này với cái này, anh cầm đi cân đi." Biên Bá Hiền đưa túi khoai tây và cà tím cho Phác Xán Liệt, "Tôi qua kia xem có cà rốt tươi không."

Phác Xán Liệt nhíu mày, nhận lấy mấy cái túi xa lạ: "Cân... ở đâu?"

Biên Bá Hiền chăm chú nhìn Phác Xán Liệt, thật không tin nổi mà, còn tưởng hắn đang đùa với mình: "Anh chưa đi mua đồ ăn bao giờ sao?"

"Chưa." Phác Xán Liệt rất thành thật trả lời, "Có dì giúp việc mua rồi."

Biên Bá Hiền không nói nên lời, giơ tay chỉ nơi cân hàng hóa cách đó không xa: "Nhìn thấy không? Cầm mấy cái túi này tới đó cho người ta cân rồi dán giá tiền." Y chán ghét hướng dẫn Phác đại thiếu gia, "Cân xong nhớ lấy đồ về, đừng có ngốc nghếch rồi ném ở đó luôn đi."

"Tôi biết rồi." Phác Xán Liệt lại nhíu mày, tuy hắn chưa đi mua đồ ăn bao giờ nhưng cũng đâu ngốc đến mức bỏ của. Biên Bá Hiền nhìn Phác Xán Liệt đi cân đồ, phì cười tiếp tục lựa cà rốt.

Phác Xán Liệt cầm túi đồ đặt lên cân, hướng phía nhân viên nói: "Cân... Cân cái này giúp tôi."

Nhân viên quầy thực phẩm là một bà bác, làm việc ở đây nhiều năm rồi, hộ gia đình trong khu này không nhiều, thường ngày tới đây đa số đều là người giúp việc. Bà bác mặt mũi hiền lành nhìn sơ Phác Xán Liệt cũng biết nhà giàu "chính hãng", lịch sự chào hỏi: "Lần đầu gặp cậu nha."

Phác Xán Liệt không có thói quen tán gẫu với người lạ, chỉ đơn giản "vâng" một tiếng. Cân khoai tây xong, bà bác đặt cà tím lên: "Đến đây với bà xã sao?"

Người có tiền chắc chắn không có chuyện rảnh rỗi tự mình đi siêu thị, bà bác tất nhiên phải nghĩ Phác Xán Liệt theo người nhà tới đây nên thuận miệng hỏi. Phác Xán Liệt khẽ run, vừa định nói "Không phải" thì Biên Bá Hiền xách túi cà rốt và nửa cái bắp cải chạy đến: "Cân luôn nè."

Biên Bá Hiền cố ý ném nửa cái bắp cải vào tay Phác Xán Liệt, vài vết dơ trên lá cải dính vào áo khoác hắn, hắn nén giọng: "Cậu!"

Biên Bá Hiền phủi áo hắn, cười nói: "Giúp anh trị bệnh sạch sẽ."

Phác Xán Liệt đặt bắp cải xuống, cởi áo khoác vắt lên khuỷu tay rồi xoay người bỏ đi. Biên Bá Hiền bĩu môi, Phác Xán Liệt đúng là không biết đùa, y nghiêng đầu chế giễu hắn với bà bác: "Xem anh ta cẩn thận đến mức nào kìa."

Bà bác vừa cân hàng vừa cười khà khà: "Thì ra không phải bà xã."

"Bác nói gì ạ?" Biên Bá Hiền không nghe rõ nên hỏi lại.

"Không có gì, đồ của cậu xong rồi."

Mua được cả xe đồ ăn, Biên Bá Hiền đẩy ra quầy tính tiền.

"Tổng cộng là hai trăm năm mươi sáu, quý khách muốn cà thẻ hay thanh toán tiền mặt ạ?"

"Còn cái này nữa."

Biên Bá Hiền nghe giọng, ngẩng đầu lên thấy Phác Xán Liệt cầm một bộ chén sứ trắng đi tới.

"Anh mua chén làm gì?" Biên Bá Hiền nghi hoặc nhìn Phác Xán Liệt.

"Không phải cậu nói muốn loại phổ thông một chút sao?" Phác Xán Liệt móc bóp ra, đưa thẻ tính tiền.

Hai người ra khỏi siêu thị, mỗi người xách một cái túi. Trên đường trở về, Biên Bá Hiền một mực suy nghĩ về chuyện mấy cái chén, lúc đó y chỉ thuận miệng nói thôi, ai ngờ Phác Xán Liệt nhớ dai như vậy. Y lén liếc nhìn hắn, người này bề ngoài lạnh lùng có vẻ khó gần vậy mà bên trong lại tinh tế thật đấy.

Về tới nhà, làm điểm tâm xong xuôi An Kỳ mới thức dậy, cũng không biết hai người trước đó đã ra ngoài. Cơm nước no bụng rồi thì Biên Bá Hiền tiếp tục nhiệm vụ dọn dẹp, trời thương hôm nay còn được Phác Xán Liệt phụ một tay. Hắn mang chồng chén dĩa đặt vào bồn rửa, mặc dù chỉ là hành động khá đơn giản thế nhưng Biên Bá Hiền lại rất vui vẻ yên tâm vì hiếm khi cái người ăn ở sạch sẽ này dám chạm vào chén bẩn cơ mà.

"Hôm nay không đến cục à?" Phác Xán Liệt đứng một bên nhìn Biên Bá Hiền rửa chén.

"Không, Tiểu Lưu gửi tin tới nói ông chủ Tưởng đổi chuyến bay, buổi chiều có mặt ở Hồng Thành, tôi sẽ trực tiếp đến đó gặp gã." Biên Bá Hiền cẩn thận chùi rửa cái chén sứ trắng mới mua.

"Vậy tôi đi với cậu."

"Anh đi xem náo nhiệt hay gì?" Biên Bá Hiền đặt cái chén đầy bọt dưới vòi nước, "Đơn từ chức... được ký chưa?"

"Chưa, cục phó nhất quyết không đóng dấu, tìm đủ lý do dây dưa." Phác Xán Liệt tựa vào mặt bàn, cười nói, "Có vẻ không muốn tôi đi."

Biên Bá Hiền lau khô tay, do dự một chút rồi cũng tựa vào mặt bàn ngay bên cạnh Phác Xán Liệt: "Vậy thì đừng đi."

Phác Xán Liệt quay đầu hỏi y: "Tại sao? Không phải cậu muốn tôi đi à?"

Biên Bá Hiền nhấp môi dưới, nhớ tới lần cùng hắn đánh cược, rồi lại nhớ tình huống mới đêm qua, rõ ràng hắn có thể hôn mình, tại sao lại không hôn...

Phác Xán Liệt vẫn đang chờ câu trả lời, Biên Bá Hiền lúng túng tìm đại lý do: "Bây giờ trong cục thiếu người, tôi không muốn vì mấy chuyện nhàm chán mà hại anh mất việc."

"Thì ra cậu xem chuyện làm với tôi là loại chuyện nhàm chán."

Biên Bá Hiền không biết tại sao Phác Xán Liệt lại hiểu lời y theo chiều hướng này, y đứng thẳng dậy muốn giải thích nhưng chưa kịp mở miệng thì tiếng chuông cửa vang lên.

Phác Xán Liệt đi mở cửa, Biên Bá Hiền đứng tại chỗ thở dài.

Người tới là Ngô Thế Huân.

Ngoài khu vực Thâm Đình, Ngô Thế Huân tự nhiên dùng tên thật chào hỏi Phác Xán Liệt.

"Tới đây làm gì?" Phác Xán Liệt nhìn Ngô Thế Huân, giọng điệu có chút mất hứng.

"Sáng sớm ăn phải thuốc súng hả? Sao mặt thúi quắc vậy." Ngô Thế Huân không chút khách khí đi vào nhà, vừa ngẩng đầu liền thấy Biên Bá Hiền và An Kỳ cùng lúc bước ra từ hai hướng...

... Ôi con mẹ nó thật chứ, hai người mình từng vừa ý đều đang ở nhà Phác Xán Liệt. Ngô Thế Huân liếm nướu, mặt mày vặn vẹo mắng: "Dm được ghê ha, anh ghét tôi đúng không?"

"Đây là nhà tôi, không nói chuyện tử tế được thì ra ngoài."

Ngô Thế Huân kéo Phác Xán Liệt: "Không phải anh nói chỉ chơi 1v1 sao? Con mẹ gì đang xảy ra vậy?"

Phác Xán Liệt rút tay mình về, lười nói nhảm với Ngô Thế Huân: "Chẳng có gì xảy ra hết."

Thấy Ngô Thế Huân hiểu lầm, Biên Bá Hiền tiến lên giải thích: "Không phải như cậu nghĩ đâu, An Kỳ bị thương nên ở tạm nhà Phác Xán Liệt, tôi theo tới đây để bảo vệ cậu ấy."

Ngô Thế Huân bán tín bán nghi nhìn Biên Bá Hiền, An Kỳ bên cạnh cũng gật đầu, liếc xuống thấy tay cậu quấn thạch cao, Ngô Thế Huân nhướng mày: "Tay bị làm sao?"

An Kỳ rất không tình nguyện kể lại ký ức đêm đó, cậu đơn giản đáp: "Bị người lạ dùng dao tấn công."

Biểu tình Ngô Thế Huân nhanh chóng trầm xuống, nghiêm túc nhìn về phía Phác Xán Liệt: "Thâm Đình cũng xảy ra chuyện."

Biên Bá Hiền lập tức bắt lấy cách dùng từ của Ngô Thế Huân: "Cái gì gọi là 'cũng' xảy ra chuyện?"

Ngô Thế Huân lấy usb ra, giải thích: "Tối qua một hội viên của Thâm Đình bị tấn công, hiện tại đang mất tích. Đây là hình ảnh do camera thu được, không tới một phút, cậu ta bị kẻ tấn công kéo lê và đẩy vào trong xe. Vì đó là hội viên của Thâm Đình nên tôi đã điều tra thông tin, phát hiện cậu ta với nạn nhân chết trong hẻm không lâu trước đây... có điểm giống nhau."

"Điểm nào?"

"Đều là Sub, hơn nữa đều đã từng chơi ở Hồng Thành."

An Kỳ nghe xong liền sợ hãi nuốt nước bọt: "Cho nên... là cùng đối tượng sao? Tôi cũng là Sub, trước kia từng chơi ở Hồng Thành, người đó muốn bắt tôi đi đúng không?!"

Biên Bá Hiền cau mày, nói vậy mục tiêu của đối phương quả thật có điểm chung: "Đưa usb cho tôi, tôi nộp đơn điều tra vụ án."

Biên Bá Hiền mặc áo khoác vào chuẩn bị lên đường, vừa định lấy usb từ tay Ngô Thế Huân thì đối phương rút tay lại: "Cảnh sát Biên không đến tìm tôi, làm sao cậu lấy vòng cổ xuống được vậy?"

Nhớ tới mấy lời giễu cợt của Ngô Thế Huân vào đêm đó, Biên Bá Hiền dứt khoát giật lấy usb, không muốn đáp lại. Ngô Thế Huân giơ tay ôm ngang người Biên Bá Hiền, cũng không để ý hai người bên cạnh: "Cậu muốn đi đâu điều tra? Tôi đi với cậu nhé!"

Biên Bá Hiền giữ chặt bàn tay không an phận của Ngô Thế Huân, một pha phản công thoát khỏi cái ôm cợt nhả này: "Còn không đứng đắn nữa tôi chặt tay cậu."

Ngô Thế Huân làm bộ hiểu chuyện giơ hai tay lên nhưng mặt thì cúi gần sát Biên Bá Hiền: "Tôi thích người nóng tính như cậu."

Biên Bá Hiền vừa tính mắng tuy nhiên lại bị Phác Xán Liệt kéo về bên cạnh, hắn lườm Ngô Thế Huân: "Đi đi."

Ngô Thế Huân thả tay xuống, hất càm nhìn vẻ mặt không tốt của Phác Xán Liệt: "Anh nói thử xem chúng ta có phải anh em sinh đôi không, sao cứ vừa ý cùng một người thế này."

Phác Xán Liệt không lên tiếng, Ngô Thế Huân gật đầu chào rồi bước ra cửa, trước khi đi vẫn quay lại búng tay với Biên Bá Hiền: "Cảnh sát Biên, điều tra được gì nhớ gọi cho tôi, tôi đợi cậu."

Ba chữ cuối cùng Ngô Thế Huân nói theo kiểu rất mập mờ, Phác Xán Liệt đẩy người ra ngoài, xong xuôi đóng sầm cửa lại.

Âm thanh đập cửa vô cùng lớn, Biên Bá Hiền cho là Phác Xán Liệt đang tức giận.

"Vậy tôi cũng đi đây, anh ở nhà nhớ chăm sóc An Kỳ." Biên Bá Hiền nhét usb vào túi, chuẩn bị lên đường.

Phác Xán Liệt hướng về phòng, lúc lướt qua Biên Bá Hiền, hắn cất tiếng mà không hề quay đầu: "Qua đây."

Biên Bá Hiền mờ mịt nhìn Phác Xán Liệt tiến vào phòng ngủ, suy nghĩ một chút rồi đi theo.

"Có chuyện gì mà không thể nói ở bên ngoài ——" Biên Bá Hiền mới vừa tới cửa liền bị Phác Xán Liệt kéo vào trong, hắn đóng chặt cửa, ép y tới tường, nhốt y giữa hai cánh tay.

"Anh làm gì đấy..." Bản thân Biên Bá Hiền cũng thấy mình vô lý, bị Ngô Thế Huân ôm thì hóa sói, bị Phác Xán Liệt chặn thì phản ứng chậm chạp.

Phác Xán Liệt không làm thêm bất kỳ hành động nào, chỉ thấp giọng hỏi: "Trả lời tôi, tại sao không cho tôi từ chức?"

Biên Bá Hiền liếm môi, ánh mắt không nhìn cố định một chỗ, càng không dám nhìn Phác Xán Liệt: "Không phải nói hết rồi à, không muốn anh mất việc vì chuyện không đáng."

Phác Xán Liệt không hài lòng với câu trả lời của Biên Bá Hiền, hắn giữ cằm y không cho y nhìn lung tung, bắt y chỉ được phép nhìn mình: "Chỗ nào không đáng? Tôi thua cược, từ chức là chuyện đương nhiên không phải sao?"

Biên Bá Hiền dựa vào tường, cằm bị giữ chặt không thể không nhìn hắn. Ánh mắt Phác Xán Liệt sâu như hồ không đáy, sóng gợn dập dờn, dễ dàng thôi miên bất cứ ai nhìn nó quá lâu.

"Không phải anh, là tôi thua." Biên Bá Hiền thì thầm.

Y thấy ánh mắt Phác Xán Liệt run run, hẳn là hắn đang rất bất ngờ, rất nghi hoặc, cũng rất muốn biết tại sao.

"Lúc anh hôn tôi, tôi đã bắn." Biên Bá Hiền từ tốn giải thích, Phác Xán Liệt buông lỏng cằm y, y cúi đầu cười khẽ một tiếng, "Khi anh hôn tôi, tôi có phản ứng, cho nên người thua là tôi, anh thắng."

"Biên Bá Hiền." Phác Xán Liệt gọi tên y, nhìn sắc mặt y sau khi thừa nhận thật khó coi, với tính cách của y, loại chuyện chủ động này khẳng định làm y rất khó chịu.

"Giải thích xong rồi đấy, tôi đi được chưa?" Biên Bá Hiền vô cùng gấp gáp muốn rời khỏi đây nhưng Phác Xán Liệt cứ kéo y lại.

"Có thể cho tôi cơ hội không?" Phác Xán Liệt hỏi thật cẩn thận, đôi bên yên lặng vài giây cuối cùng nhận được câu "Không thể".

Biên Bá Hiền đứng yên tại chỗ, thời điểm Phác Xán Liệt hỏi y, trong nháy mắt y đã nghĩ tới rất nhiều chuyện, đứng mũi chịu sào chính là chuyện Tống Văn Lệ đang chờ y trở về yên bề gia thất. Ba mất tích, mẹ cực khổ nuôi y lớn khôn cũng chỉ vì muốn nhìn y trưởng thành cưới vợ sinh con, y không thể để mẹ mình thất vọng.

Cho nên y lựa chọn làm Phác Xán Liệt thất vọng.

Nghe câu trả lời dứt khoát từ Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt chỉ gật đầu, vẻ mặt không giấu được nỗi mất mát. Trái cổ Biên Bá Hiền vô thức lên xuống, y không nhìn nổi biểu cảm này của Phác Xán Liệt, vì vậy cười nói: "Đâu cần đến mức đó, anh tính viết kịch bản không phải tôi thì cũng không phải ai khác đấy à, chờ thêm một thời gian là anh sẽ phát hiện ra anh không hề thích tôi như anh nghĩ thôi."

Phác Xán Liệt nghe lời an ủi kém chất lượng của Biên Bá Hiền, thật sự không khác gì cách học sinh trung học hồn nhiên quan tâm nhau, điểm người lớn duy nhất chính là y đang cố mổ xẻ tình cảm hắn dành cho y, điều này khiến hắn hoàn toàn bực bội.

"Cậu cho rằng tôi không thích cậu nhiều như tôi nghĩ à?"

Biên Bá Hiền biết mình không nên trả lời Phác Xán Liệt, bởi mỗi một câu hỏi của hắn đều có cái bẫy to đùng, y không muốn sập bẫy nhưng vẫn phải nói gì đó nhanh chóng kết thúc câu chuyện.

"Có mấy lần không khí rất tốt anh cũng đâu thèm hôn tôi."

"Ai làm tình mà chẳng hôn nhau, tại vì anh ——"

Ba chữ "yêu chưa đủ" còn chưa thốt thành lời Phác Xán Liệt đã nâng mặt Biên Bá Hiền lên, rất dùng sức.

Ánh mắt hắn từ mất mát biến thành tức giận, hôm nay ưu tư của hắn tràn ra ngoài quá rõ ràng, Biên Bá Hiền vừa nhìn liền hiểu, chẳng qua là không chắc tại sao.

"Biên Bá Hiền." Phác Xán Liệt lại gọi tên y, hơi thở ấm nóng phả vào mặt làm y ngứa ngáy. Mà hắn gọi tên xong cũng chẳng chịu nói tiếp, y nắm cổ tay hắn, không biết hắn định làm gì.

"Muốn biết tôi thích cậu bao nhiêu không?"

Thanh âm Phác Xán Liệt làm trái tim Biên Bá Hiền đập kịch liệt, y dùng sức nắm cổ tay hắn, chưa kịp nói gì đối phương đã tiến tới hôn.

Trực tiếp cạy hàm răng ra, quấn lấy đầu lưỡi, hôn thật sâu.

Phác Xán Liệt giữ chặt khuôn mặt Biên Bá Hiền, hung hãn hôn mút môi lưỡi y, không cho y cơ hội thở dốc.

Biên Bá Hiền hơi ngửa về sau, nụ hôn này không hề thoải mái, chỉ giống như muốn tước đoạt. Y cố gắng nâng đầu gối đẩy Phác Xán Liệt ra, tuy nhiên lại bị hắn ép ngược vào tường.

Bàn tay dần dần mất sức, Biên Bá Hiền bỏ tay xuống, mặc cho Phác Xán Liệt xâm lược môi mình.

Qua hồi lâu, thẳng đến khi nếm được vị máu tanh Phác Xán Liệt mới chậm rãi buông tha Biên Bá Hiền.

Biên Bá Hiền há miệng thở dốc, cảm nhận cơn đau bị cắn rách môi.

Phác Xán Liệt lúc bấy giờ cũng đang thở hổn hển, hai tay chưa rời khỏi gò má Biên Bá Hiền. Hắn tựa hồ muốn nói chuyện, môi cứ giật giật, cuối cùng vẫn chẳng thành lời.

Hắn cúi xuống hôn lên mắt y, hôn chóp mũi y.

Rất lâu sau đó, hắn đơn giản mở miệng: "Đi đi, về sớm một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top