Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 26

Dòng xe cộ tấp nập qua lại bên ngoài nhà hàng tổ chức tiệc cưới, một vài chiếc xe màu đen đỗ trước cổng, người tới người lui vội vội vàng vàng, nét mặt nghiêm túc không giống đến chúc phúc lắm.

Biên Bá Hiền dựa vào tường, yên lặng lau đi những giọt nước mắt, từ từ bình tĩnh lại.

Đầu con hẻm xuất hiện một người với bàn tay trắng nõn mịn màng, ngón áp út đeo nhẫn cưới, khom người nhặt cành hoa cài áo ở dưới đất lên. Biên Bá Hiền ngẩng đầu, Từ Gia mặc váy cưới bước tới bên cạnh y, điềm nhiên ngồi xuống, váy trắng dính bùn đất bẩn nhưng cô không hề bận tâm.

"Có phải anh hối hận rồi không?" Từ Gia nhìn đường phố náo nhiệt bên ngoài, trong con hẻm nhỏ hẹp, cô và Biên Bá Hiền một người mặc âu phục, một người mặc váy cưới, tươm tất thanh lịch.

Biên Bá Hiền không trả lời, Từ Gia ôm lấy đầu gối, trả lại cành hoa cài ngực cho y, thái độ vô cùng bình tĩnh: "Dù sao thì anh cũng đừng quên, chúng ta đã kết hôn rồi."

Biên Bá Hiền nhận lấy cành hoa, nhìn bao lì xì dưới đất, vẫn trầm mặc như cũ.

Thấy y một mực im lặng, Từ Gia hít sâu một hơi, đưa tay sang cưỡng ép mười ngón tay hai người đan vào nhau: "Đây là cách để cho tất cả mọi người đều hạnh phúc."

"Cả anh và em đều là kẻ nhát gan..." Từ Gia nhìn Biên Bá Hiền, lẩm bẩm.

"Vừa vặn thích hợp."

———

Hai người quay trở lại lễ đường, phát hiện trong phòng toàn là nhân viên cảnh vụ. Cục phó cục trưởng cũng từ bàn rượu đứng lên, bọn họ nói chuyện với sắc mặt rất nghiêm trọng, không khí xung quanh cực kỳ căng thẳng.

Một cảnh sát viên trong đó thấy Biên Bá Hiền quay về, lập tức sải bước đến trước mặt y, biểu cảm khó coi.

"Biên đội..."

"Có chuyện gì sao?" Bởi vì mới vừa khóc xong nên giọng Biên Bá Hiền hơi khàn khàn.

Cảnh sát viên muốn nói lại thôi, quay đầu nhìn về phía cục phó. Cục phó tách khỏi đám đông đi tới, vỗ vai Biên Bá Hiền: "... Bắt được hung thủ sát hại Hắc Mã rồi."

Biên Bá Hiền trợn mắt, sốt ruột nắm chặt cổ tay cục phó: "Bắt được rồi? Ai?!"

"... Là..."

Biên Bá Hiền lo lắng chờ cục phó nói tiếp.

"Thôi, hôm nay là ngày tốt của cậu, trước tiên cậu cứ làm tròn bổn phận chú rể đi, chuyện này để ngày mai hẵng nói, nhé!" Cục phó không mở miệng nổi, lựa chọn trốn tránh, Biên Bá Hiền đương nhiên không chịu, kéo tay cục phó không buông.

"Bây giờ nói luôn đi."

Mặt cục phó nhíu như khổ qua, nửa ngày không đánh vần được một chữ, cuối cùng cục trưởng quyết định đứng ra, dứt khoát nói: "Là Phác Xán Liệt."

Biên Bá Hiền vừa nghe xong không khỏi sửng sốt, tiếp đó y buông tay cục phó, cười hắc một tiếng: "Cục trưởng, đùa gì thế, anh ta vừa đến đưa tôi bao lì xì mà."

Nụ cười y rất khô khan, cũng rất mất tự nhiên.

"Người bị Tiêu Lan đưa đi rồi, nói trên hung khí có dấu vân tay của cậu ta."

Khoa giám định gửi báo cáo tới, trong hình là một con dao phẫu thuật dính đầy máu, dấu vân tay được phát hiện trùng khớp 99% với Phác Xán Liệt.

"Không thể nào, nhất định có hiểu lầm!" Biên Bá Hiền gạt phăng báo cáo giám định, kiên quyết không tin.

"Tôi cũng hy vọng đây là hiểu lầm, tuy nhiên nào bản ghi âm cuộc gọi, báo cáo giám định, dấu vân tay, rồi hình ảnh từ camera,... Chứng cứ quá đầy đủ." Cục trưởng cùng các cảnh sát viên thở dài, đối mặt với bằng chứng, mọi người thật sự không thể giúp Phác Xán Liệt phản biện.

"Nhưng anh ta không phải đến đó để giết người, anh ta đến để mua lại video của tôi!" Vì cần làm rõ chân tướng, Biên Bá Hiền không ngần ngại nói ra chuyện thẻ nhớ có chứa video. Từ Gia đứng ở phía sau nghe thấy liền ném tới ánh mắt tò mò, cục phó cả kinh, vội kéo Biên Bá Hiền vào một góc.

"Nhỏ tiếng thôi, cậu muốn tất cả mọi người ở đây biết chuyện hả?"

Biên Bá Hiền hất tay cục phó, cảm thấy chẳng có vấn đề gì nếu người khác nghe được: "Anh ta liên lạc với Hắc Mã là vì muốn lấy video cho tôi, anh ta đã đảm bảo với tôi rằng anh ta không có giết người."

"Vấn đề là cậu ta không chịu nộp chứng cứ, nếu như thật sự tìm Hắc Mã giao dịch, vậy video đâu?! Cậu ta đến chết cũng không giao ra thì chẳng khác nào không có, cậu không hiểu à?!" Cục phó đè thấp giọng gầm nhẹ, "Cậu ta được chứng thực có hành vi ngược đãi, nói không chừng không đơn giản như chúng ta nghĩ đâu... Lỡ cậu ta thật sự là tên hung thủ biến thái thì sao?!"

Những gì cục phó vừa nói khiến Biên Bá Hiền không tài nào tưởng tượng nổi: "Anh cho Phác Xán Liệt là hung thủ... Anh không tin cấp dưới của mình ư?"

"Tôi chỉ tin chứng cứ!" Cục phó hướng ngón tay về phía Biên Bá Hiền, "Hoặc là cậu khuyên cậu ta giao video ra, hoặc là cậu tìm được bằng chứng khác chứng minh cậu ta không giết người." Cục phó thở hổn hển, tự cảm thấy mình quá tàn nhẫn nên cố hòa hoãn khẩu khí lại rồi nói tiếp, "Bá Hiền, hôm nay cậu cưới vợ, cậu ồn ào với tôi bỏ mặc cô dâu thế kia, cậu cảm thấy làm vậy có tốt không?"

Biên Bá Hiền nghẹn lời, cục phó vỗ lưng an ủi y: "Mau bù đắp cho cô dâu đi, chuyện này trước hết đừng nghĩ tới."

Yên lặng hồi lâu, thấy Biên Bá Hiền không trả lời, cục phó cho rằng y đã nghĩ thông suốt, mới vừa bước chân đi thì đối phương đuổi theo, bướng bỉnh khẳng định: "Người không phải do anh ta giết."

Biên Bá Hiền cởi lễ phục, xắn tay áo sơ mi chuẩn bị lên đường tìm Tiêu Lan, lúc y lướt qua Từ Gia, Tống Văn Lệ đứng dậy kéo y lại: "Con trai!"

Biên Bá Hiền nhíu mày khó xử: "Con xin lỗi, mọi người về nhà trước đi."

"Con tính làm gì vào ngày trọng đại thế? Hôm nay là hôn lễ của con, vẫn phải bận rộn công việc sao?!" Tống Văn Lệ có chút sốt ruột, nhìn cảnh sát đứng đầy phòng tiệc, hoang mang không biết xảy ra chuyện gì. Chưa kể bây giờ sui gia đang ngồi sau lưng, Từ Gia đứng bên cạnh, nếu chú rể mà bỏ đi thì thật không phải phép

"Mẹ, không sao, để anh ấy đi đi ạ." Thấy Tống Văn Lệ lo lắng, Từ Gia tiến đến ôm lấy cánh tay bà, nhẹ nhàng giải vây cho Biên Bá Hiền, "Nhớ về sớm một chút."

Biên Bá Hiền cảm kích nhìn Từ Gia, bỏ lại tiếng "Cảm ơn" rồi theo xe cảnh sát về cục.

Không biết ai đã rò rỉ tin tức, hiện tại đám ký giả bao vây trước cảnh cục đông đến mức nước chảy không lọt. Quả nhiên nhân viên công chức dính líu đến vụ án giết người, khỏi phải nói chấn động thế nào đến xã hội truyền thông.

Biên Bá Hiền chen qua ánh đèn flash nhức mắt, một người bình thường như y rõ ràng không cách nào chịu được việc tiếp xúc với vô số ống kính lạnh băng của phóng viên thế này...

Vất vả lắm mới đến được phòng thẩm vấn, vậy nhưng hiện tại trong phòng chỉ còn một mình Tiêu Lan đang sửa sang đống tài liệu.

"Đừng tìm nữa, người đã bị bắt vào nhà giam rồi." Tiêu Lan tắt đèn phòng thẩm vấn, bình thản bước ra.

"Tôi muốn xin thẩm vấn lần hai, anh ta không phải hung thủ."

"Chứng cứ trước mắt, không phải anh ta thì là ai?"

"Không phải anh ta, tuyệt đối không phải."

Tiêu Lan dừng bước, buồn cười nhìn Biên Bá Hiền cố gắng tranh cãi vì Phác Xán Liệt: "Cảnh sát Biên, tôi nhớ không lầm trước đó cậu hận thấu xương người đàn ông gián tiếp gây ra cái chết của ba mình mà, bây giờ con trai ông ta giết người phải chịu tội, không tốt hay sao?"

"Đó là hai chuyện khác nhau." Biên Bá Hiền thấp giọng nói.

Tiêu Lan cũng không muốn chọc tức Biên Bá Hiền làm gì, chẳng qua cậu ta cảm thấy một vụ án đã rõ ràng như vậy, đâu cần thiết kéo dài quá lâu.

"Cảnh sát Biên, không phải tôi cố ý nhắm đến Phác pháp y, chỉ cần anh ta giao video ra thì chúng tôi sẽ lập tức lập hồ sơ phúc thẩm, nhưng vấn đề là bây giờ anh ta không nói gì hết, không phủ nhận cũng không thừa nhận, giống hệt người chết vậy, chúng tôi đâu còn biện pháp nào khác."

Tiêu Lan thở dài, trong mắt tràn đầy nghi ngờ: "Rốt cuộc là video gì mà miệng cứng thế không biết, bản thân ngồi tù cũng không thành vấn đề à?"

Biên Bá Hiền cúi đầu, biết rõ thứ Phác Xán Liệt cố sống cố chết giữ lấy... chính là tự tôn của mình.

"Chỉ cần giao video ra thì sẽ chứng minh được anh ta vô tội đúng không?"

"Có cơ hội biện bạch."

Biên Bá Hiền nhìn chằm chằm mặt đất hồi lâu, lát sau ngẩng đầu lên, kiên định nói: "Được, tôi biết rồi. Bây giờ tôi có thể gặp anh ta không?"

Tiêu Lan quan sát biểu tình của Biên Bá Hiền, y không hề nóng nảy, tựa hồ vừa cùng trái tim mình đưa ra một quyết định trọng đại vậy.

"Dĩ nhiên, đến xin là được."

Biên Bá Hiền nói cảm ơn, sau đó trực tiếp lái xe đến trại giam đang giam giữ Phác Xán Liệt.

Đám ký giả đánh hơi động tĩnh liền ôm "đại bác súng trường" của mình đuổi theo xe Biên Bá Hiền. Không nghĩ tới trại giam ngoại ô cũng có không ít ký giả "gào khóc đòi ăn", các cảnh ngục kéo rào chắn, ngăn chặn ký giả săn tin.

Biên Bá Hiền tiếp tục chen qua biển người, mấy lần bị đèn flash đâm vào mắt, trình thẻ cảnh sát, một cảnh sát viên dẫn y vào trại giam.

"Anh ở đây chờ một chút, tôi giúp anh liên lạc."

Biên Bá Hiền gật đầu, mặc dù đang đứng ở sảnh trại giam, cách rất xa với cổng ngoài nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng phóng viên nhốn nháo.

Đợi khá lâu cảnh sát viên kia mới quay lại, biểu tình trên mặt rất xoắn xuýt.

"Thế nào?"

"Xin lỗi, hôm nay anh không thể gặp Phác Xán Liệt rồi."

"Tại sao?" Biên Bá Hiền liếc nhìn đơn xin gặp phạm nhân, rõ ràng chưa qua thời gian quy định mà.

Cảnh sát viên khó xử trả tờ đơn lại cho y, "Là do Phác Xán Liệt không muốn gặp anh."

Biên Bá Hiền cứng đờ tại chỗ, nhận lấy tờ đơn một cách chậm chạp.

"Vậy à..." Y lúng túng cười cười, "Thế ngày mai tôi lại tới."

Trên đường trở về, mặt Biên Bá Hiền cứ đơ ra, trong đầu toàn là khoảnh khắc cuối cùng y nhìn thấy Phác Xán Liệt cùng những câu hỏi hắn dành cho mình.

Tại sao cả hai lại biến thành như vậy...

Rõ ràng cách đây không lâu cả hai còn vui vẻ đi cùng nhau kia mà...

Rốt cuộc tại sao hôm nay cả hai phải thành ra thế này?

Biên Bá Hiền xuống xe, đứng lặng dưới lầu nhà mình, từ nắp giếng tiểu khu đến cửa ra vào vẫn trải giấy đỏ, tro pháo rải rác khắp nơi.

Y ngẩng đầu nhìn ánh sáng trên lầu, nhìn cửa sổ dán chữ "hỷ", hoàn toàn không cảm nhận được một tia thoải mái.

Mở cửa vào nhà, Tống Văn Lệ và Từ Gia đang ngồi trên salon, thấy y, Tống Văn Lệ đẩy Từ Gia tới còn mình thì lặng lẽ về phòng, trước khi đóng cửa vẫn không nhịn được nán lại nhìn một chút.

Biên Bá Hiền có nhà, Từ Gia đương nhiên dọn đến đây ở cùng y. Cả căn nhà trang trí ngập tràn không khí hỷ sự, phòng của mình đã sớm được Tống Văn Lệ đổi thành phòng tân hôn, giường đơn trong phòng cũng thay bằng giường đôi mềm mại.

Mặc kệ là ngóc ngách xó xỉnh nào thì cũng đều đang nhắc nhở Biên Bá Hiền rằng: Y kết hôn rồi.

Từ Gia muốn giúp Biên Bá Hiền thay dép, tuy nhiên vòng vo cả buổi vẫn chưa biết dép để ở đâu.

"Anh ổn không? Không có chuyện gì xảy ra chứ?" Từ Gia lo lắng bước lại gần, Biên Bá Hiền lắc đầu, tiện tay ném tờ đơn ban nãy lên bàn. Từ Gia liếc mắt, thấy trên đơn viết tên Phác Xán Liệt.

"Là người lần trước dùng bữa với chúng ta đúng không? Anh ta vào tù à?" Từ Gia cầm tờ đơn lên hỏi, Biên Bá Hiền không trả lời, mệt mỏi cởi áo khoác xuống đi vào trong. Từ Gia theo sau y cùng về phòng ngủ đóng cửa lại.

Tiếng đóng cửa chọc cho Biên Bá Hiền quay đầu, dù gì y vẫn chưa quen có người khác trong không gian riêng. Đang định thay quần áo, nhìn Từ Gia đứng bên cạnh, y do dự một chút, cuối cùng cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Tắm táp, rửa mặt, mặc quần áo, Biên Bá Hiền đứng trước bồn rửa tay, ngẩn ra nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út mình một hồi... Thẳng đến khi Từ Gia gõ cửa y mới lấy lại tri giác.

Ra khỏi phòng tắm, ngẩng đầu lên, Từ Gia đã thay xong chiếc váy ngủ bằng lụa màu đỏ rượu. Cô xõa tóc, khác với vẻ thận trọng đáng yêu thường ngày, ngay lúc này trên người cô toát ra mị lực của người phụ nữ chững chạc, dáng dấp hấp dẫn đủ khiến cánh đàn ông cảm thán.

Nhưng Biên Bá Hiền chẳng có cảm giác gì cả, y thậm chí còn muốn tránh xa Từ Gia. Vội vội vàng vàng chụp lấy áo khoác dệt kim trên salon khoác lên người cô, y mở miệng: "Trong phòng lạnh, mặc nhiều một chút."

Từ Gia cảm nhận được Biên Bá Hiền không hề tự nhiên, có điều cô làm như mình không hay không biết, gạt áo khoác dệt kim xuống rồi đi tới trước mặt y, cầm tay y đặt ở ngang hông mình: "Vậy anh ôm em thì sẽ không sợ em lạnh."

Hàng mi Biên Bá Hiền khẽ run, một câu "ôm em" của Từ Gia khiến y nhớ thanh âm trầm thấp của Phác Xán Liệt, trái tim bắt đầu thổn thức.

Y không muốn ôm Từ Gia, nhưng cũng không thể từ chối đối phương vào ngay đêm tân hôn được, vậy nên y thử ôm người vào lòng...

Nhiệt độ, mùi dầu gội... tất cả đều không đúng.

Biên Bá Hiền hốt hoảng đẩy Từ Gia ra, làm bộ tự nhiên cầm remote điều chỉnh nhiệt độ điều hòa: "Đợi tí sẽ không lạnh nữa."

Bị Biên Bá Hiền từ chối, Từ Gia có chút nóng nảy. Cô giật remote ném xuống sàn, tiến tới ôm chặt lấy y: "Không làm sao? Tối nay là đêm đầu của chúng ta mà."

"Từ Gia... Hôm nay không ——"

"Chúng ta làm đi, em muốn có em bé!"

Giọng của Từ Gia mang rõ nét lo lâu, Biên Bá Hiền cảm thấy đây đều là lỗi của mình, do y nên cô mới bất an, thế nhưng vừa kết hôn lại đột nhiên nói muốn có em bé, không phải quá gấp rồi à...

Lời trấn an còn chưa kịp thốt ra, Từ Gia phía này đã bắt đầu chủ động. Cô tuột một bên dây áo, vịn cánh tay Biên Bá Hiền, cấp bách đòi hôn.

"Từ Gia, em đừng như vậy." Biên Bá Hiền lại đẩy người ra, cố gắng chỉnh dây áo cô lại đàng hoàng.

Mấy lần muốn hôn đều không thành công, Từ Gia từ bỏ, quay lưng đi tới mép giường ngồi xuống. Cô lấy một tay che trước bụng, tay còn lại che lên trán, nước mắt dồn dập rơi xuống, cơ thể không ngừng phát run. So với tức giận vì liên tục bị chối từ, hiện tại trông cô giống như đang lo lắng sợ hãi hơn.

"Tại sao không làm với em, chúng ta rõ ràng đã kết hôn rồi kia mà." Từ Gia càng khóc càng mãnh liệt, nghẹn ngào trách móc, "Rốt cuộc anh bắt em phải làm sao anh mới chịu làm cùng em hả..."

"Xin lỗi..."

"Anh thích tên pháp y đó đúng không?" Từ Gia nâng khuôn mặt đẫm nước mắt, "Em biết, anh thích anh ta, anh ta cũng thích anh, nếu là đồng nghiệp bình thường ai lại quan tâm anh dị ứng cái gì, khó chịu thì dùng thuốc gì chứ."

Biên Bá Hiền đóng băng tại chỗ, y kinh ngạc không phải vì Từ Gia phát hiện chuyện của mình, y kinh ngạc là vì Từ Gia nói y thích Phác Xán Liệt.

Đây là điều y chưa bao giờ dám thừa nhận với bản thân.

"Hai người đều là đàn ông, không thể nào..." Hàng mi Từ Gia treo nước mắt, cô nhìn thẳng Biên Bá Hiền, "Thế giới này phải nói luân lý, nói đạo đức, nói ranh giới cuối cùng, không phải cứ muốn thế nào thì làm theo thế đó."

Từ Gia không thở được, Biên Bá Hiền cho rằng lời cô nói có hàm ý, nhưng y lại không sờ trúng thứ gì, cứ như vậy yên lặng nhìn cô khóc.

Không biết qua bao lâu, Từ Gia khóc mệt, vén chăn nằm lên giường không nói câu nào nữa.

Biên Bá Hiền thay cô tắt đèn, ôm gối qua salon cạnh giường ngủ.

Từ Gia không hỏi tại sao y lại ngủ ở salon, cũng không ầm ĩ chuyện hai người cùng phòng mà không chung chăn gối, bọn họ bất ngờ ăn ý, ở trong căn phòng dán đầy chữ "hỷ" dần dần thiếp đi.

Sáng hôm sau thức dậy, Tống Văn Lệ làm một bữa sáng hết sức phong phú, thấy con trai và con dâu đi ra, câu đầu tiên chính là cười hỏi Từ Gia tối qua có mệt không.

Từ Gia liếc nhìn Biên Bá Hiền, nở nụ cười nhận chén cơm Tống Văn Lệ đưa tới: "Dạ ổn ạ."

Biên Bá Hiền thấy Từ Gia tỏ thái độ bình thường, trong lòng vừa cảm kích vừa khó hiểu. Tối hôm qua khóc đến thương tâm, sáng ra lại như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Trước khi đi làm, Từ Gia đưa y áo khoác, tựa những đôi vợ chồng mới cưới muốn mặc áo vào giúp y: "... Em không ép anh, cũng sẽ không nói với mẹ chuyện giữa anh và Phác Xán Liệt, em có thể chờ."

Biên Bá Hiền nhận áo, tự mình mặc vào rồi nói: "Từ Gia, hay là chúng ta ly ——"

"Không ly hôn." Từ Gia lời ít ý nhiều, đặc biệt kiên quyết, trong mắt lại lóe lên chút hốt hoảng.

"Em không thể ly hôn."

Biên Bá Hiền và Từ Gia cứ thế duy trì mối quan hệ vợ chồng, ở cùng một gian phòng, một người ngủ giường, một người ngủ salon, mỗi ngày trôi qua đều sinh hoạt riêng lẻ, chỉ có khi ở trước mặt Tống Văn Lệ mới giả vờ tương tác một chút.

Từ Gia không hề than phiền, thậm chí còn rất vui vẻ phối hợp, giống như chỉ cần Biên Bá Hiền không đề cập đến chuyện ly hôn thì cô cũng sẵn sàng sống thế này cả đời.

Mà chính vì Từ Gia không ồn ào, không làm khó, cho nên Biên Bá Hiền ngày càng cảm thấy có lỗi. Y không hiểu duy trì cuộc hôn nhân trống rỗng này để làm gì, đối với Từ Gia có ý nghĩa gì.

Nhưng tóm lại ở nơi đây có Tống Văn Lệ, trước mắt y đã được hít thở một cách đàng hoàng.

Sau khi kết hôn, mỗi ngày Biên Bá Hiền đều đến xin gặp Phác Xán Liệt, tuy nhiên không hề có ngoại lệ, người trong cuộc vẫn kiên quyết từ chối y. Ngày kết án đang đến gần, nếu không thể cầm được bằng chứng lật ngược vụ án, Phác Xán Liệt thật sự sẽ trở thành hung thủ giết Hắc Mã.

Cuối thu, trong không khí có mùi khói củi, Biên Bá Hiền giống như mọi khi trình đơn xin gặp rồi ngồi yên ở sảnh chờ câu trả lời.

Mùa đông sắp đến, trong phòng bật máy sưởi, xung quanh không ít người cũng chờ cơ hội để gặp thân nhân, chốc lát lại có người được gọi tên đi vào.

Biên Bá Hiền nắm chặt lòng bàn tay, mong mỏi quản ngục gọi tên mình, sau đó nói rằng Phác Xán Liệt đồng ý gặp mình.

Bọn họ đã hơn nửa tháng không gặp nhau, mà lần cuối cùng... Phác Xán Liệt đã khóc. Suốt quãng thời gian ba năm làm việc cùng, đó lần lần đầu tiên Biên Bá Hiền nhìn thấy nước mắt của Phác Xán Liệt.

Đang trong cơn trầm tư, quản ngục gọi tên Biên Bá Hiền, y hấp tấp đứng dậy, thấy quản ngục... lại lắc đầu.

"Anh ấy vẫn không muốn gặp tôi sao?"

"Xin lỗi, anh ta hết lượt gặp ngày hôm nay rồi."

"Có người đến gặp anh ấy?" Biên Bá Hiền nhìn xung quanh, thấy Lâm Thâm xách túi đi ra từ sau lưng quản ngục.

"Chào cậu, tôi là Lâm Thâm, bác sĩ tâm lý của Phác Xán Liệt."

Lần trước gặp mặt, Biên Bá Hiền đang nổi điên không có mấy ấn tượng về Lâm Thâm, hôm nay nghe anh tự giới thiệu, y sinh ra nghi vấn giống hệt Tiêu Lan: "Bác sĩ tâm lý? Anh ấy thế nào rồi?!"

Lâm Thâm nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của Biên Bá Hiền, chậm rãi nói: "Chúng ta tìm chỗ ngồi, vừa hay tôi cũng có vài lời muốn nói với cậu."

———

Hai người lái xe đến một quán cà phê, không đợi cà phê bưng lên, Biên Bá Hiền gấp gáp mở miệng hỏi tình hình Phác Xán Liệt trước: "Anh gặp anh ấy à? Anh ấy có khỏe không?"

Lâm Thâm chắp hai tay, chống trên bàn nghiêm túc trả lời: "Không, rất xấu."

Biên Bá Hiền rũ tay xuống, mấy chữ ngắn gọn phát ra từ miệng Lâm Thâm làm đáy lòng y dâng lên một nỗi hốt hoảng.

Phục vụ mang cà phê ra đặt trước mặt hai người, Lâm Thâm khuấy đều ly cà phê đắng, nét mặt bắt đầu hiện vẻ bất mãn với Biên Bá Hiền: "Phác tiên sinh là bệnh nhân của tôi, từ năm bảy tuổi cậu ấy đã bắt đầu tìm tôi để tư vấn tâm lý, vốn hai mươi năm qua bệnh tình đã phát triển theo hướng tốt hơn, thế nhưng bây giờ cậu ấy ở trong tù phải dựa vào thuốc ức chế, cậu nghĩ cậu ấy có khỏe không?"

"Hai... Cái gì?" Não bộ Biên Bá Hiền chập điện, hai mươi năm chữa trị tâm lý, uống thuốc ức chế... Làm sao có thể...

Lâm Thâm lời ít ý nhiều kể lại chuyện lúc đó gặp Phác Xán Liệt cho Biên Bá Hiền nghe, trong phạm vi không tiết lộ quyền riêng tư cá nhân của Phác Xán Liệt, chỉ kể về tuổi thơ hắn đã trải qua.

"Cậu ấy có lẽ đã làm sai, cũng có thể gián tiếp tổn thương ba cậu, tuy nhiên so với nỗi đau ngày hôm nay cậu biết được chân tướng, cậu ấy từ năm bảy tuổi đã một mực bị tra tấn đến tận bây giờ."

Lâm Thâm cau mày nói tiếp: "Sự tra tấn tâm lý này khiến cậu ấy sinh ra nhận thức sai lệch về lòng tin giữa người và người. Từ nhỏ Phác Chính An dạy cậu ấy rằng phải dùng giam cầm để chiếm hữu người mình yêu, vì muốn sửa đổi suy nghĩ, cậu ấy bắt đầu tiếp xúc với BDSM, dùng tín nhiệm trong quan hệ chủ tớ bù đắp sai lệch, giới hạn hành vi bất lương, khống chế bản thân không làm tổn thương người khác."

"Tất cả mọi người đều bởi vì thói quen sinh hoạt của cậu ấy mà chỉ trích cậu ấy là biến thái, nhưng mọi người có từng nghĩ tới hay không, đây là cách duy nhất cậu ấy tự cứu lấy chính mình."

Nghe đến đây, Biên Bá Hiền rốt cuộc đã hiểu vì sao Phác Xán Liệt luôn nói với y câu: "Tin tưởng tôi."

Thì ra là hắn đang cầu xin y.

"Quan hệ chủ tớ trong BDSM có thể giúp nội tâm cậu ấy tạm thời lấy được thăng bằng, có điều đối với việc chữa trị cũng không quá hữu ích. Huống hồ tâm bệnh không phải cứ dùng thuốc là sẽ khỏi. Bất ngờ thay, ba năm trước cậu ấy thật sự đã tìm được thuốc chữa cho mình."

Lâm Thâm nhìn Biên Bá Hiền còn đang quay cuồng cùng cơn khiếp sợ, trịnh trọng cất tiếng: "Chính là cậu, cảnh sát Biên."

"Tôi?..." Giọng Biên Bá Hiền khàn khàn, có chút run rẩy.

Lâm Thâm đẩy ly cà phê, nói: "Hôm nay tôi tìm cậu vì muốn nói cho cậu biết, cậu ở trong lòng Phác Xán Liệt... rốt cuộc tồn tại như thế nào."

Nhà giam lạnh lẽo, Phác Xán Liệt ngồi bên cạnh bàn rũ mắt đổ thuốc ra nắp. Đám phạm nhân bị nhốt cùng không biết tìm đâu ra tội danh của hắn, nghe bảo hắn giết người nên chẳng ai dám đến gần.

Phác Xán Liệt cầm viên thuốc lên, hắn đã ba năm không cần dùng thuốc, ấy thế mà hôm nay hắn lại không tìm được cách nào khác để chạy ra khỏi sự khốn đốn về tinh thần này.

"... Người anh em, cậu uống thuốc gì vậy?" Một người bạn tù lớn gan tiến lên, cẩn thận hỏi. Không phải cậu ta không sợ, chẳng qua cậu ta cảm thấy Phác Xán Liệt không giống tên biến thái phạm tội giết người.

"Thuốc giúp tôi không còn đau nữa."

Phác Xán Liệt bỏ viên thuốc vào miệng, vị đắng trượt xuống cổ họng, từ từ lan ra hệ thần kinh đang kiệt sức của hắn.

Dựa lưng vào tường, thuốc bắt đầu phát huy tác dụng khiến mắt hắn nặng trĩu, đầu óc cũng trở nên chậm chạp hơn.

Hắn khép hai mắt, hồi tưởng lại những chuyện tốt đẹp ít ỏi đã xảy ra trong ký ức của mình.

Mùa đông năm đó, có người trượt chân té xuống hồ nước ở công viên thành phố, nhận được báo án, hắn và Biên Bá Hiền lập tức chạy tới, đó là lần thứ hai bọn họ làm việc cùng sau khi quen biết nhau. Mà trước đấy hai người tổng cộng còn chưa đến năm lần gặp mặt, nói chuyện tất nhiên cũng không quá mười lần.

Lúc đến nơi phát hiện nước hồ rất sâu, rong rêu lềnh bềnh cùng xác động vật, côn trùng chết, cô bé rơi xuống nước đang cố ôm một tảng đá trang trí dưới hồ, sợ hãi khóc lớn, có vẻ như sắp không giữ nổi, chỉ cần tuột tay là bị cuốn đến chỗ nước sâu.

Vị trí của cô bé cách bờ một khoảng khá xa, cộng thêm nước hồ sâu không thấy đáy, khó có thể thực hiện các hoạt động cứu hộ.

Ngay giữa lúc mọi người chưa nghĩ ra được cách nào, Biên Bá Hiền ngó quanh, phát hiện trên xe tải chở hàng bên cạnh có cuộn dây thừng, thế là y đến hỏi mượn rồi nhanh chóng cột một đầu vào ngang hông mình, sau đó chạy lên cây cầu bắc qua hồ nước, đưa đầu dây còn lại cho Phác Xán Liệt mới quen chưa lâu: "Mạng của tôi giao cho anh."

Không chờ Phác Xán Liệt đáp lại, Biên Bá Hiền đã lao xuống hồ, chịu đựng nước lạnh thấu xương, liều mạng bơi tới chỗ cô bé kia. Lúc tiếp cận được rồi, y mặc kệ bản thân cẩn thận tròng sợi dây qua cho cô bé, sau khi xác nhận sợi dây đã trói chặt mới ôm cô bé hướng Phác Xán Liệt đánh tín hiệu.

Phác Xán Liệt lập tức phản ứng, kéo căng sợi dây, giữa đường Biên Bá Hiền đạp hụt chân trên tảng đá, thiếu chút nữa chết chìm, tình thế vô cùng căng thẳng. Cho đến khi cả người lớn và đứa nhỏ lên bờ an toàn, người xung quanh liền thở phào vỗ tay nhiệt liệt.

Biên Bá Hiền mang một thân rong rêu bẩn thỉu run cầm cập giữa trời đông, nhân viên cứu hộ đều tập trung vào đứa trẻ, chẳng một ai đến hỏi han y.

Lúc này Phác Xán Liệt vốn là người mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng, lại không hề cảm thấy chán ghét, dứt khoát ném áo khoác cho y.

"Đột nhiên đưa tôi sợi dây rồi nhảy xuống, lỡ như tôi không kéo cậu thì sao?"

Biên Bá Hiền không hề khách sáo, thoải mái che kín người bằng áo khoác cao cấp của Phác Xán Liệt, khuôn mặt ửng đỏ hướng hắn cười nói: "Tôi tin anh."

Tôi tin anh, ba chữ này xuyên qua khói trắng từ miệng Biên Bá Hiền, bay vào tai Phác Xán Liệt. Đó là lần đầu tiên hắn biết trên thế giới này còn có sự cam tâm tình nguyện tin tưởng mà không cần cưỡng ép, không cần giam cầm, không cần roi da và nước mắt.

Phác Xán Liệt không phải người cảm tính, hắn sẽ không yếu lòng chỉ vì một câu vô tâm "Tôi tin anh" của Biên Bá Hiền. Tuy nhiên vẫn phải nói chính nhờ một câu này, hắn đã bắt đầu bị y hấp dẫn, bắt đầu len lén quan sát mọi hành động cử chỉ của y.

Cũng kể từ đó, mỗi tuần theo lịch đến tìm Lâm Thâm điều trị, cái tên Biên Bá Hiền cứ thế xuất hiện càng ngày càng thường xuyên hơn.

Ban đầu, Biên Bá Hiền chẳng qua chỉ là ánh sáng mờ nhạt bất ngờ thắp lên trên con đường tối tăm của hắn. Hắn bị ánh sáng ấy hấp dẫn, cùng lắm là tò mò muốn đến nhìn một chút. Không nghĩ tới càng đến gần, ánh sáng ấy lại ấm áp đến mức giúp hắn quên đi bóng tối phía sau. Chờ hắn phản ứng kịp thì mới biết bản thân đã chìm sâu trong đó rồi.

Biên Bá Hiền vô tình dành cho hắn sự tín nhiệm và lệ thuộc, lặng lẽ lấp đầy lỗ đen trong trái tim hắn. Chỉ cần y ở bên cạnh hắn, hắn liền có thể được cứu thoát khỏi những đau khổ ám ảnh mình bao nhiêu năm qua.

Cho nên hắn không cần tìm kiếm tín nhiệm trên người Sub nữa, cũng không cần dựa vào BDSM để quên đi thống khổ nữa.

Hắn vốn tưởng rằng... hắn khỏi rồi...

Phác Xán Liệt mở mắt ra, đối diện ngục giam lạnh lẽo.

Hắn trở về với thực tế... hóa ra bệnh nặng hơn.

Lâm Thâm kể xong câu chuyện, lại cầm ly cà phê lên.

"Tình cảm như vậy là quá đỗi bình thường đối với bất kỳ người bình thường nào, nhưng đặt trên người Phác Xán Liệt, mỗi một lần có người tin tưởng cậu ấy vô điều kiện, chính là đang giúp cậu ấy kéo dài mạng sống."

"Ba năm gặp cậu, cậu ấy không nhận điều trị tâm lý, cũng không sử dụng thuốc nữa, tôi cho rằng tình trạng của cậu ấy đã tốt hơn... không nghĩ tới..."

Biên Bá Hiền siết chặt ly cà phê, không dám nhớ lại khoảnh khắc mình mắng hắn là tên biến thái, mắng hắn không có trái tim...

"Tôi biết cậu ấy không phải hung thủ, xin cậu đừng bận tâm chuyện cậu ấy đã kể với tôi về video."

"Không sao..." Biên Bá Hiền không ngại, Lâm Thâm là bác sĩ tâm lý của Phác Xán Liệt, nói cách khác chính là người duy nhất hắn đặt trọn lòng tin.

"Cậu ấy không giết người, không thể để cậu ấy ở trong tù chịu tội. Cảnh sát Biên, tôi muốn nhờ cậu một chuyện."

Biên Bá Hiền vô thần ngước mắt: "Chuyện gì?"

Lâm Thâm mở túi xách, lấy thẻ nhớ từ ngăn nhỏ ra: "Nói thật, tôi trộm cái này trong phòng sách của Phác tiên sinh, tôi hy vọng cậu có thể khôi phục lại video, giải oan cho cậu ấy."

"Cậu ấy dặn tôi hủy thẻ nhớ đi, có điều tôi không muốn làm vậy, tôi biết nội dung video ảnh hưởng rất lớn đến cậu... Nhưng bắt tôi nhìn Phác tiên sinh bị vu thành tội phạm giết người... Tôi thật sự không làm được."

Lâm Thâm để lại thẻ nhớ, đứng lên nói lời cuối cùng: "Nếu cậu còn một chút lương tâm, xin cậu hãy tha cho cậu ấy. Nếu đã kết hôn rồi, xin đừng làm cậu ấy tiếp tục vì cậu mà tổn thương nữa."

Người đi, gió lạnh bên ngoài len lén chui vào lúc cửa mở, cùng với ly cà phê trên bàn, tất cả đều giống như trái tim Biên Bá Hiền thời điểm hiện tại, vừa lạnh, vừa đắng chát.

———

Sau khi có được thẻ nhớ từ tay Lâm Thâm, Biên Bá Hiền nhanh chóng tìm người khôi phục nội dung video.

Y tự nhốt mình trong phòng làm việc, đẩy thẻ nhớ vào khay laptop.

Nhìn tập tin video đã được khôi phục, trên màn hình thu nhỏ thấy rõ bản thân mình, y run rẩy nhấp chuột hai lần, video lập tức được phóng to lên.

Tổng cộng hai mươi phút, toàn bộ quá trình đều lộ mặt y.

Mới xem qua vài phút đầu, Biên Bá Hiền liền chịu không nổi vội gập laptop, chạy đến thùng rác nôn một trận.

Y đã quá xem thường mức độ nghiêm trọng của tâm bệnh. Chúng giống như tế bào ung thư phân chia vô hạn, luôn rình rập các dây thần kinh của bệnh nhân, chẳng biết vào thời khắc nào sẽ đột ngột bùng phát.

Biên Bá Hiền ôm ngực, nước mắt cứ thế rơi xuống.

Vì để bảo vệ y cách xa tổn thương này, Phác Xán Liệt thà chịu tội giết người cũng nhất quyết không giao video ra, còn y thì sao... Y chưa từng khoan dung cho hắn, chỉ biết tùy ý chỉ trích hắn, liên tục chà đạp tâm bệnh của hắn...

Y hối hận rồi, y biết lỗi rồi, y muốn chính miệng mình nói với hắn một lời xin lỗi...

Nhưng y không có cơ hội, trừ bức tường ngục giam ngăn cách, ngay cả Phác Xán Liệt từ đầu đến cuối cũng không muốn nhìn thấy y.

———

Phiên tòa xét xử sắp diễn ra, lúc bấy giờ Phác Xán Liệt đã bị nhốt gần một tháng, mùa thu cũng thành mùa đông tuyết phủ đầy trời.

Biên Bá Hiền không ngừng chạy đi chạy lại giữa tòa án và cảnh cục, một bên nộp bằng chứng mới để xem xét, một bên điều tra hung thủ thật sự giết hại Hắc Mã. Một tháng qua y gần như mỗi ngày đều làm thêm giờ, toàn về nhà lúc khuya lắc khuya lơ. Tống Văn Lệ có chút oán trách, tuy nhiên Từ Gia lại không phàn nàn gì nên bà cũng đành thôi.

Đêm trước ngày ra tòa, Biên Bá Hiền ngồi ở bàn đọc sách sửa sang lại tài liệu ngày mai giúp Phác Xán Liệt minh oan. Từ Gia bưng cà phê đến, đứng sau lưng y hồi lâu mở miệng: "Chờ chuyện này kết thúc, em có lời muốn nói với anh, đến lúc đó chúng ta tìm thời gian ra ngoài dùng cơm được không?"

Biên Bá Hiền dừng động tác, đúng là quan hệ giữa y với Từ Gia phải cần một kết quả cuối cùng, cho nên y gật đầu nói được.

Thấy Biên Bá Hiền đồng ý, Từ Gia sau đó liền không làm phiền, vào phòng thay quần áo, rửa mặt rồi đi ngủ.

Ngày xét xử, Biên Bá Hiền thức dậy rất sớm. Tại hiện trường chen chúc đầy phóng viên đến tham dự phiên tòa, từ trong ra ngoài bị chặn nước chảy không lọt.

Biên Bá Hiền hồi hộp ngồi trong phiên điều trần*, liên tục nhìn ra cửa chờ Phác Xán Liệt xuất hiện.

*Bản chất của phiên điều trần là một thủ tục hành chính đảm bảo cho người vi phạm có hành vi hạn chế cạnh tranh có cơ hội trao đổi các vấn đề có liên quan đến vụ việc để tránh áp đặt vị trí đơn phương của NN và quyết định của hội đồng xử lý trong phiên điều trần là một quyết định xử lý hành chính.

Cuối cùng đáp lại sự chờ đợi của y chỉ là thông báo từ phía thẩm phán: Cơ thể bị cáo không được khỏe, tạm thời sẽ do luật sư thay mặt tham dự.

Vốn tưởng rằng có thể lợi dụng trường hợp này để nhìn thấy hắn, thật không ngờ bây giờ ngay cả cơ hội duy nhất cũng vỡ tan. Biên Bá Hiền ngồi xuống ghế, tâm tình mất mát nói cho y biết... thì ra y nhớ hắn nhiều như vậy.

Không gặp được Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền hoàn toàn không còn tinh thần, những gì đang diễn ra đều không lọt vào tai y, trong đầu y chỉ có một suy nghĩ: Y phải cứu bằng được Phác Xán Liệt, bất kể là dùng cách thức gì, y muốn gặp hắn.

Vì vậy trên phiên tòa đông nghẹt ký giả, Biên Bá Hiền cương quyết đứng dậy nói lên điểm nghi ngờ, làm gián đoạn bản án.

Tất cả mọi người bao gồm các ống kính trong phòng đều hướng về phía y. Y nắm chặt thẻ nhớ, với mong muốn khẩn cấp được gặp Phác Xán Liệt, lấy dũng cảm phơi bày tự trọng của mình trước công chúng.

"Anh ta không phải hung thủ, về hồ sơ cuộc gọi và hình ảnh trong video giám sát thu được, lúc đó anh ấy đến tìm Hắc Mã để lấy đoạn video này."

Đám đông có mặt bắt đầu rù rì bàn tán, thẩm phán gõ búa yêu cầu mọi người yên lặng sau đó bảo người đến lấy thẻ nhớ từ tay Biên Bá Hiền.

"Bây giờ sẽ xác nhận nội dung video."

Nhân viên công chức đưa thẻ nhớ cho nhân viên vận hành máy chiếu, thấy họ cắm thẻ nhớ vào máy tính, cũng đã kết nối xong xuôi với màn hình chiếu, Biên Bá Hiền bóp chặt lòng bàn tay, tuy nhiên không hề hối hận.

Trên màn hình lớn, video bắt đầu phát hình, những hình ảnh quá sức chịu đựng đập vào mắt khiến mọi người trong phòng đang ồn ào lập tức im lặng,

Nỗi đáng sợ đêm đó bị phơi bày ra ánh sáng, Biên Bá Hiền không sợ, video phát xong, y siết chặt các ngón tay, tiếp tục nói lên chính kiến:

"Trừ video, tôi vẫn còn nghi ngờ khác. Tôi và Phác Xán Liệt làm việc cùng nhau suốt ba năm, tôi biết rõ anh ta mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng, điều này đã ghi rõ trong báo cáo phân tích bệnh lý của anh ta. Chính gì chứng bệnh sạch sẽ, mỗi lần sử dụng dao phẫu thuật anh ta đều mang bao tay, không thể nào lưu lại dấu vân tay được."

"Điểm này quá gượng gạo, nếu như cảm xúc muốn giết người lúc ấy quá mạnh mẽ thì sao? Còn phải chờ mang bao tay à?"

"Một trăm lẻ sáu nhát, thủ pháp giết người chuyên nghiệp lại kiên nhẫn, anh gọi cái này là cảm xúc muốn giết người quá mạnh mẽ ư? Huống hồ vết máu rõ ràng che đi dấu vân tay, nếu quả thật dính máu trong quá trình hành hung, hẳn phải có khoảng trống của ngón tay chứ. Trình tự xếp chồng sai lầm chỉ có thể chứng minh Phác Xán Liệt từng chạm qua con dao phẫu thuật kia, không thể chứng minh anh ta là hung thủ. Vết máu được dính lên sau đó, đây rõ ràng là cố ý tạo bằng chứng vu khống!"

Luận điểm Biên Bá Hiền đưa ra khiến mọi người xôn xao, thẩm phán gõ búa, tuyên bố phiên tòa tạm nghỉ.

Thời gian chờ đợi thật sự quá hành hạ tâm sức, Biên Bá Hiền ngồi trên ghế chờ bên ngoài, phía sau là vô số ánh đèn loang loáng. Y cứ nghĩ chuyện công khai video sẽ rất khó chịu, ấy thế mà giờ phút này đây y chỉ một lòng quan tâm tòa án sắp sửa đưa ra quyết định gì.

Kết quả không để y thất vọng, vụ án của Phác Xán Liệt không vượt qua phiên tòa đầu tiên, lần nữa được chỉ định ở mức nghi phạm.

Biên Bá Hiền thở phào một hơi, trong lúc bị cánh truyền thông bao vây nửa bước khó nhấc, y liếc mắt qua hàng ghế ngồi, bất ngờ phát hiện Tưởng Tín Sinh đeo kính râm đứng dậy rời đi.

Gã ta đến đây làm gì?

Còn chưa kịp suy nghĩ tiếp, đám ký giả lại ùa lên, Biên Bá Hiền chỉ có thể nhìn chiếc xe chở Tưởng Tín Sinh dần dần mất hút.

———

Sau khi Lâm Thâm nói kết quả xét xử cho Phác Xán Liệt nghe, xuyên qua tấm thủy tinh cách âm, anh thấy hốc mắt Phác Xán Liệt lõm sâu, sắc mặt vô cùng xấu.

Anh cứ tưởng Phác Xán Liệt tìm luật sư thay mặt mình ra tòa chỉ vì muốn tránh Biên Bá Hiền, không ngờ hắn thật sự là "cơ thể không được khỏe".

"Có phải cậu lại lạm dụng thuốc không?!" Kinh nghiệm khi xưa phát giác Lâm Thâm rằng bộ dạng này của Phác Xán Liệt nhất định là do hắn sử dụng quá nhiều thuốc, dẫn đến thần kinh suy nhược.

"Tôi không sao." Phác Xán Liệt khàn giọng, lãnh nhạt nói, "Tại sao bọn họ đột nhiên buông tha tôi vậy?"

Lâm Thâm hít sâu một hơi, nghĩ xem nên dùng cách nào để giải thích với hắn: "Tôi đưa thẻ nhớ cho Biên Bá Hiền."

Lâm Thâm chỉ mới nói câu này, Phác Xán Liệt đã lập tức hiểu.

"Tôi bảo vệ em ấy lâu như thế, em ấy ngược lại không hề quan tâm một chút nào." Phác Xán Liệt tự giễu bản thân, những điều phải trả giá vì Biên Bá Hiền, hắn không dám, cũng không có cách nào nghĩ theo chiều hướng tốt đẹp được.

Hắn hận chính mình, ghi lòng tạc dạ.

Lâm Thâm tiếp tục thở dài, biết rõ Phác Xán Liệt lại một lần nữa đánh mất đi "tín nhiệm". Tựa như giữa màn đêm tối, thành quả bao nhiêu năm chữa trị đều trôi theo dòng nước đổ về phía đông.

"Hôm nay cậu ấy cũng tới, cậu không muốn gặp cậu ấy sao?"

"Không." Phác Xán Liệt rất dứt khoát, "Chẳng còn gì để gặp."

Lâm Thâm không thể làm gì, yên lặng hồi lâu rồi đổi sang đề tài khác: "Sau khi ra ngoài hãy tới chỗ tôi khám bệnh, tôi chưa quay về Mỹ, trò chuyện với tôi nhiều hơn đi, nó tốt hơn là dùng thuốc."

"Không cần."

Lâm Thâm không ngờ Phác Xán Liệt sẽ từ chối mình: "Không được! Tình trạng bây giờ của cậu ——"

"Không cần lo lắng, không thoải mái tôi sẽ đến tìm anh." Phác Xán Liệt dập điện thoại cách ly, đứng dậy đi vào trong cùng cai ngục.

Lâm Thâm ra ngoài sảnh chờ, nhìn thấy Biên Bá Hiền vẫn cố gắng đệ đơn xin gặp Phác Xán Liệt. Anh bất đắc dĩ lắc đầu, mở cửa đi ra.

Hôm nay bầu trời trông thật buồn bã, có vẻ tuyết sắp rơi rồi...

Lâm Thâm thở ra một làn khói trắng, quay lại nhìn Biên Bá Hiền, quấn chặt khăn choàng rồi bước xuống bậc thang.

———

Hai tuần sau, Phác Xán Liệt được khôi phục tự do.

Quản ngục mở cửa trại giam, gió lạnh mùa đông không chút lưu tình ập tới, Phác Xán Liệt bước ra ngoài, quản ngục chào hắn, xoay người đóng cửa sắt lại.

Đầu đông khí trời quang đãng, Phác Xán Liệt giương mắt, phía trước có người đứng dựa vào xe chờ mình.

Rốt cuộc cũng gặp được người cả tháng qua không thể gặp, tay Biên Bá Hiền kẹp điếu thuốc cứng đờ, vô cùng mất tự nhiên đạp tắt tàn thuốc. Y không trực tiếp đi tới, mà là quay người đi, do dự mấy hồi, quyết định quay người lại.

Y dừng trước mặt Phác Xán Liệt, hai người họ yên lặng rất lâu.

Biên Bá Hiền nhìn chằm chằm mũi giày hắn, khóe mắt bắt đầu cay cay, tuy nhiên y cố gắng chịu đựng, nhất định không để cho bất kỳ ai phát hiện ra.

Hiện tại y không biết phải nói gì cả, mặc dù trước khi đến đây đã chuẩn bị rất nhiều câu, lăn qua lộn lại suy nghĩ, cuối cùng chọn hỏi "Anh có khỏe không" trước.

Đáng tiếc còn chưa kịp mở miệng, người trước mặt đột nhiên biến thành một người xa lạ, lướt ngang qua y, không chào hỏi, không nhìn tới.

Tựa như không hề quen biết y vậy.

Trái tim Biên Bá Hiền thắt lại, lúng túng quay đầu nhìn đối phương. Đây là lần đầu tiên Phác Xán Liệt không đếm xỉa tới y, y siết chặt nắm tay, vừa định theo sau thì thấy Phác Xán Liệt lôi điện thoại ra, người bên kia bắt máy rất nhanh, Phác Xán Liệt cất giọng, thanh âm ngăn cản bước chân y...

"An Kỳ, đến đón tôi."

Những bông tuyết từ trên trời rơi xuống, không đợi quá lâu, An Kỳ ngồi xe taxi chạy tới đón Phác Xán Liệt.

Tin tức King vào tù lan truyền khắp Thâm Đình, An Kỳ cũng có nghe nói, chỉ là cậu không nghĩ King ra tù sẽ liên lạc với mình, hiện tại bước xuống xe nhìn thấy Biên Bá Hiền, bất ngờ của cậu lại tăng gấp đôi.

"King, anh ổn chứ?" An Kỳ bước tới bên cạnh Phác Xán Liệt, dễ dàng hỏi ra câu mà Biên Bá Hiền muốn hỏi.

"Không sao, chúng ta đi thôi." Phác Xán Liệt đi đến chiếc xe taxi, An Kỳ liếc mắt nhìn Biên Bá Hiền bị xem như người vô hình, nhanh chân đuổi theo Phác Xán Liệt: "Chúng ta đi đâu?"

Phác Xán Liệt mở cửa xe, hơi dừng lại: "Về nhà."

An Kỳ trợn tròn mắt, giọng nói ngoại trừ kinh ngạc còn có mừng rỡ: "Em cũng đi sao?"

Phác Xán Liệt dư quang như có như không nhìn Biên Bá Hiền, ngay sau đó "ừ" một tiếng.

Lúc này Biên Bá Hiền dứt khoát chạy tới chặn cửa, nhỏ giọng nói: "Đừng đi..."

Cơ thể Phác Xán Liệt hơi cương, An Kỳ nhìn hai người, biết điều vào trong xe ngồi trước. Thế nhưng Phác Xán Liệt lại làm như không để tâm Biên Bá Hiền nói gì, theo An Kỳ ngồi vào ghế, lạnh lùng lên tiếng: "Phiền cậu đóng cửa, chúng tôi phải đi."

"Lâm Thâm nói với tôi tất cả rồi, chuyện của anh khi còn bé, cả chuyện... ba năm qua."

An Kỳ chú ý tay Phác Xán Liệt siết chặt thành quyền, rõ ràng đã có dao động, vậy mà trên mặt vẫn giữ nét lạnh băng.

"Cho nên cậu bắt đầu thông cảm cho tôi à?" Phác Xán Liệt nhìn Biên Bá Hiền, ánh mắt không tự chủ rơi ngay xuống chiếc nhẫn trên ngón áp út của y.

"Tôi không phải có ý này ——"

"Nghe nói cậu dùng video giúp tôi xóa bỏ tình nghi, cảm ơn cậu." Phác Xán Liệt vừa nói vừa cảm thấy sự kiên trì của mình thật buồn cười, vốn dĩ người ta ngay từ lúc bắt đầu đã chẳng thèm để ý tới. Hắn cúi người đóng cửa xe, lặp lại từng chữ Biên Bá Hiền từng nói với mình một cách rất lạnh lùng: "Cậu thật sự không còn nợ tôi."

Chiếc xe lăn bánh, Phác Xán Liệt nhìn Biên Bá Hiền trong gương chiếu hậu ngày càng nhỏ đi, dời tầm mắt, chẳng nói câu nào.

Gầm taxi không cao, có chút lắc lư, An Kỳ thấy Phác Xán Liệt trầm mặc, nhận ra bầu không khí hoàn toàn không đúng.

"An Kỳ."

Đột nhiên được Phác Xán Liệt gọi tên, An Kỳ hơi sửng sốt, sau đó lập tức đáp lại: "Có mặt."

Thời gian trôi qua một đoạn khá dài, Phác Xán Liệt mới lại mở miệng: "Có muốn làm Sub của tôi lần nữa không?"

Bên ngoài tuyết rơi dày hơn so với ban nãy, thậm chí có thể nhìn thấy bông tuyết sáu cánh đậu xuống kính xe.

An Kỳ giật mình, như mơ mà gật đầu, "Được ạ"

Nghe thấy An Kỳ đồng ý, Phác Xán Liệt không thể hiện quá nhiều biểu tình, hắn lạnh nhạt hướng An Kỳ bảo:

"Tới Thâm Đình."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top