Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 30

Có lẽ do giường bệnh viện không được thoải mái, Biên Bá Hiền thức dậy sớm hơn bốn tiếng so với đồng hồ sinh học của mình, từ từ mở mắt, bầu trời qua ba giờ sáng vẫn còn tối đen.

Y nâng cánh tay hơi ê ẩm, phía trên tiêm kim truyền dịch.

Từng giọt từng giọt nhỏ xuống, Biên Bá Hiền trống rỗng nhìn trần nhà trắng bệch, khắp căn phòng xộc lên mùi thuốc sát trùng...

Mặc dù hiện tại trong phòng bệnh không có ai, tuy nhiên y nhớ Phác Xán Liệt là người đưa y tới bệnh viện.

Đêm qua tuyết rơi dày, mình năm lần bảy lượt bị Phác Xán Liệt từ chối, sau đó ngồi trên xe...

Mình và anh ấy đã hôn nhau.

Biên Bá Hiền ngồi bật dậy, bên ngoài tuyết không còn rơi nữa, y đẩy cửa sổ ra một chút, cơn gió mát mẻ lập tức ùa vào giúp y tỉnh táo mấy phần.

"Cảm mạo không nên mở cửa sổ đâu." Y tá đến đổi thuốc thấy Biên Bá Hiền tỉnh dậy, vội đi tới đóng cửa sổ vừa mới được mở ra.

"Mùi thuốc nặng quá." Biên Bá Hiền rụt tay về, nhỏ giọng giải thích.

Y tá xoay người nhìn bình dịch vừa hết, nhẹ nhàng nhấc mu bàn tay Biên Bá Hiền lên: "Tôi rút kim nhé."

Động tác nhanh nhẹn, rút kim ra xong y tá liền ấn ngón tay xuống vết châm, cơn đau khẽ truyền tới làm Biên Bá Hiền nhíu mày.

Nhìn y tá mang bao tay cao su, Biên Bá Hiền mở miệng hỏi: "... Ai đưa tôi tới vậy?"

Y tá chớp chớp mắt, lắc đầu đáp: "Không biết, tôi vừa đổi ca thôi, lúc tôi tới chỉ có một mình cậu." Dứt lời y tá cầm bình dịch đã hết rời khỏi phòng bệnh.

Biên Bá Hiền tự nắm bàn tay mình, dựa đầu vào thành giường, ánh mắt có chút mất mát.

Trời sáng, y lại mở cửa sổ, cố chấp hít lấy luồng không khí trong lành.

Cơn gió sáng sớm thổi tung mái tóc y, y nửa mở mắt như có điều suy nghĩ.

"Cậu tỉnh rồi?"

Nghe tiếng, Biên Bá Hiền lập tức quay đầu, thế nhưng người ở trước mắt không phải là người mà y nghĩ tới.

Lâm Thâm xách mấy túi nylon bước vào phòng bệnh, bên trong là bữa sáng nóng hổi thơm ngon.

"Tỉnh thì tốt, mau ăn đi." Lâm Thâm dựng bàn giường bệnh, đặt thức ăn lên đó.

Biên Bá Hiền không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Thâm.

Đối diện ánh mắt truy hỏi của y, Lâm Thâm mở túi nylon, bày bữa sáng ra.

"Cậu ấy ở lầu trên chăm sóc ba cậu ấy, tối qua bệnh của ông cụ đột nhiên nguy kịch, vừa cấp cứu xong." Lâm Thâm tách đũa, đưa tới trước mặt Biên Bá Hiền, "Những thứ này là cậu ấy bảo tôi mang xuống cho cậu, nói cậu phải ăn sáng."

"Ba anh ấy..."

"Không sao rồi." Lâm Thâm kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, lạnh lùng nói, "Cảnh sát Biên, không phải đã bảo không làm phiền cậu ấy nữa sao."

Ánh mắt Lâm Thâm lãnh đạm khiến Biên Bá Hiền căn bản không có tâm tình động đũa.

"Tôi tìm thấy manh mối mới, nên tôi muốn... muốn đến nói cho anh ấy nghe." Biên Bá Hiền không hề tự tin, dù sao giải thích về vụ án cũng không phải là toàn bộ nguyên nhân để y tìm Phác Xán Liệt...

Tất nhiên Lâm Thâm nhìn ra.

"Vì muốn bảo vệ cậu, ngay cả ở tù cậu ấy còn chấp nhận, thì cậu nghĩ, cậu ấy có quan tâm đến manh mối mà cậu tìm ra hay không?" Lâm Thâm là bác sĩ tâm lý của Phác Xán Liệt, bao nhiêu năm nhìn hắn lớn lên, cùng hắn trò chuyện những đêm ưu tư mất ngủ.

Và người đang ngồi trước mặt Lâm Thâm đây, rõ ràng là một loại thuốc có thể chữa bệnh cho hắn, cuối cùng bây giờ lại trở thành thuốc độc làm hắn đau đớn hơn, thậm chí còn là khối u muốn đục khoét trái tim hắn.

Biên Bá Hiền nắm chặt chăn, đối với thái độ tồi tệ của Lâm Thâm, y vẫn kiên trì nói: "Anh ấy không quan tâm tôi quan tâm, ba anh ấy ở phòng bệnh số mấy."

Thấy người vén chắn xuống giường, Lâm Thâm ngậm miệng không nói. Biên Bá Hiền cũng không ép buộc anh, bệnh viện lớn thế này, tìm một bệnh nhân không phải chuyện khó.

Biên Bá Hiền tới bàn thông tin ngoài sảnh, nhanh chóng hỏi được Phác Chính An đang nằm ở phòng bệnh VIP trên lầu bốn.

Hành lang phòng VIP rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có một hai điều dưỡng đỡ bệnh nhân lớn tuổi đi dạo. Biên Bá Hiền đến nơi, đứng bên ngoài phòng bệnh Phác Chính An hồi lâu.

Phác Chính An nằm trên giường đeo máy thở, Phác Xán Liệt thì đang nói chuyện với bác sĩ kiểm tra hàng ngày.

Biên Bá Hiền cứ đứng ngoài cửa không quấy rầy, chờ bác sĩ và Phác Xán Liệt nói chuyện xong, Phác Xán Liệt ra cửa, cả hai vừa vặn chạm mặt.

Nhìn thấy Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt cũng không tỏ ra quá kinh ngạc. Hắn tránh người sang một bên, Biên Bá Hiền nghĩ là hắn cho phép mình vào phòng nên im lặng bước vào, lập tức cảm nhận không khí ấm áp từ máy sưởi.

Biên Bá Hiền quan sát người trên giường bệnh, sắc mặt Phác Chính An tái nhợt, máy thở oxy và rất nhiều ống dẫn cắm trên người ông ấy.

Thật không tưởng tượng được ông lão đang bị đe dọa tính mạng này đã từng làm chuyện gì với ba mình.

Biên Bá Hiền dời tầm mắt, xoay người nói: "Ông ấy khỏe không?"

Diện tích phòng bệnh VIP khá lớn, nội thất giống hệt phòng khách sạn, Phác Xán Liệt đi tới bàn ăn, trên đó bày bữa sáng giống hệt mấy món Lâm Thâm vừa mang xuống.

"Không sao." Phác Xán Liệt trả lời rất đơn giản, tóm tắt một đêm đầy mệt mỏi và lo lắng của mình.

Biên Bá Hiền nhìn vào đôi mắt hắn, bước tới bên cạnh tiếp tục truy hỏi: "Ngủ không ngon à?"

Phác Xán Liệt không trả lời, ngồi xuống lau sạch chén dĩa, cũng không mời Biên Bá Hiền, cứ phần mình mình ăn.

"Nhìn cậu có vẻ ngủ ngon lắm, nếu hạ sốt rồi thì cậu có thể tự xuất viện." Phác Xán Liệt múc một muỗng cháo đưa hết vào miệng.

Lấy thói quen ăn sáng của hắn mà nói, một bàn thức ăn này hình như phong phú quá rồi.

Biên Bá Hiền không bị sự lạnh lùng này hù dọa, y kéo ghế ngồi đối diện, lại hỏi: "Không muốn nói chuyện với tôi sao?"

Phác Xán Liệt nhấp hớp cháo, vẻ mặt vô cảm: "Nói chuyện gì?"

Biên Bá Hiền có chút nghẹn họng, y kéo ghế đến gần, mong chờ nói: "Tôi tìm được manh mối mới..."

Phác Xán Liệt nhìn Biên Bá Hiền tìm mình nói chuyện công việc, mất hứng bỏ muỗng xuống: "Sau này không cần nói với tôi về vụ án Hắc Mã, tôi không quan tâm."

"Tại sao? Anh không muốn chứng minh mình trong sạch à?" Biên Bá Hiền cao giọng, sau đó ý thức được trong phòng còn có bệnh nhân, y áy náy nhỏ giọng nói tiếp, "Anh không muốn bắt người đã hãm hại mình ư?"

"Tôi không muốn!"

Phác Xán Liệt hiếm khi nói chuyện mà lồng ưu tư vào, hắn đẩy bữa sáng trước mặt ra chỗ khác, nghiêm túc khẳng định.

"Ai là hung thủ đối với tôi mà nói liệu có còn quan trọng không? Thứ quan trọng nhất của tôi, từ trước tới nay không phải cậu đều vứt nó đi rất dễ dàng à? Video cũng vậy! Bản thân cậu cũng vậy!"

Phác Xán Liệt đứng lên, quay lưng nói: "Nếu cậu đến đây chỉ để nói chuyện này, vậy thì cậu đi đi."

Biên Bá Hiền trầm mặc, nhìn bóng lưng Phác Xán Liệt vẫn có thể biết tâm tình hắn đang như thế nào.

Hai người căng thẳng chốc lát, rồi Biên Bá Hiền cũng đứng lên. Y bước tới sau lưng Phác Xán Liệt, ngập ngừng rất lâu mới đưa ra một quyết định không hề dễ dàng gì.

Y giơ hai cánh tay ra, từ phía sau ôm chặt lấy hắn.

"Không nói chuyện này nữa..." Biên Bá Hiền dụi đầu vào lưng Phác Xán Liệt, nhẹ giọng thủ thỉ, "Nói chuyện tối qua đi... Tại sao anh hôn tôi?"

Cả người Phác Xán Liệt cứng đờ, hàng mi khẽ run, hắn không nghĩ rằng Biên Bá Hiền còn nhớ, càng không nghĩ tới... y sẽ chủ động ôm mình.

"Cậu nhớ?" Hắn theo bản năng cất tiếng hỏi.

"Chẳng qua tôi chỉ bị sốt, không phải mất trí nhớ tạm thời." Mặc dù đúng là không nhớ hết từng câu từng chữ đã nói, nhưng tiếp xúc da thịt thì lại nhớ rất rõ.

"Tôi nhớ cả chuyện anh nói anh sẽ làm Dom của tôi." Biên Bá Hiền siết chặt cánh tay, dùng sức ôm Phác Xán Liệt.

"Đó là vì tôi cần một cái cớ dẫn cậu rời khỏi chỗ Ngô Thế Huân." Phác Xán Liệt làm bộ thâm trầm, "Cậu thua An Kỳ không nhớ sao?"

Biên Bá Hiền buông tay ra, vòng lên trước mặt Phác Xán Liệt, lựa chọn mặt đối mặt.

"Tại tôi bệnh mà."

"Thua là thua... Đừng..." Phác Xán Liệt hiếm khi nói chưa xong một câu đã phải dừng lại, "Đừng chơi xấu."

"Tôi cứ chơi xấu đấy..." Biên Bá Hiền nắm tay Phác Xán Liệt, "Tôi muốn làm Sub của anh."

Phác Xán Liệt cố gắng tách khỏi Biên Bá Hiền, có điều không ngờ y kiềm giữ tay hắn rất chặt, lý trí bảo hắn phải từ chối, mà hồi lâu vẫn chẳng thể nói được gì cả.

Cuối cùng, không còn cách nào khác, hắn đành phải đâm vào điểm yếu đau nhất của y.

"Tôi không thu nhận người đã kết hôn."

Quả nhiên, Biên Bá Hiền có vài giây định lùi bước, ấy vậy mà y rất nhanh lại quyết định xong. Y buông tay Phác Xán Liệt, tháo chiếc nhẫn mình đang đeo trên ngón áp út.

So với tối qua sốt cao tháo mãi không được, lần này việc cắt đứt ràng buộc khá dễ dàng.

Biên Bá Hiền vuốt ve chiếc nhẫn cưới có tiếng không có miếng cùng Từ Gia, mở lòng bàn tay Phác Xán Liệt, thả chiếc nhẫn xuống đồng thời nhón chân ghé bên tai hắn thì thầm:

"Như vậy được rồi chứ..."

Giọng Biên Bá Hiền giống như anh túc câu người, Phác Xán Liệt vươn tay giữ cằm y, bắt y đối mặt với mình.

"Cậu biết mình đang làm gì không?"

Biên Bá Hiền cười khổ trong lòng. Để né tránh Phác Xán Liệt nên y mới lựa chọn kết hôn với Từ Gia, hôm nay cuộc hôn nhân thất bại này đã nói cho y biết, lựa chọn ban đầu của y là quá sai lầm.

Nghĩ đến đây, y để mặc Phác Xán Liệt nắm chặt cằm mình, giống hệt một đứa trẻ ngoan.

"Nếu như tôi quyết định đúng, anh sẽ thưởng cho tôi phải không?"

Phác Xán Liệt cúi đầu, chân thành nhìn vào mắt y.

"Cậu muốn phần thưởng gì?"

Biên Bá Hiền lần nữa nhón chân lên, khẽ chạm môi Phác Xán Liệt rồi nhỏ giọng đáp:

"Anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top