Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 32 (H)

Hẹn Biên Bá Hiền nhưng không đặt thời gian cụ thể, thế là Phác Xán Liệt đợi y cả một đêm. Gọi điện thoại, mấy cuộc liên tục đối phương cũng không nhấc máy. Cuối cùng hắn soạn một tin nhắn, hỏi: Có phải cậu hối hận rồi không?

Đối phương vẫn không trả lời, gọi thêm mấy cuộc, sau đó chính là tắt máy.

Phác Xán Liệt không có phản ứng gì quá kích động, chẳng qua cảm thấy lồng ngực khó chịu một chút, ý thức trở nên không rõ ràng, đợi hắn phát hiện thì hắn đã mở xong hộp thuốc mình mang theo.

Tờ hướng dẫn sử dụng trong hộp thuốc rơi xuống sàn, phần gấp méo mó in dòng chữ "Thuốc chống trầm cảm".

Ít nhiều trước đó đã đoán được y sẽ thất hứa, tuy nhiên khi thật sự nhận lấy kết quả này, sự thất vọng chán nản vẫn cứ lan ra.

Phác Xán Liệt rời khỏi Thâm Đình, một đường đến thẳng nhà Lâm Thâm.

Thời điểm Lâm Thâm mở cửa nhìn thấy sắc mặt ảm đạm của Phác Xán Liệt, anh nhanh chóng ý thức được rằng tâm trạng người trước mặt đang ở mức cực kỳ nguy hiểm.

"Sao thế?" Lâm Thâm mềm mỏng cẩn thận thăm dò.

"Không có gì, vốn là tối nay có hẹn nhưng tạm thời hủy bỏ, tới tìm anh giết thời gian thôi." Phác Xán Liệt bình tĩnh nói, giống như tự thuật một câu chuyện bình thường, nhấc chân vào nhà Lâm Thâm.

Lâm Thâm muốn hỏi hắn bị ai thả bồ câu, liệu có phải Biên Bá Hiền hay không, ấy mà lời đến khóe miệng, anh lại sợ sẽ đánh đổ phòng tuyến cuối cùng của hắn, đành phải chọn nương theo hắn cùng làm bộ không hề xảy ra chuyện gì.

"Vậy à, tới chỗ kia ngồi đi." Lâm Thâm mở đèn trong nhà, điều chỉnh độ sáng êm dịu, rót một ly trà nóng mời Phác Xán Liệt, "Tán gẫu chút chứ?"

"Bác sĩ Lâm, anh có người yêu chưa?" Phác Xán Liệt bưng ly trà lên, mở đề tài, sau đó phát hiện ngón áp út của Lâm Thâm có đeo nhẫn, hắn cười nói: "Xem ra là có rồi, nhiều năm không gặp, chưa kịp hỏi thăm anh, xin lỗi."

Lâm Thâm sờ chiếc nhẫn, nhớ tới vị hôn thê của mình ở Mỹ, ôn nhu mỉm cười: "Chúng tôi vừa đính hôn, cuối năm sẽ tổ chức hôn lễ, đến lúc đó cậu phải tham dự đấy."

"Tất nhiên." Ánh mắt Phác Xán Liệt lộ ra nét cười, song cũng tịch mịch, "Chúc phúc cho anh."

Lời chúc phúc của Phác Xán Liệt khiến Lâm Thâm cảm thấy đau lòng, anh nắm chặt hai tay, an ủi: "Nhìn về phía trước, cậu nhất định cũng sẽ tìm được hạnh phúc."

Phác Xán Liệt cười trừ.

"Bác sĩ Lâm, anh biết tại sao tôi tình nguyện uống thuốc chứ không đồng ý chấp nhận trị liệu từ anh không?"

Vấn đề này Lâm Thâm vẫn hay tự đặt câu hỏi, anh rất muốn biết tại sao Phác Xán Liệt bài xích bác sĩ tâm lý đến gần hắn.

"Bởi vì anh luôn muốn dạy tôi quên đi." Phác Xán Liệt nhàn nhạt nói, "Chuyện khi tôi còn bé, kể cả chuyện của Biên Bá Hiền..."

"Cậu biết à."

"Tôi là bác sĩ mà, đạo lý như vậy hiển nhiên tôi hiểu rõ." Phác Xán Liệt nói tiếp, "Đôi lúc tôi quả thật muốn quên hết rồi nhìn về phía trước, nhưng Biên Bá Hiền..."

"Nhưng Biên Bá Hiền, cậu tình nguyện uống thuốc cũng không muốn quên cậu ta, cậu đây là tự ngược." Lâm Thâm thay Phác Xán Liệt trả lời, đối phương gật đầu đồng ý.

"Đừng tức giận bác sĩ Lâm, trên đời này, mỗi một người đều ít nhiều tồn tại thiên hướng tự ngược, có người thức đêm không ngủ, có người điên cuồng làm việc, có người tranh đoạt không ngừng... Bọn họ vì lấy được thứ mình muốn mà trở thành như vậy đấy thôi..." Phác Xán Liệt rũ mắt, giống như tự nói với mình, "Tôi chẳng qua chỉ là cố chấp yêu một người, sẽ không bị khiển trách nặng nề đâu đúng không..."

Nghe Phác Xán Liệt bộc bạch, Lâm Thâm thở dài, không biết nên nói điều gì để tốt cho hắn, bởi đối với một người có y khoa chuyên nghiệp như hắn mà nói, liệu pháp chữa trị bằng trò chuyện thông thường căn bản không cách nào công phá bức tường nội tâm hắn cố công xây đắp cao vời vợi này.

"Nếu vậy, cậu còn tới đây tìm tôi làm gì?" Lâm Thâm nhìn Phác Xán Liệt khăng khăng không tỉnh ngộ, than thở hỏi.

Phác Xán Liệt sờ vách ly âm ấm, hồi lâu trả lời: "Muốn tìm người tâm sự... Tôi sợ chờ đợi một mình."

——

Hành lang tầng mười lăm khách sạn Thâm Hoa, thảm dày đắt đỏ, yên tĩnh kéo dài.

Mặt trời giữa trưa hắt vào cửa sổ, Từ Gia mang dép bông, trên người quấn mỗi cái khăn tắm.

Cô ta đang nghe điện thoại, giọng nóng nảy.

"Tôi đã nói không muốn dây dưa nữa rồi mà! Anh không đến dự hôn lễ của tôi, bây giờ gọi cho tôi thì có ý nghĩa gì?"

Đầu bên kia là giọng một người đàn ông, ngữ điệu trầm ổn, xem ra tuổi tác hơn cô chút ít.

"Gia Gia, đừng ồn ào."

"Tôi ồn ào? Tại sao lần nào cũng là tôi? Dựa vào cái gì từ nhỏ đến lớn anh luôn là người đúng còn tôi sai hả?!"

"Gia Gia! Sao em càng ngày càng không nghe lời vậy? Nhân lúc anh không ở nhà em đột nhiên muốn kết hôn, em là người tùy tiện thế sao?"

Lúc bấy giờ giọng người đàn ông biến thành gắt gỏng. Bị chỉ trích, Từ Gia cắn môi, rơi nước mắt: "Từ Tử Dương! Rốt cuộc ai mới là người tùy tiện chứ? Tùy tiện nói lời ngon tiếng ngọt, tùy tiện làm bậy! Tôi không tìm người kết hôn, chẳng lẽ chờ anh cưới tôi ư?"

Từ Gia buông lời oán trách, người đàn ông dưới sự chất vấn của cô cũng trầm mặc, hồi lâu trả lời: "Anh thật sự muốn kết hôn với em..."

"Kết hôn kiểu gì?..." Từ Gia cầm điện thoại khẽ run, "Tôi hỏi anh, anh là anh ruột của tôi, anh cưới tôi kiểu gì?!"

"..." Đầu dây bên kia hoàn toàn không có động tĩnh.

"Anh sẽ kết hôn với tôi sao? Nếu như chúng ta có con..." Từ Gia lấy tay sờ bụng, "Anh dám nuôi nó không?"

"Gia Gia..."

"Chúng ta cứ tiếp tục làm anh em đi, anh hai."

Đối phương còn muốn nói gì đó thế nhưng Từ Gia đã dứt khoát cúp điện thoại. Cô đứng trước cửa sổ, một tay che miệng nghẹn ngào, một tay sờ bụng, khóc lóc nỉ non:

"Xin lỗi... Thật sự xin lỗi..."

"Cảnh sát Biên... Xin lỗi anh..."

...

Biên Bá Hiền thức dậy không theo đồng hồ sinh học, xoa đầu nặng trĩu, cố nhớ lại chuyện đã xảy ra đêm qua.

Y nhìn xung quanh, căn phòng bày trí giống khách sạn, quần áo xốc xếch nằm dưới sàn, bên cạnh là váy phụ nữ.

"Anh dậy rồi."

Y nâng mắt, Từ Gia mặc áo ngủ khách sạn, dùng khăn túm tóc, khóe mắt hơi đỏ.

Đầu óc tựa như bị điện giật, Biên Bá Hiền vén chăn, đập vào mắt y chính là mấy vỏ bao cao xu đã xé ra dùng.

"Anh ngủ ngon không? Ngày hôm qua anh làm cũng không ít lần." Từ Gia đi tới ngồi xuống, thanh âm nghe có chút giả tạo.

"Tôi... làm gì..." Biên Bá Hiền nhíu mày, nhìn căn phòng hỗn loạn, cố gắng hết sức nhớ lại những chuyện có thể phát sinh.

"Anh không nhớ sao?" Từ Gia lộ vẻ mặt tổn thương, "Mặc dù em không bắt anh chịu trách nhiệm, nhưng xin anh... đừng cho là chưa xảy ra chuyện gì được không?"

Biên Bá Hiền nhặt quần áo dưới sàn, hoang mang chạy vào phòng tắm, đầu đau như muốn nứt làm đôi, y không dám tin mình và Từ Gia tối qua phát sinh quan hệ.

Làm sao có thể... Cho là đã uống nhiều đi...  Mình làm sao có thể chứ...

Đang suy nghĩ, Từ Gia đứng bên ngoài phòng tắm mở miệng:

"Em biết người anh thích không phải em, tuy nhiên nếu chuyện xảy ra rồi..."

Biên Bá Hiền không bị lời nói của Từ Gia dắt mũi, y cẩn thận hồi tưởng từng hình ảnh một, chỉ với mấy ly rượu vang, tuyệt đối không thể nào chuốc say y... Thân là cảnh sát thần kinh vốn nhạy bén, Biên Bá Hiền mở cửa phòng tắm, nhìn thẳng Từ Gia:

"Cô bỏ thuốc vào ly rượu của tôi?"

Bị nắm thóp, Từ Gia giật mình ngẩn ra vài giây rồi cố giữ bình tĩnh, đáng tiếc không thể giấu được đầu ngón tay đang run run, cuối cùng cô nói:

"Ừ, em bỏ thuốc."

"Tại sao?!"

"Bởi vì em muốn cùng anh làm một lần."

"Cô điên rồi ư? Dùng cách này? Cô muốn ngồi tù đúng không?"

"Muốn bắt thì bắt đi, đến lúc đó, đồng nghiệp của anh sẽ tin là em bỏ thuốc anh hay tin anh không quản được nửa thân dưới."

"Cô ——"

"Chuyện này muốn trách thì trách bản thân anh ấy, không suy nghĩ kỹ càng đã kết hôn với em, em cũng là người bị hại, là vợ anh, cùng anh ân ái một đêm không được à?!" Từ Gia vừa nói vừa ngồi chồm hổm bật khóc, cô đương nhiên rất sợ, cô sợ Biên Bá Hiền nhìn ra sự thật bắt mình bỏ tù, càng sợ nếu kết hoạch lần này thất bại, "Lại muốn nói em làm sai ư?! Lại muốn trách em càn quấy ư..."

Cô khóc thật thương tâm, liệt tục nói mấy chữ "lại", Biên Bá Hiền không hiểu, cảm giác cô đang khóc lóc kể lể với người khác.

Y rũ mắt, mệt mỏi nghĩ có lẽ đây chính là cái giá phải trả cho việc mình lựa chọn trốn tránh Phác Xán Liệt.

"... Đừng khóc nữa." Y nhắm mắt, bước tới ngồi xổm xuống, "Chuyện bỏ thuốc tôi không truy cứu nữa, chúng ta..."

Bảy chữ "xem như chưa xảy ra chuyện gì" ấy vậy mà không cách nào thốt ra được, song nghĩ tới có người vẫn đang chờ đợi mình, Biên Bá Hiền khó chịu nắm quyền, không sợ làm một tên khốn kiếp: "Chuyện tối qua giữa chúng ta, mong cô quên nó đi."

"Sao?"

"Cô mắng tôi cũng được, khinh bỉ tôi cũng được, tất cả đều không thành vấn đề, coi là tôi say rượu loạn tính, tình một đêm, cái gì cũng được, tóm lại... Mong cô đừng trao cho nó bất kỳ ý nghĩa nào cả."

Lời của Biên Bá Hiền khiến Từ Gia hết sức hoảng hốt, ở trong kế hoạch của cô, Biên Bá Hiền nhất định sẽ chịu trách nhiệm, dù cho bọn họ thật sự chẳng hề làm qua, nhưng chỉ cần cô ngụy trang khéo léo, chỉ cần y tin rằng hai người đã làm thì cô liền có thể tìm được nhà cho con của cô và Từ Tử Dương.

Vì cái gì mà Biên Bá Hiền chấp nhận trở thành tên khốn kiếp không chịu trách nhiệm chứ? Từ Gia nghĩ tới nghĩ lui... cuối cùng nghĩ tới người pháp y kia.

"Nói vậy... anh quyết tâm ly hôn với em đúng không?" Từ Gia vừa khóc vừa để ý thái độ kiên quyết của Biên Bá Hiền.

"Xin lỗi."

Từ Gia lau nước mắt, hít chặt cánh mũi sau đó thở một hơi dài để mình bình tĩnh: "Em biết rồi."

"Mấy ngày nữa tôi sẽ đưa đơn ly hôn cho cô, mong cô sẽ ký tên." Biên Bá Hiền đứng dậy, cảm xúc trong lòng vô cùng khó nói.

Từ Gia phía này lau sạch nước mắt, làm bộ không thèm để ý mỉm cười: "Được, em ở nhà chờ anh."

Thu xếp xong chuyện của Từ Gia, Biên Bá Hiền vội vàng kiểm tra điện thoại, quả nhiên, có hơn mười cuộc gọi đều là Phác Xán Liệt gọi đến.

Y thay nhanh quần áo, để lại tiền phòng cho Từ Gia rồi cắm đầu chạy lên Thâm Đình.

Thâm Đình ban ngày không náo nhiệt bằng ban đêm, chỉ có khu vực quầy bar còn phục vụ. Ngô Thế Huân rảnh rỗi ngồi sau quầy bar nghiên cứu cách pha chế của người mới. Xung quanh có một cái bàn trống, hắn để bác sĩ gia đình Kim Tuấn Miên ngồi ở đó sắp xếp lại thực đơn ăn uống của mình.

Thấy Biên Bá Hiền gấp gáp đi vào, Ngô Thế Huân bất ngờ hỏi:

"Ơ, sao cảnh sát biên đến đây vào ban ngày thế? Chỗ tôi ban ngày không làm ăn gì đâu."

"Phác Xán Liệt có ở đây không?"

"Đến tìm Dom của mình à, làm sao, bị chủ nhân ném rồi hả?" Trong lòng còn ghim vụ cướp người lần trước, Ngô Thế Huân lúc này ăn nói không thèm kiêng kỵ.

"Chỉ cần trả lời tôi có hay không, nói nhảm nhiều vậy làm gì?!"

Ngô Thế Huân nhìn Biên Bá Hiền tính khí không tốt, cầm ly rượu trái cây đưa qua: "Cậu cũng không biết nhìn thời gian à, mặt trời lên cao ba sào rồi, dựa theo thời gian anh ta làm sao còn có thể ở đây được."

"Anh ta ở chỗ Lâm Thâm đấy." Kim Tuấn Miên vốn dĩ im lặng đột nhiên ôn hòa lên tiếng.

"Sao anh biết?" Ngô Thế Huân nhướng mày tò mò, "Lâm Thâm là ai?"

"Bác sĩ tâm lý của Phác Xán Liệt." Biên Bá Hiền đơn giản giải thích, sau đó đi tới bên cạnh Kim Tuấn Miên, "Anh có địa chỉ chỗ Lâm Thâm ở không?"

Kim Tuấn Miên gật đầu, lấy điện thoại ra xem một dãy số: "Hồi tôi học đại học, Lâm Thâm từng là thầy dạy môn tâm lý học lâm sàng của tôi. Vừa rồi thầy ấy về nước có nhờ tôi tìm chỗ ở, hôm qua chúng tôi nói chuyện điện thoại, thầy ấy đã nhắc đến Phác tiên sinh."

Kim Tuấn Miên nhanh chóng đưa địa chỉ kèm số điện thoại Lâm Thâm cho Biên Bá Hiền.

"Đánh liều hỏi một câu, quan hệ giữa ngài và Phác tiên sinh là..."

"Đối tác trò chơi." Ngô Thế Huân cướp câu trả lời, dùng ngón tay gõ xuống bàn một cái, kéo ánh mắt Kim Tuấn Miên nhìn về phía hắn, "Chính là trò chơi tôi luôn chơi đấy."

Nghe Ngô Thế Huân cợt nhả, Kim Tuấn Miên mỉm cười, "Vậy à, thế thì tình hình có lẽ không tốt lắm..."

"Cái gì không tốt lắm?" Biên Bá Hiền lo lắng đặt câu hỏi, Kim Tuần Miên lắc đầu, nuốt ngược nửa câu còn lại, thuận miệng đổi thành câu khác: "Không có, không có gì."

Nhận được địa chỉ, Biên Bá Hiền tức tốc rời đi, Ngô Thế Huân kéo ly rượu trái cây không vơi hớp nào trở về, tự mình uống. Hắn liếc mắt sang Kim Tuấn Miên, bắt đầu nghĩ ngợi về đoạn đối thoại vừa rồi: "Bác sĩ tâm lý của Phác Xán Liệt, anh ta bị gì mà cần bác sĩ tâm lý?"

Kim Tuấn Miên gập máy tính lại, đi đến quầy bar, ngồi đối diện Ngô Thế Huân: "Hôm qua thầy Lâm gọi cho tôi để cùng nhau tham khảo một vấn đề học thuật liên quan đến việc bệnh tâm lý thuộc mức độ nào thì cần ám chỉ can thiệp."

Ngô Thế Huân nhíu mày, thành thật hỏi: "Là sao? Nghe không hiểu."

"Ý là thầy Lâm đang nghĩ có nên sử dụng biện pháp ám chỉ hoặc thôi miên để tiến hành chữa trị cho anh ta hay không. Nói ngắn hơn, người mắc bệnh phải dùng tới loại trị liệu này, tức là mức độ bệnh tâm lý đã đạt tới ngưỡng nghiêm trọng." Kim Tuấn Miên hơi dừng, sau đó nói tiếp, "Tôi hoài nghi, tình hình của vị Phác tiên sinh kia quả thật rất tệ."

"Anh nói Phác Xán Liệt mắc bệnh tâm lý? Sao mà được, tôi quen biết anh ta nhiều năm rồi, anh ta có chỗ nào giống người bị bệnh đâu." Ngô Thế Huân phất tay, không thèm bận tâm chút nào. Kim Tuấn Miên nhìn Biên Bá Hiền đứng bên ngoài chờ thang máy, nhàn nhạt nói:

"Chỉ mong là vậy."

...

Biên Bá Hiền lái xe đến nhà Lâm Thâm, còn chưa xuống xe đã thấy Phác Xán Liệt từ cổng tiểu khu đi ra.

Hốc mắt hắn lõm sâu vào, ánh mắt tràn đầy mệt mỏi, có vẻ đã ngủ không ngon giấc.

Nghĩ đến khả năng hắn chờ mình cả một đêm, vậy mà mình lại cùng Từ Gia... Biên Bá Hiền vừa đau lòng vừa bất lực, không khỏi tức giận siết chặt vô lăng.

Y mở cửa bước xuống xe, chạy tới chỗ Phác Xán Liệt.

Đột nhiên nhìn thấy y, Phác Xán Liệt đầu tiên là bất ngờ, sau đó trong ánh mắt không giấu được sự mừng rỡ.

Giống hệt chỉ cần Biên Bá Hiền xuất hiện, Phác Xán Liệt liền có thể tha thứ chuyện y thất hứa tối qua, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.

"Xin lỗi, tối qua tôi..." Miệng tựa hồ dính nhựa cao su, nhìn người vừa gặp mình thì nở nụ cười, Biên Bá Hiền thật sự không dám nói thật.

"Tôi... tôi bất đắc dĩ phải làm thêm giờ, chưa kịp nói cho anh biết." Phác Xán Liệt đã từ chức, lý do này hẳn là sẽ không bị hắn vạch trần.

"Điện thoại hết pin nên cũng không liên lạc được." Biên Bá Hiền cố gắng nói mọi thứ trôi chảy, khẩn trương chỉ vì sợ Phác Xán Liệt không chịu nghe giải thích. Lỡ như hắn không chấp nhận, y phải làm sao để thuyết phục hắn đây?

Đang cố gắng nghĩ cách nhận lấy tin tưởng của Phác Xán Liệt, bỗng đâu một bàn tay đưa tới áp vào gò mắt lạnh băng của y.

"Tôi hiểu mà, lần sau có làm thêm giờ nhớ phải gọi báo tôi biết đấy." Phác Xán Liệt cười tươi, dễ dàng tin lời Biên Bá Hiền nói, tuy nhiên chuyện này làm Biên Bá Hiền vô cùng khó chịu.

"Đúng rồi, còn việc này." Đi hai bước, Phác Xán Liệt xoay người, Biên Bá Hiền vội đuổi theo.

"Anh nói đi."

Phác Xán Liệt đút hai tay vào túi quần, cúi đầu hôn lên trán Biên Bá Hiền: "Cảm ơn em đã đến tìm tôi."

Nói xong, hắn xoay người đi tiếp, Biên Bá Hiền hoàn hồn kéo hắn quay lại, tiến đến môi hắn đặt một nụ hôn thật sự.

Mùa đông lạnh lẽo khiến chóp mũi hai người ửng đỏ, Biên Bá Hiền ôm cổ Phác Xán Liệt, run rẩy hỏi: "Bây giờ làm được không?"

Phác Xán Liệt đáp trả ôm eo Biên Bá Hiền, vùi vào vai y, cười: "Bên ngoài luôn sao?"

"Nhà anh, khách sạn, ở đâu cũng được." Biên Bá Hiền ôm chặt Phác Xán Liệt, thành khẩn yêu cầu, "Nhanh lên."

Hai người không về nhà, tìm đến một khách sạn gần đó, cửa phòng vừa đóng, Biên Bá Hiền cởi áo khoác ra, cùng Phác Xán Liệt ôm ấp.

Trong phòng chưa mở hệ thống sưởi, không khí hơi lạnh, Phác Xán Liệt đẩy cửa phòng tắm, ôm Biên Bá Hiền chen vào phòng tắm thủy tinh.

Ánh đèn vàng nhanh chóng sưởi ấm cả hai người, bởi vì áy náy, Biên Bá Hiền tích cực hôn Phác Xán Liệt, từ môi xuống cổ, cuối cùng vịn eo hắn quỳ xuống...

Biên Bá Hiền gấp gáp mở khóa quần Phác Xán Liệt, nâng tính khí cứng rắn nóng bỏng của hắn, dùng đầu lưỡi liếm qua.

Cảm giác thoải mái xông lên não, Phác Xán Liệt mím chặt môi, đè bả vai Biên Bá Hiền, có chút bận tâm cho y: "Bá Hiền, không cần."

Biên Bá Hiền bắt lấy bàn tay muốn cản trở mình, tiếp tục vùi đầu phụt ra phụt vô, giữa lúc lấy hơi, y lẩm bẩm: "Không sao."

Kỹ thuật của y không tốt, căn bản ngậm không tới đâu, đầu lưỡi vụn về phối hợp cùng khoang miệng ướt át, một tay đặt hờ trên đùi Phác Xán Liệt, một tay cầm 'gốc rễ' tuốt lên tuốt xuống. Dùng cơn đau ở cổ họng đền bù áy náy trong lòng.

Phác Xán Liệt nhìn những sợi tóc mềm mại của y, đôi mắt rũ chuyên tâm và gò má mang chút sắc dục...

Hắn không kiềm chế được, vươn tay xoa tóc y.

Cảm nhận sự đụng chạm từ Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền cảm thấy không thực tế, y vòng hai tay ôm lấy nửa thân dưới của hắn, làm nhanh hơn, sâu hơn.

Cơ thể dần dần biến hóa, Phác Xán Liệt kéo Biên Bá Hiền đứng dậy, đè y lên bức tường gạch sứ trong phòng tắm.

"Hôm nay em lạ thật." Phác Xán Liệt ôm Biên Bá Hiền từ phía sau, giơ tay ra phía trước vuốt ve người anh em của y, đồng thời hôn vành tai y: "Tối qua tăng ca xảy ra chuyện gì sao?"

Trán Biên Bá Hiền chống trên gạch sứ, hai mắt nhắm chặt, thanh âm Phác Xán Liệt nghe càng ôn nhu càng làm y khó chịu bội phần.

"Vào đi..." Biên Bá Hiền nắm tay Phác Xán Liệt đặt ở phía sau mình, "Vào nhanh lên..."

Chất giọng Biên Bá Hiền luôn tồn tại ma lực riêng, Phác Xán Liệt đỡ mông y, vừa định tiến vào thì điện thoại bên ngoài phòng tắm đổ chuông không đúng lúc.

"Đừng để ý nó..." Biên Bá Hiền quay đầu yêu cầu, Phác Xán Liệt đã đặt côn thịt ngay miệng huyệt, mới vừa đẩy vào một chút, điện thoại lại đổ chuông lần nữa.

Biên Bá Hiền chau mày, trông có vẻ rất lo âu. Phác Xán Liệt kéo cằm y qua, hôn một cái lên môi y rồi nói: "Nghe đi."

Phác Xán Liệt lui ra khỏi cơ thể Biên Bá Hiền, Biên Bá Hiền không thể làm gì khác hơn đành cầm khăn tắm khoác lên người sau đó ra khỏi phòng tắm.

Chuông điện thoại vang lên không ngừng, là cuộc gọi của nhà giam tỉnh báo cho Biên Bá Hiền biết tình trạng xin thẩm vấn Rắn Biển của y.

"Danh sách người thăm tù trước đây anh yêu cầu cũng đã có, qua điều tra xác minh, chúng tôi phát hiện có vài nhân vật khả nghi."

Biên Bá Hiền đang chuyên tâm nghe đồng nghiệp trong điện thoại báo cáo thì đột nhiên cảm giác bên hông mình lành lạnh. Y quay đầu, chỉ thấy Phác Xán Liệt ở phía sau kéo khăn tắm mình ra, dùng địa phương nóng bỏng cọ xát chân mình.

Điện thoại vẫn còn kết nối, Biên Bá Hiền hít sâu một hơi, đè tay Phác Xán Liệt lại.

"Tưởng Tín Sinh? Hắn ta tới đó khi nào?"

"Ngày thứ hai Rắn Biển ở tù, hắn ta đã tới."

"Sớm như vậy? Bọn họ nói chuyện gì? Có tra được camera giám sát hôm đó không? Tôi — hức...!" Nói giữa chừng, giọng Biên Bá Hiền đột nhiên thay đổi, nguyên nhân là do Phác Xán Liệt không biết lựa thời điểm mà tiến vào trong.

"Cảnh sát Biên? Anh ổn chứ?" Vị đồng nghiệp kia không biết xảy ra chuyện gì, quan tâm hỏi.

"Tôi... tôi không sao, cậu cứ nói tiếp." Biên Bá Hiền cắn chặt môi, một tay cầm điện thoại, một tay vịn ghế salon.

Quản ngục thuật lại thời gian Tưởng Tín Sinh đến thăm tù cùng với nội dung cuộc trò chuyện ngày hôm đó. Nói đến một nửa, quản ngục đối mặt với sự im lặng trong ống nghe bắt đầu phát sinh nghi ngờ: "Cảnh sát Biên? Anh còn nghe không?"

Phác Xán Liệt vào chậm ra chậm, Biên Bá Hiền bám ghế salon đưa đẩy theo, không dám lên tiếng.

"Cảnh sát Biên?!" Đối phương không trả lời, quản ngục lo lắng đánh tiếng hỏi lại lần nữa.

"Nghe... tôi nghe đây..."

Giống như là cố ý, Biên Bá Hiền vừa mở miệng, Phác Xán Liệt ở phía sau liền dùng sức. Mới nói mấy chữ, Biên Bá Hiền phải vội ngậm chặt miệng, sợ mình phát ra âm thanh xấu hổ.

"... Được... Tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ tới." Nhanh chóng cúp máy, mặc kệ điện thoại rơi xuống sàn, Biên Bá Hiền nhoài người lên ghế salon, không kiềm chế tiếng rên rỉ trong cổ họng nữa.

"A hức... Điên à, vừa rồi tôi đang nói chuyện thoại đấy... ưm..." Biên Bá Hiền giữ chặt lưng ghế salon, không có ngoại giới quấy rầy, Phác Xán Liệt va chạm càng thêm lợi hại.

Có chút nóng nảy, có chút lỗ mãng.

Hắn cúi người, cắn bả vai trắng nõn của Biên Bá Hiền, mút ra một vết đỏ: "Em không ngoan, phải phạt."

Phác Xán Liệt đỉnh sâu làm Biên Bá Hiền khó khăn lên tiếng, đang lúc thở dốc, Biên Bá Hiền giận dỗi cố nói: "Vậy cũng không được... không được... khi tôi nghe điện thoại —— ư ưm..."

Phác Xán Liệt che miệng Biên Bá Hiền, bởi vì không thể lên tiếng, kèm theo va chạm của Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền chỉ có thể phát ra tiếng rên, sắc dục tăng cao đáng sợ, chọc cho Phác Xán Liệt bắn bên trong y.

Tinh dịch trắng đục chảy xuống sau khi Phác Xán Liệt rút lui khỏi cơ thể, Biên Bá Hiền trút lực toàn thân, trở mình làm ổ trên salon.

Phác Xán Liệt ngồi xuống, dịu dàng ôm y vào lòng.

Hơi thở vẫn còn dồn dập, Biên Bá Hiền nhìn Phác Xán Liệt, cảm giác hắn đang cất giấu vô vàn phiền muộn.

Nếu không phải đã nghe qua lời Lâm Thâm, người ngoài căn bản không biết được Phác Xán Liệt đang gặp vấn đề về tâm lý.

Biên Bá Hiền vùi trong ngực hắn, ôm chặt lấy hắn, khổ sở chôn sâu sự thật chuyện thất hứa tối qua, chôn ở nơi Phác Xán Liệt không thể nào phát hiện được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top