Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 33

Sau khi tắm nước lạnh ở khách sạn, Biên Bá Hiền lập tức chạy tới nhà giam tỉnh.

Quản ngục tiếp đón y bàn giao video giám sát hai lần Tưởng Tín Sinh đến thăm Rắn Biển.

Nội dung cuộc trò chuyện giữa bọn họ rất phổ thông, chủ yếu là công việc của Rắn Biển ở Hồng Thành, cả hai lần thăm tù đều kính nhờ Tưởng Tín Sinh chiếu cố mẹ già đang bị bệnh.

"Tên thật của Rắn Biển là Vu Tân, làm công việc vận chuyển hàng hóa ở Hồng Thành. Năm ngoái hắn được chuẩn đoán mắc bệnh ung thư, mẹ hắn cũng bị bệnh nặng, tiền thiếu nợ nhờ một tay Tưởng Tín Sinh giúp đỡ."

"Một ông chủ lớn của hộp đêm đích thân đến thăm hỏi nhân viên vận chuyển hàng? Tưởng Tín Sinh nhìn không giống người nhân từ như vậy." Biên Bá Hiền nhớ lại hai lần gặp Tưởng Tín Sinh, người đàn ông này cho y cảm giác không tốt.

Y kiểm tra video và ghi âm thêm lần nữa, cố gắng tìm kiếm manh mối.

Quả nhiên, ở lần thứ hai bọn họ gặp mặt, Rắn Biển nói hi vọng Tưởng Tín Sinh có thể giúp gã bảo lãnh ra ngoài chữa bệnh.

"Chúng tôi đã điều tra xác minh Rắn Biển thật sự mắc bệnh ung thư, xin bảo lãnh ra ngoài chạy chữa cũng được thông qua trong một tuần."

"Cho nên hắn ta cứ thế đi ra ngoài?" Biên Bá Hiền buông tài liệu xuống, nói.

"Vâng, tuy nhiên toàn bộ hành trình đều trong phạm vi giám sát của nhà giam chúng tôi, không có ai đến gần cả."

Biết chuyện Rắn Biển từng rời khởi nhà giam, Biên Bá Hiền vội thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường: "Chỉ cần hắn ta có thể ra ngoài, các cậu nghĩ hắn không biết tìm góc chết sao?!"

Biên Bá Hiền chạy như bay đến bệnh viện Rắn Biển điều trị, liên hệ phía bệnh viện hợp tác điều tra quỹ đạo của Rắn Biển ngày hôm đó.

Dưới sự giám sát nghiêm ngặt, gã ta đi chụp CT, kiểm tra khối u và cuối cùng nằm viện một tuần.

Bởi vì mang thân phận tội phạm, Rắn Biển khi đó ở trong phòng bệnh có camera theo dõi suốt 24 giờ, Biên Bá Hiền kiểm tra video đủ bảy ngày, không buông tha bất kỳ dấu vết nào cả.

Rắn Biển lấy trộm dao phẫu thuật của Phác Xán Liệt, lúc ở tù lại không bị phát hiện, muốn tránh được mấy lần lục soát người, vậy thì khả năng duy nhất chỉ có thể là mang con dao đi. Nói như vậy, xin ra ngoài chữa bệnh chính là thời cơ thích hợp nhất để hành động.

Biên Bá Hiền cẩn thân kiểm tra video, hoàn toàn không để tâm khóe mắt ê ẩm.

Còn nhớ trước khi rời khỏi chỗ Phác Xán Liệt, y hỏi hắn tại sao từ chức không tìm công việc mới, và rồi hắn trả lời y thế này:

"Sẽ rất khó để làm nhân viên cảnh vụ một lần nữa, bọn họ nhất định không nhận một tên thần kinh không bình thường như tôi, chưa kể tôi đã từng ngồi tù."

"Không đâu..." Biên Bá Hiền dụi mắt, tiếp tục vùi đầu vào màn hình, lẩm bẩm trong miệng, "Anh là một cảnh sát tốt, là người cộng tác tốt nhất của tôi."

Biên Bá Hiền ngồi trong phòng giám sát của bệnh viện hơn mười giờ liền, quay ra nhìn bầu trời đen kịt, y thuân thủ lời hứa với Phác Xán Liệt, mở điện thoại soạn một tin nhắn gửi cho hắn.

Ngay tại thời điểm Phác Xán Liệt gọi lại nói muốn tới gặp, Biên Bá Hiền bất ngờ phát hiện điểm khả nghi trong video giám sát.

"Anh không cần tới đâu, tôi đang bận." Biên Bá Hiền nhìn chằm chằm màn hình máy tính, nhanh chóng khoanh vùng vị bác sĩ hai tháng trước tới phòng bệnh Rắn Biển.

"Dạo này em thường xuyên tăng ca sao?"

Nghe Phác Xán Liệt đặt nghi vấn, Biên Bá Hiền dừng một lát, sau đó đứng dậy đi tới cửa sổ, tập trung nói chuyện cùng hắn.

"Đang tra án."

"Mấy giờ em xong? Tôi đến đón em."

Biên Bá Hiền liếc nhìn đồng hồ, hiện tại đã nửa đêm canh ba, trên đường không còn một bóng người: "Không cần, tôi cũng không biết chính xác, bây giờ mấy giờ rồi anh còn không mau nghỉ ngơi đi."

Đầu dây bên kia yên lặng rất lâu mới mở miệng.

"Vậy em chụp hình tôi xem."

Trong giọng Phác Xán Liệt như có như không lộ ra điểm nhạy cảm đa nghi, biến hóa này làm Biên Bá Hiền lo lắng, y nhanh chóng bật camera điện thoại chụp một tấm ảnh trước bàn máy tính rồi gửi đi.

Đợi qua mấy phút, Phác Xán Liệt chỉ đơn giản trả lời: "Chú ý nghỉ ngơi."

Siết chặt điện thoại, Biên Bá Hiền càng ngày càng lo cho tình trạng tâm lý của Phác Xán Liệt, chờ vụ án này kết thúc, y nhất định phải tìm gặp Lâm Thâm một chuyến mới được.

Ngồi lại vào bàn máy tính, Biên Bá Hiền phóng to hình ảnh vị bác sĩ khả nghi, gọi y tá trực tới xác nhận.

Vị bác sĩ trong video đeo khẩu trang, nhìn không rõ mặt mũi, y tác trực bèn cầm sổ khi chép thăm khám tới.

"Là trưởng khoa Hồ khoa ung bướu, 11:30, đây là chữ ký của anh ấy."

"Cô chắc chắn chứ?"

Y tá trực xít lại gần nhìn nhìn: "Là anh ấy, trưởng khoa Hồ bị hói mà." Y tá gật đầu khẳng định, "Có vấn đề gì không?"

"Chỉ có mình ông ta cùng Rắn Biển đi vào phòng vệ sinh."

"Bệnh nhân những ngày ấy phải làm hóa trị, vận động bất tiện, giúp bệnh nhân đi vệ sinh có vấn đề gì?"

"Cô cũng nói bệnh nhân vận động bất tiện, đi vệ sinh đoán chừng rất khó khăn, nhưng bọn họ vào rồi ra chưa tới một phút, người bình thường còn không giải quyết nhanh như vậy."

"Không đi vệ sinh thì vào đó làm gì nhỉ?" Y tá trực nhíu mày.

"Làm gì cũng được, nơi đó chính là góc chết." Biên Bá Hiền cầm sổ ghi chép thăm khám, gọi về cục, rất nhanh thông tin liên quan đến vị trưởng khoa họ Hồ này được gửi tới điện thoại y.

Hồ Chu, trưởng khoa ung bướu, tốt nghiệp đại học Y, không có tiền án, thân phận bối cảnh đều trong sạch, lên chức trưởng khoa ở độ tuổi ba mươi, có thể nói tương lai đầy hứa hẹn. Tuy nhiên một tuần trước, Hồ Chu nộp đơn từ chức, rời khỏi bệnh viện.

Đột ngột từ chức, lại là chuyên gia trong lĩnh vực y học, Hồ Chu lập tức biến thành đối tượng đáng nghi của Biên Bá Hiền.

Mấy ngày tiếp theo, Biên Bá Hiền điều động lực lượng cảnh sát tìm kiếm tung tích Hồ Chu, song người đàn ông này giống như bốc hơi khỏi thế gian vậy.

Khoanh vùng đối tượng, ngày đêm đều tra, cuối cùng lần ra manh mối từ tài khoản ngân hàng đứng tên mẹ Hồ Chu.

Một khoản tiền khổng lồ không thuộc mức thu nhập trung bình của gia đình được chuyển đến và rút ra tại đây.

Sau khi điều tra làm rõ, số tiền này lại chính là bắt nguồn từ tài khoản nước ngoài của Rắn Biển.

Thời gian cấp bách, Biên Bá Hiền phải nhanh chóng bắt giữ Hồ Chu. Nếu chậm một bước để đối phương chạy trốn, e rằng muốn tìm gã sẽ chẳng khác gì mò kim đáy biển.

Biên Bá Hiền không có bất kỳ do dự nào, sau khi thông báo cho Tống Văn Lệ và Phác Xán Liệt liền thành lập tiểu đội hành động, mang đội viên lên máy bay bay sang Singapore.

Lúc Biên Bá Hiền gửi tin nhắn Phác Xán Liệt không đọc được ngay, chờ đến khi hắn phát hiện gọi lại thì đối phương đã ngồi máy bay tắt điện thoại rồi.

Thế là hắn chạy đến cục cảnh sát, trên đường đi lên phòng làm việc của Biên Bá Hiền, hắn không biết tại sao, rõ ràng y đã báo cho hắn biết, nói mình đi phá án, vậy mà hắn vẫn muốn tự mình xác nhận.

Thời điểm cục phó nói hắn nghe về những manh mối liên quan đến vụ án, sự bất an trong lòng hắn mới tạm thời vơi dần, nhưng cũng không được bao lâu, hắn lại rơi vào phiền muộn vì Biên Bá Hiền không ở bên cạnh.

Trở về nhà, hắn chủ động uống thuốc, thậm chí uống nhiều hơn thường ngày một viên. Uống xong hắn nằm xuống giường, bắt đầu tính xem bao giờ Biên Bá Hiền quay trở lại.

Có lẽ thuốc phát huy tác dụng, mí mắt hắn nặng trĩu, cuối cùng cưỡng chế hắn thiếp đi.

Khoảng thời gian Biên Bá Hiền không có ở đây, mỗi ngày của hắn cơ hồ đều trôi qua như vậy. Không làm việc, không gặp ai, thứ duy nhất vực dậy tinh thần hắn chính là những cuộc gọi hay tin nhắn từ Biên Bá Hiền.

Vổn tưởng có Biên Bá Hiền thì bệnh tình Phác Xán Liệt sẽ khá lên, ai ngờ Biên Bá Hiền càng lúc càng bận rộn, không kịp nhắn tin cũng khiến hắn dễ dàng tiêu cực.

Lâm Thâm tới thăm hắn mấy lần, trò chuyện không tới năm phút, hắn liền khách sáo mời anh về, nói mình cần nghỉ ngơi.

Mặc dù luôn giữ liên lạc với Biên Bá Hiền, tuy nhiên trong lòng Phác Xán Liệt không rõ tại sao cứ luôn sinh ra cảm giác bất an và lo âu.

Hắn muốn ôm y, muốn gặp y, muốn trói y vào người mình, muốn suốt hai mươi bốn tiếng đều có thể nhìn thấy y...

Sự chiếm hữu không tài nào diễn tả hết bằng lời này đang lặng lẽ ngày một lớn dần trong tâm trí. Sợ nhất là lại phải đối mặt ngày nó phát nổ.

Ở nơi khác, Biên Bá Hiền trên đất Singapore đang bận đến điên đầu. Không nghĩ tới Hồ Chu sang đây làm thân phận mới, lấy tên Cát Lập. Ngày đầu tiên bọn họ chạy đến, cũng không biết Hồ Chu nhận tin tức từ đâu, gã nhanh chân bỏ trốn khỏi sòng bạc Sands.

Để xác định vị trí của Hồ Chu một lần nữa, Biên Bá Hiền đã liên hệ với cục cảnh sát Singapore, phát động cuộc tìm kiếm diện rộng, bất đắc dĩ trì hoãn thời gian về nước.

Mỗi ngày, bất kể bận rộn cách mấy y đều gọi điện thoại cho Phác Xán Liệt để chứng minh, liên lạc còn thường xuyên hơn so với Tống Văn Lệ.

Nội dung cuộc trò chuyện giữa bọn họ rất phổ thông, nghe giọng điệu Phác Xán Liệt cũng bình thường, thỉnh thoảng sẽ giống như trước đây, cùng y khơi chuyện đùa giỡn. Về việc ly hôn, y đã phó thác luật sư làm đơn đưa cho Từ Gia, trước mắt mọi chuyện coi như thuận lợi

Đảo mắt đi gần một tháng, dưới sự phối hợp của cảnh sát khu vực và bày trận kín đáo, cuối cùng Biên Bá Hiền cũng bắt được Hồ Chu trên con tàu sắp vượt biên.

Vốn định chia sẻ tin tức tốt này cho Phác Xán Liệt biết đầu tiên, ai ngờ trong quá trình bắt giữ kịch liệt, điện thoại của y đã "hi sinh oanh liệt" giữa đại dương mênh mong rồi.

Chưa kể danh tính tội phạm khá phức tạp,  dính tới vấn đề làm giả nhiều quốc tịch, muốn dẫn độ về nước cần nhiều thủ tục mà thời gian lại quá gấp, Biên Bá Hiền không kịp mua điện thoại mới, trước mắt phải áp giải Hồ Chu đến đại sứ quán làm cho xong việc.

Một ngày trôi qua, giờ hẹn với Phác Xán Liệt cũng trôi qua, Biên Bá Hiền cứ thế không hề liên lạc.

Phác Xán Liệt ngồi ở nhà, nhìn tuyết rơi trắng xóa ngoài cửa sổ, nhìn chằm chằm điện thoại không đổ chuông, ngẩn người vô hồn.

Do dự một chút, hắn quyết định chủ động thế nhưng chỉ nhận thông báo đối phương tắt máy. Hắn không lập tức suy nghĩ nhiều, cố gắng chờ thêm mấy giờ, gọi lại, kết quả vẫn như thế.

Hắn đi vài vòng trong phòng khách, mở điện thoại lần nữa, đang định đặt chuyến báy muộn đến Singapore thì đột nhiên có một cuộc gọi muốn kết nối.

Nhìn dãy số lạ, tưởng là Biên Bá hiền, hắn nhanh chóng nhận, chỉ tiếc không phải y...

Đầu dây bên kia là giọng phụ nữ.

"Xin lỗi có phải Phác Xán Liệt không?"

"Tôi đây, cho hỏi ai vậy?" Phác Xán Liệt hơi nhíu mày, thanh âm này có hơi quen.

"Chào anh, tôi là Từ Gia."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top