Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 34

Phác Xán Liệt và Từ Gia hẹn gặp ở một quán trà. Bên ngoài cửa sổ gỗ chạm trổ là trời đông giá rét, trong phòng lại ấm áp như ngày xuân, lay động hương trà.

Từ Gia pha một bầu Thiết Quan Âm, lá trà xanh sẫm lượn vòng trong ấm, tung bay hơi nóng mờ mịt.

Dù cho trong phòng rất ấm, cô ăn mặc lại cực kỳ dày, không nhanh không chậm rót đầy tách trà, đẩy sang cho Phác Xán Liệt ngồi đối diện, bản thân thì chỉ rót một ly nước nóng.

Phác Xán Liệt nhìn cô, chiếc nhẫn giống của Biên Bá Hiền trên ngón áp út kia đặc biệt lấp lánh.

Hắn không động vào trà trên mặt bàn, cố ý liếc nhìn đồng hồ đeo tay, biểu thị không muốn ở lại lâu, mở miệng: "Tìm tôi có chuyện gì."

Từ Gia siết chặt ly nước, móng tay gõ nhẹ hai cái lên thành ly, giống như đang chuẩn bị phát biểu, đến khi sẵn sàng rồi, cô hít sâu một hơi, nói: "Vậy tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề, không lãng phí thời gian."

Từ Gia ngồi thẳng lưng, móc ra mấy tập tài liệu từ túi xách, trong đó có đơn ly dị do Biên Bá Hiền phó thác luật sư đưa cho cô: "Tôi không thể ly dị Biên Bá Hiền."

Phác Xán Liệt nhíu mày, liếc nhìn tờ đơn, thấy ở dưới cùng có chữ ký của Biên Bá Hiền, lòng hắn cũng được an ủi ít nhiều, nói chuyện cũng có sức hơn: "Nếu em ấy đã không yêu cô thì cớ gì phải miễn cưỡng?"

"Phác pháp y, hôn nhân đâu phải đơn thuần là vấn đề yêu hay không yêu." Âm điệu bình tĩnh của Từ Gia, tựa như chẳng quan tâm Biên Bá Hiền có yêu cô hay không. Cô siết chặt cái đệm dưới người, yên lặng trong chốc lát, hùng hồn nói:

"Tôi có thai rồi."

Thiết Quan Âm trong ấm trà được nước sôi ngâm nở ra, lá trà xanh sẫm đắng chát vùi lấp cả đáy bình.

Thoáng chốc chỉ nghe thấy tiếng sôi sùng sục nho nhỏ.

Thấy Phác Xán Liệt không phản ứng, Từ Gia lật ra một tờ giấy khám thai dưới đơn ly dị.

"Phác pháp y, tôi biết hai người lén tôi qua lại, cũng biết anh ấy yêu anh hơn, yêu đến mức muốn ly dị với tôi. Nhưng vấn đề hiện tại không phải là ba người mà là bốn người, hôn nhân chẳng những cần tình yêu, còn phải có trách nhiệm nữa. Đúng chứ?"

Mùi vị giả vờ nghĩa chính nghiêm từ chẳng hay ho gì, nhưng nếu như không làm vậy, cô sẽ không có cách nào giữ lại đứa con có với Từ Tử Dương. Đứng giữa việc mất đi đứa trẻ và làm kẻ ác, Từ Gia kiên quyết sẽ chọn vế sau.

Qua thật lâu, Phác Xán Liệt vẫn luôn trầm mặc mới mở miệng, giọng điệu lạnh lẽo: "Chuyện bao lâu rồi."

"Hơn... hơn một tháng."

Từ Gia che bụng mình, trên thực tế con của cô và Từ Tử Dương đã được hai tháng, may mà bây giờ bụng vẫn chưa nhô, lại là mùa đông, có thể dùng quần áo để lấp liếm, cho nên cô mới trắng trợn trì hoãn thời gian mang bầu. Khoảng chừng chưa tới ba tháng, dù đi bệnh viện kiểm tra cũng không thể nào làm siêu âm Doppler, chỉ cần kết quả xét nghiệm máu chứng minh cô thật sự có thai là có thể lừa được hết.

(siêu âm Doppler: là siêu âm y tế sử dụng hiệu ứng Doppler để tạo ra hình ảnh chuyển động của các mô và dịch cơ thể (thường là máu), và vận tốc tương đối của chúng với đầu phát. Bằng cách tính toán sự thay đổi tần số của một thể tích mẫu cụ thể, ví dụ như dòng chảy trong động mạch hoặc một luồng máu chảy qua van tim, tốc độ và hướng của nó có thể được xác định và hình dung. Doppler màu hoặc Doppler dòng màu là sự thể hiện vận tốc theo thang màu. Hình ảnh Doppler màu thường được kết hợp với hình ảnh thang độ xám (chế độ B) để hiển thị hình ảnh siêu âm hai chiều, cho phép hiển thị đồng thời hình ảnh giải phẫu của khu vực. Nguồn: Wiki)

Phác Xán Liệt cầm giấy khám thai của Từ Gia lên, bên trên biểu thị nồng độ HCG trong máu, đúng là mức độ có thai.

Hơn một tháng, chính là lúc Biên Bá Hiền chưa đi, là lúc em ấy không ngừng... tăng ca.

Nỗi hoài nghi cùng bất an không ngừng đè nén trong lòng, vào giờ khắc này biến thành bằng chứng Từ Gia mang thai. Phác Xán Liệt đặt tờ giấy xuống, nỗ lực kiềm chế hỏi: "Biên Bá Hiền, em ấy biết không?"

Trên thực tế Từ Gia còn chưa liên lạc với Biên Bá Hiền, nhưng lại sợ nếu nói vậy Phác Xán Liệt sẽ sinh nghi, bèn mỉm cười nói: "Dĩ nhiên, đây là con của anh ấy, dĩ nhiên anh ấy phải biết rồi."

Lời của Từ Gia, cộng thêm ngày hôm nay chậm chạp chưa tới, đồng thời điện thoại tắt máy, trong nháy mắt khiến Phác Xán Liệt choáng đầu hoa mắt.

"Thấy đứa trẻ này rồi, anh đừng quấn lấy anh ấy nữa, cũng đừng ép anh ấy ly dị với tôi." Từ Gia đứng dậy, mặc áo khoác, kéo mở cửa gỗ phòng trà, trước khi đi, để lại câu nói sau cùng:

"Không có anh, chắc chắn anh ấy sẽ là một người bố tốt."

Những câu chữ này thản nhiên đâm vào tim Phác Xán Liệt, đến nỗi sau khi Từ Gia rời đi, hắn đã quật đổ toàn bộ ấm tách trên bàn, nhìn lá trà la liệt dưới mặt đất như bùn nhão, trái tim nặng trĩu khôn cùng, ngay cả cảm giác đau đớn cũng chẳng có nổi.

Hắn vô tri vô giác về đến nhà, trong bồn tắm đầy nước, chẳng thiết lạnh hay nóng, ngay cả quần áo cũng không cởi đã bước vào.

Nước tràn ra ngoài rơi xuống nền gạch men, rối tinh rối mù.

Phòng tắm có cửa sổ sát đất có thể phóng tầm mắt ra cảnh sông xa xa, Phác Xán Liệt ngắm mặt sông trắng như tuyết ngoài cửa sổ, vặn mở vòi sen.

Hắn muốn để nước lạnh đánh thức cảm giác của mình, hoặc là rửa sạch kỷ niệm muốn quên đi.

Nhưng vô luận thế nào, cũng chẳng có chút tác dụng.

Ngoài cửa sổ mịt mù, yên tĩnh đến đáng sợ, cứ như bản thân bỗng biến thành người thừa thãi nhất thế gian.

Vĩnh viễn không được ai tin cậy.

Vĩnh viễn không được ai yêu.

Hắn đau khổ không phải là do Biên Bá Hiền không yêu hắn.

Mà rõ ràng là không yêu hắn, lại hết lần này tới lần khác lừa dối hắn: Chúng ta có thể ở bên nhau.

"Lừa gạt."

Đôi môi trắng bệch run rẩy: "Biên Bá Hiền, em là tên lừa gạt."

——————————

Kết thúc thủ tục dẫn độ rườm rà, rốt cuộc Biên Bá Hiền cũng được nghỉ xả hơi một lúc, mượn điện thoại của người bạn bên cạnh để gọi điện, cuộc đầu tiên chính là gọi cho Phác Xán Liệt.

Nhưng đối phương lại tắt máy, điều này làm y rất bất ngờ. Trái lại không phải là bất ngờ do di động của Phác Xán Liệt tắt máy, mà là bản thân rất hiếm khi sẽ không liên lạc được với hắn.

Thử thêm vài lần nữa vẫn như cũ, người bạn thúc giục đòi điện thoại, Biên Bá Hiền đành phải thôi, suy nghĩ chắc là tối nay có thể quay về, cho hắn một niềm vui bất ngờ cũng tốt.

Ngồi lên máy bay, tầng mây ngoài cửa sổ trắng ngần, bắt được Hồ Chu, lại sắp trở về, vốn nên là chuyện vui mừng, song chẳng hiểu tại sao, tâm trạng Biên Bá Hiền lại nặng nề một cách khó hiểu.

Không gọi được cho Phác Xán Liệt, cứ cảm thấy hoảng hốt mãi.

Máy bay đáp xuống đất, y theo trình tự áp giải Hồ Chu đến cục trước. Đang bận làm đủ loại giấy tờ, cục phó đột nhiên tìm y, cầm di động tới: "Biên Bá Hiền, mẹ cậu gọi."

"Mẹ tôi?"

"Bác gái không liên lạc được với cậu, lo lắng nên điện thoại cho tôi, vừa hay cậu về, nghe máy đi."

Biên Bá Hiền nhận lấy di động của cục phó, báo bình an cho Tống Văn Lệ.

"Con trai, mẹ gọi sao không bắt máy hả."

"Mất điện thoại rồi." Biên Bá Hiền tóm tắt qua loa, không cần phải kể với Tống Văn Lệ rằng trong quá trình đánh nhau bị rơi xuống biển, nếu không bà lại lo lắng nữa.

"Về rồi thì mau về nhà đi! Có tin tốt động trời đây!" Thanh âm Tống Văn Lệ lộ vẻ khoái trá, rời đi lâu như vậy, Biên Bá Hiền cũng khá là nhớ bà, cười hỏi: "Tin tốt gì ạ? Thịt heo lại hạ giá hả?"

"Gì chứ! Thằng nhóc ngốc! Vợ con mang thai rồi!"

Nghe thấy hai chữ "mang thai", trái tim Biên Bá Hiền trĩu xuống, Tống Văn Lệ bên tai vẫn còn đang lải nhải cái gì mà ông trời phù hộ, ông trời ban phúc, nhưng Biên Bá Hiền đã nghe hết lọt rồi.

"Sao có thể." Nửa ngày, y mới nhả ra được ba chữ này.

"Có gì đâu mà không thể, con làm xong thì về nhà lẹ đi, hiện giờ Từ Gia là đại công thần của chúng ta đấy." Tống Văn Lệ lại phấn khởi dặn dò thêm vài câu mới cúp máy. Cục phó đứng cách rất xa cũng nghe được giọng nói oang oang của bà, cười vỗ vai y:

"Được quá nha Tiểu Biên, kết hôn mới bao nhiêu tháng đâu, tốc độ khiếp thế."

Biên Bá Hiền gạt bàn tay chúc mừng của cục phó ra, ý nghĩ trong đầu đều là "sao có thể, sao có thể... chỉ một lần mà đã..."

Y lật đật trả lại điện thoại, bàn giao vấn đề tra hỏi Hồ Chu xong, tiếp đó liền vội vàng xin cục phó nghỉ nửa ngày.

"Không thành vấn đề, sắp làm bố là chuyện lớn, giờ cũng bắt được nghi phạm rồi, bữa sau từ từ thẩm vấn, còn cả đống thời gian, về đi." Cục phó tưởng Biên Bá Hiền gấp gáp về nhà thăm vợ, thoải mái cho y nghỉ.

Biên Bá Hiền nhanh chóng lái xe về nhà, thấy y xuất hiện bất chợt, Tống Văn Lệ lập tức vui vẻ không thôi.

"Coi kìa! Con cũng sốt ruột nhỉ! Mau đi thăm vợ đi!"

Nghe tiếng, Từ Gia đang ngồi trong nhà ăn trái cây liền ra ngoài phòng khách.

"Em mang thai?" Biên Bá Hiền nhìn bụng của Từ Gia, vẫn rất nhỏ rất thon thả, không có bất kỳ dấu hiệu nào.

"Ừ, hơn một tháng rồi." Nói láo ngay trước mặt Biên Bá Hiền, Từ Gia vẫn có hơi hồi hộp, cô bước chậm di chuyển về phía Tống Văn Lệ, tìm người bao che.

Biên Bá Hiền cấp tốc tính toán thời gian, một tháng... quả thật trùng hợp với thời gian lúc họ ở khách sạn.

Nhưng y vẫn cảm thấy quái gở ở đâu đó.

Thấy Biên Bá Hiền không tin, Từ Gia cầm giấy xét nghiệm máu làm ở bệnh viện ra, đưa tới tay y: "Bệnh viện xét nghiệm không bao giờ sai đâu nhỉ."

Biên Bá Hiền nhìn bản báo cáo chứng minh Từ Gia thật sự có thai, cảm thấy choáng đầu trướng não.

"Không thể nào... không thể nào..." Biên Bá Hiền cảm tưởng như cổ họng đang căng lên, y ném tờ xét nghiệm, kéo tay Từ Gia, "Chúng ta đến bệnh viện kiểm tra lại, chắc chắn là bọn họ nhầm rồi!"

Lần này ngay cả chứng cứ y cũng không muốn tin.

"Buông ra, em không nói dối, em mang thai thật mà." Bởi vì trong bụng thật sự có một sinh mạng nhỏ, Từ Gia la lối rất lớn tiếng.

Tống Văn Lệ bên cạnh cũng vội vã khuyên nhủ, nhưng không rõ con trai mình bị gì, hệt như phát điên, khăng khăng muốn lôi Từ Gia đi xét nghiệm, dường như không muốn chấp nhận vợ mình có thai.

Tống Văn Lệ với nỗi lòng sốt ruột bồng cháu, dưới cơn nóng giận, quạt một cái bạt tai.

"Thằng khỉ gió, quậy cái gì, mày có chạm vào vợ mình hay không mà chính mày còn không biết?"

Biên Bá Hiền bụm mặt, ánh mắt trống rỗng, khó chịu vì bản thân không thể nào nói không có. Y nhớ tới viên thuốc Từ Gia bỏ trong rượu, phẫn hận nhìn cô, Từ Gia che bụng gấp gáp trốn sau lưng Tống Văn Lệ.

Đang ầm ĩ, điện thoại nhà vang lên, là cục phó gọi, còn chưa nói được mấy câu đã bị Lâm Thâm cướp điện thoại. Thanh âm đối phương nóng nảy dẫn theo tức giận:

"Biên Bá Hiền! Cậu đã nói gì với Phác Xán Liệt rồi!! Anh ta đâu?"

"Tôi vừa mới trở về, Phác Xán Liệt gặp chuyện gì sao?" Trong lòng vốn đã mơ hồ, cuộc gọi bất thình lình của Lâm Thâm càng khiến trái tim treo lơ lửng khủng hoảng hơn.

"Không thấy anh ta, tìm khắp nơi đều không có. Tôi đã hẹn mỗi chiều sẽ đến nhà đưa thuốc rồi, tuần trước anh ta không mở cửa rồi, gọi điện cũng không bắt, hôm nay tôi xông cửa vào... trong nhà..."

"Trong nhà thế nào? Anh ấy thế nào?" Biên Bá Hiền chẳng hiểu tại sao, Lâm Thâm còn chưa nói gì, y đã sốt ruột tới đỏ mắt, giống như lờ mờ đoán ra được cái gì vậy.

"Tự cậu qua đây xem đi." Ngữ điệu Lâm Thâm lạnh như băng, không nói năng gì đã gác máy. Từ Gia cũng nghe được nội dung cuộc gọi, cảm giác bất an bỗng dưng nảy sinh.

Biên Bá Hiền đặt điện thoại xuống, mặc kệ tiếng gọi của Tống Văn Lệ, chạy như điên đến biệt thự của Phác Xán Liệt. Từ Gia cũng không yên lòng, khoác áo vào, đi theo cùng.

Đến biệt thự bên bờ sông của Phác Xán Liệt, cửa đã bị Lâm Thâm phá hư, Biên Bá Hiền lao vào, kêu suốt mấy lần mới nhìn thấy Lâm Thâm đang đứng ở cửa phòng tắm.

Y nhanh chóng vào theo, một chân đạp phải vũng nước, cảnh tượng trong phòng lập tức khiến y đờ đẫn.

Nước đầy đất thậm chí tràn cả ra ngoài phòng, gương trên tường nát vụn, trong bồn tắm ngập nước đối diện cửa sổ sát đất, trôi nổi một lượng lớn thuốc viên, còn có, hình của y...

Từ Gia nối gót bước vào, sợ hãi bụm miệng.

Thấy y đến, Lâm Thâm liền tiến tới, không chút do dự cho Biên Bá Hiền một bạt tai. Cú tát kia của Tống Văn Lệ còn chưa bớt đau đớn, chồng thêm cái của Lâm Thâm, mắt y lập tức nổ đom đóm.

Từ Gia thấy thế vội vàng đẩy Lâm Thâm: "Anh làm gì vậy?!"

Biên Bá Hiền không oán trách cú tát của Lâm Thâm, y vòng qua Từ Gia hướng về phía bồn tắm. Bên trong không có ai, chỉ có mặt nước chập chờn, đong đưa vô số bức ảnh của y.

Hóa ra, hình Phác Xán Liệt chụp, không chỉ có những tấm trong nhà y.

Biên Bá Hiền vòng qua bồn tắm, thời điểm thấy thuốc chống trầm cảm rơi vãi dưới đất, còn có cả một con dao gọt trái cây, toàn thân liền cứng đờ.

Y nhanh chóng nhặt dao từ vũng nước lên, phía trên không có vết máu, nhưng không xác định được là có bị nước rửa trôi hay chưa.

Y cuống cuồng lục soát khắp nơi, rất nhanh đã phát hiện ra di động của Phác Xán Liệt bị ném một bên.

Bấm mở, khi trông thấy hình nền thần tài quen thuộc, y không kiềm được mà rơi nước mắt.

Run lẩy bẩy kiểm tra tin nhắn, WeChat của hắn... Không có thứ gì khả nghi, cũng không có bất cứ manh mối nào, mãi đến khi lướt tới nhật ký cuộc gọi, dưới mười mấy cuộc hắn gọi cho mình vào tuần trước, có một số điện thoại kế đó.

Là số của Từ Gia.

Gần như không phải suy nghĩ quá lâu, Biên Bá Hiền đã biết Phác Xán Liệt nghe được gì từ chỗ cô.

Kế đó, nỗi sợ hãi đồ sộ liền cuốn sạch y.

Y đứng lên, cầm di động đi đến trước mặt Từ Gia: "Em gọi anh ấy làm gì?!"

Thấy số điện thoại của mình, Từ Gia mím chặt môi, dứt khoát nói thật: "Anh ta là bạn thân nhất của anh, tin tức kết hôn của tụi mình anh cũng báo cho anh ta đầu tiên, chuyện mang thai... đương nhiên cũng phải nói anh ta biết rồi."

Nghe được những lời từ miệng Từ Gia, Lâm Thâm bên cạnh thoắt cái trở nên tức giận, túm cổ áo Biên Bá Hiền:

"Các người muốn hại chết anh ta đúng không? Tôi thành khẩn xin cậu, không cứu được thì đừng hại thêm nữa, tại sao cậu lại không buông tha anh ta đi!"

"Dồn ép anh ta từng bước một thành ra như vậy rồi, bây giờ cậu hài lòng chưa?!"

Lâm Thâm dùng sức đẩy Biên Bá Hiền, sập cửa rời đi.

Từ Gia nhìn sắc mặt nhợt nhạt của y, dè dặt đến gần.

"Bá Hiền..." Cô đưa tay muốn dìu y, lại bị Biên Bá Hiền né tránh.

"Đừng đụng vào tôi." Biên Bá Hiền ra khỏi phòng tắm như người mất hồn, đứng trong biệt thự trống rỗng, giữa bầu không khí còn thoang thoảng mùi sữa tắm hắn thường dùng...

Biên Bá Hiền luống cuống.

Y chạy ra cửa nhà Phác Xán Liệt, chạy đến Thâm Đình, chạy đi tìm An Kỳ, chạy đi tìm Ngô Thế Huân, song kết quả đều không thu hoạch được gì.

Biên Bá Hiền hoàn toàn mất phương hướng.

Rốt cuộc cũng biết bản thân không hiểu Phác Xán Liệt bao nhiêu, không biết hàng quán hắn thường lui tới, không biết sở thích của hắn, không biết lúc hắn buồn bã không vui, sẽ muốn đi tới đâu.

Cứ thế, hiện tại y vô cùng lúng túng.

Quả thực hết biện pháp, Biên Bá Hiền bắt đầu đến những nơi bọn họ từng cùng nhau xử lý, quán rượu, kho hàng, bệnh viện, tiểu khu... Cuối cùng, tại bờ sông họ gặp nhau lần đầu, rốt cuộc cũng tìm được người đang đứng bên bờ.

Nước sông xanh sậm chưa đóng băng vỗ lên bờ, thấy Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền không kiềm chế được niềm vui trong lòng, mặc kệ bước chân lõm xuống tuyết, chạy như bay về phía hắn.

Phác Xán Liệt nghe thấy tiếng vang bèn xoay người, nhìn y chạy tới, lại chẳng hề mừng rỡ.

"Anh đã đi đâu vậy?!" Chạy đến bên Phác Xán Liệt, chuyện đầu tiên Biên Bá Hiền làm chính là kéo ống tay áo hắn để kiểm tra, chỉ lo trên động mạch của hắn thật sự sẽ lưu lại dấu vết đáng sợ.

May mà hai cổ tay Phác Xán Liệt đều sạch sẽ, không có vết thương nào.

"Sao, sợ tôi biết em có con rồi sẽ khổ sở đến mức tự sát à?" Phác Xán Liệt mở miệng, không cười, nhưng lại mang theo ý nhạo báng.

Biên Bá Hiền rụt tay về, xấu hổ không có chỗ dung thân: "Anh nghe tôi giải thích đã..."

Phác Xán Liệt lần nữa đút tay vào túi áo bành tô, đến gần Biên Bá Hiền, nhìn dòng mồ hôi rịn xuống vì tìm kiếm mình của y, không cảm động, chỉ cảm thấy nực cười.

"Nói sẽ ly dị để ở bên tôi, kết quả lại chạy đi Singapore một tháng, không dám chính miệng báo chuyện có con cho tôi nên phải bảo vợ nói, Biên Bá Hiền, em khá thật đấy."

"Không phải, tôi đến Singapore không phải để trốn anh, là vì bắt hung thủ, còn Từ Gia, tôi không ngờ cô ấy sẽ đi tìm anh, tôi cũng chỉ mới biết... mới biết..."

"Mới biết mình sắp làm ba." Phác Xán Liệt cười rộ, dáng vẻ lại kỳ quái. Tựa như một cái máy xay, pha trộn thống khổ và bất đắc dĩ, bàn tay nhét trong túi của hắn nhúc nhích, nửa ngày lại thốt ra một câu: "Tôi nên chúc mừng em."

Từ đầu chí cuối Biên Bá Hiền luôn cúi đầu, không dám thanh minh, dù nói với Phác Xán Liệt rằng mình bị Từ Gia hại, hắn sẽ tin ư? Dù đêm đó y không tự nguyện, đứa trẻ kia sẽ không phải của y sao?

Vấn đề căn bản không có cách giải quyết.

"Về cùng tôi trước đã được không? Bác sĩ Lâm rất lo cho anh." Biên Bá Hiền mặt dày, kéo ống tay áo Phác Xán Liệt, gắng sức muốn lôi hắn đi, đối phương lại bất vi sở động.

"Phá cái thai đi."

Đương lúc lôi kéo, thanh âm lạnh buốt của Phác Xán Liệt bay tới, Biên Bá Hiền đứng hình tại chỗ, nhìn người vừa thốt ra câu phải bỏ đứa trẻ.

"Trước tiên anh hãy bình tĩnh, đấy là một sinh mạng, muốn phá thì cũng phải hỏi ý kiến Từ Gia."

"Em không nỡ? Hay là em không muốn? Hay có con với Từ Gia vốn là kế hoạch cuộc đời em?"

Nhìn Phác Xán Liệt liên tục chất vấn, Biên Bá Hiền mới phát giác hắn không đúng lắm, nói chuyện vô cùng thờ ơ, cảm xúc cũng lên xuống bất định...

"Anh bình tĩnh đã, ý tôi là ——— ưm!!"

Lời còn chưa dứt, Biên Bá Hiền đã bị Phác Xán Liệt ghì cổ, bịt miệng lại. Còn chưa kịp giải thích tiếp, cổ đột nhiên truyền tới cơn đau nhói, Biên Bá Hiền rũ mắt, Phác Xán Liệt ấy mà lại móc kim tiêm từ trong túi, nhanh chuẩn chích vào tĩnh mạch của y.

Mí mắt dần dần nặng trĩu, đầu óc trở nên lờ đờ, Biên Bá Hiền sau khi hoàn toàn mất đi ý thức liền ngã vào lồng ngực Phác Xán Liệt.

Bờ sông dưới cầu nơi không ai để ý, Phác Xán Liệt ôm chặt Biên Bá Hiền đã xụi lơ, trong đồng tử ảm đạm không ánh sáng. Hắn không có chút sức sống nào mà móc còng tay được chuẩn bị từ sớm ra, khóa hai tay Biên Bá Hiền lại.

—————

Sau khi không tìm thấy Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền cũng mất tích liền một mạch, toàn bộ trên dưới cục đều tập trung cao độ.

Qua nhiều phen kiểm tra, bọn họ nhanh chóng xác định người đã bị Phác Xán Liệt mang đi. Cứ như căn bản không lo bị kẻ khác biết là hắn đưa Biên Bá Hiền đi, Phác Xán Liệt đã để lại rất nhiều dấu vết.

Chẳng qua sau khi Biên Bá Hiền bị đưa đi, bọn họ đã đến nơi nào, thì không ai rõ.

Khi trong cục báo cho Tống Văn Lệ tin này, nhớ tới Phác Xán Liệt chính là con trai của Phác Chính An, Tống Văn Lệ suýt bất tỉnh tại chỗ, cũng may Từ Gia luôn kề bên chiếu cố, bà mới không phát sinh chuyện nguy hiểm tính mạng gì.

Đội viên tổ bốn được giao nhiệm vụ điều tra việc Biên Bá Hiền mất tích, trong lòng mọi người đều rất khó chịu.

Người mất tích là đội trưởng của mình, người uy hiếp y, là đồng nghiệp cũ của bọn họ.

Cả tổ bốn bị áp suất thấp bao trùm, trừ mối quan hệ ấy, làm bọn họ chán nản nhất, là căn bản không tìm được bất kỳ đầu mối tung tích nào của hai người.

Ba năm đồng hành cùng Biên Bá Hiền, năng lực chống trinh sát của Phác Xán Liệt được nâng cao rất nhanh.

Ba ngày trôi qua, bọn họ vẫn chẳng thu hoạch được gì.

Ở Thâm Đình nghe được tin Phác Xán Liệt bắt cóc Biên Bá Hiền, rốt cuộc Ngô Thế Huân cũng bớt lại vẻ đùa cợt, không dám tin. Mà so với hắn, Kim Tuấn Miên lại không bất ngờ lắm, chỉ than thở cuối cùng vẫn xảy ra chuyện lo lắng nhất.

Tất cả đều đang điên cuồng tìm kiếm bọn họ, nhưng tựa như Phác Xán Liệt đã mang Biên Bá Hiền đi, tan biến triệt để khỏi thế giới này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top