Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 35 (H)

Khi Biên Bá Hiền tỉnh lại, y phát hiện mình đang nằm trên giường, hai tay đeo còng. Nhọc nhằn ngồi dậy, đảo mắt nhìn xung quanh, nom như một căn nhà trọ, không gian không lớn, chỉ có một cái giường, một bộ bàn ghế, một chiếc ghế sa lon da kiểu xưa cùng một kệ sách.

Trên kệ bày chỉnh tề mấy tầng sách, tất cả đều là về y học, trinh sát.

Biên Bá Hiền sờ cổ, chạm phải vết chích, hình như bầm nên đau nhức vô cùng. Muốn xuống giường kiểm tra, lại phát hiện mắt cá chân phải bị khóa xích. Dây xích dài năm sáu mét, đủ để y đi quanh phòng, nhưng lại vừa khéo không đụng được cánh cửa.

Đây là nơi nào y không biết, nhưng y biết vết chích trên cổ, là Phác Xán Liệt làm. Không kịp suy nghĩ lý do hắn muốn giam mình lại, Biên Bá Hiền nhanh chóng dò soát bốn phía, tìm đồ có tác dụng trốn thoát.

Nhưng rõ ràng căn phòng này đã được người có năng lực điều tra bố trí lại, chẳng mảy may có món đồ nào giúp được y, cho dù có, tay chân y cũng bị trói, rất khó mà thuận buồm xuôi gió.

Đang bối rối, chốt cửa phòng bỗng chuyển động, Phác Xán Liệt xách một cái túi đen bước vào.

Hắn nhìn Biên Bá Hiền, trở tay khóa cửa, nghe thấy tiếng chốt vang lên, Biên Bá Hiền chợt hoảng sợ một cách khó hiểu.

"Anh làm gì vậy? Mau tháo ra cho tôi." Y muốn tiến đến trước mặt Phác Xán Liệt, nhưng do xiềng xích trên chân, đang ở nơi cách hắn nửa mét thì bị buộc dừng lại.

Phác Xán Liệt không quan tâm, hắn vòng qua Biên Bá Hiền, đặt túi đen lên bàn, cởi áo bành tô, kéo kín rèm cửa sổ, bật ngọn đèn treo lờ mờ trong phòng.

"Phác Xán Liệt, tôi đang nói chuyện với anh đấy, anh không nghe thấy à?" Biên Bá Hiền bị bỏ lơ liền đề cao âm lượng, Phác Xán Liệt xoay người nhìn y.

"Hình như em đâu có sợ."

Lời phát biểu của hắn khiến Biên Bá Hiền đoán không ra, tuy rằng sau khi hôn mê tỉnh lại bị nhốt trong phòng thì bất ngờ thật, nhưng bởi vì đối phương là Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền cũng chẳng hề nảy sinh tâm lý sợ hãi. Huống hồ y là cảnh sát, chút bất ngờ này chưa đủ để y rối loạn tay chân.

Thế là y nghĩ gì bèn nói nấy, đơn thuần cực kỳ: "Tại sao tôi phải sợ?"

Phác Xán Liệt mặt không cảm xúc nới lỏng cà vạt, tháo nút áo, đi đến trước mặt Biên Bá Hiền, không hề báo động trước, đẩy ngã người nọ lên chiếc giường sau lưng.

Dù giường rất mềm mại, trong nháy mắt té xuống, vẫn rất đau.

Phác Xán Liệt đứng ở mép giường, từ trên cao nhìn xuống Biên Bá Hiền đang cố gắng muốn ngồi dậy lần nữa, hắn lặng lẽ rút thắt lưng, xuyên qua còng tay của Biên Bá Hiền, thô lỗ gập hai tay y lên đỉnh đầu, dùng dây nịt trói chặt vào đầu giường.

Ngã xuống giường, hai tay lại bị khống chế không cách nào nhúc nhích, Biên Bá Hiền bắt đầu hốt hoảng. Y dùng sức giùng giằng cổ tay, cái còng lạnh ngắt cọ sát làn da mịn, chẳng những không tránh thoát được, ngược lại còn tăng thêm vết thương.

Ngọ nguậy vài cái y đã ngừng, không làm điều vô ích nữa. Áo sống bị giày vò nên hơi vén lên, để lộ vòng eo thoắt ẩn thoắt hiện cùng xương quai xanh trần trụi.

Phơi bày từng bộ phận, khiến Biên Bá Hiền cảm nhận được nỗi thẹn thùng cùng sự lạnh lẽo, nhưng vì bị trói nên chẳng có biện pháp nào.

"Phác Xán Liệt, buông tôi ra."

Biên Bá Hiền biết rõ Phác Xán Liệt đang nổi cáu, cũng hiểu sở thích của hắn, cho rằng hắn chỉ đang giận hờn thôi.

"Không buông." Phác Xán Liệt kéo mắt cá chân đá lung tung của y, thấp giọng nói, "Nếu buông em sẽ chạy, lần trước là một tháng, lần này nói không chừng sẽ là mãi mãi."

"Anh nói gì vậy, tôi đến Singapore để điều tra vụ án mà, anh không biết hả? Sao anh không nghe tôi nói —— ưm!"

Phác Xán Liệt bịt cái miệng đang nói tới phân nửa của Biên Bá Hiền, không muốn nghe y giải thích, cầm lấy đồ khóa miệng đã khử trùng trong túi đen trên bàn, bỏ vào miệng y, vòng qua sau ót cài chắc lại.

Đột nhiên bị tước mất quyền nói chuyện, Biên Bá Hiền dùng sức vùng vẫy, giãy giụa được một nửa, hắn áp lên người y, rũ mắt nhìn y.

"Em đã ngủ với Từ Gia, đúng chứ." Hắn bóp cằm Biên Bá Hiền, ngữ điệu tiêu cực, "Tại sao không nói với tôi..."

Biên Bá Hiền có một bụng lời muốn nói, nhưng y không lên tiếng được, chỉ có thể nhìn chăm chăm vào mắt Phác Xán Liệt, liều mạng lắc đầu.

"Là sợ tôi không tiếp nhận nổi?" Đầu hắn cúi xuống thấp hơn, kề sát Biên Bá Hiền, tự hỏi tự trả lời.

Yên lặng hồi lâu... y gật đầu, rồi lại lắc đầu.

"Em có biết, nghe được tin em sắp làm ba từ miệng người khác, so với chính miệng em nói cho tôi còn đáng sợ hơn không?" Phác Xán Liệt chống đỡ bản thân, đôi môi nhợt nhạt.

Viền mắt Biên Bá Hiền ửng đỏ, nóng lòng giải thích nhưng lại không tài nào mở miệng được khiến y rất đau khổ. Y biết niềm tin của Phác Xán Liệt đối với mìnhđang cực kỳ nguy cấp, chính vì biết, nên y mới không dám nói... mà chuyện đứa trẻ... cũng là ngày hôm qua y mới hay, bằng không, có nói cái gì y cũng sẽ không để Phác Xán Liệt nhận được tin tức từ chỗ Từ Gia trước...

Tiếc rằng, ngay cả cơ hội giải thích y còn chưa kịp có, Phác Xán Liệt đã mất đi sự tín nhiệm đối với y trước.

Lòng tin hấp hối tràn ngập nguy cơ đang chèo chống hắn yêu mình kia, lại bị mình tự tay nghiền thành tro, thổi một hơi biến mất.

Bàn tay bóp cằm y bỗng thả ra, Phác Xán Liệt đè trên người Biên Bá Hiền, từ từ nâng thân thể lên. Cặp mắt rũ xuống của hắn, giữa bụi bặm mờ mịt, đã biến sắc.

Trở nên âm trầm, trở nên ảm đạm, trở nên không còn tình cảm.

Hắn như biến thành một người khác, giữa lúc nói chuyện lộ ra cả nụ cười khinh thường: "Nếu giữa chúng ta đã không còn gì, vậy thì đổi thành phương thức giao lưu đơn giản nhất đi." Phác Xán Liệt cúi người nắm tóc Biên Bá Hiền, lần đầu tiên, không có dịu dàng, chỉ còn thô bạo: "Trở về thân phận Dom và Sub."

Thanh âm của hắn rét cóng, tựa như đang xử lý chuyện công.

"Còn nhớ quy tắc tôi giao cho em không?" Lực tay của Phác Xán Liệt rất lớn, Biên Bá Hiền bị ép phải ngẩng cổ.

"Làm Sub của tôi, thân thể và ý chí của em đều phải thuộc về tôi, không được để bất kỳ ai đụng vào em, không được nghĩ về chuyện gì ngoài tôi, em nhớ rồi chứ?"

Biên Bá Hiền hồi tưởng lại khi xưa, giọng nói lúc Phác Xán Liệt dạy y quy tắc trò chơi, là ôn nhu, là dè dặt cẩn thận.

"Quên cũng không sao, kể từ hôm nay, mỗi ngày tôi sẽ dạy em thuộc một lần."

Bàn tay lạnh buốt thô lỗ cởi quần mình, còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã máy móc đâm vào. Không có bất kỳ màn dạo đầu hay bôi trơn nào, cứ như một cái chày bằng sắt tiến vào người, Biên Bá Hiền ngửa cổ ra sau, cơn đau không la lên được bị nén về cuống họng.

Mỗi một cú va chạm, tường và vạc giường đều phát ra tiếng vang nặng nề, còn có cả kim loại trên tứ chi, cũng bị va chạm mà phát ra âm thanh lanh lảnh lộn xộn.

Biên Bá Hiền thống khổ nhìn Phác Xán Liệt đang đè trên người mình, cố chịu đựng lần trả thù của đối phương.

Nhưng đối phương lại không hài lòng với sự nhẫn nại của y hết lần này tới lần khác, hung hãn thúc vào, lấy đồ khóa miệng ngăn y lên tiếng xuống, bóp má y.

"Em là của tôi, không phải của ả đàn bà kia!"

"Nói, tại sao em không thể tập trung nhìn tôi? Tại sao không thể tập trung yêu tôi?! Trả lời!!"

Mỗi một vấn đề, Phác Xán Liệt đều lỗ mãng thúc y đến đầu giường, Biên Bá Hiền bị hắn làm cho ánh mắt hỗn loạn, giữa đường nhìn mơ hồ, y thấy được biểu cảm của Phác Xán Liệt thay đổi, trở nên mất cảm xúc, trở nên cao cao tại thượng, trở nên khiếp đảm. Nỗi bất an lẫn khủng hoảng đến muộn, bắt đầu lan tràn khắp nơi.

"Tôi... không cố ý... thật... thật mà..." Thanh âm đứt quãng không thành câu, Biên Bá Hiền đau tới đỏ mắt, sau khi cảm thụ sâu sắc nỗi khổ không được tin tưởng, y liền bật khóc. Y muốn ôm Phác Xán Liệt, nói với hắn rằng mình chưa từng muốn đụng vào Từ Gia, song hai tay mất đi tự do, y chẳng còn cách nào cả.

Thấy y khóc, Phác Xán Liệt cởi thắt lưng ở đầu giường ra, lật Biên Bá Hiền để y nằm sấp trên giường, tránh mặt y.

Phương thức đâm rút càng thêm mãnh liệt, Biên Bá Hiền siết drap giường, chịu đựng không nổi đành kêu thành tiếng.

Cuối cùng, Phác Xán Liệt bắn vào trong cơ thể y, vốn tưởng chấm dứt ở đây, còn chưa kịp thở phào, bỗng dưng bị người ta xốc lên, quăng xuống giường đối diện với tấm gương to gắn trên tường.

Biên Bá Hiền nhìn bản thân trong gương, khuôn mặt đỏ bừng, mắt đẫm lửa dục. Nhìn thẳng như vậy vô cùng nhục nhã, y nghiêng đầu né tránh, lại bị Phác Xán Liệt nắm cằm, cưỡng chế đối mặt với chính mình trong kính.

"Thấy rõ chứ? Trả lời tôi, là ai đang chơi em." Hậu huyệt chưa khép lại lần nữa bị thứ nóng rực chui vào, chân Biên Bá Hiền không vững, theo quán tính mà va trúng gương. Kế đó, lại một lần kết hợp thô bạo tấn công, rên rỉ cộng thêm thở dốc, khí nóng phả lên mặt kính, đọng hơi nước...

"Nói, là ai đang chơi em."

Hắn kéo tóc Biên Bá Hiền, cố chấp đòi đáp án từ miệng y.

Tấm gương rất lạnh, dán trên da khó chịu không thôi. Biên Bá Hiền nhẫn nhịn sự tiếp xúc giữa da thịt và mặt kính, trắc trở trả lời: "Anh... là anh..."

Thế nhưng đáp án của y vẫn không nhận được sự đồng ý của Phác Xán Liệt, đối phương ôm Biên Bá Hiền đứng thẳng, móc hai cánh tay y, dùng sức, kích thích lẫn đau đớn khiến y kêu lên nức nở.

"Không sai, là tôi..." Phác Xán Liệt cắn lên cổ Biên Bá Hiền, mãi đến khi dấu răng nhấn xuống rướm máu, hắn mới lui ra khỏi thân thể y, lấy một món đồ từ trong túi.

Là một chiếc vòng cổ màu đen khuy bạc, bề ngoài bằng da tinh xảo, in tên viết tắt của Phác Xán Liệt. Hắn ôm Biên Bá Hiền bởi vì xụi lơ mà ngã xuống đất lên, đeo vòng vào cổ y.

Vòng cổ bị hắn gài rất chặt, trong tích tắc đeo vào có hơi khó thở. Cảm giác ấy khiến Biên Bá Hiền như cá chết chìm, theo phản xạ có điều kiện tóm lấy cánh tay Phác Xán Liệt. Nhìn dáng vẻ Biên Bá Hiền lệ thuộc vào mình, hắn hôn lên môi y, rồi lại cắn nó, lạnh lùng nói:

"Chỉ có tôi, mới được sở hữu em."

Biên Bá Hiền nhìn cần cổ bị cắn rách qua gương, chẳng rõ đã bị làm bao nhiêu lần, y ngã xuống giường, vết hôn, dấu răng rải khắp người, giữa hai đùi dính đầy dịch đục trắng, Biên Bá Hiền tê liệt hệt băng tuyết hòa tan, dưới sự chiếm giữ của hắn, cả người trở nên nhếch nhác khôn cùng.

Phác Xán Liệt ôm y vẫn còn tiếp tục, nơi kết hợp của hai người đã sớm rối tinh rối mù.

Gò má y nóng ran, cặp mắt mỏi mệt, thuận theo động tác lay động trước sau của Phác Xán Liệt, cuống họng đã kêu không thành tiếng từ lâu, hai tay dù được giải thoát nhưng không có tí lực nào.

Mấy ngày sau, Biên Bá Hiền đều bị Phác Xán Liệt nhốt ở đây, không cho phép ra ngoài, không cho phép rời đi. Trong căn phòng nhỏ không có điện thoại, cũng không có mạng, ngoại trừ một ngày ba bữa, cũng chỉ còn lại làm tình.

Nói là làm tình, chi bằng nói rằng Phác Xán Liệt phát tiết đơn phương. Hắn trừng phạt sự rời đi của Biên Bá Hiền, lại sợ Biên Bá Hiền sẽ rời đi.

Hắn không kiểm soát được ý nghĩ muốn chiếm y làm của riêng, thậm chí mỗi một lần, vào lúc Biên Bá Hiền đau nhất, đều cố ý hỏi y một vấn đề duy nhất: "Là ai đang ôm em, là ai đang chơi em, là ai mới được chạm vào em."

Tựa như chỉ khi nghe thấy tên mình, hắn mới có thể an tâm.

Trong gian phòng nhỏ khủng khiếp vẩn đục, hắn không ngừng 'trừng phạt' người mà mình muốn có được. Từng lần chống đối, từng tiếng gào thét, từng giọt nước mắt của Biên Bá Hiền, còn cả cơ thể chật vật của y, đều khiến Phác Xán Liệt liên tục nhớ lại những buổi tối đáng sợ kia, Phác Chính An cũng như thế, ở trước mặt hắn, dùng thủ đoạn hèn hạ giống vậy, cưỡng ép người khác ở lại...

Rốt cuộc hắn... cũng biến thành kẻ giống ba mình.

Thành tên đốn mạt trơ trẽn nhất...

Thậm chí hắn còn thấy được tương lai, Biên Bá Hiền do bị mình hành hạ mà chạy đi tự sát...

Xem đi, mày đã làm cái gì vậy...

Không có mày, em ấy sẽ là một người bố tốt...

Những âm thanh hỗn độn đó phun trào liên hồi, Phác Xán Liệt ôm Biên Bá Hiền thật chặt, một lần nữa rót đầy thân thể y, đồng thời phát ra tiếng gầm nhẹ như mãnh thú tuyệt vọng đau khổ.

...

Biên Bá Hiền đã mất tích được một tuần, cục cảnh sát lại chưa tìm được bất kỳ manh mối nào là Phác Xán Liệt giam y. Bi kịch hơn hai mươi năm trước lại tái diễn, Tống Văn Lệ không chống đỡ nổi, khóc đến choáng váng.

Đầu tiên là chồng, sau là con trai, bà không hiểu, rốt cuộc tại sao ông trời lại muốn đày đọa bà như vậy.

Rơi vào lo âu còn có Từ Gia, cô không ngờ lời nói dối của mình, sẽ khiến Phác Xán Liệt làm ra loại chuyện đáng sợ như vậy. Tận đến trước khi gặp Lâm Thâm, cô cũng không tin Phác Xán Liệt lại yêu Biên Bá Hiền tới mức thần trí loạn lạc.

Hiện tại chẳng rõ được sống chết của Biên Bá Hiền, mạng người quan trọng, cảm giác áy náy làm cô càng ngày càng khó an lòng. Giả sử y gặp sự cố thật, e rằng Tống Văn Lệ cũng sẽ suy sụp, vậy chẳng khác nào chính tay cô gánh hai mạng người lên lưng con mình.

Không ai có cách giải quyết, dưới sự bất đắc dĩ, vì đứa trẻ còn chưa chào đời, Từ Gia bèn nhặt lương tri trong lòng về.

Mặc dù biết không nhất định sẽ hữu ích, Từ Gia vẫn soạn một tin nhắn rất dài, gửi chân tướng chuốc thuốc lẫn mang thai cho Phác Xán Liệt. Sau đó lại sợ tin nhắn không tỏ rõ được vướng mắc, dưới tình hình không ai trả lời, để lại hộp thư thoại.

Thanh âm thút thít nhận lỗi của cô truyền vào tai Tống Văn Lệ, bà như nhận một trận đả kích lớn, kéo Từ Gia qua.

"Con nói gì? Đứa nhỏ không phải của Bá Hiền?!"

"Con xin lỗi dì... tại con nhát quá, sợ đứa trẻ sinh ra không có ba, mới vô tình hại cảnh sát Biên, con xin lỗi..." Từ Gia khóc lóc kể lể, không sợ bị Tống Văn Lệ trách, chỉ muốn Phác Xán Liệt đọc được tin nhắn của cô, hoặc là nghe được hộp thư thoại, thả Biên Bá Hiền về.

"Không phải của con trai tôi... vậy nó..."

"Đều do con không tốt, lừa dì và Bá Hiền, cả Phác pháp y nữa, cho nên anh ta mới bị kích thích bắt cóc cảnh sát Biên ———"

Bốp! Tống Văn Lệ sốt ruột thương con, lại nghe thấy lời ăn năn của Từ Gia, không chút do dự cho cô một bạt tai. Bà cụ run rẩy cả người, trong mắt ngấn lệ.

"Cô..." Muốn khiển trách, nhưng lại thốt không nên lời, Tống Văn Lệ nhìn bàn tay vừa giáng một cú tát của mình, nhớ tới vết đỏ trên mặt con trai, lần nữa ngã quỵ xuống đất khóc thảm thiết.

Từ Gia quỳ xuống ôm lấy Tống Văn Lệ, không ngừng nói câu xin lỗi.

Mất con trai, mất chồng, Tống Văn Lệ cô độc bất lực, dù hận đi chăng nữa, cũng vẫn tựa vào người Từ Gia mà khóc lên.

Từ Gia liên tục vỗ về lưng bà, cầu nguyện tin nhắn của mình sẽ được Phác Xán Liệt mau chóng nhìn thấy.

——————————

Rèm cửa dày nặng che chắn cửa sổ, để lộ khe hở không lớn, một luồng sáng rọi vào, thấy được rõ bụi bặm trôi bồng bềnh chầm chậm.

Trong phòng, Biên Bá Hiền nằm trên giường, Phác Xán Liệt ngồi trên ghế sa lon, mới vừa trải qua một màn mây mưa, cả hai đều trần truồng, yên lặng, hệt như một bức ảnh màu, mang theo vẻ mệt mỏi trầm mặc của riêng mình.

An tĩnh, bất động.

Vỡ vụn, nhếch nhác.

Trên giường, tán loạn sau cuộc vui, trong không khí, bụi trôi nổi khó mà lắng đọng.

Trong căn phòng chật hẹp, bọn họ cách ly với thế giới bên ngoài, vờ như rời xa huyên náo, chỉ còn lại nhau.

Bọn họ đều mệt mỏi, vô luận là cõi lòng hay thể xác.

Biên Bá Hiền quay đầu, cơ thể bị Phác Xán Liệt điên cuồng ôm rất đau, đau tới mức cử động nhẹ một cái, cũng giống như sắp chết đến nơi.

Y nhìn người không nhúc nhích trên ghế sa lon, cứ như từ lúc bắt đầu cưỡng ép mình, Phác Xán Liệt đã quyết định tự sa ngã, xử tử hình chính bản thân hắn.

Đôi con ngươi của hắn không có sức sống, hệt như con rối bị hỏng, bất động dây cót.

Biên Bá Hiền nhìn chằm chằm Phác Xán Liệt, bất tri bất giác, chảy nước mắt.

Không phải vì đau, không phải vì bị nhốt, chỉ là vì người đàn ông mỏi mệt, không hề tức giận trước mắt này.

Thấy Biên Bá Hiền rơi lệ, đồng tử vốn đờ đẫn của Phác Xán Liệt hơi động đậy.

Rõ ràng là muốn dùng hết tất cả để yêu y, nhưng kết cục, vẫn là đi nhầm.

Hắn đã làm những chuyện giống ba mình, nhốt y, cưỡng bức y, tổn thương y... làm những chuyện bản thân đã từng khinh bỉ nhất...

Vào khoảnh khắc 'giam cầm' Biên Bá Hiền đó trở về sau, hắn đã chết. Phòng tuyến cuối cùng của hắn, sau khi tự cho rằng đã biến thành người như ba mình, liền tan nát vỡ vụn.

Hắn suy sụp.

Nỗi suy sụp của hắn, không phải sóng thần kinh thiên động địa, mà là cát chảy im ắng tĩnh lặng, lún dần từ đáy lòng, mai một ưu tư lẫn cảm giác.

Như mảnh đất hoang bị gió lốc cuốn đi, thê lương rỗng tuếch.

Hắn hoảng hốt đứng bật dậy, tiến tới mép giường, không có đè người lên, mà là cởi xích trên chân Biên Bá Hiền, ném di động cho y.

"Báo cảnh sát đi."

Biên Bá Hiền gian nan ngồi dậy, sờ mắt cá chân sưng tấy, rồi lại nhìn Phác Xán Liệt đã trở thành cái xác không hồn.

Y không cầm điện thoại bấm "110", mà là cầm cái vòng cổ suýt siết chết y bị quăng dưới đất lên.

"Tại sao em phải báo cảnh sát." Y ghé tới gần Phác Xán Liệt, ngẩng đầu hỏi hắn, giọng khàn khàn, "Em đâu có thấy nguy hiểm."

Lông mi Phác Xán Liệt run khe khẽ, ánh mắt có phần không hiểu.

"Em không nghĩ đây là giam cầm..." Biên Bá Hiền vuốt gò má Phác Xán Liệt, "Anh chỉ dẫn em đến một gian phòng nhỏ, một gian phòng nhỏ chỉ có anh và em, không có ai khác, chỉ có hai chúng ta thôi mà."

Lời y nói khiến con ngươi đờ đẫn của Phác Xán Liệt khôi phục chút tia sáng nhạt, hồi lâu, hắn mở miệng tự mỉa mai: "Gian phòng nhỏ cái gì, là đầm lầy bẩn thỉu."

Một cái đầm lầy hắn nỗ lực muốn vượt qua, nhưng cuối cùng vẫn sa vào.

Càng vùng vẫy, càng không thể nào thoát khỏi.

"Không phải." Biên Bá Hiền ngắt lời hắn, tiếp tục nói, "Đây là chốn không người thuộc về chúng ta." Biên Bá Hiền giơ vòng cổ trong tay lên, dùng ngón tay trắng nõn thon dài, tự đeo lên cổ mình: "Em thích nơi chỉ có anh và em."

Nhìn cần cổ rải đầy dấu hôn được khóa lại bằng chiếc vòng mang tên mình, hô hấp Phác Xán Liệt hơi đình trệ.

Đeo vòng cổ xong, Biên Bá Hiền tựa vào ngực hắn, ôm lấy hắn thật chặt: "Bây giờ em là của anh rồi, anh ở đâu em sẽ ở đó, em không đi đâu..."

Một khi rời đi, sẽ phải trở về thực tế rối bời, đối mặt với Tống Văn Lệ, đối mặt với Từ Gia, đối mặt với đứa bé y không dám nghĩ tới kia.

Biên Bá Hiền gắng sức ôm hắn, trong một tuần bị nhốt, sự chiếm hữu của Phác Xán Liệt xua tan nỗi sợ trong y, nói là bị nhốt, thà rằng nói chính y muốn trốn cả đời ở đây, không gặp bất kỳ ai, không suy nghĩ bất cứ chuyện gì, cả đời, chỉ ở bên hắn.

"Biên Bá Hiền..." Phác Xán Liệt gọi tên y, môi trắng bệch, có hơi run rẩy, "Em cũng bị bệnh sao?"

Biên Bá Hiền ngẩng đầu, nhìn Phác Xán Liệt đang chất vấn. Hai người không mảnh vải che thân dán sát da thịt vào nhau, rất ấm áp.

Y kéo tay Phác Xán Liệt đặt lên ngang hông vẫn còn vết bầm của mình, dựa gần hắn hơn: "Em không bệnh, em tới cứu anh mà."

Dứt lời, y choàng tay qua cổ Phác Xán Liệt, chủ động hôn hắn.

Môi đối phương rất lạnh, không có độ ấm, cũng không có câu trả lời. Biên Bá Hiền ôm chặt hơn, kéo người vào ngực mình, dốc sức hôn, như thể bác sĩ không biết chùn chân, điên cuồng chữa trị cho bệnh nhân đang kề cận cái chết của y.

Mà Phác Xán Liệt, dưới việc trị liệu liều mạng của y, chậm rãi thức tỉnh.

Hai tay khôi phục ý thức trước, hắn ôm lấy độ ấm trước ngực, đón nhận nụ hôn của y một cách bị động. Phác Xán Liệt không nhắm mắt, đôi đồng tử nhìn Biên Bá Hiền, nhìn hàng mi dài còn vương lệ của y, nhìn người đang không ngại phiền mà phấn đấu để hôn mình.

Tựa viên thuốc bọc đường trị đúng bệnh, chậm rãi trượt từ môi vào tim hắn, an ủi hố đen sứt mẻ của hắn.

Toàn bộ căn phòng đều yên tĩnh, Phác Xán Liệt không nhúc nhích, tới khi Biên Bá Hiền buông hắn ra, hắn cũng chưa phát hiện khóe mắt mình đã ướt, mãi đến lúc bàn tay mềm mại lau mặt hắn, thay hắn xóa đi nước mắt chưa khô, hắn mới kịp phản ứng rằng mình đang rơi lệ.

Một lần nữa thấy được nước mắt của Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền nhẫn nhịn xung động muốn khóc, dè dặt hỏi: "Bây giờ yêu anh, còn kịp không?"

Thanh âm ấy khiến những giọt nước mắt khắc chế của Phác Xán Liệt tuôn trào, không thể dằn xuống. Còn chưa kịp lau đi dòng lệ dư thừa giúp hắn, đối phương đã ôm chầm lấy y, hôn tới tấp, bị kìm hãm trong vòng tay của hắn không cách nào nhúc nhích, Biên Bá Hiền chẳng hề sợ, tận lực đáp lại nụ hôn như cầu cứu kia.

Tro tàn vốn tưởng rằng đã cháy sạch, lại lần nữa nhen nhóm ngọn lửa không thể vãn hồi.

Nụ hôn của bọn họ chẳng hề dịu dàng, hai người ôm nhau, đấu đá lung tung trong gian phòng nhỏ, mặc kệ sách vở lộn xộn, ly nước rơi vỡ... Hai đôi chân trần trụi, đạp lên thảm lót mềm mại, va tới va lui. Biên Bá Hiền nắm tóc Phác Xán Liệt, hận không thể dung nhập đối phương vào người mình.

Cơ thể bọn họ nóng bỏng, bầu không khí xung quanh sôi sục hơn bất cứ lần nào trong mấy ngày qua.

Thời điểm tiến vào, Phác Xán Liệt vẫn ôm chặt y, hai người dính sát vào nhau, Biên Bá Hiền theo lẽ tự nhiên mà nằm sấp lên người hắn. Phác Xán Liệt ngồi trên giường, ôm Biên Bá Hiền, đỡ mông y dùng sức thúc lên.

Nhờ dạo này làm đều đặn, Phác Xán Liệt đi vào rất thuận lợi, hắn vuốt ve xuôi theo xương sống đối phương, tham lam hôn môi y. Dưới đợt đâm rút kịch liệt, Biên Bá Hiền kêu thành tiếng. Nghe ra sự đau đớn của y, Phác Xán Liệt chậm động tác lại, trở nên vô cùng cẩn thận.

Biên Bá Hiền nâng hai má hắn, hôn lên mắt hắn, thở hổn hển nói: "Phác Xán Liệt của em... rốt cuộc cũng quay về rồi."

Y vịn vai Phác Xán Liệt, vì thoải mái nên cắn vai hắn, hôn dọc đến bên tai. Biên Bá Hiền nắm lấy một tay Phác Xán Liệt, để cho hắn kéo dây thừng trên vòng cổ mình, giọng điệu mê hoặc: "Anh có thể làm mạnh hơn... bởi vì... em là thuốc của anh."

"Ăn em... mới có thể hết bệnh..."

Thanh âm Biên Bá Hiền vừa cảm động vừa ôn nhu, Phác Xán Liệt rên một tiếng, ôm y đẩy ngã xuống giường, dùng sức đâm mạnh vào. Va chạm mãnh liệt khiến Biên Bá Hiền há miệng rên rỉ không ngừng.

Kinh qua mấy ngày chìm sâu này, Biên Bá Hiền trái lại càng thích ứng với sự đối đãi thô bạo của Phác Xán Liệt, đau nhức đem đến cho y một loại khoái cảm bí ẩn, một loại thực tế được chiếm hữu. Y ôm cổ hắn, liên tục đòi hôn.

Có lẽ, y thật sự có thiên phú làm Sub.

Nhưng điều kiện tiên quyết, Dom của y chỉ có thể là Phác Xán Liệt.

Hai người gần như đạt cao trào cùng lúc, Phác Xán Liệt đè trên người Biên Bá Hiền thở dốc không ngớt, chậm chạp chưa lui ra khỏi cơ thể y. Biên Bá Hiền bèn ôm hắn, một tay nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn, như an ủi một đứa trẻ mới vừa khóc.

Phác Xán Liệt nhìn người đang mỉm cười với mình, gương mặt đỏ au, cặp mắt khóc đến hồng hồng, trên trán đổ đầy mồ hôi, rõ ràng đã mệt lử, nhưng vẫn dịu dàng dỗ dành mình...

Hắn áp lên má Biên Bá Hiền, hôn nước mắt của y, hôn đôi mắt y, hôn sống mũi y... hận không thể hôn khắp mọi nơi thuộc về y.

Biên Bá Hiền bị những nụ hôn nhỏ vụn của Phác Xán Liệt làm cho ngứa ngáy, đẩy ngực hắn cười rộ: "Nhột quá."

Nghe thấy y kêu nhột, Phác Xán Liệt dừng lại, đưa mắt nhìn y hồi lâu, hôn môi y thêm một cái nữa, mới chậm rãi rút thứ còn lưu lại trong người Biên Bá Hiền ra.

Sau đó ngồi dậy, không nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn vào mắt Biên Bá Hiền.

Qua thật lâu, hắn mới lại mở miệng hỏi: "Đói bụng không."

Thấy hắn cuối cùng cũng hồi phục chút tinh thần, Biên Bá Hiền nhọc nhằn dùng cùi chỏ chống người lên, mỉm cười gật đầu: "Ừa, hơi hơi."

"Vậy em chờ anh, anh đi mua."

Lời của Phác Xán Liệt làm lông mi Biên Bá Hiền khẽ run, mấy ngày giam cầm này, do không tin tưởng lo y chạy trốn, Phác Xán Liệt chưa bao giờ để y lại một mình, ăn uống đều là gọi giao hàng. Hắn nhốt y trong phòng, đồng thời cũng tự giam mình luôn.

Mà hiện tại, sự tín nhiệm rạn nứt của họ rốt cuộc cũng hòa hoãn, chuyển biến được đôi chút.

Thế là Biên Bá Hiền gật đầu thật mạnh, nhịn xung động muốn khóc xuống mà cam đoan: "Được, em chờ anh."

Phác Xán Liệt vỗ vỗ đầu y, nhặt quần áo của mình lên, cuối cùng cầm lấy áo bành tô, di động trong túi vô tình rơi xuống đất.

"Phác pháp y... tôi là Từ Gia... Tôi không biết anh có nghe được tin nhắn này hay không, nhưng nếu như anh nghe được, xin anh hãy tin tôi... Không phải tôi cố ý muốn lừa anh và cảnh sát Biên... Tôi... tôi có thai, nhưng đứa trẻ không phải của cảnh sát Biên, hôm đó tôi đã bỏ thuốc anh ấy, nhưng chúng tôi chưa từng làm... Con tôi không phải được một tháng... mà thật ra là hai tháng... Sở dĩ tôi làm như vậy... là vì muốn tìm một người cha cho nó... tôi thật sự không cố ý, anh đừng làm tổn thương cảnh sát Biên, anh ấy không biết gì cả... Là tôi sai rồi, tôi không nên gạt anh..."

Thanh âm của Từ Gia chẳng hiểu sao lại truyền ra từ loa, tung bay trong căn phòng nhỏ, trôi nổi giữa hai người.

"Nếu như anh nghe thấy rồi thì hãy thả cảnh sát Biên đi... Xin anh... xin anh..."

Tin nhắn thoại kết thúc, đang sắp phát lại, Phác Xán Liệt nhặt lên nhấn tắt. Hắn nhìn Biên Bá Hiền đang kinh hãi trên giường, giây kế tiếp, nước mắt không thể cưỡng lại mà chảy ra.

"Không phải của em... em đã nói không phải của em mà..." Biên Bá Hiền cắn răng, bỗng dưng giống như một đứa trẻ oan ức, ngồi trên giường òa khóc không dứt. Y nhìn đến Phác Xán Liệt, bò sang mép giường, khóc nức nở giang hai cánh tay về phía hắn, đòi ôm:

"Phác Xán Liệt, cái thai không phải của em, em chưa từng chạm vào cô ấy..."

Phác Xán Liệt sải bước tới, kéo Biên Bá Hiền đang thút thít vào lòng mình.

Nhận được điểm tựa, Biên Bá Hiền vùi vào bả vai hắn, lớn tiếng khóc, tựa như biến thành trẻ con thật, khóc đến khàn cả giọng.

Phác Xán Liệt hôn vai y, hôn vành tai y, đợi y từ từ bình tĩnh lại, thả lỏng vòng tay một chút, nhu hòa nói: "Anh đưa em về."

Hắn cầm lấy quần áo của Biên Bá Hiền, lúc đang định mặc vào giúp y, Biên Bá Hiền bỗng nhào tới, cướp quần áo ném xuống đất.

Phác Xán Liệt nhìn người đang bịn rịn trong ngực mình, luyến tiếc hôn, xoa tóc y.

"Em không đi đâu."

Biên Bá Hiền rầm rì lên tiếng, nắm tay Phác Xán Liệt, làm tổ trong ngực hắn:

"Đi mua cơm đi, em chờ anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top