Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 37 (H)

Ngồi đối mặt với Tống Văn Lệ, Biên Bá Hiền trì hoãn rất lâu, tính toán lựa lời, nghĩ phương thức uyển chuyển hơn để mở lời với bà về Phác Xán Liệt.

"Mẹ thấy hết rồi."

Biên Bá Hiền còn chưa nghĩ xong, Tống Văn Lệ đã lên tiếng trước. Bà siết chặt hai tay, mắt nhìn chằm chằm đơn ly dị có chữ ký của Từ Gia trên bàn trà: "Trước kia là mẹ ép con quá đáng nên mới gây ra chuyện của Từ Gia, do mẹ sai."

"Con không muốn cưới thì đừng cưới..."

Nghe thấy mẹ nhượng bộ, Biên Bá Hiền ngẩng đầu, còn chưa kịp thở phào, lại lần nữa đối diện với ánh mắt khẩn khoản của Tống Văn Lệ: "Nhưng có thể rời khỏi cái người tên Phác Xán Liệt đó không?"

"Mẹ..." Biên Bá Hiền cau mày, kiên định nói, "Con thích anh ấy." Không hề do dự, cũng chẳng thiết che giấu.

Chính vì thái độ quyết tâm của y, Tống Văn Lệ đầu tiên là ngơ ngác, tiếp đó bắt đầu nóng nảy, không kiềm được đứng bật dậy từ ghế sa lon: "Con... con đang nói cái gì vậy! Con là con trai mẹ!! Tại sao có thể thích đàn ông!"

Biên Bá Hiền cũng đứng lên, ngữ điệu hòa hoãn: "Mẹ, con không thích đàn ông, con thích anh ấy."

"Con thích ai cũng được trừ cậu ta!!" Tống Văn Lệ thở gấp, nước mắt lưng tròng gào thét: "Con quên ba con chết thế nào rồi sao! Con muốn mẹ tức chết đúng không! Nhà bọn họ hại chồng mẹ chưa đủ, bây giờ còn muốn hại cả con mẹ!"

Biên Bá Hiền vẫn luôn gạt Tống Văn Lệ chuyện của Biên Thành Hải, cũng không rõ Tống Văn Lệ nghe được tung tích chồng mình từ đâu, đã sớm không còn là trạng thái mất tích nữa, mà là tử vong, hơn nữa trước khi chết còn bị Phác Chính An giam cầm.

Giấy vĩnh viễn không gói được lửa, Biên Bá Hiền muốn giấu cũng giấu không được: "Mẹ, chẳng ai muốn hại con cả, Phác Xán Liệt không phải người như vậy."

"Nó cho con ăn bùa mê thuốc lú gì rồi, con nhìn những vết thương trên người đi, muốn mẹ con chết phải không!!" Tống Văn Lệ đánh vào mặt tâm lý, bà nghĩ đến nụ hôn giữa Phác Chính An và Biên Thành Hải bị mình bắt gặp vào mười mấy năm trước, giờ đây thêm cả sự u mê của con trai, Tống Văn Lệ ngoại trừ đau khổ, còn có cảm giác bị lừa dối phản bội.

Mất tích nhiều ngày như thế, bà còn tưởng Biên Bá Hiền sẽ không bao giờ trở lại như ba y, nước mắt rơi xuống tí tách.

Thấy tâm trạng mẹ kích động, Biên Bá Hiền không dám nhắc tới Phác Xán Liệt, cũng không dám khuyên bà nữa. Đành lặng lẽ đi qua ôm mẹ.

Y hiểu nỗi lo âu tức giận của Tống Văn Lệ, chính vì hiểu, đáy lòng y càng thêm đau đớn dằn vặt.

Đến khi Tống Văn Lệ hơi bình tĩnh lại, Biên Bá Hiền đỡ bà lên giường nghỉ ngơi, đắp kín mền đóng rèm cửa sổ, nhưng lại bị Tống Văn Lệ níu cổ tay.

"Có phải đợi mẹ ngủ rồi con sẽ đi tìm cậu ta không?"

Nhìn dáng vẻ hốt hoảng đa nghi của mẹ, Biên Bá Hiền thở dài, kéo một cái ghế qua ngồi xuống: "Con không đi đâu cả, con ở đây với mẹ."

Thấy con trai quả thực không có ý định đi, Tống Văn Lệ mới nhắm mắt, song bàn tay đang kéo cổ tay y không hề lơi lỏng.

Biên Bá Hiền nhìn hàng mi liên tục run rẩy của mẹ, biết bà chưa an lòng để ngủ, bèn quyết định ngồi bên mép giường, vỗ về lưng bà như dỗ trẻ con.

Mãi đến lúc sắc trời sụp tối, thấy Tống Văn Lệ đã hoàn toàn bị mình dỗ ngủ, Biên Bá Hiền bèn rón rén đóng cửa ra ngoài, trở về phòng mình. Đồ của Từ Gia đều đã được mang đi, nơi này lại trở về không gian thuộc về riêng y.

Biên Bá Hiền xoay xoay cổ, mệt mỏi ngồi lên giường, ánh mắt vô lực, chậm rãi dừng trên khung ảnh đầu giường. Trong khung là hình ba người nhà bọn họ, khi đó y chưa đầy bảy tuổi.

Biên Bá Hiền cầm lấy nó, nhìn Biên Thành Hải tươi cười hiền lành phía trên.

Trong ấn tượng, ba luôn ôn tồn dễ gần, tao nhã lịch sự, người ngoài rất khó liên kết tướng mạo và nghề nghiệp của ông với nhau, Tống Văn Lệ cũng hay bảo cả đời này bà chính là bị gương mặt ấy của ông gạt.

Thuở bé Biên Bá Hiền ương bướng, cứ ưa nghịch ngợm phá phách, thường xuyên gây họa, bị Tống Văn Lệ đánh không ít, thỉnh thoảng nóng nảy, Tống Văn Lệ sẽ phạt đứng không cho phép y ăn cơm tối. Mỗi lần như vậy, Biên Thành Hải đều giả đò kiểm tra xem y có đứng nghiêm túc hay không, rồi len lén dúi bánh bao bánh màn thầu cho y. Đôi khi vận may không tốt bị Tống Văn Lệ phát hiện, hai bố con xui xẻo sẽ bị giáo huấn cùng nhau.

Thế nên trong ấn tượng, ba luôn mỉm cười, từ ái êm dịu.

"Ba, con xin lỗi..." Nghĩ tới ba, đuôi mắt Biên Bá Hiền đỏ lên, y hiểu việc thích Phác Xán Liệt đối với Tống Văn Lệ có ý vị như thế nào, chính y cũng cảm thụ được nỗi áy náy.

Trong lòng đang bị tâm trạng suy sụp chi phối, di động báo có tin nhắn, Biên Bá Hiền vuốt màn hình, trông thấy tên người gửi liền nở nụ cười.

"Sao rồi em"

Biên Bá Hiền nhìn ba chữ Phác Xán Liệt gửi, không có dấu chấm câu, không biểu cảm, đúng là phong cách của hắn.

"Không ổn lắm." Biên Bá Hiền ăn ngay nói thật, nghĩ ngợi lại cảm thấy quá thiếu năng lượng, bèn bổ sung biểu tượng cảm xúc khóc thút thít, chèn thêm câu kế "Nhưng ngủ rồi, cho bà chút thời gian sẽ tốt thôi."

Chuyện đã rất nan giải rồi, y không muốn khiến Phác Xán Liệt lao tâm khổ trí quá.

Tin nhắn gửi đi, bên kia hiện dòng chữ "đang nhập", chớp hiện hai cái, cuối cùng yên lặng.

Biên Bá Hiền đang khó hiểu tại sao Phác Xán Liệt chưa có động tĩnh gì, điện thoại đột nhiên vang lên, đối phương trực tiếp gọi qua luôn.

Biên Bá Hiền phóng tầm mắt ra ngoài cửa, bắt máy.

"Sao còn gọi nữa."

"Không tiện à?" Nghe thấy thanh âm Biên Bá Hiền rất nhỏ, hắn hỏi.

"Không có, tiện mà." Biên Bá Hiền chốt cửa phòng, vì để cách âm mà nằm dài trên giường, bọc chăn lại.

"Đừng bảo em đang trốn để nghe điện thoại nhé."

Biên Bá Hiền nhìn dáng vẻ bản thân đang rúc trong chăn..."Đâu, đâu ra."

Y lắp ba lắp bắp, nghe thấy đối phương không nhịn nổi mà cười lên.

"Vụng trộm giấu phụ huynh để gọi điện kiểu này, giống học sinh trung học đang yêu đương ghê."

Hai chữ "yêu đương" làm ốc tai Biên Bá Hiền nóng lên. Đây không phải lần đầu y yêu, nhưng lại là lần tim đập mãnh liệt nhất. Rõ ràng hai người đã biết nhau mấy năm, nhưng cứ hồi hộp như mới quen, y nắm chặt chăn, mạnh miệng theo bản năng.

"Ai yêu đương với anh?"

Giọng điệu lồ lộ vẻ tán tỉnh ve vãn, đối phương lại đứng đắn trầm mặc hồi lâu, kế đó, Phác Xán Liệt thấp giọng hỏi: "Chúng ta không phải sao?"

Thanh âm hắn thành khẩn đặt câu hỏi dẫn theo chất độc, Biên Bá Hiền cảm tưởng như lỗ tai đang tỏa nhiệt, phủ chăn lên đỉnh đầu, mặt vùi vào gối, lầm rầm: "Anh... anh nói phải thì là phải vậy..."

"Ừ, vậy bây giờ anh và em là quan hệ yêu đương." Phác Xán Liệt trần thuật đâu ra đấy, rất nghiêm túc, cũng rất chỉnh tề, khiến Biên Bá Hiền còn tưởng rằng hắn đang tuyên bố kết án, trong lúc nhất thời không biết phải đáp gì.

"Em sắp ngủ chưa?" Phác Xán Liệt hỏi.

"Vẫn chưa..."

"Ừ, anh cũng không ngủ được."

Tình trạng tâm lý của Phác Xán Liệt cũng mới ổn định không lâu, nghe hắn nói không ngủ được, Biên Bá Hiền lại lo lắng: "Thế nào, mất ngủ hả?"

"Không mất ngủ, nhớ em thôi."

Biên Bá Hiền mới quên được vành tai nóng hừng hực ban nãy, giờ lại bị câu nhớ em này làm trí óc rối loạn.

"Mấy ngày nay luôn ngủ cùng em, bây giờ xa nhau nên không quen."

Biên Bá Hiền nghĩ đến quãng thời gian hai người tự giam mình trong căn phòng nhỏ, tuy khá ủ rũ, khá chán chường, có chút điên cuồng, nhưng ngày đêm tựa vào nhau chính là nhiệt độ cơ thể chân thật, ấm áp.

"Anh nhớ những lúc ôm em, từ sau lưng luồn tay vào áo em..." Âm thanh của Phác Xán Liệt trầm thấp thâm thúy, như đang ngâm một bài thơ đẹp, chứa lửa dục không khiến người ta chán ghét, chảy vào tai Biên Bá Hiền.

"... Anh sẽ chạm đến vòng eo gầy của em, làn da lành lạnh của em, sờ lên dọc theo sống lưng, cuối cùng mò tới xương cánh bướm..."

"Nè, đừng nói những câu này qua điện thoại..." Lời của hắn khiến Biên Bá Hiền tưởng tượng dễ như bỡn, tựa như thật sự có một bàn tay vừa to vừa nóng vuốt ve lưng y, chạm phải xương bướm của y. Y trở mình, nhắm mắt lại, "Điện thoại có thể thu âm đó."

Nhưng Phác Xán Liệt không hề có ý định dừng lại, tiếp tục nói: "Anh sẽ vén áo em lên, vén đến khi lộ ra xương bướm mới thôi, sau đó sẽ hôn nó, hôn không dứt, bởi vì nó ngọt như đường vậy..."

"Phác Xán Liệt... Đừng... đừng nói nữa..." Biên Bá Hiền siết di động, lại không kiểm soát được bản thân mà vén áo lên vị trí Phác Xán Liệt nói. Y lại trở mình, chăn cũng rơi xuống sàn nhà.

"Anh sẽ giữ cổ tay khua lộn xộn của em, vì nó không ngoan, cứ muốn đẩy anh ra mãi. Kế đó dùng tay còn lại tháo thắt lưng của em, cởi quần xuống đầu gối..."

Biên Bá Hiền khép mắt, thanh âm của Phác Xán Liệt dẫn dụ y dựa theo lời hắn, kéo quần đến đầu gối.

"Rồi cởi xuống bắp chân..."

Biên Bá Hiền đạp ống quần, tuột nó xuống bắp chân...

"Đến mắt cá chân..."

Quần trượt tới mắt cá chân...

"Cuối cùng ném xuống đất."

Quần rơi dưới đất, Biên Bá Hiền áp sát điện thoại, hô hấp nặng nề. Qua ngày mai chắc chắn y sẽ xấu hổ đập đầu vô tường luôn! Lý trí còn sót lại kêu gào trong đầu, song tay chân vẫn bị Phác Xán Liệt lừa gạt hành vi.

"Em có làm theo lời anh không? Cảnh sát Biên?" Phác Xán Liệt thấp giọng hỏi. Vốn dĩ nói những điều này qua điện thoại đã mắc cỡ lắm rồi, hắn  lại bất chợt gọi y là "cảnh sát Biên", tăng thêm chút mùi vị gợi tình...

"Có... Đừng thừa lời nữa."

"Quả là bé ngoan."

Còn chưa làm gì, y đã cảm thấy tâm phúc căng thẳng, sao có thể quên thân phận King của Phác Xán Liệt chứ, gọi điện thoại nghe hắn chỉ thị, còn bị kêu là bé ngoan... Biên Bá Hiền sờ dấu răng lưu lại trên cổ trước lúc hai người chia lìa, cắn cắn môi, thu hồi những lời mạnh miệng, bước theo vào trò chơi của cả hai...

"Anh sẽ nắm mắt cá chân của bé ngoan, tách chân em ra..." Giọng nói của hắn luẩn quẩn bên tai, Biên Bá Hiền vẫn luôn nhắm mắt, tưởng tượng Phác Xán Liệt đang giữ mắt cá chân mình đè xuống...

"Nơi ấy của em rất đẹp, cũng rất đáng yêu, làm anh muốn trêu nó..."

Phác Xán Liệt miêu tả tường tận tỉ mỉ, Biên Bá Hiền tuốt lên xuống theo sự cám dỗ của hắn.

"Anh sẽ giữ cằm em hôn em, hôn lên mắt em, hôn lên dấu vết anh để lại..."

Tư thế nằm ngửa đã không tài nào khống chế được cơ thể muốn run rẩy co rút, y nghiêng người, đè di động dưới tai, dùng hai tay để giải quyết.

Sợ đánh thức Tống Văn Lệ, Biên Bá Hiền gằn cuống họng không dám phát ra âm thanh quá lớn, nhưng theo lời dẫn dắt của Phác Xán Liệt mà sa vào cao trào, y vẫn không có cách nào nhịn được, rên rỉ từng tiếng đứt quãng...

Vốn sắp tới rồi, đột nhiên bên phía Phác Xán Liệt lại im lặng, không dẫn dắt nữa, y hơi buồn bực, thở hổn hển đỏ mặt, thanh âm khàn khàn hỏi: "S... sao không nói nữa?"

Đợi thật lâu, đối phương bỗng truyền tới tiếng kêu rên trầm thấp, ý thức được Phác Xán Liệt cũng đang làm chuyện giống mình, Biên Bá Hiền không cưỡng lại nổi lập tức bắn ra...

Nghe thấy động tĩnh, Phác Xán Liệt cười rộ: "Nhanh thế?"

"Cút! Còn không phải tại anh à." Biên Bá Hiền phát tiết ra rồi nên hơi mệt, giữ tư thế nằm nghiêng lười đi xử lý.

Y chờ Phác Xán Liệt ở đầu kia tiếp tục giễu cợt mình, kết quả nghe được lại là giọng điệu khàn khàn của đối phương: "Em cũng xong rồi, có phải nên giúp anh không?"

Biên Bá Hiền chớp chớp mắt, quen ngồi không hưởng lộc rồi... y chưa từng nghĩ đến việc phải chỉ dẫn Phác Xán Liệt...

"Giúp... giúp thế nào? Em không biết đâu... Vả lại em không tiện nói..."

Biên Bá Hiền có hơi ngượng nghịu, Phác Xán Liệt nghe ra ngữ điệu thẹn thùng của y nên cũng không làm khó, chỉ có chút mất mát: "Không sao, anh tự giải quyết, cúp trước nhé."

Thứ đó cương đến phát đau, Phác Xán Liệt nóng lòng giải quyết, vừa tính ngắt máy, Biên Bá Hiền đã kêu hắn lại.

"Khoan... để em thử cách khác." Chưa đợi Phác Xán Liệt hỏi cách khác là gì, y đã cúp máy, tiếp đó điện thoại của hắn reo, màn hình hiển thị Biên Bá Hiền gửi lời mời gọi video.

Phác Xán Liệt nhấn nút chấp nhận, màn hình chợt xuất hiện một bức ảnh gia đình ba người. Tiếp đó ống kính lảo đảo lắc lư, xoay ngược lại thành ống kính trước, xuất hiện gương mặt vẫn còn ửng đỏ của Biên Bá Hiền.

"Thấy được không?" Y nhỏ giọng hỏi, Phác Xán Liệt gật đầu.

"Mẹ em đang ngủ phòng bên cạnh, em không thể nói lớn." Biên Bá Hiền liếc nhìn cửa phòng, ôm điện thoại lê vào giữa giường.

"Anh biết, không sao, mau tắm rửa nghỉ ngơi sớm..."

Nói tới phân nửa, ống kính lại bắt đầu lắc lư, lúc thì quay lên trời lúc thì quay xuống đất, Phác Xán Liệt không nhìn ra y định làm gì, đến khi ống kính ổn định lần nữa, Biên Bá Hiền trong màn hình đang ngồi trên giường, chính diện với ống kính.

Biết y muốn làm gì, nhớ tới thuở nhỏ vô số người từng xuất hiện trong ống kính của mình, những chuyện u ám kia cứ lảng vảng tới lui, khiến Phác Xán Liệt ngồi thẳng người, che ống kính di động.

"Không cần đâu Bá Hiền, anh có thể tự giải quyết."

"Phác Xán Liệt, anh bỏ tay ra đi, em biết mình đang làm gì mà." Tông giọng Biên Bá Hiền rất nhẹ, "Người phía sau ống kính là anh, em không sao..."

"Em tin anh."

Video vẫn đang kết nối, qua hồi lâu Phác Xán Liệt mới chậm rãi buông bàn tay muốn cúp máy xuống.

Biên Bá Hiền chủ động nói câu "Em tin anh" với hắn, hệt vải bông ấm áp, chắp vá lỗ hổng vừa đen vừa lớn trong tim hắn...

Biên Bá Hiền đối mặt với ống kính, trong lòng cũng hoang mang, nhưng nhìn người đối diện, y lại cảm thấy chẳng việc gì phải sợ.

Bên kia là người nói yêu y, còn gì đáng để y sợ chứ? Y muốn giúp Phác Xán Liệt thoát khỏi ám ảnh tâm lý hoàn toàn, để anh ấy không vì nhìn những người sau ống kính khi xưa mà cảm thấy nhục nhã nữa. Đảo mắt nhìn tấm ảnh trên tủ đầu giường, anh ấy cũng xứng đáng sở hữu những bức ảnh đủ sắc, giống như y vậy, thấy hình sẽ nhớ tới những kỷ niệm ấm áp, những việc đã qua tốt đẹp.

Phác Xán Liệt xứng đáng có được hạnh phúc.

Y muốn cho hắn hạnh phúc.

Biên Bá Hiền tách hai chân ra trước ống kính, chẳng hề xấu hổ mà làm ra dáng vẻ động tình mới vừa nãy.

Tận mắt chứng kiến y phát ra tiếng rên rỉ ẩn nhẫn thoải mái ấy, Phác Xán Liệt ngây ngẩn thật lâu, lún sâu vào việc tiếp nhận sự "trợ giúp" của Biên Bá Hiền.

Cuối cùng, y bắn thêm một lần nữa theo Phác Xán Liệt. Hai người nằm trên giường, dây dưa không nỡ ngắt máy.

"Phác Xán Liệt..."

"Ừ..."

"Từ hôm nay trở đi, em cam đoan trong ống kính của anh... sẽ chỉ có hạnh phúc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top