Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

|| MY BLUE MOON ||

-- By Bột Nở --


Bao giờ cũng thế, thời điểm vào kì nghỉ hè mỗi năm luôn là khoảng thời gian làm ăn phát đạt nhất của tiệm internet duy nhất ở cuối phố Tịnh. Khách khứa ngồi chật như nêm không còn chỗ trống, mà khỏi nói cũng biết hết thảy đều là tần lớp "tiểu tri thức" - một lũ choai choai tuổi niên thiếu trốn bố mẹ đi chơi game.

Nghe nói, ông chủ tiệm internet ác ôn trong mắt phụ huynh kia là kẻ làm ăn thiện lương, đúng giờ mở cửa, đúng giờ tiễn khách, thường la mắng đuổi bọn nhỏ ngồi trong quán quá hai tiếng về học bài, nhưng đứa nào cũng suốt ngày quấn lấy ông chủ nọ mà lì lợm luôn mồm luôn miệng kêu một "Anh Liệt" hai "Anh Liệt", ông chủ sống ôn hòa tốt bụng, lại hiếm khi ló mặt khỏi tiệm cùng hàng xóm buôn chuyện.

Mọi người còn nói rằng, ông chủ nọ dù đã ở tuổi tam tuần mặt mũi vẫn cực kì đẹp trai, năm xưa thi đỗ đại học danh tiếng bậc nhất thành phố, chẳng hiểu cớ gì lại ở nơi nghèo chim không thèm đậu này mở một tiệm internet tồi tàn, làm ông chủ độc thân mưu sinh cơm cháo qua ngày. Âu cũng là không ưa huyên náo chốn thị thành đi, phố Tịnh vì thế mà có một tiệm internet luôn đông khách vãng lai.

Phác Xán Liệt đứng trước mái hiên cầm một lon bia lạnh rẻ tiền, trên trán lấm tấm mồ hôi bởi cái nóng đổ lửa của vùng quê tĩnh lặng này, nhẩm đếm xem từ giờ đến Tết còn bao ngày nữa. Hắn quay đầu nhìn cái đồng hồ cũ trên tường, một hơi uống cạn lon bia, đi đến đá đá chân vào ghế của một đứa học sinh mặc đồng phục cấp hai, không nặng không nhẹ đuổi nó về.

Tối đến, Phác Xán Liệt thường đóng cửa sớm lúc 8h. Hắn mở tủ lạnh, mới phát hiện trong đó trống không chỉ còn vài cọng hành và củ cải héo. Phác Xán Liệt kiểm tra một lượt rồi tắt đèn trong tiệm, khoác áo ra ngoài mua thức ăn. Vừa bước đến cửa cổng, hắn bắt gặp một bóng dáng gầy guộc thân quen đứng dưới vòm đằng la tàn lụi, thần kinh chưa kịp tiếp nhận thông tin và phản ứng thì người đứng quay lung đã xoay mặt lại đối diện với hắn.

Thoáng chốc ngẩn ngơ.

- Phác Liệt! - Người nọ cười thành tiếng gọi to, hắn lại ngỡ là âm thanh vọng đến từ chốn nào xa xôi lắm. Hắn sửng sốt nhìn nụ cười thanh sạch không gì sánh được đó, qua thật lâu ngỡ ngàng mới nghèn nghẹn trút khỏi cổ họng ba chữ.

- Biên Bá Hiền?...

Người vẫn cười không đáp, khóe môi hơi nhếch lên trước sau một vẻ lưu manh lắm lời. Biên Bá Hiền miệng ngậm điếu thuốc hút dở vác túi trên vai, quần xăng lên ống cao ống thấp, mặc áo sơ mi bạc màu rộng thùng thình bỏ hai cúc đầu, chân xỏ đôi dép tông to quá cỡ màu vàng chanh, đứng giữa đêm mùa hè khô hanh oi bức càng khiến người ta cảm thấy khó chịu. Phác Xán Liệt nhìn có mòn con mắt cũng chẳng nói ra nổi Biên Bá Hiền trông lương thiện, dễ nhìn ở chỗ nào.

Nhưng không hiểu lý do sao, hắn cảm thấy vui mừng. Ánh trăng của đêm hè sáng rực, như được khảm lên lớp hào quang màu lam bàng bạc, ngự trị màn đêm và muôn vàn tinh tú. Nương theo ánh sáng huyền ảo ấy, tôi lặng yên chăm chú ngắm nhìn người đứng cách mình không quá mười bước chân, mà cảm xúc dâng trào trong khí quản cùng mạch máu lại kích động và mãnh liệt vô cùng.

Biền biệt cách trở của năm đó phút chốc như rút ngắn không còn kẽ hở, mà bờ vai cùng khuôn mặt trước mắt đã mơ hồ in lại vết tích của thời gian. Là Biên Bá Hiền mười hai năm dài mới tái ngộ, là Biên Bá Hiền xa lạ mà quen thuộc trở về từ chốn phồn hoa đô hội, là Biên Bá Hiền, cùng với hắn đã qua mất tuổi trẻ mà già nua nhường này.

Hai người không nói thêm lời nào, cùng đi tới tiệm tạp hóa mua thức ăn, Biên Bá Hiền nhìn hắn cầm ba bốn cái bọc to trong tay đi phía trước, vị của điếu thuốc trong miệng bỗng trở nên đắng nghét, tan ra thấm vào trong đáy lòng.

Phác Xán Liệt vừa mở cửa thì Biên Bá Hiền bất chợt đẩy tới từ phía sau, áp hắn vào góc tường, mạnh mẽ hôn môi. Phác Xán Liệt trợn trắng mắt, chưa đầy hai giây liền ra sức đáp lại, dùng tất cả thương thương nhớ nhớ mà gửi vào trong làn môi quấn quýt mang theo cả dư vị khói thuốc cay nồng. Cho đến khi không còn thở nổi, Biên Bá Hiền mới buông hắn ra, cười lên  hai tiếng như ngượng ngùng rồi vẻ mặt trở về bình thản ngó nghiêng xung quanh.

- Cậu kinh doanh tiệm internet?

- Ừ.
...

"Phác Liệt, không đậu đại học, anh sẽ mở một tiệm net, không sợ thất nghiệp, còn có thể thoải mái chơi game."

Đây là, ước mơ mà năm đó Biên Bá Hiền thuận miệng nói ra. Thế nhưng nào ngờ đường đi vốn dĩ từ đầu đã định sẵn là không thể thành.Con người là loài từ khi sinh ra đã mang trong mình tham vọng. Kẻ lớn lên rồi, làm sao có thể mãi mơ tưởng về một giấc mơ cỏn con. Này phồn hoa đô hội, này ước nguyện cao sang, đến cuối cùng lại chỉ tưởng niệm những kí vãng và con người chính mình đã từng đạn lòng bỏ rơi.Trong đó có cả bản thân, ở quá khứ.

Biên Bá Hiền vứt tàn thuốc vào thùng rác, mang ánh mắt chua xót nhìn Phác Xán Liệt.

- Cậu sang tên lại cho tôi được không?

Phác Xán Liệt bật cười.

- Cũng được, chỉ cần anh không làm nó vỡ nợ hay đóng cửa.

- Thôi bỏ đi. Nấu một tô mì gói đi, tôi đói quá.

Phác Xán Liệt chăm chú nhìn người nọ ăn mỳ gói mà cũng có thể vui sướng đến như vậy, khiến Biên Bá Hiền thi thoảng bị sặc, khùng khục ho khan.

- Đừng nhìn nữa, khéo lại bị lé.

Ăn no, Biên Bá Hiền châm một điếu thuốc khác, thản nhiên nằm lên sofa.

- Biên Bá Hiền, anh về đây làm gì?

- Tôi ly dị vợ rồi.

Phác Xán Liệt kinh ngạc, chưa kịp mở miệng đã bị người kia đánh phủ đầu nhào tới vuốt ve cằm, cười ranh mãnh.

- Thế nên Phác Liệt đàn em à, sắp Tết rồi, mà tôi, lại không muốn ở một mình. Biên Bá Hiền muốn thuê phòng nhà cậu, cùng cậu quản lý tiệm internet này, thời hạn còn tùy vào hứng thú của tôi, có được không?

Phác Xán Liệt không biết mình đã đồng ý như thế nào, chỉ hay rằng Tết này, nhà lại có thêm một miệng ăn, và người này, ở bao lâu cũng được, mà tốt nhất, cũng đừng bao giờ rời đi nữa.

___ ❤️ ___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top