Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Si me amas, serva me.




"si me amas, serva me." Có vẻ cậu ta là một kẻ si tình.

Khi cái máy xăm của tôi chạm nhẹ lên làn da Châu Á của chàng trai nọ, tôi thấy cậu giật mình. Đó không phải là vì tiếng rè rè của chiếc máy, mà là vì cậu ta vừa khắc vào lòng mình một mối tình, lần đầu tiên. Cậu ta chảy nước mắt, cổ quá nhạy cảm để xăm.

Bốn giờ chiều, tôi hoàn tất công việc. Nắng hanh hanh hắt vào căn phòng rồi nhảy nhót lung tung trên những đồng Lira mới tinh mà cậu ta để lại. Một người ngoại quốc đến Ý du lịch luôn cho ra món hời hơn so với người bản địa.

Chiều tàn, tôi để mặc tiệm xăm ở lại với con phố già nua của nó. Mặt đường vẫn chưa hết nóng sau một ngày nắng chói. Tôi rút giày và nhảy trên đường như hồi còn bé.

Tiếng hát trầm trầm êm đềm chảy vào tai ở cuối phố. Những con người xung quanh đều trở nên vô hình và bầu trời dường như chỉ ôm đủ tiếng hát nọ.

"Anh chẳng sợ nắng chói chang
Anh chẳng ngại mưa nặng vai..."

"Xin em xin em đừng nhìn anh hững hờ..."

Tôi cứ để chàng trai với hình xăm ở cổ đó đưa những lời tình ca vào tâm hồn mình êm ru. Người yêu của cậu ta đứng ngược nắng, nhưng nhìn qua cái bóng mờ mờ ấy, tôi cũng biết họ thật đẹp đôi.

***
Đêm ở Venice.
Hôm nay em đi chân trần và mặc bộ quần áo em thích: một chiếc sơ mi quá khổ cùng cái quần bó đen.

Em nằm gọn trong lòng tôi, hơi thở em đều đều như làn sóng biển. Em sờ nhè nhẹ vào cổ tôi, nơi hình xăm còn sưng sưng.

"si me amas, serva me." Em đọc nó bằng chất giọng ngọt ngào của mình.

"Đó là dành cho em. Bá Hiền, tôi yêu em."

Tôi không nhịn được cúi xuống hôn lên làn môi hồng hồng của em. Em như li rượu vang trên tay tôi, mỏng nhẹ nhưng dễ làm người ta say đắm. Tôi hôn em thật sâu, cảm nhận cách mà lồng ngực căng đầy hơi thở của em mặn mùi gió biển. Cách đầu lưỡi em lướt qua kẽ răng làm tôi run rẩy. Đôi chân trần của em có chút lạnh lẽo bám vào mũi giày tôi để em kiễng lên và ghì chặt lấy tôi.

"Em cũng yêu anh." Em rời khỏi môi tôi rồi nở nụ cười. Khuôn mặt em dưới ánh trăng ửng hồng và nụ cười của em làm tôi xao xuyến. Khóe mắt như dinh dính những giọt nước mưa đầu hạ khiến đôi mắt em lấp lánh lạ thường.

Người ta thường nói, muốn làm chuyện lãng mạn, phải đến nơi lãng mạn. Đêm nay, Venice này là của tôi cùng em. Khi con thuyền lả lướt trên làn nước mát diệu kì cùng tiếng người đàn ông chơi đàn hát tình ca quyện vào nhau, tôi biết em đang run rẩy. Mọi thứ thật mới lạ: khung cảnh này, con người này, giọng nói này. Tình của ta cũng cháy lên lửa hồng như ngày đầu mới yêu.

Tôi cắn vào vành tai em.

Mình chơi một trò chơi. Em hỏi, tôi trả lời, không nói được sẽ bị phạt.

"Xán Liệt, tình yêu của anh là gì?"

"Tình yêu của anh là Bá Hiền."

Tôi đáp, luồn tay vào áo sờ lên làn da trắng mềm của em.

Em run lên, nhưng cũng không phản đối. Bởi em biết, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Tay tôi chạm đến bờ ngực của em mát lạnh, trái tim em dội vào tay tôi những tiếng lòng mơn mởn, để rồi qua từng dây thần kinh một, nó trở về đại não tôi, đánh tôi vào giấc mộng dài bên em. Tôi từ từ mở từng chiếc khuy áo còn em không ngừng vò lên mái tóc đã rối bù. Tôi vuốt ve em như cách tôi làm với con mèo nhỏ. Quần áo em chẳng mấy chốc xộc xệch. Em bám lấy cổ tôi, thì thầm:

"Anh chắc chứ?"

"Chắc."

Tôi ôm lấy em thật chặt, để cơ thể tôi dính vào người em. Bàn tay tôi vén áo em xuống từ bả vai khi những cái khuy đã được nới lỏng.

"Anh trả lời sai rồi. Xán Liệt bị phạt."

Bá Hiền đẩy tôi vào thành lan can. Chút lạnh chạm vào sống lưng làm tôi không kịp thích ứng.

Tôi không rõ cảm xúc này là gì, chỉ biết đứng nghệt đó đắm say nhìn em. Em cách tôi một đoạn, kiều diễm như một thiên sứ.

Bá Hiền tự kéo áo em xuống. Nơi kia của em, quả thực rất đẹp. Cơ thể em như một vùng đất mới mà tôi khao khát được chiếm lấy. Cổ họng tôi khô rát và nghẹn ứ. Làn da này, khuôn mặt này, bờ môi này, tất cả phải thuộc về tôi.

"Câu trả lời là..." Em mở nụ cười ma mị, một tay bắt lấy cổ tay tôi, tay kia tự luồn qua chiếc quần bó của mình và kéo nó xuống. Tôi giờ đây hoàn toàn đầu hàng trước em.

"Anh không chắc." Em dịu dàng nắm từng đốt ngón tay của tôi, "Anh đang run."

"Tôi đang run rẩy trước vẻ đẹp của em."

Một lần nữa, tôi đặt em vào lòng, hôn lên cần cổ em. Tôi muốn tạo cho em những hình xăm đẹp đẽ của riêng mình. Dấu hôn đỏ rực lần lượt hiện ra trước mắt tôi như bông hoa mới nở.

Em giúp tôi lột trần lớp vỏ cũ kĩ bạc màu, đưa tôi về nguyên thủy, về nơi mà con người giấu đi nỗi lòng sâu kín nhất, nhưng cũng là thứ họ mong mỏi nhất. Em đưa tôi trở về làm chính con người tôi. Không còn lo lắng, không còn phiền muộn, bên em, Phác Xán Liệt là Phác Xán Liệt. Tôi để móng tay em cào qua tấm lưng của mình, bởi tôi biết đó là dấu hiệu của sự phục thù trước tình yêu.

Tôi hôn lên bờ ngực trắng trẻo, gặm nhấm và nâng niu em. Tôi như chú ngựa hoang thực thụ rong ruổi một miền đất lạ. Đầu tiên là vùng thảo nguyên bằng phẳng. Tiếp đó là hai vườn hoa đỏ được trồng song song, tôi chạy chơi mãi không chịu về. Những dấu chân của tôi in đậm vào nền đất mềm mịn. Càng về phía nam, núi đồi mọc lên càng nhiều. Có sáu quả tất cả, tôi thầm nghĩ, sau khi phi nước tiểu qua từng nơi một. Tôi dừng lại ở nơi tư mật của em, đặt em lên bàn và quỳ xuống chờ đợi. Ánh mắt em mọng nước, lấp lánh như sao trời. Đôi môi em sưng đỏ. Mồ hôi bết vào tóc em rối tung. Ấy vậy mà trong mắt tôi, em vẫn là một tiểu thiên thần. Một con người tôi hằng đêm khao khát chiếm được.

"Nói em nghe, anh thấy vị gì?"

Em rên rỉ, vòng tay qua cổ tôi rồi kéo cái quần nhỏ xuống.

"Thiên đường." Tôi bắt lấy vật nhỏ của em và hôn lên nó. Từng nụ hôn rải rác trên da thịt em mềm mềm. Em cắn lưỡi, run rẩy thốt lên những lời tình tự.

Có người nói Venice là thiên đường tình yêu. Tôi đang ở đây, hưởng thụ thiên đường ấy, với chính thiên đường nhỏ của riêng tôi. Bá Hiền ơi yêu em biết mấy. Cái âu yếm này tôi dành cho em, sao đủ để tôi nói lên tình cảm cháy bỏng này! Vậy nên, đêm nay, xin cho em và tôi cùng hòa quyện lại với nhau, mong rằng, sẽ có chút tình nào đọng lại trong em.

"Xán Liệt, vào trong." Em thở dốc khi từng cơn gió lạnh lùa vào từng kẽ da thịt. Em ôm lấy tôi để tôi bế em vào phòng. Chiếc thuyền nghiêng nghiêng một lát, rồi lại trôi theo dòng sông êm đềm. Bước chân tôi chệch theo, khiến em không khỏi lo sợ mà bám chặt vào vai tôi như một chú mèo nhỏ.

Tôi đặt cơ thể nhỏ bé của em xuống giường. Nền đệm lạnh toát nhưng chỉ một lát nữa thôi, nó sẽ nóng rực lửa tình của đôi ta. Không chút ngại ngần, bàn tay tôi mạnh bạo xoa lên dục vọng đang dần nổi lên của em. Em nấc lên sau mỗi lần xoa nắn. Đôi mắt Bá Hiền mơ hồ kiếm tìm bờ môi tôi rồi hôn. Tôi hé răng hút lấy cái lưỡi xinh xẻo của em, tựa như muốn ăn cả em vào lòng.

Rồi em dứt ra.

Em nhoài người xuống vùng dưới của tôi, cắn vào vùng xương chậu. Tôi thở dốc, buông thõng tay. Bá Hiền của tôi khi chủ động đúng là tuyệt vời, tôi cảm thán khi em kéo tay tôi lại gần dục vọng của em lần nữa.

Hơi thở em đều đều phả vào tính khí nóng bỏng. Tôi gồng mình trước sự cám dỗ của em. Mồ hôi tôi chảy ướt hai bên thái dương, cỗ lửa này dường như không thể dập tắt.

Bá Hiền ngậm vật lớn của tôi vào miệng. Răng em cạ lên da thịt. Đầu lưỡi em cuốn nhẹ qua từng ngóc ngách. Tôi thở mạnh hơn, khoái cảm xóa xổ toàn bộ mọi suy nghĩ trong tâm trí. Cục diện hoàn toàn thay đổi: Bá Hiền đã bắt được tôi, gọn lẹ như cách em săn một con hổ. Tôi hôn lên tấm lưng trần của em. Làn da trắng muốt tiệp vào nền vải giường, nổi bật giữa màn đêm.

Dường như Phác Xán Liệt này không còn đợi chờ được nữa, tôi tỳ hai tay vào vai em, đẩy mạnh xuống.

Bá Hiền mỉm cười. Đôi mắt em trong vắt lấp lánh ánh sao.

Em chấp nhận tôi.

Khoảnh khắc này sau bao năm khao khát theo đuổi em, cuối cùng tôi cũng đạt được. Được ở bên em, hôn em và hòa làm một. Trái tim tôi đập nhanh hơn nhịp thở. Tôi quyết sẽ không bao giờ để vuột mất em.

"Anh yêu em."

Em gật đầu lặng lẽ, nụ cười vẫn còn vương trên khóe môi. Bất chợt em hôn lên môi tôi ngọt lịm. Một nụ hôn thuần khiết của riêng em, không mang chút dục vọng nào.

Chai bôi trơn được em lấy ra từ ngăn tủ, em khẽ khàng bật nắp, rồi đổ đầy vào tay tôi. Chất lỏng trong suốt chảy sóng sánh trên tay, đổ dài xuống đệm.

Tôi hít một hơi thật sâu.

Bàn tay tôi lần mò về phía sau của em, bắt đầu vẽ những vòng xoáy xung quanh huyệt nhỏ. Càng đến gần nơi bí hiểm kia, em càng co cứng lại. Một vòng to lại một vòng nhỏ, Bá Hiền không chịu đựng nổi mà hét to lên.

Tôi như được tiếp thêm sức mạnh mà làm bạo hơn, dấu móng tay hằn lên da thịt em trắng mịn.

Tôi đưa dần một ngón tay mình vào nơi sâu thẳm ấy. Độ ấm nóng làm tôi không khỏi lạnh người.

"Xán Liệt... Xán Liệt..."

Em bặm chặt môi, dòng nước chảy dài từ khóe mắt. Tay em vò nát nệm giường. Nếu em không thoải mái, lòng này tôi đau như cắt.

"Em ổn chứ? Ta dừng lại nhé?"

Em chật vật lắc đầu. Tôi không chịu được cảnh em khổ sở.

Tay tôi từ từ rút ra. Có lẽ em chưa đủ can đảm. Có lẽ ta cần thêm thời gian. Tôi hững hờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Hương gió tràn vào khoang ngực.

"Không... Xán Liệt, không."

Em bỗng thốt lên làm tôi sửng sốt. Em kéo tay tôi lại.

"Tiếp tục đi." Giọng em khàn khàn, như mệnh lệnh thao túng tâm hồn. Bây giờ đây, tôi chỉ biết làm theo em.

Một ngón tay, rồi hai ngón tay lần lượt tiến vào. Tôi cố gắng bắt lấy mọi ngóc ngách của em. Bá Hiền oằn người rên rỉ.

Tay em miết vào hình xăm của tôi khi tôi đặt em trước dục vọng của mình. Từng chữ một hiện lên theo đường tay em: si me amas, serva me.

Tôi tiến vào cơ thể em thật nhẹ.

Bá Hiền khẽ nấc lên. Bên trong em nóng rực tiêu hồn. Mọi tế bào trong tôi rục rịch khao khát chiếm lấy em.

Tôi chờ đợi em hoàn toàn mở cánh cửa thiên đường ấy ra, rồi mới từ từ luân động.

Lần đầu tiếp nhận cự vật nên Bá Hiền có chút không quen. Em úp mặt vào gối, cắn chặt để những tiếng gọi thổn thức không theo gió mà rời đi.

"Xán Liệt... Xán Liệt..." Em thổi từng chữ vào tai tôi ngưa ngứa. Mắt em hồng hồng, mơ màng như nai nhỏ. Tôi hôn em, mong rằng em sẽ quên đi nỗi sợ này.

"Lập tức nói cho anh biết, nếu em không thấy tốt."

"Em đau. Xán Liệt, em đau. Nhưng em muốn đau nhiều hơn nữa. Đừng bao giờ dừng lại." Em nức nở. Vậy mà em lại đặt ngón trỏ lên môi tôi, dịu dàng như dỗ dành một đứa trẻ. Tôi đâm sâu vào trong em, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Liệu, em có cảm nhận được trong từng cú thúc ấy là trái tim thơ ngây luôn muốn tìm tòi và khám phá cơ thể em?

Câu hỏi trong đầu chỉ khiến tôi thêm mông lung. Tôi xoa tay lên dục vọng của em. Bá Hiền run bần bật.

Có nhiều người đến với nhau chỉ vì tình dục. Họ biến phép màu đó thành một thú vui. Xán Liệt của em thì khác. Ở bên em giờ đây, tình yêu tôi trao nhiều hơn dục tính. Tôi yêu em nên mọi sự thiêng liêng nhất đều dành cả cho em.

"Bá Hiền."

Tôi để lại toàn bộ tình yêu của mình trong em. Chút tình bạc màu ánh trăng vương vấn quanh cánh cửa thiên đàng mà hôm nay em đã mở cho tôi.

Bá Hiền thở mạnh, tóc em rối bù, còn đôi má em chín hồng.

Em nằm dài trên giường. Từng lớp da hiện lên bóng mịn. Em đẹp tuyệt.

"Tôi yêu em."

***

Tiệm xăm mở cửa cả ngày không có người ghé. Tôi tiện tay đăng lên SNS vài mẫu xăm cũ cho khách, tình cờ nhìn lại câu thoại xăm cho chàng trai trẻ vài hôm trước: phông chữ tối giản, không lớn mà nằm gọn nơi áp gáy.

Venice rộng lớn như vậy, ấy mà tôi cũng gặp cậu ta vài lần.

Một lần trong siêu thị, một lần ở ven biển, lần nào, cậu ta cũng đi cùng chàng trai khác nhỏ bé hơn. Họ là tình nhân – ánh mắt của cậu nói cho tôi điều ấy. Tôi thường chỉ cười và đưa bàn tay thô mập của mình lên chào cậu.

Ấy vậy mà hôm nay, họ ghé qua thăm tôi với một đóa hoa nở muộn. Giọng của cậu trai nọ vẫn trầm và ấm như lúc cậu hát tình ca bên lề đường. Cậu nói với tôi, cậu sắp rời Venice để đến Paris. Có lẽ chút lãng mạn này ở Venice không đủ để giữ chân cậu hơn một tuần. Họ vừa trò chuyện vừa trao nhau những nụ hôn. Cậu chào tôi. Bóng họ vẫn lấp loáng sau khung cửa kính thật lâu.

Bó hoa cậu để trên bàn, hoa nở muộn, hương bay theo nắng tàn. Điếu thuốc dở còn cháy vất vưởng bên tách trà. Tiệm xăm đóng cửa.

Tôi leo lên nóc nhà, nhìn mặt trời lặn hẳn.

Ánh hoàng hôn hiu hắt làm tôi bỗng đâm lo sợ vẩn vơ về một Venice thơ mộng nhưng cô độc của riêng mình, khi những người bạn của tôi đến rồi rời đi.

Ấy rồi thành phố cứ níu chân tôi, bởi, khi màn đêm hạ xuống, tình yêu lại được thắp lên lần nữa, theo ánh đèn soi sáng Venice.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top