Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

ĐOẢN/H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Chú.. chú, ôm Bá Hiền." Biên Bá Hiền dang tay, người ngã vào lòng Phác Xán Liệt, dụi đầu vào người hắn như một thú cưng nhỏ làm nũng chủ nhân.

Phác Xán Liệt không hề chú ý đến, hắn vẫn đang tập trung vào chiếc macbook trước mặt, hoàn toàn không biết rằng người nhỏ kia cứ ôm chầm lấy mình nũng nịu.

Biên Bá Hiền thấy Phác Xán Liệt không chú ý đến mình có chút khó chịu, em lớn giọng gọi thẳng tên hắn, "Phác Xán Liệt!"

Nghe thấy tên khai sinh của mình từ miệng của người nhỏ bên cạnh, Phác Xán Liệt ngây người, nhíu mày nhìn chằm chằm em, song ôm Biên Bá Hiền vào lòng, tiếp tục làm tiếp công việc đang dang dở của mình.

Biên Bá Hiền kém Phác Xán Liệt 8 tuổi, vì thế em hay gọi hắn là chú, Phác Xán Liệt lúc đầu không hề thích Biên Bá Hiền gọi mình như thế, luôn nhắc nhở cậu về cách xưng hô. Nhỡ đâu người khác nghĩ hắn là ấu dâm.. con mẹ nó sẽ xấu mặt đến nhường nào? Thật may là Biên Bá Hiền của hắn đã 19 tuổi rồi.

Nhưng Biên Bá Hiền bướng bỉnh cực kì, không chịu nghe lời Phác Xán Liệt đâu, em vẫn cứ gọi hắn là chú, đến sau này Phác Xán Liệt dần dần thành thói quen, cũng không tính toán nữa.

Cả hai người họ gặp nhau vào đêm Giáng sinh hai năm trước, lúc em 17 tuổi và hắn 25 tuổi. Hai trái tim cô đơn cùng vào một quán coffee nhỏ giữa đường phố Bắc Kinh phồn hoa, cùng gọi một ly coffee đen đá không đường.

Hắn nhìn thấy chàng trai nhìn những cặp tình nhân mà không giấu được tủi thân cúi đầu, đến bên em không một chút ngượng ngùng, một câu "Merry Christmas, can you will be mine?" khiến trái tim em hoàn toàn rung động.

Quay về hiện tại, Phác Xán Liệt đưa tay gõ nhẹ lên đầu Biên Bá Hiền, lắc lắc đầu tỏ ý không hài lòng với việc em gọi thẳng tên của mình như vậy. Đương nhiên so với việc gọi cả tên cúng cơm của hắn như thế này, hắn vẫn thích Biên Bá Hiền gọi hắn là chú hơn.

"Bảo bối, không ngoan."

"Là chú không thèm để ý đến em mà" Biên Bá Hiền bĩu môi, không kiêng nể xoay người bấm thoát khỏi trang tài liệu trong chiếc macbook của hắn mà không thèm lưu bản thảo, sau đó vứt nó sang một bên "Em muốn ôm chú thôi."

Nhìn chiếc macbook đắt tiền của mình bị vứt đi một xó không một chút thương tiếc, Phác Xán Liệt nội tâm gào thét nhưng vẫn ôn nhu ôm lấy Biên Bá Hiền, đặt em ngồi lên đùi. Hắn xoa xoa hai chiếc má đầy đặn thịt của em, sau đó lại ra sức véo mạnh, tạo dấu đỏ tím trên gương mặt trắng nõn mịn màng của em.

"Đau."

"Dám vứt macbook của chú, còn dám gọi thẳng tên của chú.. em muốn chú phạt em như thế nào đây?"

"Hôm nay là giáng sinh, chú không tặng quà lại còn muốn phạt em.." Bá Hiền bĩu môi, mặt giận dỗi quay đi

Nhìn thấy bé con trong lòng mình làm nũng, cảm thấy vô cùng đáng yêu, hắn xoa xoa mái tóc của em, dịu dàng hỏi: "Vậy em muốn chú tặng gì cho em?"

"Hôn em."

Biên Bá Hiền vừa dứt lời, hắn liền áp môi mình lên môi em, mút mát đôi môi nhỏ của em. Phác Xán Liệt vừa hôn vừa luồn tay vào áo em sờ soạng, vuốt ve eo nhỏ của em, khiến Biên Bá Hiền chỉ biết rên rỉ qua cuống họng của mình.

Phác Xán Liệt dùng tay véo một cái lên eo Biên Bá Hiền, khiến em há miệng ra, hắn nhẹ nhàng quấn lấy đầu lưỡi em, dây dưa. Biên Bá Hiền đối với em đây cũng không phải là nụ hôn đầu, nhưng em thực sự không biết cách điều chỉnh nhịp thở của mình được. Phác Xán Liệt nhìn thấy mặt em đỏ bừng, luyến tiếc rời khỏi.

Khi Phác Xán Liệt vừa rời đi, em hít một hơi thật sâu, ánh mắt đỏ ửng vì sắc dục.

Hắn từ từ mở cúc áo, rồi cởi quần của em, sau đó nhẹ nhàng chạm tay vào quần lót của Bá Hiền. Tính khí của em mềm oặt, chỉ sau vài lần vuốt ve dịu dàng như trêu chọc, nó liền ngóc đầu lên, trên đỉnh đầu đã tiết ra một ít chất lỏng trắng đục, đặc sệt.

Phác Xán Liệt nhẹ nhàng nắm lấy tính khí của Biên Bá Hiền, trêu đùa: "Hiền, em cứng rồi."

Ba từ em cứng rồi của hắn thật khiến người khác xấu hổ, Biên Bá Hiền mặt đỏ bừng quay đi chỗ khác: "Đừng nói mà.."

Phác Xán Liệt không nhanh không chậm, há miệng ngậm lấy cậu em của Biên Bá Hiền vào trong khoang miệng.

"Ah..." em thở mạnh một tiếng, phát ra mấy tiếng rên rỉ, nước mắt không kìm nén được tự động trào ra khóe mắt.

Phác Xán Liệt cứ thế vừa mút mát vừa hôn lên, không lâu sau cự vật của em lại cương cứng, giật giật trong miệng hắn, trực tiếp bắn ra. Phác Xán Liệt nuốt hết tinh dịch trong miệng, cười cười nhìn Biên Bá Hiền.

Phác Xán Liệt đưa tay chạm tới cấm địa giữa hai đùi, chất giọng khàn khàn lướt nhẹ qua tai Biên Bá Hiền: "Chỗ này của em ướt rồi."

"Cái tên vô sỉ.." Bá Hiền xấu hổ quay mặt, Xán Liệt kéo ngăn bàn bên cạnh lấy keo bôi trơn, đổ vào ngón tay mình, cẩn thận đưa vào hậu huyệt Bá Hiền.

"Á ha..." Biên Bá Hiền ngọ nguậy, đây không phải lần đầu của em, nhưng một ngón tay thì cảm giác bị dị vật xâm nhập cũng rất khó chịu. Tính khí liên tục rỉ ra thứ nước trắng đục.

"Chú muốn đi vào." Phác Xán Liệt dùng chất giọng trầm thấp, mê hoặc em.

Nhìn thấy Bá Hiền gật đầu, hắn đỡ tính khí của mình thẳng tắp tiến sâu, lại sợ em đau nên chỉ làm thật chậm chạp, nhích một chút lại dừng một chút.

Hậu huyệt chật hẹp bây giờ bị dị vật từ tốn mở rộng. Bá Hiền thở hổn hển, tận lực thả lỏng để hắn dễ dàng tiến vào.

"Có đau không?"

Dịu dàng như vậy, làm sao em dám đau đây?

Tính khí ma sát hậu huyệt, dần dần sinh ra khoái cảm, Bá Hiền chỉ biết phát ra những tiếng rên rỉ gợi tình. Hậu huyệt khép mở nhận lấy từng nhịp thúc đẩy của tính khí, cứ rút ra gần hết, lại sẽ không chút thương tiếc đỉnh vào toàn bộ.

"Hiền... bảo bối, em giỏi quá..."

Hắn bị em cắn chặt đến sắp phát điên, giống hệt chó sói đói khát không thể nhịn thêm được nữa, tham lam đòi hỏi cơ thể em. Hắn liên tục chuyển động thắt lưng, cả căn phòng chỉ toàn là tiếng da thịt va chạm hòa cùng âm thanh lép nhép.

Cả hai bọn họ quyện chặt lấy nhau, run rẩy mong đợi cùng nhau đạt cao trào.

Biên Bá Hiền ôm cổ Phác Xán Liệt, hơi nâng người lên, hôn lên môi hắn: "Chú, sâu hơn chút nữa.."

Vừa nghe xong câu nói của Bá Hiền, Xán Liệt càng hung hăng thúc mạnh. Tính khí ra vào liên tục chạm vào điểm nhạy cảm, em vùi đầu vào gối, một tiếng rên rỉ không thể kiềm chế thoát ra khỏi miệng. Hắn cố ý muốn bắt nạt em, vứt gối ra, cẩn thận đỡ eo Bá Hiền, nhắm ngay điểm G mà đỉnh tới.

"Nơi đó.. A... nhanh lên"

Hắn xoay mặt Bá Hiền, tìm kiếm đôi môi em mà gặm cắn, "Chỗ này sao, bảo bối?" Vừa hỏi hắn vừa đâm thật mạnh.

Mười ngón tay cậu siết chặt khăn trải giường, phát ra tiếng rên rỉ nát vụn: "Ha.. Chú.. chú chậm lại một chút..."

"Bảo bối, em vừa nói nhanh lên, giây sau đã nói chậm lại." Môi hắn lưu luyến cần cổ em, lè lưỡi liếm làn da mịn màng của em, trêu đùa, "Em nói xem có phải em rất khó chiều không?"

Biên Bá Hiền nghe những lời ấy có chút tủi thân, em đẩy Phác Xán Liệt ra, giận dỗi: "Vậy chú tìm người nào dễ cưng chiều hơn đi, buông em ra!".

Phác Xán Liệt phát hiện trong câu nói của em có phàn tức giận, hắn cúi đầu hôn môi em như thể dỗ dành người yêu bé nhỏ, "Chỉ có Biên Bá Hiền khó chiều mới khiến chú mê mệt như vậy."

Cự vật như cũ ra vào hậu huyệt, âm thanh nhớp nháp vang vọng khắp cả phòng. Hơi thở nặng nhọc đan xen cùng tiếng rên rỉ kìm nén.

Chẳng mấy chốc, Phác Xán Liệt cũng phóng thích dục vọng, đưa tay tuốt tính khí của Biên Bá Hiền, không lâu sau cự vật Bá Hiền thất thủ, bắn hết vào lòng bàn tay của hắn.

"Chú cũng muốn bắn."

"Bắn vào trong em.. Ha.. bắn hết vào bên trong.. ưm"

Phác Xán Liệt giật nhẹ, thúc mạnh vào hậu huyệt của em, bắn hết vào bên trong thứ chất lỏng đặc sệt, quá nhiều nên một ít chảy ra, dính vào mông em.

Hắn ôm Bá Hiền vào lòng, bế lên, đưa em vào phòng tán: "Bảo bối ngoan, Merry Christmas."

Phòng tắm Phác Xán Liệt, lại một đêm xuân sắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top