Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi bước đi trên con đường mòn đầy sương mù. Một chú mèo trắng đi ở phía trước tôi, mèo đen đi bên cạnh tôi cho đến khi chúng tôi đến một ngã rẽ. Mèo đen rẽ phải, mèo trắng rẽ trái, chúng nó dừng lại nhìn tôi như thể đang chờ tôi lựa chọn. Ngay khi tôi dự định sẽ đi theo mèo đen, hai ngã rẽ trước mặt biến mất, một luồng sáng kéo theo hai chú mèo đi vào, tôi hết lên: "Chờ đã! Đừng bỏ tôi!"

Sau đó tôi nghe một giọng nói...

"Bạch Hiền! Bạch Hiền! Cậu ổn chứ?". Tôi mở mắt và nghe thấy giọng Xán Liệt.

"Bạch Hiền, cậu tỉnh rồi. Cậu la hét như vậy, gặp ác mộng sao?". Xán Liệt tiến gần đến bên giường, ánh mắt tràn ngập lo lắng.

"Không hẳn... Nó chỉ là một giấc mơ kỳ lạ thôi. Xin lỗi đã làm cậu lo lắng".

"Không sao, cũng may chỉ là mơ". Gương mặt lo lắng kéo lên một nụ cười tươi: "Tớ sẽ không bao giờ rời bỏ cậu, đừng lo Bạch Hiền".

"Gì chứ? Ai bảo người trong giấc mơ là câu?". Phác Xán Liệt cười, lướt ra khỏi phòng.

Thật lòng mà nói. Tôi cảm thấy may mắn vì có cậu ấy bên cạnh, không còn cảm giác cô đơn nữa. Tôi không thể không nghĩ đến... còn bao nhiều thời gian có thể bên nhau? Nhất là sau giấc mơ đó, tôi không chắc là tôi muốn đi ngủ nữa... Không biết nó có ý nghĩa gì. Liếc nhìn đồng hồ, đã 7h45. Tôi rời giường, thay đồ mặc bình thường. Sau đó cùng Xán Liệt làm bữa sáng, làm ổ trên sofa xem hoạt hình. Đó là thói quen mỗi thứ 7 của chúng tôi.

"Cậu không dọn dẹp phòng một chút sao? Kim Chung Nhân sắp đến đó?"

"Hắn chỉ đến một chút để đưa đồ thôi mà".

Sau cuộc hẹn hò giả kia, Kim Chung Nhân nhắn tin xin lỗi tôi. Hắn có vẻ khá xấu hổ vì những gì đã xảy ra. Hắn muốn gửi cho tôi thứ gì đó để chuộc lỗi. Tôi đã bảo là không cần nhưng hắn vẫn cứ khăng khăng muốn tặng quà hối lỗi.

"Sau khi hắn đến, chúng ta có cả ngày để dọn dẹp chỗ này nếu cậu muốn".

"Được thôi, có lẽ như vậy là tốt nhất".

"Tại sao?"

"Vì hôm này tớ có chuyện muốn hỏi cậu - chỉ chúng ta. Có thể mọi thứ sẽ thay đổi".

Xán Liệt làm tôi có chút tò mò: "Chuyện gì thế?"

"Chưa phải bây giờ".

"Ý cậu là sao?".

Xán liệt không trả lời, cậu ấy để tôi lại với những suy nghĩ ngổn ngang. Từ khi nào Phác Xán Liệt trở nên thần bí như vậy a? Tiếng phim hoạt hình lấp đầy sự im lặng giữa chúng tôi. Tôi cảm thấy bức bối.

Xán Liệt định nói gì?

Hai tiếng sau, chuông cửa reo lên. Tôi đứng dậy mở cửa, Xán Liệt lướt đến nhìn ra ngoài một cách tò mò.

"Chào Bạch Hiền".

"Chào Chung Nhân". Tôi thấy Kim Chung Nhân có chút không ổn. "Chung Nhân, anh ổn chứ?".

Kim Chung Nhân cười buồn: "Đừng lo lắng về tôi"

"Vào ngồi một chút, tôi pha trà cho anh".

"Tớ nhớ cậu nói hắn chỉ ghé một chút?" - Xán Liệt ở bên cạnh lên tiếng.

"Suỵt..."

"Nếu được thì tốt rồi". Tôi dẫn Chung Nhân vào trong.

"Xin lỗi vì nhà hơi bừa bộn..."

"Nãy đã bảo cậu dọn đi còn gì". Xán Liệt trách móc.

"...Im đi".

Chúng tôi đến phòng bếp tôi đun nước để nấu trà. Chung Nhân đưa tôi một phong thư: "Chẳng có gì nhiều nhưng tôi muốn gửi cái này cho cậu".

"Anh không cần làm thế!"

"Hãy hứa là cậu mở nó sau nha". Mặt Chung Nhân lại đỏ lên. Cũng thật kỳ nếu như mở trước mặt hắn thế nên tôi cất nó vào túi..

Đột nhiên Kim Chung Nhân đứng dậy, xắn tay áo lên. Hắn hỏi tôi túi đựng rác rồi bảo là giúp tôi dọn nhà. Hắn đã nói là chỉ ghé qua vài phút bây giờ lại tràn đầy năng lượng muốn giúp tôi dọn dẹp... Trong khi đó, Phác Xán Liệt đứng bên cạnh cười vào mặt tôi. Chúng tôi bắt đầu dọn dẹp... tôi ngượng muốn chết. Hắn gom hết rác, quét nhà, sắp xếp mấy cái kệ... Tôi cố gắng theo kịp tốc độ của hắn nhưng không thể...

"Sao anh biết làm những thứ này?"

"Tôi quen sạch sẽ rồi".

Đây là chửi xéo tôi ở bẩn à?

Vài phút chuyển thành vài tiếng, căn hộ của tôi trở nên sạch sẽ vô cùng. Thật xin lỗi Xán Liệt... để cậu chờ quá lâu. Sau khi dọn xong, còn mỗi căn phòng ngủ của tôi... Chẳng ngờ là Chung Nhân lại nhiệt tình như vậy, hắn muốn giúp tôi dọn cả phòng ngủ. Tôi tìm cách từ chối vì phòng tôi thật sự rất bừa bộn nhưng sự nhiệt tình thái quá của hắn khiến tôi đỡ không nổi và thế là hắn dọn cả phòng của tôi.

Sau khi hắn nhặt từng thứ và hỏi tôi có cần không để còn vứt đi, đến khi hắn lục lọi ở gầm giường, tôi chợt nhận ra... Tôi luôn nghĩ nơi đó sẽ không ai động đến và đúng như nỗi lo sợ của tôi, hắn lôi ra một sấp lá thư tôi giấu ở dưới, tất cả được cột lại bằng một sợi ruy-băng. Tôi cảm thấy tim mình sắp rơi ra rồi, trên mỗi bức thư tôi đề để chữ: "To: Phác Xán Liệt". Tôi hoàn toàn quên bẵng đi... Những bức thư tôi viết hằng năm kể từ cái chết của Xác Liệt.

Tôi cứng họng khi nhớ đến những dòng chữ tôi đã viết... Cảm xúc của tôi, nỗi sợ của tôi, tội lỗi của tôi... tất cả những gì tôi muốn kể cho Xán Liệt đều viết ở trong đó.

"Bỏ lại xuống dưới giường đi---"

"Phác Xán Liệt là ai?" - Chung Nhân hỏi.

Ngay lập tức, tôi quay sang nhìn Xán Liệt, nỗi sợ hãi dâng lên... Mặt cậu ấy cũng đỏ lên, không nói lời nào. Cậu ấy không thể đọc những bức thư đó! Nhưng tất cả đã quá trễ...

"Tôi...". Tôi ngập ngừng. Trái ngược với sự thấp thỏm của tôi, Xán Liệt cười dịu dàng, thì thầm vào tai tôi: "Ổn mà Bạch Hiền, tớ đã biết rồi".

"Cậu... cậu biết?".

Cậu ấy biết về những bức thư? Cậu ấy đã đọc được gì rồi? Tất cả ư?

"Bạch Hiền, cậu không sao chứ? Tôi để về chỗ cũ nhé?"

"Tội... tôi ổn".

Tôi tiến đến, cầm lấy những bức thư từ tay Chúng Nhân. Hắn nhìn tôi với ánh mắt tội lỗi nhưng tôi không thể nào chú ý đến hắn được nữa. Một ý nghĩ vừa vụt qua đại não. Lẽ nào Xán Liệt đã biết từ sớm? Biết là tôi viết thư cho cậu ấy hằng năm? Biết rằng tôi đã yêu cậu ấy từ rất lâu rồi? Rằng tôi cảm thấy tội lội với cái chết của cậu ấy? Có lẽ đó là điều Xán Liệt muốn nói với tôi hôm nay, rằng cậu ấy đã đọc tất cả. Tôi chắc là cậu ấy sẽ ghét bỏ tôi mất...

"Bình tĩnh đi Bạch Hiền. Tớ muốn nói với cậu về chuyện này---"

"Xán Liệt, tớ xin lỗi, thật xin lỗi."

Tôi nghĩ tôi có thời gian để thú thật với cậu ấy nhưng rồi lại kéo dài, do dự. Bây giờ thì...

"Chuyện gì vậy Bạch Hiền?" - Kim Chung Nhân lo lắng.

"Bạch Hiền, nhìn tớ. Tớ không có nổi giận với cậu"

"Tớ không biết phải làm gì nữa... Tớ thật đáng kinh tởm, luôn luôn giấu cậu...". Tôi nghẹn ngào, nước mắt rơi liên tục. Tôi không biết mình phải làm gì...

"Bạch Hiền, cậu nghĩ sai rồi. Tớ..."

"Tớ biết. Tớ không phải bạn tốt, làm sao có thế yêu bạn thân của mình lâu như vậy chứ? Đều là lỗi của tớ". Tôi gạt đi nước mắt, xoay người tránh Xán Liệt. Kim Chung Nhân tiến đến, ôm lấy vai tôi: "Bạch Hiền? Làm sao vậy? Phác Xán Liệt là ai?". Hắn ép tôi phải đối mặt với hắn, tôi nhìn thẳng vào mắt hắn nói tonà bộ sự thật cho hắn... Phác Xán Liệt luôn ở bên cạnh tôi lâu nay. Có lẽ hắn sẽ không tin đâu.

Bỗng nhiên căn phòng trở nên bất động, ánh sáng chói lóa phía cửa sổ, Xán Xán đứng đó nhìn chúng tôi với anh mắt dịu dàng. Một giọng nói vang lên: "Ngươi đã lẩn quẩn trong vòng tròn tối tắm quá lâu. Sự thật sẽ được phơi bày". Xán Xán nhảy lên, đánh vào đầu Kim Chung Nhân bằng móng vuốt nho nhỏ. Kim Chung Nhân ngất lịm.

Chuyện gì đã xảy ra? Tôi vẫn đang mơ ư?

"Chung Nhân?"

"Tôi...". Hắn liếc mắt nhìn tôi, xoay đầu nhìn xung quanh căn phòng. Đột nhiên, ánh mắt của hắn dừng lại ở trên người Xán Liệt. Mắt mở to: "Cậu... cậu là ai?". Kim Chung Nhân hoảng hốt.

Tim tôi dập thình thịch lo lắng. Tôi nên nói gì đây?

"Bạch Hiền, cậu giải thích được không? Chuyện gì đang xảy ra?". Ánh mắt Kim Chung Nhân trở nên sắc bén. Xán Liệt cũng quay sang nhìn tôi với ánh mắt phức tạp. Tôi chà xát tay mình, tôi không biết bắt đầu từ đâu...

"Xin lỗi!". Tôi hét lên một tiếng rồi xoay người chạy ra khỏi nhà. Cứ chạy như vậy, tôi muốn trốn tránh...

"Bạch Hiền!" - Phác Xán Liệt gọi với theo

"Bạch Hiền, chờ đã!" Cả Kim Chung Nhân cũng thế.

Tôi cứ chạy, nhanh thật nhanh. Tôi cũng muốn quay lại nhưng không thể... Tôi chạy cho đến khi nhận ra mình đang ở trên đường lớn. Nước mắt lại chảy xuống không ngừng, tôi chẳng biết mình khóc vì cái gì. Vì sự nhút nhát của bản thân? Tôi thật sự ngu ngốc, cứ luôn trốn chạy khỏi hiện thực. Tôi đã để cái chết của Xán Liệt chi phối cuộc sống quá lâu. Tôi luôn luôn gánh lấy cái trách nhiệm này, trách nhiệm cho những gi đã xảy ra. Tôi luôn cả thấy tội lỗi, biết rằng lỗi do tôi nên Xán Liệt không thể sống... Tôi đã luôn sống trong đau khổ.

Nhưng những ngày tháng qua lại khác... Tôi đã tiếp tục sống với công việc mới, nhà mới, vẻ ngoài mới và... Kim Chung Nhân. tôi cuối cùng cũng bắt đầu thay đổi. Nhưng cuối cùng có thay đổi được gì không?

"Bạch Hiền! Bạch Hiền!". Giọng nói của một chàng trai vang lên. Tối nhìn thấy Kim Chung Nhân. Tôi rất muốn giải thích cho hắn mọi chuyện nhưng không thể. Tôi tiếp tục chạy, nước mắt che khuất tấm nhìn. Thật xin lỗi...

"Bạch Hiền! KHÔNG!!!".

Chỉ kịp nghe tiếng Chung Nhân thét lên cùng với chiếc xe đang lao đến tôi với tốc độ rất nhanh. Cảnh tượng này có chút quen thuộc. Tôi xoay đầu nhìn hắn, tưởng chừng như mình sắp rời khỏi nơi này thật sự... Kim Chung Nhân chạy đến, đẩy tôi ra.

"CHUNG NHÂN!!!" - Tôi gào thét cảnh tưởng 5 năm trước... Đã quá trễ.. chiếc xe lao đến đâm thẳng vào người hắn. Tôi nhắm mắt lại ngay giây phút kinh hoàng đó.

Beep...Beep...Beep...

Tiếng bíp bíp của máy điện tim vẫn đêu đều vang lên. Tôi chớp mắt tỉnh dậy. Trước mắt tôi là Xán Liệt vẻ mặt lo lắng: "Bạch Hiền, cậu tỉnh rồi sao?"

"Ưm...". Tôi nhìn thấy Chung Nhân nằm trên giường bệnh, toàn thân phủ đầy những vết bầm tím. Tôi chật vật đi đến bên giường của hắn với sự giúp đỡ của Xán Liệt.

"Cậu ổn chứ?" - Xán Liệt nhìn tôi.

"Tớ nghĩ vậy". Xán Liệt đến gần cầm lấy tay tôi. Đau đớn truyền đến đại não khiến tôi nhận ra bản thân cũng đang bị thương.

Tôi nhớ hôm xảy ra tai nạn, tôi đã gọi cứu thương. Kim Chung Nhân được đưa vào phòng cấp cứu... Tôi đã ở bên ngoài phòng cấp cứu 2 ngày với Xán Liệt bên cạnh. Không có một người thân nào của Chung Nhân đến cả, chỉ tôi và Xán Liệt.

"Xin chào". Bác sĩ gõ cửa sau đó đi vào.

Tôi gật đầu chào lại: "Chào buổi sáng".

"Kim Chung Nhân... có thể sẽ bị liệt nửa người nếu không tiến hành phẫu thuật".

Nghe lời nói đó, tôi bàng hoàng, sao lại có thể như vậy chứ?

"Phẫu thuật thế nào?"

"Tiến hành loại bỏ những tế bào tổn thương, khôi phục dây chằng... Nhưng nó nguy hiểm, xác suất thành công chỉ 40%. Tôi sẽ chờ Chung Nhân tỉnh dậy và hỏi ý hắn. Cậu phải ở bên cạnh động viên hắn".

Tôi gật đầu, cả người thẫn thờ.

"Xin lỗi, Bạch Hiền. đều tại tớ". Xán Liệt ở bên cạnh vẫn nắm tay tôi.

"Là do tớ chạy đi, không phải lỗi của cậu".

"Do tớ gây áp lực cho cậu... Tớ đã không thành thật..."

"Tớ cũng vậy thôi..."

"Này...". Xán liệt nhìn thằng vào mắt tôi một cách chân thành. Chúng tôi không nói lời nào, nhưng trong lòng cảm thấy an tâm.  Trong bầu không khí yên tĩnh, tôi chợt nhớ ra bức thư của Chung Nhân tôi cất trong túi. Tôi mở nó ra...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top