Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi mặc đồ xong xuôi, tôi dọn dẹp mớ hỗn độn rồi phóng ra phía cửa.

"Chờ đã, cậu đi đâu dạ?".  Xán Liệt đứng bên cạnh nhìn tôi.

"Tớ nói rồi, tớ phải đi làm!"

"Tớ đi với được không? Tớ muốn nói chuyện với cậu!".

"Được rồi... Mau đi thôi". Nói xong, tôi xoay người ra khỏi nhà, Xán Liệt lẽo đẽo theo sau tôi. Bọn tôi cùng nhau chạy đến trạm xe buýt. May thật, chiếc xe vừa mới đến trạm, bọn tôi liền leo lên xe. Tôi lóng ngóng lấy tiền từ ví để trả cho hai vé.

"Khoan, cậu đưa dư tiền rồi". Người thu tiền nói với tôi.

"Giữ lại tiền thừa đi, bọn tôi đang gấp lắm!".

Chiếc xe buýt trống chỗ rất nhiều, tôi và Xán Liệt ngồi cạnh nhau.

"Xán Liệt, cậu đang đi làm cùng tớ. Tớ không biết chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo...". Tôi nói với cậu ấy, cậu ấy chăm chú nghe rồi gật đầu. Nhưng kỳ lạ là, tôi cảm thấy rất nhiều ánh mắt đang chỉa vào người tôi... Trên người tôi dính gì sao? Hay là do Xán Liệt quá nổi bật...?

Thật may là đoạn đường không xa, bọn tôi rất nhanh đã đến công ty.

"Kia rồi...!". Tôi vội vã đẩy cửa ra rồi đến bàn làm việc của mình.

Cuối cùng cũng đến, phew.

Tôi thở phào, mọi thứ có vẻ ổn. Có lẽ Chung Nhân sẽ không để ý đâu nhỉ...

"Cậu đi trễ".

Ehm... tôi sai rồi.

"Chung Nhân, tôi xin lỗi vì đi trễ. Chỉ là tôi--". Tôi lo lắng liếc mắt nhìn Xán Liệt, cậu ấy nhún vai. Tôi cố gắng muốn giải thích nhưng hắn lại cắt ngang.

"Không có lỗi lầm gì hết. Bạch Hiền, đó là việc của cậu, bắt đầu làm việc ngày bây giờ đi". Kim Chung Nhân đi thẳng vào vấn đề chính. Tôi cảm thấy một chút xấu hổ nhưng vẫn gật đầu. Xán Liệt ở phía sau kéo kéo tay áo của tôi, cậu ấy thì thầm vào tai tôi: "Bạch Hiền, tớ nghĩ là có cái gì đó sai sai...". Giọng cậu ấy run run, tôi nhỏ giọng hỏi: "Gì? Có gì hả?"

"Tớ không nghĩ là mọi người có thể nhìn thấy tớ".

"Cậu đang nhìn cái gì vậy Bạch Hiền? Ngồi vào bàn máy tính đi". Chung Nhân nhắc nhở tôi.

"Thấy chưa? Anh ta đang nhìn xuyên qua tớ mà anh ta có biết điều đó đâu...". Kim Chung Nhân hoàn toàn phớt lờ Xán Liệt và dẫn tôi đến bàn máy.

Chuyện gì đã xảy ra với Xán Liệt? Tại sao lại không có ai chú ý đến cậu ấy?

"Nhìn đi, anh ta có thấy tớ đâu". Xán Liệt vẫy vẫy tay trước mặt Chung Nhân: "Hello, ccó ai ở nhà không?"

"Xán Liệt, dừng lại!". Tôi thốt lên.

"Cái gì vậy?". Chung Nhân nhíu mày nhìn tôi.

"Kh-không có gì!". Tôi cảm thấy mặt mình đỏ lên. Tôi cố gắng chú tâm vào Chung Nhân, hắn đang lấy một xấp giấy ra và chỉ vào màn hình máy tính. Đương nhiên là sẽ khó tập truung khi Xán Liệt cứ nhảy múa xung quanh phòng làm việc...

"Yayy, hình như chả ai nhìn thấy tớ. Tuyệt thật!!!". Tôi nhìn cậu ấy, khóe môi giật gật, cái cảnh tượng gì đây chứ...

"Bạch Hiền, cậu có đang chú ý không?".

Tôi hít sâu một cái rồi gật gật đầu: "Có mà. Vậy hôm nay chúng ta làm gì đây?".

"Nếu như cậu đã nghe tôi nói thì cậu đã biết tôi đang muốn giới thiệu dự án của chúng ta trước. Nó là một bộ truyện lãng mạn, hướng đến người đọc là phụ nữ. Là một thể loại đặc trưng. Chung Nhân đẩy sấp giấy sang chỗ tôi, chỉ vào dòng tiêu để trang đầu tiên: "Hoa tháng Năm...? Uh...nhiều hoa nhỉ?"

"Nhận được cái gì thì làm cái đó thôi. Xem sơ đi, tôi đi photo". Chung Nhân mở bản thảo ra để đó rồi rời đi.

Ngay khi hắn đi, tôi quay lại nhìn Xán Liệt đang lơ lửng phía sau tôi.

"Vậy tớ là người duy nhất có thể thấy cậu à?"

"Ừ, chắc là vậy. Có ai khác phản ứng lại tớ đâu". Xán Liệt mỉm cười, khoanh tay đi loanh quoanh.

"Khoan đã, bây giờ cậu mới nhận ra điều đó à?". Tôi thắc mắc.

"Đúng rồi, tớ mới biết đó".

"Cậu đã làm gì vậy? Cậu có nhớ được cái gì không?".

Xán Liệt trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nhún vai: "Tớ thức dậy trong phòng của cậu sáng nay, cậu là thứ đầu tiên mà tớ nhìn thấy".

"Shhh, kỳ lạ thiệt đó!". Tôi gãi gãi đầu, cái quái  gì vậy nè...

"Tớ nói rồi, chả ai nghe thấy tớ ngoài cậu".

"Tớ biết nhưng mà tớ vẫn cảm thấy lạ...". Chìm vào trong suy nghĩ, bỗng dưng có một tiếng gọi tên tôi: "Bạch Hiền! Cậu đang nói chuyện với ai đó?". Tôi ngước đầu nhìn Chung Nhân, hắn đang nghi hoặc nhìn tôi.

"Thôi bỏ đi, cậu đọc bản thảo chưa?"

"Xin lỗi! Tôi nghĩ là tôi nên chờ anh...".

Chung Nhân nhướn mày, hắn đẩy kịch bản vào người tôi rồi lại gần: "Vậy thì cùng nhau xem".

Ơ này, tôi đâu có muốn hắn đến gần như vậy... Thật lòng mà nói thì... có chút sợ sệt.

"Ê, nhìn anh ta đáng sợ thật, đúng hong?". Xán Liệt nói với tôi.

Tôi lắc lắc đầu nnhưng hình như Xán Liệt không thấy.

"Đừng có phớt lờ tớ chứ!". Xán Liệt nghiêm mặt nói với tôi. Cậu ấy khoanh tay, có vẻ như đang bực bội.

Chung Nhân ở một bên nói liên tục về cậu chuyện, lâu lâu tôi đáp lại hắn một câu. Vừa nghe hắn nói lại vừa để mắt đến Xán Liệt đang sắp xếp lại vật dụng đặt trên bàn của Chung Nhân. Bỗng nhiên, Chung Nhân xoay người lại chộp lấy cây viết ở bàn của hắn.

Chung Nhân sững người, hắn cảm thấy kỳ lạ, đẩy đẩy lại gọng kính. Vừa nãy cây viết có nằm ở đây đâu?

Xán Liệt đứng một bên nhìn Chung Nhân bối rối liền bật cười. Tôi ra hiệu cho Xán Liệt ngừng lại, ngay lúc đó Chung Nhân xoay người trở về.

Hắn chỉ dẫn tường tận cho tôi, khoanh tròn những chỗ đáng chú ý và còn ghi chú lại. Nhìn thấy tôi bối rối, Xán Liệt vui vẻ di chuyển đồ vật trên bàn Chung Nhân lần nữa. Đương nhiên là Chung Nhân không chú ý cho đến khi hắn xoay người lại lần nữa. Vẻ mặt hắn lại trở nên bối rối: "Tôi nghĩ là... à mà thôi, bỏ đi". Chung Nhân lắc lắc đầu và chúng tôi tiếp tục xem bản thảo khoảng chừng nửa tiếng. Lâu lâu tôi lại liếc nhìn Xán Liệt một cái.

Xán Liệt ngồi trên bàn, đung đưa đôi chân dài miên man. Cậu ấy lúc nào cũng trông giống như một chú hề ở trong lớp, lúc nào cũng thích pha trò. Cậu ấy luôn luôn được chú ý. Bị phớt lờ đi có lẽ là một hình phạt nặng nề đối với cậu ấy...

"Công việc này có vẻ nhàm chán nhưng mà chúng ta phải vượt qua".

"Tội sẽ làm thật tốt!"

"Tôi tin cậu". Chung Nhân cười nhẹ. Tôi không chắc là hắn có phải đang trở nên tốt bụng hay đang trêu chọc tôi. Hắn với lấy cái hộp đầy giấy dưới gầm bàn: "Cậu lọc lại đống này đi, có một số thứ không cần nữa".

"Cái gì? Sao tôi làm hết được?"

"Tôi sẽ đưa một vài mẫu cho cậu. Chúng ta cần những thứ có dấu mộc ở đây". Hắn nói rồi chỉ vào con dấu ở góc tờ giấy.

"Tớ có thế giúp cậu, Bạch Hiền". Xán Liệt nhìn tôi.

"Cảm ơn Xán Liệt nhưng mà tớ phải tự làm nó..."

"Cậu nói gì đó?". Chung Nhân đẩy đẩy gọng kính.

"Không có gì!"

Xán Liệt lại bắt đầu nhịch phá, cậu ấy thậm chí còn leo lên bàn làm việc của Chung Nhân mà đứng. Tôi không thể làm gì khác ngoài việc mặc kệ cậu ấy.

"Á!". Bỗng nhiên Xán Liệt trượt chân, ngã xuống đất. Tôi liền đứng bật dậy rồi lao đến chỗ cậu ấy. Và...cái thùng giấy rới xuống đất...

"Bạch Hiền, cậu ổn chứ?". Chung Nhân lo lắng nhìn tôi.

"Uh... tôi nghĩ là tôi nhìn thấy cái gì đó ha ha...". Tôi cười trừ. Xán Liệt đứng dậy bình thường. Tôi không nghĩ là hồn ma có thể bị thương được nhưng bản thân lại vô thức chạy đến khi thấy cậu ấy sắp ngã...

"Cậu vừa nói là cậu nhìn thấy cái gì? Cậu lại muốn tôi nhặt giấy hộ à? Muốn làm việc ở đây thì làm ơn nghiêm túc vào". Chung Nhân vẻ mặt nghiêm trọng làm tôi có chút sợ.

Bỗng nhiên một người phụ nữ trung niên tiến đến trách hắn như một người mẹ: "Chung Nhân, đừng có hung dữ vậy chứ. Ngày đầu đi làm cậu cũng thế mà".

Mặt Chung Nhân bỗng chốc đỏ lên, có hơi bất ngờ khi nhìn thấy biểu cảm này của hắn...

"Đối xử tốt với nhân viên mới đi chứ". Bà ấy nói rồi vỗ vỗ vai Chung Nhân khiến tôi và hắn đều trở nên bối rối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top