Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trông Xán Liệt khá chán nản, tôi nghĩ mình không thể đổi lỗi cho cậu ấy được.

"Xán Liệt, thật xin lỗi vì những gì đã xảy ra...".

"Không sao mà. Cậu có biết trước đâu, Ngô Thế Huân cũng chẳng hề biết tớ ở đó mà".

"Ehm... nghe có chút tàn nhẫn".

Tôi cảm thấy xót cho Xán Liệt, đồng thời lại cảm thấy vui... Thật sự quá ích kỷ rồi Biện Bạch Hiền.

"Tớ không biết. Cậu ấy nói cậu ấy ghen tỵ với cậu... Cậu nghĩ như thế nào?".

"Thật ra thì tớ mới là người ghen tỵ với cậu ấy chứ. Lúc nào cậu ấy cũng xuất sắc như vậy huống hồ cậu lại thích cậu ấy như vậy...". Tôi ấp úng giải thích.

"Tớ hiểu ý cậu. Thế Huân hiện tại đã trưởng thành rồi...". Chúng tôi yên lặng bước đi. Sự hoạt bát thường ngày của Xán Liệt đều mất hút. Tôi phải làm gì đó để cậu ấy khá hơn.

Đúng rồi!

"Xán Liệt, ngày mai chúng ta đến hội chợ được không?".

"Hội chợ nào?".

"Hội chợ ở gần đây. Giống như lúc nhỏ chúng ta vẫn thường làm...". Tôi luôn nhớ rõ những ký ức đó.

Phác Xán Liệt nhìn tôi, đôi mắt chất chứa sự mệt mỏi nhưng cậu ấy vẫn cười: "Được thôi, nghe thú vị đó".
———————————-
Tối hôm sau chúng tôi đi đến hội chợ thành phố cùng nhau. Bầu không khí ở đây vô cùng náo nhiệt. Xán Liệt đã im lặng cả ngày hôm nay, hy vọng cậu ấy sẽ khá hơn một chút và vứt bỏ những suy nghĩ về Ngô Thế Huân ra khỏi đầu. Vừa bước vào cổng, chúng tôi bắt gặp một gương mặt quen thuộc.

"Biện Bạch Hiền?"

"Kim Chung Nhân? Sao anh lại ở đây?".

"À... tôi nghĩ mình nên đi thư giãn đầu óc nên ra đây. Nhà tôi ở gần đây".

"Tôi không nghĩ là anh lại có thể đến những nơi như thế này đó".

"Cậu thì sao, có đang đi cùng ai không?".

Câu hỏi này khiến tôi bối rố thật sự. Tôi đang đi cùng Phác Xán Liệt nhưng hắn lại không thể nhìn thấy cậu ấy. Nhưng trông Kim Chung Nhân có vẻ lạc lõng...

"Tôi có thể đi cùng anh nếu anh muốn".

Kim Chung Nhân khẽ cười, gật đầu: "Chắc chắn rồi, đi thôi". Chúng tôi đi vào bên trong, tôi thì thầm với Xán Liệt: "Xin lỗi nha...". Không biết là cậu ấy có nghe thấy hay không.

"Vậy giờ anh muốn làm gì?".

"Có vẻ như ở đây trò nào cũng tốn tiền nhỉ. Tuỳ cậu chọn đó". Bình thường hắn rất cau có nhưng hôm nay lại trông vui vẻ khi ở đây.

"Tôi đói bụng rồi. Đi ăn đi, ở đây quá trời đồ ăn". Chúng tôi đi đến các quầy bán đồ ăn. Kẹo bông gòn, đồ chiên đồ nướng, bắp rang, gà... Tôi cố gắng đút cho Xán Liệt ăn những lúc Kim Chung Nhân không chú ý. Nhưng hình như Xán Liệt chẳng khá lên một chút nào cả, tôi không biết cậu ấy đang nghĩ gì nữa.

"Được rồi Bạch Hiền. Tớ không nghĩ nơi này thích hợp với những người như tớ". Phác Xác Liệt nhếch khoé môi, buồn bã nhìn xung quanh. Tất nhiên, không ai nhìn thấy cậu ấy.

"Xán Liệt, chờ đã... chúng ta có thể..."

"Gì vậy?" - Kim Chung Nhân hỏi.

"À không, không có gì".

Tôi quay lại nhìn Xán Liệt nhưng trước khi tôi kịp nhận ra... cậu ấy đã đi đâu mất hút.

Xán Liệt...

Một lát sau, tôi và Chung Nhân đi dạo vòng quanh. Nhưng tôi không thể giữ bình tĩnh được nữa... Tôi phải đi tìm Xán Liệt. Nhân lúc hắn không để ý, tôi nhìn xung quanh trong vô vọng. Ở đây có quá nhiều người, sao có thể tìm cậu ấy.

Nhưng tôi sẽ đi.

"Kim Chung Nhân, tôi đi đây một chút".

"Ừm, có vấn đề gì sao? Xong việc thì gọi cho tôi nhé?"

"Được".

Bỏ lại Kim Chung Nhân ở phía sau, tôi chạu đi khắp nơi, xuyên qua đám đông, tìm kiếm bóng hình ấy.

Phác Xán Liệt, cậu đang ở đâu chứ?

Bỗng nhiên tôi nhìn thấy một cái bóng vụt qua. Nhưng đó không phải là Xán Liệt.

"Xán Xán? Sao mày lại ở đây?"

Xán Xán chỉ yên lặng đứng nhìn tôi sau đó nó chạy đi. Có lẽ nó muốn tôi đi theo?

"Chờ đã!"

Tôi đuổi theo mèo con, nó dẫn tôi ra khỏi đám người, đến một góc vắng vẻ. Tôi biết nơi này, đây là nơi mà tôi và Xán Liệt thường đến lúc học tiểu học, lúc đó nơi này bị cấm vào nhưng cả hai lại khá tò mò... Nhưng đây là một nơi chúng tôi có thể trốn chạy khỏi thế giới...

Xán Xán nhảy qua cánh cửa của căn nhà kho nhỏ, meow một tiếng.

"Cảm ơn nha". Xoa xoa đầu mèo con, tôi đóng cửa lại.

"Xán Liệt, cậu có ở đây không?". Cậu ấy không trả lời nhưng tôi có thể nhìn thấy bóng hình mờ mờ ngồi phía sau đốc củi khô.

"Phác Xán Liệt, tớ biết đó là cậu mà". Tôi bước đến, ngồi xuống cạnh cậu ấy.

"Tớ nói chuyện với cậu được chứ?"

"Kim Chung Nhân đâu?".

"Ở đâu đó chẳng biết nữa. Sao rồi, có thể nói cho tớ nghe chứ?".

Phác Xác Liệt nhìn tôi bằng đôi mắt mệt mỏi. Nếu cậu ấy không phải là linh hồn thì chắc có lẽ cậu ấy đang khóc.

"Bỏ hắn ở ngoài kia một mình cũng được à?".

"Không sao đâu, mau nói tớ nghe suy nghĩ của cậu".

Phác Xán Liệt thở dài, gối đầu lên cánh tay.

"Tớ cảm thấy bản thân rất ngu ngốc sau những gì diễn ra hôm qua".

"Cậu không ngốc, Xán Liệt, chỉ là cậu thật sự thích Thế Huân".

"Không, Bạch Hiền. Không phải vấn đề tớ thích cậu ấy. Tớ chợt nhận ra, thật sự tớ không thích cậu ấy nhiều đến vậy. Tớ chỉ cảm thấy vui khi người khác đánh giá cao tớ. Nhưng tất cả chỉ là giả dối, cậu ấy còn chẳng nhớ gì về tớ. Thật ra là chẳng một ai nhớ cả, Bạch Hiền à".

Từng lời nói của Xán Liệt như những nhát dao cứa qua tim tôi. Tôi đau lòng, vì cậu ấy. Xán Liệt nhìn tôi, khuôn mặt cậu ấy lại sáng bừng lên như mọi khi, đây là đang cố gượng cười?

"Tớ nghĩ là không chỉ bây giờ tớ đang vô hình. Tớ luôn luôn như vậy".

"Không phải đâu Xán Liệt! Không phải mà..."

Tôi vòng tay qua ôm lấy cậu ấy, hy vọng một chút ấm áp từ tôi sẽ xoa dịu được Xán Liệt.

"Bạch Hiền..."

Phác Xán Liệt luôn luôn vui vẻ, ồn ào và thích mạo hiểm. Nhưng chẳng một ai để ý đến những nổ lực của cậu ấy bỏ ra để thu hút được sự chú ý của họ. Tôi vẫn còn nhớ khi mình ghé nhà Xán Liệt chơi. Cậu ấy có anh em, nhưng bọn họ chẳng một ai nói chuyện với Xán Liệt. Ở trường, cậu ấy luôn tười cười chào hỏi mọi người. Cậu ấy rất cô độc, không phải sao?

"Bạch Hiền... Thật ra... Tớ có lý do khi muốn gặp lại Thế Huân".

Phác Xán Liệt hít sâu, kiên định: "Mạng đổi mạng: tình yêu vĩnh hằng. Tớ đã tìm ra được ý nghĩa của câu nói này..."

"Huh? Nghĩa là gì?".

"Đôi khi, tim cậu quá đỗi yêu thương một người, cậu có thể ước một điều ước. Điều ước hy sinh một phần cuộc sống cho người khác. Đó chính là vì sao Xán Xán có thể đưa tớ quay lại thế gian này, bởi vì nó có tận 9 sinh mạng. Nhưng đó chỉ là mạng của mèo nên không thể kéo dài được. Và khi đó tớ khao khát rằng Ngô Thế Huân thật sự yêu tớ, tớ có thể thật sự sống lại bằng chính tình yêu đó. Nhưng tất cả là do tớ ảo tưởng mà thôi. Hiện tại nghĩ lại thì, làm gì có ai yêu tớ thật lòng đâu chứ?".

Xán Liệt lắc đầu bất lực. Điều tôi muốn làm hiện tại chính là thẳng thừng thú nhận tình cảm của mình suốt bao nhiêu năm qua. Đồ ngốc này, cái gì mà không ai yêu cậu thật lòng?

Nhưng lời nói chẳng thể nào thốt lên được, tôi không thể hiểu nổi bản thân vì cái gì lại không nói cho cậu ấy biết.

"Xán Liệt... tớ thật sự xin lỗi". Nước mắt chực trào trên mặt tôi.

"Bạch Hiền! Cậu ổn chứ? Nhìn tớ này, đừng khóc". Phác Xác Liệt chuyển sang lo lắng cuống cuồng dỗ dành tôi: "Bạch Hiền, làm sao vậy?".

Cậu ấy đưa tay gạt đi nước mắt trên mặt tôi.

"Cậu là đồ ngốc, tại sao cậu lại là người quan tâm tớ?".

Bằng một cách nào đó, tôi mỉm cười trong nước mắt: "Cậu cuối cùng cũng có cơ hội nghĩ cho bản thân, vậy sao vẫn cứ phải nghĩ cho người khác như thế?". Tôi nức nở, cố nói thành lời.

Phác Xán Liệt nhìn tôi bằng anh mắt dịu dàng.

"Phác Xán Liệt, cậu chưa từng vô hình trong mắt tớ".

Cậu ấy thở dài, mỉm cười với tôi: "Tớ biết cậu luôn ở đây vì tớ, Bạch Hiền".

"Xán Liệt..."

"Thật may mắn vì có thể trở lại để gặp cậu. Cậu là người duy nhất hiểu được Phác Xán Liệt này...".

"Xán Liệt... tớ..." - Tiếng gõ cửa cắt ngang lời tôi, có ai đó ở bên ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top