Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Ảo tưởng đất trời là một mảnh ngổn ngang thanh vắng
Ánh sáng của cả thế giới này đều chiếu lên người cậu,
Lộng lẫy sắc màu

[Mùa đông hình như sắp qua rồi]

Vào một hôm nọ, Phác Xán Liệt ngồi trước bàn làm việc gửi tin nhắn cho Biện Bạch Hiền.

Cách ngày cậu ấy đi công tác ở Vụ Lý, đã có hai mươi lần mặt trời mọc.

Vụ Lý, là tên của trấn nhỏ ở miền Bắc.

Biện Bạch Hiền vừa bước lên thềm đá của nhà ga nhỏ ở Vụ Lý, liền không nhịn được mà gửi tin nhắn cho Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt, tên của trấn nhỏ này rất đặc biệt, Vụ Lý Vụ Lý, giống y như tên trong thơ của Tịch Mộ Dung.

Tịch Mộ Dung là ai?

. . .

Hahaha. Biện Bạch Hiền, cậu tin sao? Tôi đùa với cậu thôi.

Khốn kiếp!

Từ ngày Biện Bạch Hiền đến đó, những tin nhắn nhận được đều chẳng đâu vào đâu như:

Phác Xán Liệt, Vụ Lý rất đẹp, lúc hoàng hôn sẽ có mây mù màu hồng nhạt lững lờ giữa không trung, như là đang nằm mơ vậy.

Phác Xán Liệt, ánh mặt trời ở Vụ Lý có màu vàng, hoàn toàn không chứa một chút tạp chất.

Phác Xán Liệt, bọn họ nói, vào mùa xuân nơi này có cỏ kim ngư nở rộ cả cánh đồng.

Phác Xán Liệt, cậu nói xem khi nào mùa xuân sẽ đến.

Mỗi lần đang đi trên đường, Phác Xán Liệt đều bật cười trước những câu nói quái gở và lập dị như vậy, sau đó lại ngẩng đầu nhìn chồi non trên cây xem có phải nó đã dài ra một chút không, màu xanh có phải đã xuất hiện nhiều hơn không.

Thì ra mong mùa xuân về cũng là một căn bệnh có thể truyền nhiễm.

Mãi đến một hôm nào đó, cậu nhận được tin nhắn hình, trong hình là bãi cỏ xanh và bầu trời trong vắt với những áng mây trắng, mênh mông bát ngát.

Biện Bạch Hiền viết: Phác Xán Liệt, mùa xuân Vụ Lý đã đến rồi.

Đợi lúc đèn đỏ bật lên, cậu băng qua ngã tư đường đông đúc. Người trên phố hợp rồi lại tan, xô đẩy lẫn nhau, nhưng mỗi người đều đi những hướng riêng. Tới trước cửa trạm xe điện ngầm, nhìn dòng người đông nghịt đi xuống bên dưới, không hiểu sao cậu lại cảm thấy ngột ngạt, đây là lần đầu tiên cậu có cảm giác như thế, cuống họng bị nghẹn đến mức gần như hít thở không thông, không thể nào hô hấp bình thường.

Có lẽ là nhiệt độ không khí tăng cao, có lẽ là tiếng đoàn xe trên đường ray nổ máy quá mức ồn ào.

Hoặc có lẽ là cậu bỗng dưng không nhớ rõ nơi mà mình muốn chạy đến.

Cũng có lẽ, là bởi vì không có người lung lay lảo đảo bên cạnh mình, để mình nắm tay cậu ấy.

Không có người kia.

Hay nói chính xác hơn, không có Biện Bạch Hiền.

Có một khát vọng mãnh liệt đang dần ngấm sâu vào đầu, Phác Xán Liệt nắm chặt tay lại.

Thế là, hôm sau cậu tùy tiện lấy một lý do xin nghỉ ba ngày, ngồi trên xe lửa đi hướng Vụ Lý.

Đoàn xe đi thẳng về miền Bắc, rời xa những thành phố sầm uất, băng qua những ruộng lúa mênh mông hoang vu, xuyên qua những đường hầm trên núi ngoằn ngoèo quanh co, lại chạy ngang những thôn xóm dân cư thưa thớt.

Trong xe gần như không có người, Phác Xán Liệt đọc tờ báo mà nhân viên phục vụ phát cho, lại ngẩng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài. Từ tầm mắt của cậu, có thể nhìn thấy hàng cây bạch dương thật cao hai bên đường sắt, con đường mòn tít tắp giữa khe núi và hồ nước màu xanh nhạt bao la khôn cùng.

Hình như Phác Xán Liệt đã hiểu vì sao Biện Bạch Hiền lại mê đắm Vụ Lý, bởi vì chỉ mỗi cảnh vật dọc theo hai bên đường cũng đã có thể làm người ta quên hết buồn lo.

Buổi tối, Phác Xán Liệt nằm trên giường nghe tiếng bánh xe gõ nhịp nhàng lên đường ray, lướt xem từng tấm hình mà ngày trước Biện Bạch Hiền đã gửi cho mình, dừng lại ở tấm cỏ kim ngư cánh tím nhị trắng, nghĩ đến trước nay mình chưa từng để ý đến những loại hoa cỏ trong vườn hoa ven đường, giờ phút này lại bỗng nhiên tưởng tượng ra khung cảnh cả cánh đồng cỏ kim ngư nở rộ, trong lòng cũng có chút cảm giác chờ mong.

Nếu có thể cùng cậu ấy đi giữa đồng hoa, nhất định sẽ rất tuyệt vời, cũng không biết là tuyệt thế nào, nếu như là đi một mình sẽ rất quạnh quẽ, nhưng nếu có cậu ấy cùng đi, cảm thấy có lẽ cũng không tệ lắm.

Lúc đến nhà ga Vụ Lý vắng tanh là 5 giờ rưỡi sáng, Phác Xán Liệt đặt hành lý lên băng ghế gỗ cũ kỹ, lại ngồi xuống, màn sương sớm dày đặc nổi trôi giữa không khí.

Hoàn toàn giống với những gì Biện Bạch Hiền đã miêu tả, Vụ Lý như là một nơi trong cõi mộng mơ.

Cầm điện thoại di động lên định gọi cho Biện Bạch Hiền, lại nghĩ đến giờ này cậu ấy nhất định đang say giấc nên chỉ gửi một tin nhắn đi.

"Tôi đang chờ cậu ở nhà ga Vụ Lý."

Sau đó, Phác Xán Liệt ngồi đựơc một lúc thì tiệm tạp hóa nhỏ ở gần đó cũng đã bắt đầu bày bánh trứng nướng nóng hổi lên. Bởi vì khí trời đầu xuân rất lạnh, cậu đi qua đó mua hai cái, một cái dùng để lấp đầy bụng, một cái để ủ ấm tay. Phác Xán Liệt vừa ăn được hai miếng, từ xa xa đã truyền đến giọng nói quen thuộc.

"Phác Xán Liệt?"

"Ở đây, ở đây!"

Phác Xán Liệt nhìn Biện Bạch Hiền đến gần, tóc mái bị gió thổi tung hơi che khuất đôi mắt, hình như là rất mệt, cùng Biện Bạch Hiền tràn đầy sức sống trong tin nhắn hình như không phải một người.

"Sao cậu lại tới đây?"

"Lời này tôi hỏi cậu mới đúng. Sao giờ này mà cậu còn thức? Là ngủ sớm dậy sớm hay là cả đêm không chợp mắt?" Phác Xán Liệt cúi đầu chọc chọc vào bọng mắt thâm đen của Biện Bạch Hiền.

"Phải viết bản thảo, từ lúc đến đây tôi đã quen đảo ngược ngày đêm..." Biện Bạch Hiền nói xong lại ngáp một cái, ngồi xuống băng ghế, bần thần xoay đầu qua nhìn Phác Xán Liệt.

"Cậu vẫn chưa trả lời tôi, sao lại tới đây? Công tác hả?"

"Tôi xin nghỉ."

"Đây không phải là trọng điểm, há..."

"Chủ yếu là đến xem có thật sự đẹp như cậu nói không, sẵn tiện nghỉ ngơi luôn..." Để ngắm mùa xuân Vụ Lý, để nhìn cỏ kim ngư mà cậu nói, để thăm cậu.

"Thật à?..."

"Không nói chuyện này nữa," Phác Xán Liệt xoay người lấy chiếc hộp giấy màu đỏ trong túi ra, "Tôi có mang theo bánh kem, cậu muốn sô-cô-la hay là xoài?"

"Sô-cô-la~"

"Cậu thật sự là người phát ngôn thích hợp nhất của món sô-cô-la..."

"Này còn phải nói sao..." Biện Bạch Hiền cầm hộp mở ra, "Hình như... có hơi bị bẹp rồi." Hơn nữa, ngồi xe lửa cả đêm bộ không hư sao. Biện Bạch Hiền le lưỡi, "Trên mặt có hạnh nhân, tôi không thích ăn..."

"Cậu quả thật rất kén ăn." Phác Xán Liệt thở dài một hơi, cầm hộp về đặt trên đầu gối, lấy khăn giấy trong túi gỡ từng lát hạnh nhân trang trí trên mặt bánh kem sô-cô-la ra.

Biện Bạch Hiền quan sát dáng vẻ chăm chú của Phác Xán Liệt, không khỏi bật được cười khanh khách.

"Phác Xán Liệt, sau này cậu nhất định là một người chồng tốt!"

"Tôi cám ơn cậu."

"Không cảm ơn." Nhận lấy bánh kem sô-cô-la có hơi lún xuống, Biện Bạch Hiền há to miệng cắn một cái, "Cũng may là chưa hư."

"Cậu nên nói ngọt quá mới đúng chứ."

"Ngọt quá, ngọt quá, ngọt quá. Ngọt tận đáy lòng."

"Thật là qua quýt không chút thành ý--"

Ánh sáng màu vàng ấm từ đằng Đông chiếu tới, xua tan sương mù và không khí lạnh, cũng chiếu vào khóe miệng dính kem sô-cô-la của Biện Bạch Hiền.

"Còn một cái nữa, cậu ăn đi."

"Cậu không ăn?"

"Tôi có bánh trứng nướng." Nói xong, giơ túi lên trước mặt cậu ấy, "Mới ăn một cái, còn một cái nữa."

"Tôi sẽ không khách sáo với cậu."

Biện Bạch Hiền híp mắt lại, cầm một cái bánh khác trong tay.

"Cậu ở gần đây không?"

"Vụ Lý vốn cũng không lớn lắm, chỗ bà chủ cho tôi thuê nhà ở cách đây hai con đường."

"Có dư chăn cho tôi đắp không?"

"Không-- có--"

"Vậy tôi chịu uất ức một chút, đắp chung chăn với cậu."

"Biến biến biến, chen chúc không nóng sao." Biện Bạch Hiền cầm lấy khăn giấy trong tay Phác Xán Liệt lau miệng, "Lại nói giường cũng không lớn lắm."

"Hay thật, bị ghét bỏ thế này." Phác Xán Liệt phồng má lên, làm ra vẻ đáng yêu xưa nay chưa từng thấy.

"Ai bảo cậu tay dài chân dài chứ! Để cậu ngủ trên giường nhỏ của tôi uất ức cho cậu quá, nếu không, tôi tìm một khách sạn sạch sẽ cho cậu nhé?"

"Không cần, ngủ dưới đất chỗ cậu cũng được mà. Ở khách sạn không hay chút nào, cả người nói chuyện cũng không có."

"Vậy..." Biện Bạch Hiền bỏ hộp xuống, nhíu mày lại, "Được rồi, nhưng mà chỗ tôi có hơi lộn xộn..."

"Chỗ cậu mà chỉ 'có hơi' lộn xộn sao --"

Nhà cho một người cũng không tính là lớn, chỉ có phòng khách, phòng bếp nho nhỏ và phòng ngủ. Phác Xán Liệt nhìn báo cũ đầy dưới đất, mấy hộp mì ly đã khui ra chồng chất trong thùng giấy ở góc nhà, trên bàn đống một lớp bụi mỏng, đèn cạnh ghế salon vẫn sáng... cậu cố nén ý nghĩ đưa tay gõ đầu Biện Bạch Hiền, dùng mũi giày đá văng mấy tờ báo trong phòng khách, để túi xuống, xắn tay áo lên.

"Cho cậu xem thử cái gì gọi là trai đảm đích thực."

"Sao mà tôi nghe xong lại muốn cười nhỉ?"

"Thấy tôi giỏi giang như vậy, cậu hẳn sẽ khóc."

"Tôi đang nhìn đây. Cậu cứ biểu diễn đi, biểu diễn đi." Thật ra Biện Bạch Hiền rất tò mò, hơn nữa do thức đêm nên đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, liền sải bước đến ghế salon bằng vải bố màu xanh nhạt nửa nằm nửa ngồi.

Phác Xán Liệt nhìn Biện Bạch Hiền nhếch mày lên, xoay người bắt đầu ra tay dọn dẹp nhà trọ. Đầu tiên là xếp báo cũ thành một chồng rồi buộc lại, sau đó ném tất cả những túi đồ ăn vặt và rác vào trong thùng, lại hứng nước lau bụi và sàn nhà, cuối cùng kéo rèm cửa sổ màu trắng ngà ra, mở cửa sổ của gian phòng.

Nhìn ra xa xa, có thể thấy được bức tường màu vàng và khung cửa sổ màu trắng của tòa nhà đối diện, giống y như nhà bọn họ đang ở.

Quay đầu thấy Biện Bạch Hiền đã ôm chăn ngủ trên ghế sa lon, Phác Xán Liệt lặng lẽ đi tới ngồi xổm xuống.

Cả lúc ngủ vẫn cuốn khóe môi lên và hít thở rất to tiếng, mái tóc mềm mại còn có hàng mi cong cong đen nhánh. Vươn tay giúp cậu ấy gạt tóc mái sang một bên, Phác Xán Liệt khẽ mỉm cười.

Từ trên xuống dưới nhìn thế nào đều thấy như trẻ con. Ngủ mê này, kén ăn này, lôi thôi này, nhưng có đôi khi cũng xem như là biết chăm sóc người khác. Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm Biện Bạch Hiền một hồi lâu, đối phương bỗng nhiên hưm nhẹ một tiếng rồi trở mình nằm ngửa lên, một đoạn cánh tay trắng nõn lộ ra ngoài.

Mặc dù là không có ý tỉnh lại, nhưng vẫn làm Phác Xán Liệt có tật giật mình trong một giây. Một lát sau, thấy Biện Bạch Hiền vẫn không có động tĩnh, cậu mới cẩn thận bỏ tay kia vào trong tấm chăn mỏng, nhét góc chăn vào.

(tbc)

Tịch Mộ Dung: "Bà Tịch Mộ Dung là nhà thơ, nhà tản văn và là họa sĩ. Bà sinh năm 1943 tại Trùng Khánh, quê ở Kỳ Cha-ha-ơ-mênh-minh-an, bà ngoại của bà là công chúa vương tộc. Năm 13 tuổi bà Tịch Mộ Dung bắt đầu làm thơ, 14 tuổi vào học tại chuyên ngành Nghệ thuật trường Sư Phạm Đài Bắc, về sau lại thi đỗ chuyên ngành Nghệ thuật trường Đại học Sư Phạm Đài Loan. Năm 1964, bà đi du học tại Học viện Nghệ thuật Hoàng gia Brúc-xen Bỉ, sau khi tốt nghiệp bà về dạy học tại Đài Bắc, từng mấy chục lần tổ chức triển lãm hội họa cá nhân.

Bà Tịch Mộ Dung sành về làm thơ và viết tản văn, phần lớn là viết về các đề tài tình yêu, nhân sinh và hương sầu, câu văn mượt mà, trữ tình sinh động, chan chứa tình cảm chân thành đối với sinh mệnh. Có sức ảnh hưởng đối với quá trình trưởng thành của cả một thế hệ Trung Quốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: