Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9.2

Lúc Biện Bạch Hiền thức dậy đã là buổi chiều, những cơn gió lùa qua song cửa mang theo hương vị đặc trưng của miền Bắc, căn phòng đã không còn bừa bãi như trước, rác trên bàn và dưới đất cũng đều không thấy, lắng tai nghe thật kỹ, hình như trong phòng bếp có tiếng động rất nhỏ.

Cậu ngồi dậy, để chăn điện qua một bên đi tới, nhìn thấy Phác Xán Liệt đang đứng đưa lưng về mình rửa bát, tay áo sơ mi được xắn lên cũng ướt đẫm một khúc.

"Khụ khụ--"

"Cậu dậy rồi~"

"Sao mà tôi cảm thấy tôi mới là khách ấy nhỉ?" Biện Bạch Hiền đi tới bên bồn nước, nhìn dáng vẻ Phác Xán Liệt dùng những ngón tay gầy guộc rửa bát, thật là có chút phong thái của đàn ông nội trợ.

"Có người bị bệnh lười, bát cũng không rửa, tôi còn có thể làm sao."

"Hay là em trai ốc đồng nấu cơm luôn đi?"

"Cậu đang nằm mơ đấy à?"

"Không biết nấu cứ việc nói thẳng, tôi sẽ không cười nhạo cậu đâu."

"Chẳng phải cơm của cậu có bà chủ nhà nấu rồi?"

"... Sao cậu biết?"

"Lúc nãy ra cửa vứt rác tình cờ gặp được bà ấy, còn chỉ tôi đường đến siêu thị--" Phác Xán Liệt cầm bát dùng khăn sạch lau một lần, sau đó xếp lên chiếc kệ ở bên cạnh, "Sẵn tiện xin bà ấy cho tôi chìa khóa dự phòng luôn." Nói xong, móc chiếc chìa khóa trong túi ra lắc lắc khoe khoang.

"Bà chủ nhà thật không có mắt nhìn người, nếu như cậu là người xấu thì sao."

"Bà ấy nói nhìn mặt mũi của tôi liền biết tôi là người tốt."

"Bà ấy nhất định là bị cận thị nặng."

"Vớ vẩn, bà ấy đâu có keo mắt kính." Phác Xán Liệt bật cười, vung cánh tay rảnh rỗi kia mở tủ lạnh lấy một chiếc túi đựng đầy thức ăn đã nấu chín bỏ lên bàn, "Này, hâm nóng lại là có thể ăn. Để thưởng cho tôi, tối nay cậu dẫn tôi đi chơi đi."

"Ưm, muốn đi đâu chơi?"

"Chợ đêm?"

"Chỗ này không có chợ đêm... ngắm cảnh đêm thì sao?" Biện Bạch Hiền tùy tiện lấy bọc thịt xông khói trong túi ra, tìm kéo cắt miệng bọc, đổ thức ăn bên trong ra một chiếc đĩa sứ, "Hôm nay vừa lúc ở thị trấn có bắn pháo hoa, bà chủ nhà nói lên tầng áp mái có thể thấy được."

"Bắn pháo hoa? Quậy xuân mới?"

"Cậu có thể dùng từ tao nhã một chút không?"

"Mừng năm mới?"

"... Hay là chúng ta ăn cơm trước đã."

Hôm nay bà chủ nhà rất vui, bởi vì không thấy tên nhóc trọ ở phòng 203 đến nhờ làm cơm giúp, cũng không nhờ rửa bát giúp, xế chiều lên tầng áp mái phơi quần áo còn thấy cậu thanh niên cao ráo mới gặp khi nãy ôm một túi to trở về, lúc cậu ấy cười lên hai mắt lấp lánh, đúng là rất dễ mến.

Bà chủ gần như là vừa khẽ hát một điệu dân gian vừa lau nhà, nhờ cậu thanh niên lễ phép kia mà tâm trạng rất tốt, một lát sau chuông cửa vang lên, bà vui vẻ ra mở cửa, là cậu trai cao ráo kia, phía sau là tên nhóc gầy teo ở phòng 203.

"Bà chủ, có thể bán cho chúng tôi mấy bó pháo hoa không?" Tên nhóc phía sau thò đầu ra, khóe miệng hơi cong lên.

"Đương nhiên có thể, muốn loại nào đây?"

"Không cần có tiếng đâu, loại từng que từng que đơn giản nhất ấy." Cậu trai cao ráo bắt chước theo giọng địa phương của bà, nghe rất đáng yêu.

"Được, để tôi đi lấy cho các cậu." Bà xoay người rút hai bó pháo hoa trong thùng giấy ra, lại cầm thêm một hộp diêm.

"Người nhà tôi không hút thuốc lá, cũng chỉ có diêm thôi~ Không sao chứ?"

"Không sao, bật lửa tôi cũng dùng không được, haha." Cậu trai cao ráo tươi cười cầm lấy mọi thứ, sau đó định cho tay vào túi quần lấy tiền trả.

"Không cần, không cần. Tôi tặng hai cậu đấy," Bà chủ nhà xua tay nói rất vui vẻ, "Giờ đang là lễ hội pháo hoa, người tham gia càng nhiều càng tốt. Xuân mới đốt pháo hoa, vừa đuổi quỷ trừ tà, vừa có thể đảm bảo bình an. Đúng rồi, các cậu phải nhớ cầu nguyện đó."

"Cảm ơn bà chủ~" Tên nhóc mọi hôm ban ngày ban mặt mà có một nửa thời gian đều dùng để ngủ cư nhiên cũng có lúc đầy sức sống như vậy, ý cười ở khóe mắt bà chủ nhà ngày càng sâu hơn.

"Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn. Lát nữa đúng 8 giờ nhớ đốt, đừng để muộn~"

"Dạ được!" Sau khi ôm hết tất cả vào lòng, hai người xoay lưng đi lên cầu thang.

"Em trai Xán Liệt, cậu nói giọng Bắc rất buồn cười."

"Thú vị không? Tôi nói thêm hai câu nữa nhé?"

"Đừng đừng, tôi đau bụng."

Nhìn theo bóng lưng hai thanh niên đi xa, bà chủ nhà mới nhớ tới một vấn đề, bọn họ là anh em phải không, sao mà chẳng giống nhau chút nào.

Phác Xán Liệt mở cửa sân thượng ra, những cơn gió se lạnh chợt lướt qua da thịt, cậu quay đầu lại hỏi, "Lạnh không?"

"Không lạnh, áo khoác của tôi dày lắm."

Biện Bạch Hiền đi tới, ở chính giữa sân thượng có lắp một chuồng bồ câu, mấy con bồ câu đưa thư cứ bay vòng quanh kêu 'gù gù'.

Máu nghịch ngợm lại nổi lên, Biện Bạch Hiền bỗng nhiên chạy chầm chậm rồi vọt về trước làm đàn con bồ câu hốt hoảng bay lên. Phác Xán Liệt bất đắc dĩ đặt pháo hoa ở mép tường, kéo cánh tay Biện Bạch Hiền qua.

"Lại ấu trĩ nữa rồi phải không?"

"Haha, chơi vui lắm mà."

"Cậu có hỏi ý kiến của bồ câu không? Có khi người ta không cảm thấy vui."

"Bồ câu nói cho cậu biết?"

Phác Xán Liệt im bặt, không muốn thừa nhận sự thật là hình như trước giờ miệng lưỡi của mình đều thua cậu ấy.

Biện Bạch Hiền rất vui, cầm điện thoại di động ra xem thời gian, "Còn năm phút nữa, có thể chuẩn bị rồi--"

"Chúng ta châm từng bó hay là châm hết luôn?"

"... Tổng cộng chỉ có hai bó, cậu muốn 'châm từng bó' như thế nào?"

"Được rồi...." Phác Xán Liệt lấy hộp diêm ra, quẹt một cái, không có gì hết, lại quẹt một cái nữa, vẫn không có gì hết.

"Trước đó ai nói tôi là đại thiếu gia hả? Đưa đây đi lão gia!" Biện Bạch Hiền giật lấy hộp diêm, "Giơ pháo hoa lên đi lão gia."

"Số lão gia này khổ quá, còn phải nghe đại thiếu gia chỉ huy."

"Lão gia, cậu nói nhảm nữa thì khỏi châm nha."

"Đại thiếu gia, cậu cứ châm đi, tay tôi mỏi nhừ rồi."

Biện Bạch Hiền dùng ngón tay cầm que diêm quẹt nhẹ một cái, sau đó châm pháo hoa. Phác Xán Liệt cầm một que pháo khác đến gần, sau khi châm xong liền đưa cho cậu ấy.

Lúc này, trấn nhỏ ngập trong tiếng pháo hoa nổ đì đùng, mấy con bồ câu bị Biện Bạch Hiền dọa bay đi đã vòng ngược trở về, hoảng hốt phen nữa lại vỗ cánh bay đi, cứ lượn quanh tòa nhà cũ.

Tia lửa của pháo hoa bắn ra tung tóe, Biện Bạch Hiền lại cầm thêm vài que lên châm chung, hai tay cầm cả nhúm quơ quơ trước mắt Phác Xán Liệt.

Ánh lửa túa ra màu nhũ bạc chói mắt, hình như nhìn kỹ thì xung quanh còn có một quầng sáng màu đỏ, chiếu vào mặt Biện Bạch Hiền lại hình như thành màu vàng. Phác Xán Liệt nhìn ngẩn người, pháo hoa trên tay đã cháy hết cũng không biết.

"Lão gia, cậu ngẩn ra đó làm gì. Châm thêm nữa đi." Đối phương trừng Phác Xán Liệt một cái, nhìn xuống thấy que pháo của mình đã tắt, chỉ có thể ném que không vào mép tường, lại cầm một ít ra châm lên.

"Ngày hôm nay là một ngày lành, phải không?" Phác Xán Liệt hỏi.

"Ừ-- Cậu thật sự đến rất đúng lúc."

"Cần phải cầu nguyện không?"

"Kiếm nhiều tiền, ở biệt thự, lấy vợ đẹp, cứ cầu đại đi."

"Tôi có tục tĩu như vậy sao."

"Cậu nghìn vạn lần đừng cầu mấy chuyện như 'Năm tháng yên ả, đời này bình an', vậy lại càng tục tĩu hơn." Biện Bạch Hiền cầm hết pháo hoa trong tay, miệng nói liên tục, "Tôi hả, năm này so với năm trước sống vui vẻ hơn là được rồi, tôi không có lòng tham."

Còn nữa, Phác Xán Liệt cũng vui vẻ là được rồi, nhưng câu này Biện Bạch Hiền chỉ nói thầm trong bụng thôi.

Xa xa có một tòa tháp cao, pháo hoa gần đó bắn tưng bừng nhất, mỗi màu mỗi sắc có một vẻ đẹp riêng. Biện Bạch Hiền nhìn lên đỉnh đáp, những ánh lửa đẹp lả lướt rơi vào trong đáy mắt cậu ấy.

Phác Xán Liệt nhìn gò má của Biện Bạch Hiền, trái tim đập thình thịch, hai mắt nhắm lại thật chặt.

"Cậu không có lòng tham... Vậy thì tớ sẽ có." Cậu ấy mở mắt ra, lại ném que pháo hoa đã cháy hết vào mép tường lần nữa, que này xếp thành một hàng với những que trước, đếm nhẩm thử, một... hai... ba... bốn năm sáu... tổng cộng hai mươi tám que.

"Tớ hy vọng từ hôm nay trở đi, sau hai mươi tám năm, lại sau hai mươi tám năm, mỗi một màu xuân, đều có thể cùng cậu đốt pháo hoa." Phác Xán Liệt nhìn vào đôi mắt bởi vì kinh ngạc mà hơi trợn to của Biện Bạch Hiền, nói từng chữ từng câu, "Hai mươi tám cộng hai mươi tám là năm mươi sáu, nói cách khác, chí ít đến tám mươi tuổi, chúng ta vẫn có thể cùng nhau."

Que pháo hoa trong tay Biện Bạch Hiền rơi xuống đất, tàn lửa còn lại mau chóng tắt lịm.

"Cái gì tám mươi tuổi... Đến lúc đó chẳng phải là lão bất tử* sao." Cậu ấy bật cười haha hai tiếng, quay đầu định tìm hộp diêm, nhưng tay đã bị nắm lấy.

"Biện Bạch Hiền, cậu là ngốc thật, hay là giả vờ ngu ngơ." Phác Xán Liệt hơi tăng thêm sức lực để giữ ngón tay của Biện Bạch Hiền, "Cậu thật sự cho là tớ ngồi xe lửa cả đêm chỉ để tìm cậu ngắm cảnh?"

"Nếu không thì sao?"

"Tớ cho là mình đã nói rất rõ ràng."

"Nhưng tớ không rõ..."

"Tớ sẽ lặp lại lần nữa."

"Phác Xán Liệt" Biện Bạch Hiền dùng sức vùng tay ra, "Cậu có biết cậu đang nói gì, làm gì không?"

"Ít ra, tớ biết rõ hơn cậu."

Biện Bạch Hiền sửng sốt, còn ánh mắt của đối phương lại rất kiên định, không giống như là đang đùa, "Chúng ta, không thể tiếp tục như vậy sao..." Với chúng ta mà nói, bạn bè mới là lựa chọn tốt nhất.

"Không thể" Không thể chỉ đứng tại chỗ, không thể chỉ làm bạn bè của cậu, không thể... không thích cậu.

Lúc này, pháo hoa đã lần lượt ngừng lại, mấy bóng đèn sợi tóc trên sân thượng quá tối, rọi lên gương mặt của hai người lờ mờ không rõ, nét mặt cũng khó phân biệt. Phác Xán Liệt đứng yên thật lâu, còn Biện Bạch Hiền thì cúi đầu nhìn mặt đất đen như mực. Không nhận được câu trả lời, cậu thất vọng xoay người sang hướng khác.

"Tớ vẫn cho là, tớ không phải đơn phương tình nguyện đấy chứ."

Đi tới cửa, tay đã đặt lên chốt cửa, vạt áo lại bị kéo lấy.

"Không được đi."

"Biện Bạch Hiền, cậu biết cậu đang làm cái gì không?"

"Ưm..."

"Đồng ý với tớ không?"

"Ưm..."

"Ngoại trừ ưm không còn gì khác?"

"Phác Xán Liệt, là cậu đi qua giới hạn trước."

"Đúng vậy."

"Quá giới hạn rồi, thì sẽ không còn đường lui."

"Tớ không nghĩ sẽ lui bước."

"Nhưng tớ không biết... chúng ta có thể làm được không."

"Chỉ cần Biện Bạch Hiền cậu có thể làm được, tớ nhất định có thể làm được." Quay đầu lại, vuốt nhẹ lên mái tóc mềm mại của Biện Bạch Hiền, ôm cậu lấy vào lòng, Phác Xán Liệt nở nụ cười.

"Cười cái gì?" Bên tai truyền đến giọng nói buồn buồn, tóc cậu ấy tỏa ra mùi cỏ xanh mê người.

"Cười tớ đến thật đúng lúc."

Biện Bạch Hiền không lên tiếng, tựa vào vai Phác Xán Liệt cong khóe miệng lên.

Bầu trời của Vụ Lý là màu xanh đậm, pháo hoa của Vụ Lý là màu bạc đẹp mắt, Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền của Vụ Lý ôm nhau ngồi ở tầng áp mái cũ kỹ, ánh trăng Vụ Lý lạnh thấu như mộng ảo.

Tớ có thể cho cậu tất cả mọi thứ của tớ, nếu như cậu muốn.

Lão bất tử: Chỉ người đã già nhưng vẫn sống dai. Ngụ ý là nguời già nên chết càng sớm càng tốt, chứ không phải là sống mãi, lãng phí thực phẩm và làm tổn thương người khác... Nó được sử dụng để người già mà mình ghét và cho rằng người đó thật vô dụng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: