Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

05.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6h sáng, Biên Bá Hiền vươn tay tắt chuông báo thức, uể oải từ trên giường ngồi dậy rồi vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân.

Sửa soạn xong xuôi, đi ra cửa, quản gia đã ngồi sẵn trong xe chờ đợi, Biên Bá Hiền liền vội lên xe ngồi ra ghế sau.

"Chú Lương, đi nhanh lên."

"Không chờ cậu Ngô sao cậu chủ?" quản gia Lương ngồi phía trước hỏi lại.

"Không cần, kệ thằng nhóc đấy, hôm nay tôi phải đi sớm."

Quản gia bất đắc dĩ cười rồi đánh tay lái. Đi trên đường ông mới bắt đầu hỏi tiếp.

"Cậu chủ sao hôm nay lại đi sớm vậy, còn có nhã hứng đi xe, mọi lần cậu toàn đi bộ cùng cậu Ngô mà?"

"Hôm nay tôi có việc." Biên Bá Hiền nhàn nhạt đáp lại.

Thật ra thì cậu cũng chẳng có việc gì cả. Đi sớm vì không muốn gặp tên Phác Xán Liệt kia thôi. Hôm qua hắn đã đến nhà cậu, với tính cách lưu manh vô lại của hắn thì chắc chắn hôm nay sẽ đến rồi đòi đưa cậu đi học bằng được. Đương nhiên Biên Bá Hiền đã đoán ra được ý đồ đó của hắn nên cố ý bảo chú Lương đưa đi.

Gần đến trường Biên Bá Hiền bảo quản gia dừng xe rồi vào một quán nhỏ gần trường để ăn sáng. Tại tên lưu manh đó mà đi vội đến nỗi quên cả ăn sáng.

.

Khi Phác Xán Liệt đến nhà Biên Bá Hiền thì thấy "ba mẹ vợ" đang ngồi ăn sáng cùng nhau nhưng mà lại không có bảo bối mà mình muốn gặp.

"Xán Liệt, đến rủ Bá Hiền đi học sao, tiếc quá, nó vừa đi rồi. Hôm nay chả hiểu sao nó tự dưng đi sớm!" mẹ Biên niềm nở cườinói với hắn.

"Dạ vậy thôi, con xin phép đi trước ạ, chúc chú dì ăn ngon miệng ạ."

Phác Xán Liệt khom lưng lễ phép chào rồi đi ra ngoài ngồi lên xe của mình. Hôm nay hắn đã cất công lái xe để đưa bảo bối đi học mà lại không gặp được.

Được lắm bảo bối nhi, hôm qua thì cúp điện thoại, hôm nay còn dám trốn tôi đi trước. Bình thường không phải luôn đi trễ nửa tiếng sao, hôm nay còn đi sớm hơn cả tôi. Trên mặt Phác Xán Liệt hiện lên một nụ cười nguy hiểm. Xem ra hôm nay phải dạy dỗ lại nếu không thì sợ sau này mình không có chỗ đứng trong nhà mất.

Phác Xán Liệt khởi động xe đi đến trường. Đến quán ăn của dì Trương gần trường hắn mới phát hiện ra có một thân ảnh nhỏ bé quen thuộc đang ngồi nhai bánh quẩy, uống sữa đậu... à không kia là sữa dâu mới đúng, sở thích đáng yêu thật.

Thân ảnh nhỏ bé đó không ai khác chính là bảo bối nhi nhà hắn. Tìm một chỗ để đỗ xe, Phác Xán Liệt bước xuống đi vào quán.

"Dì Trương, cho con một cốc sữa nóng."

Nghe giọng nói này Biên Bá Hiền đang uống sữa thì giật mình, sặc gần chết. Phác Xán Liệt nhếch miệng tiến đến ngồi xuống bên cạnh cậu vỗ lưng: "Sao vậy, nghe giọng tôi vui đến nỗi sặc luôn sao?"

"Khụ... Mẹ... Khụ... Sao đi đâu cũng có anh thế?!" Biên Bá Hiền vừa ho sặc sụa vừa nhíu mày nhìn hắn, đúng là âm hồn bất tán.

"Không quan trọng. Tôi có một số chuyện quan trọng hơn cần bàn bạc với em."

Đúng lúc đó dì Trương mang sữa tới, hắn cầm lên uống một ngụm rồi nói tiếp: "Giờ em cứ ăn tiếp đi, ăn xong rồi nói chuyện."

Biên Bá Hiền không hề để tâm lời hắn nói, vẫn bình tĩnh ngồi nhai bánh quẩy. Phác Xán Liệt ngồi bên cạnh vừa uống sữa vừa dán chặt mắt vào người Biên Bá Hiền, nhìn chằm chằm như muốn xuyên thủng cậu.

Biên Bá Hiền thì cực kì khó chịu vì ánh mắt nóng bỏng đó của hắn, nhét nốt miếng quẩy cuối cùng vào miệng rồi cầm hộp sữa vừa đi vừa uống nốt.

Phác Xán Liệt đứng dậy trả tiền rồi lập tức đuổi theo, hắn lại lôi cậu vào con hẻm lần trước.

"Anh lại muốn gì? Đừng có giở trò lần trước với tôi! Vô ích, tôi không sợ anh đâu." Biên Bá Hiền hất tay nhíu mày nhìn hắn.

Phác Xán Liệt cười tà: "Vậy sao? Tôi cũng đâu có bắt em phải sợ tôi?" Hắn vòng tay ra sau ôm eo Biên Bá Hiền kéo gần khoảng cách của cả hai rồi trực tiếp hôn lên môi cậu.

Lần này chỉ là chuồn chuồn lướt nước, sau đó Phác Xán Liệt chuyển xuống phía dưới, hung hăng cắn một cái để lại trên cổ Biên Bá Hiền một quả dâu tây.

Biên Bá Hiền trừng lớn mắt vì đau, mẹ nó tên này lại dám cắn mình.

"Mỗi lần phớt lờ tôi thì tôi sẽ cắn em một cái! Tôi cưng chiều em thật nhưng có một số chuyện phải nghiêm trị." Phác Xán Liệt toe toét cười.

Rồi hắn nắm tay cậu cùng nhau đi vào trường.

Hôm nay không đi muộn, không đi cùng Ngô Thế Huân, không có Biên tiểu bá vương với dáng vẻ bá đạo, lưu manh như mọi hôm nữa. Mà thay vào đó là một Biên tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn để Phác đại lưu manh nắm tay dẫn đi, lại còn đi sớm hơn 15 phút.

Đến lớp, Ngô Thế Huân hôm nay không biết bị làm sao mà cũng đến sớm, thậm chí còn đến sớm hơn cả cậu cùng Phác Xán Liệt.

Nhìn thấy Phác Xán Liệt, Ngô Thế Huân đang chán nản ngồi chơi 'diệt kiến' hai mắt liền sáng lên.

"Xán Liệt ca, cuối cùng anh cũng đến, hôm nay em phá lệ đi sớm mà chờ chẳng thấy người đâu cả, hay anh lừa em?"

Phác Xán Liệt làm động tác 'suỵt' rồi ra hiệu Ngô Thế Huân đi ra ngoài nói chuyện.

"Tôi đi có việc cùng Ngô Thế Huân một chút lát sẽ quay lại với em nha." Hôn một cái vào má Biên Bá Hiền, mặc kệ ánh mắt đầy căm phẫn của cậu, hắn vẫy tay rồi cùng Ngô Thế Huân đi ra ngoài.

"Lúc nãy cậu ta có gọi điện bảo anh là sắp đến nơi rồi, bảo anh ra đón." Phác Xán Liệt nói với Ngô Thế Huân. "Cậu đi đi, người cậu thích mà, anh phải ở lại với Bá Hiền, hơi đâu rảnh rỗi đi đón cậu ta."

Ngô Thế Huân bĩu môi: "Được, ở lại với bảo bối nhà anh đi."

Phác Xán Liệt không quên dặn nhỏ với Ngô Thế Huân: "Chuyện này đừng để Bá Hiền biết, nếu không em ấy bẻ cổ anh mất."

"Yên tâm, em sẽ giữ miệng." Ngô Thế Huân nháy mắt rồi chạy vọt đi.

"Cậu ta" ở đây chính là Kim Tuấn Miên, bạn thân của Phác Xán Liệt. Từ hồi sơ trung, vì gia đình có chuyện nên y phải chuyển sang Mỹ ở. Đến hôm nay, giải quyết mọi chuyện ổn thỏa rồi có cơ hội được trở lại quê hương. Y đã liên lạc với Phác Xán Liệt, nói với hắn là sẽ về nước và đã nhờ hắn sắp xếp cho việc vào cùng trường và lớp học với hắn.

Đương nhiên, y sẽ không biết được mình đã bị người bạn thân này lợi dụng để mua chuộc Ngô Thế Huân.

Cái lần mà Ngô Thế Huân từ chối chơi game cùng Biên Bá Hiền chính là để chơi cùng "mỹ nhân" trên mạng và Ngô Thế Huân đã mê như điếu đổ khả năng chơi game của y.

Sau lần vênh mặt dẫn Biên Bá Hiền đi trước, đúng tối hôm đó Ngô Thế Huân ở tiệm net thì gặp Phác Xán Liệt. Hắn tiếp cận cậu, hỏi han đủ thứ về Biên Bá Hiền và ngay lúc đó thì điện thoại Ngô Thế Huân có tin nhắn. Phác Xán Liệt đã tình cờ thấy được hình của "mỹ nhân" mà cậu đặt làm hình nền, hình là lúc làm quen đã bảo y gửi cho xem. Phải nói là lúc đó hắn cười như được mùa, còn luôn miệng: "Ai đây, người yêu cậu sao? Cậu thích tên này sao? Há há há!!"

Ngô Thế Huân hơi xấu hổ chỉ nhỏ tiếng: "Anh bé mồm thôi. Tên này thì làm sao, anh quen anh ấy à?"

"Không những quen còn thân là đằng khác, vậy có nghĩa là cậu thích cậu ta?"

"Đúng vậy, em thích anh ấy, có thể kể cho em nghe về anh ấy được không?" nghe Phác Xán Liệt nói, Ngô Thế Huân lập tức đổi thành giọng điệu ngoan ngoãn, nhích lại gần hắn.

Trên mặt Phác Xán Liệt hiện lên một nụ cười đắc chí: "Được thôi, tôi có một điều kiện, cậu cũng cần phải nói mọi thứ về Bá Hiền với tôi."

Vậy là hai người cùng nhau tâm sự, bàn bạc, thương lượng, trao đổi về hai người "bạn thân" của mình.

Biên tiểu bá vương mà biết được chuyện này chắc chắn sẽ cho Phác Xán Liệt ra bã. (•‿•)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top