Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

PN2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một mùa thu nữa lại đến với thành phố Bắc Kinh. Thời tiết ôn hòa mát mẻ, do đó Bắc Kinh lúc về đêm cũng nhộn nhịp hơn rất nhiều. Đây là khoảng thời gian mà mọi người hưởng thụ cuộc sống về đêm, thư giãn sau một ngày lao động mệt mỏi.

Quán bar Diamond, một quán bar xa hoa nổi tiếng mới được dựng lên ở trung tâm thành phố Bắc Kinh cách đây 5 năm.

Trong quán là những bài hát mang theo giai điệu R&B được vang lên. Cùng với đó là những tiếng trò chuyện, tiếng cười nói của những vị khách giàu có. Quán bar này không hề có những cảnh tượng đồi trụy như những quán bar khác, người đến đây chỉ để giải trí, có thể là họp mặt, bàn công vụ,... còn nếu muốn thỏa mãn về vấn đề sinh lý thì mời đến khách sạn.

Giữa quầy bar là một cậu bartender trẻ với dáng người nhỏ bé, mặc một chiếc sơ mi trắng cùng quần đen bó ôm trọn đôi chân thon dài. Gương mặt trắng nõn, mắt kẻ eyeliner ma mị, đôi môi hồng đào mọng nước như thạch rau câu. Những ngón tay thon dài thuần thục tạo ra những loại rượu  mà khách yêu cầu. Nhìn vào cậu bartender này, người ta chỉ biết phán ra ba chữ "tiểu yêu tinh". Cậu bartender này rất nổi tiếng, hầu như người ở cả thành phố Bắc Kinh hoặc từ thành phố khác đổ đến quán bar này cũng chỉ vì muốn được ngắm cậu một lần hay muốn được uống thử đồ mà cậu pha chế.

Đối diện với cậu là hai người đàn ông đang ngồi bàn về công việc. Một người chạc tuổi 23 một thân âu phục đen, mái tóc bạch kim vuốt ngược, trên sống mũi cao thẳng là chiếc kính mắt Dior sang trọng. Gương mặt cương nghị cùng một bộ dáng đầy cấm dục khiến hắn trông có phần trưởng thành hơn nhưng vẫn giữ nguyên những nét trẻ trung mà không mang lại cảm giác già dặn. Người này tuy rằng tuổi còn trẻ, lại còn là được giao cho sản nghiệp có sẵn từ trước nhưng không hề vô dụng.

Hắn đã đưa công ty của nhà mình từ một công ty chỉ có tiếng trong thành phố trở thành một trong bốn tập đoàn nổi tiếng nhất trên thế giới. Người đàn ông này chính là chủ tịch tập đoàn trang sức đá quý CB, Phác Xán Liệt.

Người còn lại là một người đàn ông trung niên, gương mặt cùng dáng vẻ ở mức trung bình, không xấu không đẹp, nói chung là nhìn được.

Hai người đã bàn bạc được tầm một tiếng, giờ cũng đến lúc phải tạm biệt rồi. Kí hợp đồng xong, Trần Lập đang định đứng lên từ bỏ mà đi về luôn vì không thấy bóng dáng nhỏ bé kia đâu. Nhưng lại kịp lúc, cậu bartender mà gã mong chờ lại mang rượu cho vị trí bên cạnh.

Gã đưa tay, cầm lấy bàn tay trắng nõn thon dài mà mình mê mẩn từ nãy đến giờ lên, giở giọng điệu đáng ghét đã có chút khàn khàn.

"Này tiểu yêu tinh, có hứng thú đi với anh một đêm không?"

Phác Xán Liệt ngồi bên cạnh nhìn cảnh tượng này tức đến nổ đom đóm mắt, máu nóng xông lên đến tận đầu, còn đang định đập bàn đứng dậy, cậu bartender nhỏ đã nháy mắt ra hiệu hắn đừng nhúc nhích.

Phác Xán Liệt cố gắng kìm nén nửa giận, ngồi im theo như ý người kia.

Biên Bá Hiền mỉm cười với Trần Lập, nụ cười không mấy thiện ý, "Xin lỗi, gu của tôi là những anh trẻ khỏe đẹp trai cơ!". Bàn tay cậu tránh khỏi tay gã, cầm ngược lại bẻ một phát, gãy tay.

Gã ta nhìn Biên Bá Hiền, trợn mắt quát lên, "Mẹ kiếp, mày dám bẻ gãy tay tao? Mày có biết người bên cạnh tao là ai không? Có tin tao sẽ kiện mày không?"

Gã ta vừa nói xong, một người từ đằng sau tiến tới vỗ vỗ lên vai gã, "Trước khi ông kịp kiện cậu ấy thì ông đã bị tống vào tù vì tội quấy rối đấy!"

Trần Lập quay ra nhìn, người vừa nói cùng người mà gã vừa trêu có vài nét giống nhau. Dáng người nhỏ bé, gương mặt trắng nõn, chỉ hơi khác một chút về cách ăn mặc. Cậu bartender kia thì đầy dụ hoặc, còn người này thì nhìn chín chắn trưởng thành hơn hẳn. Một thân âu phục chỉnh tề, trên sống mũi là một chiếc kính cận, trên tay là một chiếc cặp.

Gã nhìn y, hỏi, "Mày lại là ai?"

Kim Tuấn Miên đẩy gọng kính, lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho gã, "Luật sư, đây là danh thiếp của tôi, hãy gọi đến nếu cần giúp đỡ."

Nghe Kim Tuấn Miên nói mình là luật sư cộng thêm việc nhìn tấm danh thiếp, nhớ lời Kim Tuấn Miên nói vừa nãy, mặc kệ cái tay bị gãy, gã liền vội chào tạm biệt Phác Xán Liệt rồi bỏ đi mất hút.

Biên Bá Hiền híp mắt nhìn Kim Tuấn Miên, "Đi tù thật sao?"

"Tùy mức độ, với người không am hiểu như ông ta, chỉ cần nói vậy là đã sợ rồi."

"À, thằng nhóc kia đang chờ anh trong phòng đấy."

Chào hai người xong, Kim Tuấn Miên liền đi về phía phòng quản lí, nơi có người thương đang chờ đợi mình.

Vừa mở cửa vào, một bóng đen đã lao vụt tới ôm chầm lấy y, đầu rúc vào ngực y cọ cọ.

"Tiểu Miên, nhớ anh muốn chết!"

Kim Tuấn Miên mỉm cười, vỗ vỗ người đang ôm mình.

"Ngày nào cũng vậy, nói đi nói lại, em không thấy chán sao?"

Ngô Thế Huân ngẩng đầu dậy, hôn một cái lên môi y, "Không chán, nhớ anh chính là việc duy nhất mà em làm khi không có anh bên cạnh, mà ngay cả khi có rồi vẫn nhớ."

Kim Tuấn Miên ôm lại Ngô Thế Huân, cùng cậu ngã xuống chiếc giường lớn.

Bên ngoài, sau khi gã Trần Lập kia chạy đi, Biên Bá Hiền mới bắt đầu quay sang bên Phác Xán Liệt vẫn đang tức giận từ nãy đến giờ.

"Anh đẹp trai này hợp gu em nè, có chuyện gì mà lại tức giận vậy?"

Phác Xán Liệt mặt vẫn cau có, cầm hộp thuốc lá bên cạnh, rút một điếu châm lên.

"Gã ta sờ tay bảo bối, tức chết anh rồi! Sao không để anh cho gã một đấm, khỏi làm ăn với hạng người như vậy luôn!"

Biên Bá Hiền cười cười, rút điếu thuốc trong miệng Phác Xán Liệt ra vứt vào gạt tàn, cầm que kẹo vị dâu trong miệng mình đưa vào miệng hắn.

"Em đã nói rồi, không được hút thuốc, không tốt cho sức khỏe." Sau đó hôn lên chỗ giữa hai hàng lông mày đang nhíu chặt kia. "Đừng giận nữa, anh định không làm ăn nữa hay sao mà lại đòi hủy? Anh đã hủy bốn lần trong tháng này rồi đó. Em không muốn anh vì em mà phải như vậy."

"Nhưng nhìn em bị như vậy anh tức lắm!" Phác Xán Liệt vẫn tức giận, nhai rộp rộp mấy cái vỡ vụn cây kẹo mút rồi vứt que đi.

Biên Bá Hiền vòng qua quầy bar, đi ra chỗ Phác Xán Liệt, ngồi lên đùi hắn, tay vòng qua cổ, ôm lấy hắn.

"Em biết tự bảo vệ mình mà, hứa với em không được kích động như vậy, không em sẽ giận ngược lại anh đấy."

Phác Xán Liệt lúc này mới vơi bớt được lửa giận, đôi lông mày cũng giãn ra chút ít. "Được rồi."

Biên Bá Hiền tháo chiếc kính của Phác Xán Liệt ra, trêu đùa hắn. "Anh đeo kính vào trông thật đẹp trai nha, hoàn toàn không giống với tên lưu manh hàng ngày chút nào." Nói xong liền hôn lên môi hắn.

Phác Xán Liệt đưa tay giữ eo Biên Bá Hiền, hừ nhẹ một tiếng, "Từ bao giờ em lại trở nên như vậy, đúng là tiểu yêu tinh, hôm nay tên lưu manh này sẽ làm chết em!"

Phác Xán Liệt ôm lấy Biên Bá Hiền đứng dậy, hai chân cậu liền vòng qua hông hắn, bỏ qua ánh mắt của những người xung quanh, hai người cùng nhau tiến vào phòng nghỉ của Biên Bá Hiền.

Quán bar cấm đồi trụy, nhưng đối với người thành lập nên nó là Ngô Thế Huân và Biên Bá Hiền thì lại không. Họ muốn làm gì thì làm, ai cấm được?

Cánh cửa phòng nghỉ vừa đóng, Biên Bá Hiền đã được Phác Xán Liệt thả xuống, lưng dựa lên cửa, còn hắn thì đè lên cậu, áp môi mình lên.

Vừa bắt đầu đã như dã thú, đầu lưỡi mạnh mẽ cạy mở hàm răng, lao vào tấn công khoang miệng nhỏ. Hắn vươn đầu lưỡi chơi đùa Biên Bá Hiền, sau đó còn cắn nhẹ lên khiến cậu rên khẽ một tiếng.

"Ưm... Anh dám cắn em!"

Phác Xán Liệt khẽ cười một tiếng rồi lại tiếp tục nụ hôn. Nụ hôn của hắn như không có điểm dừng, như một con dã thú trêu trọc miếng mồi nhỏ. Hai tay Phác Xán Liệt men theo áo sơ mi sờ soạng tấm lưng của Biên Bá Hiền, sau đó mò vào trong, khẽ nhéo một bên hạt đậu trêu đùa cậu.

"Ưm... A... "

Đôi môi của Biên Bá Hiền đã có chút sưng đỏ nhưng Phác Xán Liệt vẫn chưa muốn dừng lại, vẫn giày vò không ngừng. Cánh môi đã bắt đầu tê, nhịp thở cũng không ổn định, Biên Bá Hiền cố gắng đẩy vài lần, Phác Xán Liệt mới chịu dứt ra mà tha cho cậu.

Sợi chỉ bạc giữa bị đứt quãng lúc hai người dứt ra, vương lại trên môi mỗi người một ít. Biên Bá Hiền kiễng lên liếm nhẹ lên môi hắn một cái, sau đó tựa vào cửa nhìn hắn mỉm cười.

Nhìn bộ dạng dụ hoặc đáng ghét của bảo bối, Phác Xán Liệt liền cúi xuống, vùi đầu vào cổ cậu mà tiếp tục.

"Bảo bối, đẹp quá cũng không tốt đâu, anh chỉ muốn trói em lại, nhốt trong nhà, giấu đi, không cho ai thấy, để em chỉ là của một mình anh thôi."

"Ưm... không cần giấu... em vẫn chỉ là của... một mình anh."

Chiếc áo sơ mi trắng mỏng lúc này đã được cởi ra một nửa, bả vai trắng mịn cùng xương quai xanh hấp dẫn đã được bại lộ trong không khí. Phác Xán Liệt tham lam trải đầy những nụ hôn, trồng lên đó những quả dâu tây đỏ chói.

Sức lực của Phác Xán Liệt rất lớn, đè Biên Bá Hiền trên cửa khiến lưng cậu dính sát vào cánh cửa. Lúc này Biên Bá Hiền mới phát hiện ra chút đau đớn phía sau lưng.

"Ưm... Xán Liệt... lưng em đau..."

Nghe Biên Bá Hiền nói, Phác Xán Liệt mới tỉnh táo hơn chút, "Xin lỗi, bảo bối." rồi ôm lấy eo cậu hướng đến chiếc giường to lớn.

Qua quãng đường ngắn ngủi từ cửa đến giường, chiếc áo sơ mi trắng của Biên Bá Hiền đã được Phác Xán Liệt cởi ra vứt sang một bên. Thả nhẹ Biên Bá Hiền xuống chiếc giường rộng lớn, Phác Xán Liệt đè lên người cậu, ngậm hạt đậu nhỏ trước ngực vào miệng. Đầu lưỡi thuần thục đảo qua đảo lại khiến nó đứng thẳng, bên còn lại cũng không quên dùng tay trêu đùa.

Khắp người Biên Bá Hiền dần dần nổi lên cảm giác ngứa ngáy cùng tê dại, hai tay bám chặt lấy tóc Phác Xán Liệt, vặn vẹo eo muốn nhiều hơn nữa.

Chiếc quần đen bó sát cùng quần lót của Biên Bá Hiền cũng nhanh chóng được cởi ra. Phác Xán Liệt đổ gel bôi trơn ra tay, nhanh chóng khuếch trương cho Biên Bá Hiền. Đã rất nhiều năm trôi qua, hai người cũng đã kết hôn, số lần ân ái cũng không hề ít. Vậy nên, việc khuếch trương cũng không có gì gọi là khó khăn cả.

Phác Xán Liệt rút ngón tay ra, nhìn miệng nhỏ siết lại như đang mời gọi cùng bộ dáng mơ màng của Biên Bá Hiền liền đánh lên mông cậu một cái. Cánh mông trắng nõn giờ khắc này in lên bốn dấu tay đỏ ửng, Biên Bá Hiền mắt rưng rưng nước, hai chân vòng qua hông hắn, giọng nói đầy dụ hoặc, "Vào đi."

"Gọi sai rồi, gọi đúng anh sẽ thỏa mãn em."

"Ưm... lão công... lại thao em đi... "

Giờ khắc này Phác Xán Liệt mà còn nhịn nữa thì hắn không phải đàn ông. Cự vật to lớn được giải thoát, Phác Xán Liệt liền đặt ở miệng huyệt, một đường tiến thẳng vào. Đánh một cái lên mông Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt giả vờ đe dọa.

"Từ lúc nào mà em lại trở nên như vậy? Là ai dạy em? Hửm?!"

"Ưm... Anh... Chính là anh đấy... "

Phác Xán Liệt tiến đến tiếp tục giày vò đôi môi sưng đỏ, "Đúng là tiểu yêu tinh của anh!"

Bên dưới Phác Xán Liệt không ngừng luật động, mỗi lần đâm vào đều là tận cùng bên trong. Cự vật to lớn mạnh mẽ ma sát với vách thịt mềm mại bên trong, chẳng bao lâu đã tìm thấy điểm nhạy cảm. Phác Xán Liệt nâng chân cậu đặt lên vai mình, nhắm điểm nhạy cảm ra sức đâm vào khiến Biên Bá Hiền dưới thân hắn chỉ biết rên rỉ.

"A... ưm... chỗ đó... "

Từng đợt ra vào mang lại những loại khoái cảm khác nhau, Biên Bá Hiền bị kích thích đến nỗi bắn ra. Phác Xán Liệt cũng tăng nhanh tốc độ, không lâu sau gầm nhẹ một tiếng rồi bắn ra bên trong cậu.

Đợt đầu tiên kết thúc, Phác Xán Liệt nằm xuống bên cạnh Biên Bá Hiền. Toàn thân cả hai đều mồ hôi nhễ nhại, thở dốc từng đợt.

"Bảo bối!"

"Ưm!"

"Lần sau không cho kẻ eyeliner nữa!"

"..."

"Không cho ăn mặc như vậy nữa!"

"... "

"Không trả lời anh hả?!"

"Ưm, đấy là sở thích của em mà, em cũng đâu cấm anh nhuộm tóc đâu."

"Không nghe lời đúng không?! Xem ra, trừng phạt vẫn chưa đủ mạnh rồi!"

Phác Xán Liệt lại một lần nữa đè lên Biên Bá Hiền hôn lên môi cậu. Lần này mạnh bạo hơn, không giống hôn mà còn như là cắn.

"Xem ra tiểu yêu tinh vẫn chưa ăn đủ. "

"Lưu manh!!!"

TOÀN VĂN HOÀN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top