Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

11

- Phác Xán Liệt, mày có hút không ?

- Cho tao một điếu

Lại Tân An châm một điếu thuốc truyền qua tay Phác Xán Liệt. Tiếng nhạc sập sình lấn át cả giọng nên cậu ta có hơi cao giọng

- Mày nói xem, hè này có định đi du lịch với tao không ?

- Không biết - Phác Xán Liệt rít một hơi thuốc rồi nhả khói ra - Có việc quan trọng rồi

Lại Tân An bĩu môi một cái. Còn chẳng phải lười sao ? Cậu ta hiểu quá rõ Phác Xán Liệt. Ánh mắt lơ đễnh nhìn xung quanh, đột ngột dừng lại ở bàn phía đối diện. Tựa như nhìn không rõ, Lại Tân An còn nheo nheo mắt chăm chú nhìn kĩ hơn

- Ể ? Không phải bạn mới lớp tao à ?

Phác Xán Liệt quay đầu nhìn theo hướng Lại Tân An nhìn, đập vào trong mắt là hình ảnh Bạch Hiền bị một tên đàn ông lạ mặt ép uống rượu. Nếu như bình thường, ngay cả quay đầu nhìn Phác Xán Liệt còn không thèm bố thí, đằng này anh lại đột ngột đứng dậy xông về phía đó, túm lấy tay Bạch Hiền kéo vào trong lòng, ôm lấy cả thân cậu che chở. Bạch Hiền bị bất ngờ có ý phản kháng nhưng cả hai tay đều bị Phác Xán Liệt ghì chặt

- Mày là ai ? Liên quan đéo gì mà xía vào ?

Tên kia bị cướp miếng mồi ngon trên tay, không khỏi tức giận mắng. Hắn đưa tay muốn chạm vào cậu liền bị Phác Xán Liệt lườm cho một cái

- Tránh !

- Đệt ! Mày là ai ?

- Tao là anh trai em ấy

- Ô, sao tao tin mày được ?

Phác Xán Liệt cúi đầu, nhướng mày ra hiệu với Bạch Hiền. Người trong lòng anh lúc này vẫn còn thẫn thờ một chỗ, mãi đến khi Phác Xán Liệt véo nhẹ vào eo, cậu mới vội vội vàng vàng gật đầu, run rẩy nói

- Phải, là...là anh trai tôi

- Nghe chưa ?

- Tao c...

- Không cần giải thích, một là mày biến, hai là lên đồn nói chuyện

Hắn nghe anh doạ đưa đến đồn cảnh sát liền tái mặt, nhanh chóng cầm cái cặp da trên bàn ba chân bốn cẳng bỏ chạy mất hút

Phác Xán Liệt lúc này mới buông cậu ra. Lại Tân An cũng chạy đến bên này, vờ hỏi han nhưng thực chất là hóng chuyện. Cậu ta không rảnh rỗi, cũng không thân quen đến mức nhiệt tình như thế

- Sao cậu lại vào đây ?

- Tôi...tôi...

- Cứ tưởng thế nào, hoá ra là trẻ hư a !

- Không phải ! Là người kia, hắn kéo tôi vào

- Cậu không biết phản kháng à ?

- Có, tôi có mà

- Phản kháng kiểu gì mà vẫn bị người ta lôi vào vậy ? - Lại Tân An cầm ly rượu trước mắt lên, lắc lắc vài vòng - Rượu loại mạnh đó, còn chưa tính tới việc có bỏ thuốc không

Phác Xán Liệt im lặng nãy giờ, bây giờ mới lên tiếng - Tao đưa cậu ấy về - Anh móc thẻ ngân hàng đặt lên bàn - Hôm nay tao trả, mày tự bắt xe về

Nói xong liền kéo Bạch Hiền đi một mạch. Lại Tân An cũng không có cơ hội phản đối. Anh đem Bạch Hiền nhét vào trong xe, chính mình giúp cậu cài dây an toàn, tiếp đó ngồi vào ghế lái

- Cậu rốt cuộc đi bar làm gì ?

- Tôi...tìm việc

- Tìm việc ? Cậu đi bồi rượu chắc ?

- Không có ! - Bạch Hiền kịch liệt phủ nhận. Cậu mới không thèm làm mấy cái việc không đứng đắn này - Là người môi giới hẹn tôi đến đây

- Hay thật, mấy đời ai lại đi đến quán bar bàn chuyện công việc ?

-...

- Là hắn điên rồi hay do cậu ngốc ?

Phác Xán Liệt đột ngột thắng xe lại, anh chồm người về phía Bạch Hiền, mặt đối diện mặt cậu, cả hai chỉ cách nhau khoảng nửa gang tay

- Thế tôi hẹn cậu đến khách sạn để làm bài tập, cậu có thấy bình thường không ?

- C-cậu...

Bạch Hiền mới không ngờ anh lại có thể nói ra mấy lời như vậy, quá là vô sỉ !

- Ai lại hẹn đến khách sạn chỉ để làm bài tập ? Cậu bị điên à ?!

- Đúng, thế ai lại đến quán bar để phỏng vấn ?

- Tôi...- Bạch Hiền bất lực thở dài - Tôi không biết, tôi bị anh ta kéo vào trong mà

Quả thực cách đây một tiếng cậu vẫn còn nghĩ đây là một quán cafe theo mô hình riêng tư, có không gian yên tĩnh thích hợp để bàn công việc. Nào ngờ đến nơi mới biết là quán bar, còn chưa kịp cự tuyệt đã bị người ta kéo vào trong

- Hắn mạnh như vậy, tôi vùng ra cũng không được. Huống hồ h...

Đang nói, cậu đột ngột dừng lại. Rượu bây giờ mới bắt đầu ngấm, đầu óc Bạch Hiền có chút quay cuồng, cậu khó chịu đẩy anh ra, giơ tay che trước mắt - Tôi...cậu đưa tôi về nhà được không ?

- Làm sao ?

- Ưm, tôi khó chịu

Bạch Hiền khom người về phía trước úp mặt vào hai lòng bàn tay. Phác Xán Liệt đưa tay vỗ vỗ nhẹ đầu cậu mang theo chút dịu dàng, cũng không còn cao giọng trách mắng nữa

- Thế nào ? Say rồi ?

- Ưm...khó chịu
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Tiếng chim ríu rít bên tai, Bạch Hiền giật mình tỉnh giấc, đối diện với căn phòng xa lạ trước mắt, điều đầu tiên cậu nghĩ đến không phải là mình đang ở đâu mà là Lý Trung Bình cả đêm qua có phải đã rất lo lắng cậu không ? Vội vội vàng vàng tìm điện thoại, bên tai đột nhiên vang lên tiếng mở cửa. Phác Xán Liệt liếc mắt nhìn cậu hấp tấp, chỉ khẽ cười một tiếng

- Tôi báo với ba cậu rồi, hôm qua ở lại phụ đạo cho tôi muộn nên không về

- À

- À ? Cậu không có gì muốn hỏi tôi sao ?

- Tôi say có phiền cậu không ?

- Hả ? - Phác Xán Liệt khá bất ngờ, không nghĩ là cậu lại bình tĩnh đến như vậy, anh dừng một lúc rồi nói tiếp - Cậu rất ngoan, không phiền

Bạch Hiền trong lòng nhẹ nhõm thở ra một tiếng. Cũng may, cậu chưa từng say nên không biết thế nào, chỉ sợ mình xấu tính xấu nết lại phiền người ta

Gạt chăn qua một bên, Bạch Hiền bỏ hai chân xuống sàn muốn đứng dậy

Phác Xán Liệt liền ngăn lại - Mang dép vào, sàn nhà lạnh

- Ò, cảm ơn

Lúc này cậu mới để ý đôi dép bông đặt cạnh giường, cũng chu đáo quá đi thôi. Sau khi bình tĩnh lại quan sát xung quanh, Bạch Hiền mới để ý nhà anh thực lớn. Chỉ phòng ngủ thôi mà còn muốn rộng hơn phòng khách nhà cậu rồi

Có máy chiếu phim, nơi đọc sách, một dàn PC cực xịn để chơi game rồi tủ sách. Cửa kính sát đất nhìn thẳng ra hồ bơi. Cả căn phòng mang tông chủ đạo trắng - đen - xám nên càng nhìn càng thấy sang trọng. Khách sạn 5 sao còn chưa đạt được mức này

Bạch Hiền sau khi dùng mắt tham quan một vòng mới bắt đầu nghĩ đến chuyện tiếp theo là vệ sinh cá nhân. Cậu cảm thấy hình như rượu làm đầu óc mình bị trì tệ hẳn ra, cái gì cũng không được nhanh nhạy, nhất định sau này không thể đụng đến. Mà càng nghĩ lại càng thương mấy ông bác hàng xóm, mỗi ngày đều uống rượu, vậy có phải...

- Này !

- A ?

- Mơ mơ màng màng cái gì ? Còn chưa tỉnh ngủ ?

- Không có, nhà cậu rộng quá nên tôi...

- Chuẩn bị đồ mới cho cậu cả rồi, vệ sinh cá nhân rồi cùng xuống ăn sáng

- Ừm, cảm ơn

- Cậu là máy lặp à ? Treo từ cảm ơn trên miệng, nhấn công tắc liền nói ?

- Không có

Phác Xán Liệt không nói thêm nhiều liền đóng sầm cửa. Cậu cảm thấy người này hôm nay hơi khác, nói chung là không giống mọi khi. Không nghĩ nhiều nữa, cậu không được câu giờ khiến Phác Xán Liệt đợi, biết đâu anh lại tức giận

Đến khi cậu xong xuôi hết, cũng là chuyện của 15 phút sau. Nhà Phác Xán Liệt chẳng những rộng lại còn nhiều phòng, vòng quanh như mê cung vậy, cậu tìm mãi mới thấy đường xuống phòng khách. Trước khi gặp Phác Xán Liệt, cậu đụng mặt một thiếu niên khác, người này trông còn nhỏ hơn cả chính mình, dáng dấp, ngũ quan không tệ, thậm chí nhìn kĩ, còn có nét hao hao giống Phác Xán Liệt

Nhờ có người giúp việc, cậu mới tìm được đường đến chỗ của anh

- Xin lỗi, tôi không tìm được đường

- Nhà tôi là mê cung chắc ? Như vậy còn không tìm được ?

- Thật sự là mê cung mà - Bạch Hiền lí nhí nói nhỏ trong miệng rồi cúi đầu

Hôm nay cậu không có tâm trạng đấu võ mồm với Phác Xán Liệt, huống hồ bản thân làm khách, trước tiên phải biết điều

Bữa sáng trải qua cực kì vô vị. Cậu cảm thấy Phác Xán Liệt hôm nay không còn là anh nữa, cứ cứng nhắc như con rối, không một biểu cảm, cũng không chọc ngoáy trêu ghẹo cậu

Trong bữa ăn cậu gặp Phác Tu Kiệt, ông ngỏ ý muốn cậu ở lại giúp Phác Xán Liệt làm bài tập, tiện thể chơi thêm một lúc. Dường như đã được báo trước, ông ấy không hề bất ngờ về sự xuất hiện của cậu ở Phác gia, rất niềm nở mà đón tiếp. Phác Tu Kiệt chắc có lẽ là một trong số ít những người, không vì giàu mà kiêu ngạo hay xem thường người khác. Nể mặt Phác Tu Kiệt, thấy Phác Xán Liệt không ý kiến, cậu cũng gật đầu đồng ý

Bạch Hiền lẽo đẽo theo chân anh ra sau vườn, xem Phác Xán Liệt cho cá ăn. Phác Xán Liệt trầm giọng hỏi cậu

- Bao giờ muốn về thì nói tôi đưa cậu về

- Cậu không làm bài tập à ?

- Không thích !

- Ò

Không thích thì không thích, đâu cần phải tỏ thái độ như vậy

- Nhà cậu không có hoa à ?

- Một đống mùi hương hỗn độn, phiền chết đi được

Phác Lập Tân cùng Lưu Thiến Thiến trước kia có trồng một vườn hoa nhỏ ở ban công. Đều bị Phác Xán Liệt cho rơi tự do xuống đất hết. Với cái lý do mùi khó ngửi, chiếm diện tích, nhưng lý do lớn nhất có lẽ vì nó là hoa của hai người họ trồng

- Ờ, tôi cũng không thích hoa ?

- Tại sao ?

- Mau héo, thực phí

- Ha, thế cậu không định tặng hoa cho bạn gái của mình à ?

- Tình cảm đâu chỉ thể hiện qua mỗi một bó hoa. Thay vì tặng hoa, mỗi ngày tôi quan tâm cô ấy hơn một chút, đối xử tốt một chút, tặng vài thứ thiết thực hơn

- Ví dụ ?

- Uhmm.....

- Kẹp tóc đó hả ?

Biết ý tứ trong lời nói của anh, cậu liền cau mày phủ nhận - Đừng đoán mò, tôi không có ý với Lâm Thanh Di

- Ừ, tốt nhất là không. Cô ấy là hôn thê của một người anh tôi quen biết, tôi không hi vọng nhìn thấy hạnh phúc của anh ấy bị kẻ khác quấy rối

- Còn cậu, cậu lấy đâu ra cái kẹp tóc đó ? Còn giống y hệt của tôi mua ?

- Nếu tôi nói tôi nhặt được thì sao ? - Phác Xán Liệt nhướn mày chờ đợi câu trả lời từ cậu

Bạch Hiền bĩu môi, tỏ vẻ không tin - Cậu cho rằng vận may của cậu tốt như vậy à ?

- Ừ, hẳn là rất tốt

Đúng là nhặt được, mà còn là nhặt được từ trong chính món quà của Bạch Hiền. Còn nhặt được thế nào thì phải hỏi Lâm Thanh Di. Cô nàng mang quà tung tăng đi khoe mẽ khắp nơi, đến mức đánh rơi cũng chẳng biết. Anh còn tưởng cậu đã nhìn ra từ lúc đó rồi chứ ?

Phác Xán Liệt nói tiếp - Chẳng những thế, tôi còn nhặt được một con mèo, rất đáng yêu mà tính khí cũng rất lớn

Bạch Hiền mở to mắt nhìn anh. Ậm ờ một hồi mới nói ra

- Cậu...nhặt ở đâu thế ? Tôi...tôi cũng muốn nuôi mèo

Nghe cậu hỏi, Phác Xán Liệt bật cười thành tiếng. Ngốc ! Con mèo đó còn chẳng phải là cậu sao ?

Anh vươn tay xoa xoa đầu cậu - Không chỉ, không muốn chỉ thứ tốt cho cậu

- Hứ ! Không thèm, cậu không làm bài tập thì tôi về đây

Trong lời nói mang theo chút hờn dỗi. Bạch Hiền quay lưng đi không thèm ngoái đầu lại. Phác Xán Liệt cũng không ngăn, cứ như vậy để mèo con chạy đi ngay trước mắt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top