Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

12

Tan học, Bạch Hiền theo chân Lâm Thanh Di đến tiệm trà sữa phía sau trường. Thật ra cậu cũng không có nhiều hứng thú với trà sữa nhưng vì chiều Thanh Di cũng đành gọi một cốc, chỉ 70% đường, ít đá

Lâm Thanh Di ngỏ lời trả cả phần cậu nhưng lần nào Bạch Hiền cũng từ chối. Cậu không muốn bị người ta nhìn vào rồi nói đang lợi dụng lòng tốt của bạn thân mình

- Bạch Hiền à, cậu có định đi xem festival cuối tuần này không ?

- Không, mình không thích chỗ đông người

- Ờm...thế mình đi chơi, cậu...sẽ không giận mình chứ ? Mình có rủ cậu mà. Chỉ là, là...

- Đồ ngốc ! Cậu cứ đi đi, đừng quan tâm mình, mình không sao mà

- Nhưng mà...

* Ting, tong * có một nhóm người đầy cửa vào. Cả Bạch Hiền lẫn Thanh Di theo phản xạ tự nhiên đều nhìn về phía cửa. Ánh mắt Bạch Hiền chạm với Lại Tân An, tiếp đó là sự lạnh lùng từ ánh mắt của Phác Xán Liệt

Lại Tân An quay đầu nói nhỏ gì đó, cậu chỉ thấy anh gật đầu nhưng không đáp lại. Bạch Hiền đột nhiên thấy chột dạ, vội vàng lảng tránh nhìn sang hướng khác, tỏ vẻ như không quen biết

- Ấy Hiền, kia là Phác thiếu kìa

- Ò

- Phác thiếu cũng có nhã hứng uống trà sữa a ?

- Tại sao lại không ? Cậu ta cũng là con người mà

- Không có, chỉ thấy loại thức uống này không phù hợp lắm

- Mặc kệ, mình không quan tâm. Cậu ta có uống t...

Chưa kịp nói xong, giọng Phác Xán Liệt ngày càng gần, cắt ngang lời cậu

- Giờ này cậu còn la cà ở đây ?

- Tại sao tôi không được ? Cậu là ba tôi à ? Quản lắm thế ?

- Ha, trả treo giỏi nhỉ ?

Bạch Hiền bĩu mỗi, một tay cầm ly trà sữa, một tay kéo tay Lâm Thanh Di đứng dậy. Phác Xán Liệt lia mắt sang nhìn cô, Lâm Thanh Di chỉ kịp đưa tay lên chào một cái, còn chưa kịp nói gì, ánh mắt Phác Xán Liệt đã đặt trở lại bên người Bạch Hiền

- Hẹn hò à ?

- Không có ! - Cả cậu lẫn Lâm Thanh Di đều đồng loạt lên tiếng

Khổ quá đi mất, chỉ muốn làm bạn tốt thế mà ai cũng hiểu lầm. Cô nàng nhanh nhảu thanh minh cho bản thân

- Không phải hẹn hò, là bạn bè cực kì cực kì đơn thuần

Không biết có phải do cậu nhìn nhầm hay không mà hình như, Phác Xán Liệt đã cười nhẹ một tiếng. Anh bước đến cạnh cậu, đặt tay lên đầu Bạch Hiền, không hề báo trước, xoa đến tóc rối tung

- Mượn cậu ấy một chút

Lâm Thanh Di vẫn còn ngỡ ngàng đến thẩn thờ, mắt miệng mở to không khép lại được. Phác Xán Liệt là đang xoa đầu Bạch Hiền đó ! Giống như đang vuốt ve một con mèo nhỏ vậy

Riêng chỉ có Bạch Hiền là khó chịu ra mặt, nghiêng đầu đẩy tay anh ra, gắt lên - Tránh, cậu vò đầu tôi làm gì ?

- Liên quan đếch gì đến cậu ?

- Cậu...!

Không có lý lẽ ! Không có liêm sỉ !

- Còn phản kháng nữa tôi đánh cậu đó

- Được, đánh đi ! Cậu đánh tôi đi

Phác Xán Liệt cung tay về phía cậu. Bạch Hiền thấy lạnh sống lưng rồi, sẽ không đánh thật chứ ? Tay Phác Xán Liệt to như vậy, một đấm thôi có phải cậu được tiễn đi gặp tổ tiên luôn không ?

Cậu căng thẳng đến mức hai tay nắm chặt thành nắm đấm, hai mắt cũng nhắm tịt lại nhưng vẫn giương mặt đối diện với anh. Đến lúc nghe * Bộp * một cái, cả người vẫn nhẹ nhõm không một chỗ đau mới hé mắt nhìn. Nắm đấm của Phác Xán Liệt rơi vào bức tường phía sau cậu

- Cậu...

- Tôi không muốn đánh cậu, đồ nhát gan

- Này ! Ai nhát gan ? Tôi bảo cậu đánh mà, không dám đánh còn...còn bày đặt

Giọng nói cậu từ to đến nhỏ lại rồi trở thành lầm bầm trong miệng. Phác Xán Liệt không tiếp tục dằn co với cậu, trực tiếp kéo theo Bạch Hiền lên xe

- Ấy ? Cậu kéo tôi làm gì ?

- Đi, mang cậu đi ăn

- Tôi không ăn, phải về nhà làm bài tập

- Muộn rồi !

Lúc này Bạch Hiền mới để ý, đám người Lại Tân An biến đi đâu mất rồi ? Đây rõ ràng là bắt người có chủ đích

Phác Xán Liệt đưa Bạch Hiền đến một nhà hàng cách đó ba con phố. Nhân viên nhìn thấy anh liền tiếp đón nồng nhiệt, chuẩn bị rồi đưa anh đến phòng ăn riêng như một việc đã quá quen thuộc. Phác Xán Liệt cởi áo khoác đồng phục vắt lên ghế, kéo ghế ngồi xuống rồi ra hiệu cho cậu ngồi

- Gọi món cậu thích đi

- Không thích ! Muốn về nhà !

- Cậu ăn vịt quay Bắc Kinh không ?

- Muốn về nhà !

- Lẩu thì sao ?

Bạch Hiền như được lập trình sẵn, mở miệng ra chỉ có ba chữ " Muốn về nhà ! " khiến Phác Xán Liệt cũng bắt đầu mất kiên nhẫn

- Câm miệng lại ! Ăn hết tôi cho cậu về

-...

- Hôm nay tâm tình tôi không tốt, đừng chọc giận tôi

- Tâm tình cậu không tốt thì đi tìm đám anh em của cậu mà giải toả. Tìm tôi làm gì ?

Phác Xán Liệt đột nhiên đứng bật dậy, tiến về phía cậu làm Bạch Hiền có chút lung lay. Theo phản xạ muốn tìm chỗ trốn nhưng cuối cùng chỉ còn cách ngồi chịu trận để Phác Xán Liệt áp tay vào hai má, bóp chặt

- Tìm cậu trút bầu tâm sự

- Nhưng...nhưng tôi không có cái gì để nói với cậu hết !

- Ừ, vậy cậu chỉ cần ngồi im, ngoan ngoãn ăn là được

-...

- Nếu không tôi đuổi việc ba cậu

- Cậu !!???

Đuổi việc, đuổi việc. Suốt ngày chỉ biết lấy cái cớ đuổi việc ra doạ cậu

Bạch Hiền " hừ " một tiếng, biểu hiện cho sự tức giận. Nhưng trong mắt Phác Xán Liệt lại giống như con mèo nhỏ đang xù lông đợi dỗ dành. Anh lại xoa đầu cậu. Tóc Bạch Hiền rất mềm, xen vào kẻ tay cảm giác mềm mại khiến tâm tình cũng dễ chịu hẳn đi

Nhân viên lên một bàn đầy đồ ăn ngon. Thú thật giây phút mùi hương thơm phức kia toả khắp nơi, cậu không tài nào kiềm lòng được mà nuốt nước miếng ngược vào trong. Phác Xán Liệt đều đem hết thảy những hành động này thu vào trong mắt, gắp cho Bạch Hiền một miếng cá nướng

- Ăn ngon miệng !

- Ò

- Ò ??

- Thì...cậu cũng vậy

- Cũng vậy là thế nào ?

- Chậc...cậu cũng ăn ngon miệng

Phác Xán Liệt khẽ cười. Rất hài lòng với biểu hiện của cậu, gắp đồ ăn càng hăng, chỉ một chốc bát Bạch Hiền đã đầy

- Đừng gắp nữa !

- Ừm

Miệng " ừm " nhưng tay vẫn gắp. Bạch Hiền bất lực mặc kệ. Được một lúc, Phác Xán Liệt bỗng mở miệng nói - Hôm nay là sinh nhật mẹ tôi, bà ấy đang ở xa tôi

Động tác Bạch Hiền dừng lại. Cả hai không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn vào đĩa thức ăn trước mắt. Thảo nào lúc nãy nhân viên chuẩn bị ba cái bát. Cậu còn cho rằng Phác Xán Liệt sẽ mời ai đó đến. Một lúc sau không thấy người thứ ba thì liền cho rằng đầu óc anh có vấn đề. Là cậu suy nghĩ hấp tấp rồi

- Cậu không có gì để hỏi à ?

- Hỏi cái gì ?

- Hỏi vì sao tôi lại kéo cậu đến đây chẳng hạn ?

- Vì sao ?

- Tôi muốn tìm một người cùng tôi ăn một bữa cơm

- Vậy cậu có thể tìm Lại Tân An

- Không thích, cậu ta nói nhiều, phiền !

- Ò

Phác Xán Liệt đối cậu, đột nhiên đổi chủ đề khác

- Cậu...có bao giờ nghi ngờ bản thân chưa ?

- Bản thân tôi có gì phải nghi ngờ ?

- Thân phận của cậu chẳng hạn ?

- Cậu là ý gì ? Đừng vòng vo

Bạch Hiền đã nói vậy, anh cũng không cần tốn công, trực tiếp vào thẳng vấn đề

- Có bao giờ cậu nghĩ bản thân không phải con ruột của ba cậu chưa ?

Bạch Hiền sững sờ một lúc, sau đấy khẽ cười, nói một câu nhẹ tênh - Tôi vốn dĩ không phải con ruột của ông ấy mà

- Cậu...

- Nhưng không sao, tôi không quan tâm, tôi rất tôn trọng ông ấy

-...

- Còn có...rất biết ơn. Tôi dặn lòng nhất định phải luôn nghe lời ông ấy

-...

- Dù sao cũng là một tay ông ấy nuôi lớn tôi. Tôi sớm đã không còn nhớ được hình dáng người sinh ra tôi như thế nào nữa rồi

-...

- Tôi không biết họ còn sống, hay đã sang thế giới bên kia - Bạch Hiền dừng một chút, cúi đầu nói nhỏ, trong giọng tràn đầy sự thất vọng - Nhưng cho dù sau này có gặp lại, tôi cũng có cách nào gọi họ hai tiếng ba mẹ

-...

- Vốn dĩ từ ban đầu, hai người họ đã không cần tôi. Tôi chỉ có một người ba, là Lý Trung Bình

Nói xong, cậu nhoẻn miệng cười tựa hồ như chẳng có gì to tác cả. Nực cười bao nhiêu, liệu cậu biết được sự thật, còn có tâm trạng cười như thế không ?

Phác Xán Liệt gấp một miếng thịt to, lười mở miệng, chỉ dùng đũa gõ hai cái lên bát của cậu rồi hất cằm ý bảo cậu ăn đi. Bạch Hiền cũng ngoan ngoãn cho miếng thịt vào miệng, chậm rãi nhai qua nhai lại rồi nuốt xuống

Anh chống tay nghiêng đầu nhìn cậu, tâm tình nhẹ tênh, không khỏi cảm thán vẻ đáng yêu của cậu " thực giống mèo con "

Bạch Hiền lúc ăn cực ngoan, gọn gàng tạo cho người ta cảm giác rất dễ chịu. Cậu ăn không nhiều, chỉ nhấp nháp thêm vài miếng nữa rồi buông đũa

- Tôi no rồi

- Ừ

- Bây giờ tôi về được chưa ?

- Chưa

- ????

Là ai tự nhiên nổi nóng đòi đánh cậu ? Là ai ngay sau đó lập tức trở mặt kéo cậu lên xe mang đến đây ? Rồi bây giờ còn không đồng ý thả người ? Quá đáng thật ấy nhở ?

- Nhưng mà tôi muốn về ! - Bạch Hiền cau mày, đưa tay kéo một góc áo của anh - Tôi chưa có nói với ba, còn chưa làm bài tập

Phác Xán Liệt nâng mí mắt nhìn cậu, thở dài rồi buông đũa, cầm ly rượu vang bên cạnh uống sạch. Anh gọi nhân viên đến tính tiền, cũng không thèm nhìn hoá đơn, trực tiếp đưa thẻ cho nhân viên, sau đó cũng không kiểm tra lại mà rời đi

Đứng trước cửa nhà hàng, Phác Xán Liệt vẫn không thèm mở miệng nói lời nào làm Bạch Hiền cũng trở nên lúng túng. Rốt cuộc cậu nên bắt taxi về nhà hay yêu cầu Phác Xán Liệt đưa mình về đây ?

Chần chừ mãi, cuối cùng đáp án cũng được đưa ra sau khi Phác Xán Liệt hút hết điếu thuốc trên tay

- Tôi uống rượu, không tiện đưa cậu về

- Vậy...tôi bắt xe

- Ừm

Phố xá đông người qua lại, taxi cũng không hiếm, Phác Xán Liệt ngoắc đại chiếc xe bên đường, đọc địa chỉ cho tài xế rồi rút 100 tệ đưa cho ông ta

- Không cần thối

- À, cảm ơn

Bạch Hiền nhìn bóng lưng anh, thầm nghĩ người này cũng không quá tệ đi. Mang người đi được thì cũng chịu trách nhiệm đưa người về được. Lại nói Phác Xán Liệt rất cao, vai rộng. Cử chỉ hành động cũng rất ra dáng người đàn ông trưởng thành. Nói không ganh tỵ là nói dối, nhưng mà....

- Này !

- A ? - Bị gọi đột ngột, Bạch Hiền giật mình giương mắt nhìn anh - Tôi...tôi về được rồi hả ?

- Ừ, về đi

Bạch Hiền gật đầu, lon ton chạy lên ghế phó lái thì bị anh giữ tay lại. Phác Xán Liệt mở cửa ghế sau, đem Bạch Hiền nhét vào trong xe, vừa thô bạo, vừa dịu dàng dùng tay che cho cậu tránh đụng đầu

- Sau này đi xe, phải ngồi ghế ở giữa hoặc phía sau tài xế

- Tại sao ?

Phác Xán Liệt không trả lời, tiện tay đóng cửa, rút điện thoại chụp lại biển số xe. Người tài xế vẻ mặt có chút khó chịu, đợi anh tránh sang một bên liền đạp ga phóng xe đi

Đi được một đoạn, chiếc xe đột ngột dừng lại. Bạch Hiền chòm người ra từ phía cửa sổ gọi to

- Phác Xán Liệt !

- ?

- Về đến nhà nhớ gọi cho tôi

- Tôi không có số cậu

- Vậy... vậy gọi cho ba tôi

- Để làm gì ?

- Báo bình an !

Nói xong còn vẫy vẫy tay tạm biệt anh. Trong vô thức Phác Xán Liệt nhìn theo chiếc xe phì cười

" Đáng yêu thế ! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top