Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

16

[ Alo, con trai à, đi chơi có vui không ? ]

- Cũng tạm

[ Có được ăn ngon không ? ]

- Một chút không hợp khẩu vị

[ Không sao, không sao, về nhà mẹ bồi bổ lại cho con ]

[ Âyda, thằng con riêng kia có gây chuyện với con không ? ]

- Mẹ !

- Đừng gọi như thế !

[ Còn không phải sao ? ]

- Mẹ !!!...Bỏ đi, con tắt máy đây

Phác Lập Tân đưa mắt nhìn xung quanh, lo sợ có người nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi. Đến khi đảm bảo không có ai cậu ta mới an tâm cất điện thoại vào túi

Lúc quay trở về, mọi người thế mà đều dọn đồ xong hết cả rồi, chuẩn bị lên xe. Buổi đi chơi chóng vánh, vừa ngủ một giấc, thức dậy còn chưa kịp ăn bữa sáng đã phải trở về, huống chi cái gọi là rút ngắn khoảng cách với người kia

Phác Lập Tân nhìn Bạch Hiền loay hoay ở đầu xe, vốn định tiến lại hỏi mấy câu nhưng nhìn thấy Phác Xán Liệt xuất hiện liền dừng bước. Tay anh choàng qua vai cậu, hai người nói nói gì đó, sau đấy lại thấy Bạch Hiền đẩy tay anh ra. Phác Xán Liệt chỉ nhếch nhẹ môi cười, không hề có thái độ chán ghét với cách cư xử của cậu

Quả nhiên giữa hai người họ, không hề có một chỗ trống để cậu ta xen vào. Phác Lập Tân mím môi, bấm ngón tay vào trong lòng bàn tay đến mức bật máu

Phác Xán Liệt theo Bạch Hiền lên xe, ngồi ngay bên cạnh cậu

- Sao không đi xe của nhà cậu đi chứ ?

- Tôi không thích !

Bạch Hiền không thèm đáp lại, trực tiếp bỏ qua lời anh, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, nhắm mắt ngủ
.
.
.
.
.
.
.
.
Một buổi chiều trong tiết tự học, cậu đột ngột bị gọi ra ngoài. Nhưng người gọi lại không phải giáo viên khiến Bạch Hiền có chút chần chừ. Mấy việc này cậu có xem qua trên phim, tình huống như thế này vốn dĩ không phải tốt lành gì

Nhưng từ lúc chuyển vào đến giờ, cậu chưa từng đụng chạm đến ai, làm Bạch Hiền khá tò mò, muốn biết rốt cuộc người kia gọi cậu ra làm gì. Nghĩ thế liền không do dự, đứng dậy đi theo

Cậu theo bạn học kia đến sân thể dục, sau đó cậu ta lại lúng túng tìm cách lảng tránh, vội vội vàng vàng bỏ đi, bỏ lại Bạch Hiền ngơ ngác trơ trọi giữa sân

Cậu nhíu mày, cái tình huống quái quỷ gì đang diễn ra vậy ?

Đây là một cách làm phiền mới đầy ấu trĩ của mấy người có thiện cảm không tốt với cậu à ?

Cậu có sự kiên nhẫn rất cao, thậm chí có thể ngồi suốt một tiếng để tìm lời giải cho một bài toán nhưng không thể kiên trì với mấy việc vô nghĩa này. Vừa định quay lưng bỏ đi thì nghe phía xa có người gọi tên chỉ đích danh mình

- Mày là Biện Bạch Hiền đúng không ?

- Có chuyện gì ?

Mấy người kia ăn mặc không được đứng đắn cho lắm, không bỏ áo vào quần, đầu nhuộm xanh nhuộm đỏ, đeo khuyên tai, mặt ngông nghênh lỗ mãng. Thực hợp cho cái câu ngưu tầm ngưu, mã tầm mã

Tên đi đầu tiên hất mặt về phía cậu, giọng khàn khàn

- Nghe nói mày cứ bám lấy Phác Xán Liệt quài hả ?

- Nghe ai nói ? - Bạch Hiền cười khẩy một tiếng, chẳng có chút sợ sệt - Nghe mà không biết chọn lọc thông tin à ?

- Mẹ mày thằng nhãi này ! Mày lên mặt với ai ?

- Mấy người là ai ?

- Mày không cần biết, tránh xa Phác Xán Liệt một chút. Đừng thấy sang rồi bắt quàng làm họ

Cậu tự chỉ vào bản thân mình - Còn có chuyện đó à ?

Ai đồn mà đồn sai lệch thông tin nhiều quá nhỉ ? Đúng là mắc cười mà

Hắn tặc lưỡi một cái, tiến lại gần, chỉ chỉ lên bả vai cậu - Tao cũng coi như họ hàng xa nhà Phác Xán Liệt, người nhà tao chẳng vừa mắt mày đâu

-...

- Lũ nhà nghèo ruồi nhặn như bọn mày nên biết điều một chút

- Nói chuyện đàng hoàng đi, đều là người có học, đừng có nói mấy lời khó nghe

- Ha, khó nghe ? Mày bớt cái vẻ mặt dạy đời người khác đi

-...

- Cũng chỉ là con trai của một ông già làm công cho nhà tao, theo sau đít chú tao nịnh bợ kiếm từng đồng, lên mặt cái gì ?

-....

- Đừng có mơ tưởng trèo cao

-...

- Mày có cố gắng cũng không giúp được ông già mày ở xưởng có thể thăng tiến lên thêm bậc nào đâu

Nãy giờ tuy lời lẽ có khó nghe nhưng Bạch Hiền vốn không để vào tai, cũng chẳng thèm đáp lại. Nhưng đến mức lôi ba cậu ra, phán xét này nọ khiến cậu không vừa lòng, thậm chí là tức giận, liền chặn miệng tên đó

- Khoan đã ! Hình như mấy người hiểu nhầm rồi nhỉ ?

-...

- Thứ nhất, tôi không bám lấy cậu ta

-...

- Thứ hai, dù tôi có thế nào thì cũng có tự trọng của riêng mình. Trèo cao gì đó, xin lỗi, tôi chưa từng có ý nghĩ đến

-...

- Thứ ba, ba tôi cũng là dùng thực lực của mình để làm việc, không xin xỏ ai. Đừng dùng mấy lời lẽ đó trên người ông ấy

-....

- Trước khi quản người khác, làm phiền các vị chú ý quản người nhà mình trước

-...

- Nếu còn nói những lời đó trước mặt tôi, đừng trách tôi không khách sáo !

-...

- Vật mình nuôi được thì giữ được, đừng thả lung tung lại phiền người khác

Bạch Hiền nói xong, mặt không chút biểu tình bỏ đi. Mấy người kia hoang mang nhìn nhau, bị mắng đến ngu người luôn

- Mẹ nó ! Là đang mắng Phác Xán Liệt hay mắng tụi mình vậy ?

- Không biết, nhưng mà...má nó tức thiệc ! Cứ để nó đi vậy hả ?

- Thôi thôi, kệ đi. Anh Thành cũng chỉ nói cảnh cáo nó thôi

Bọn họ cũng không có ý định gây khó dễ gì. Nhưng xem ra cũng không dễ đối phó đi. Dù không cam tâm nghe cậu mắng nhưng người đi cũng đã đi, cứ như vậy mà kết thúc. Một tên trong đó gọi điện thoại, báo cáo sự việc với người ở đầu dây bên kia. Sau đó dập máy, giải tán nhanh gọn lẹ

Sau vụ việc đó, người kia không tìm cậu nữa, việc học tập vẫn đâu vào đó như cũ. Bạch Hiền ở trường mỗi ngày đều đọc sách, tan học trở về làm bé ngoan, chăm chỉ dọn dẹp nhà cửa. Một bước cũng không ra ngoài, không bạn bè, không tụ tập. Dọn dẹp xong thì làm bài tập, nâng cao thành tích của bản thân. Đặc biệt, còn rất tuân thủ lời hứa, gặp Phác Xán Liệt ở đâu, né ở đó, nhất định không chạm mặt

Trái ngược với cậu, Phác Xán Liệt lại ngày ngày trốn học. Không trốn học thì cũng cùng bọn Lại Tân An đánh bóng rổ. Mỗi lần như thế đều kéo được một đội quân fan hâm mộ hùng hậu, bám hàng rào la hét inh ỏi

- Xán Liệt, mày hôm nay không tập trung nhỉ ?

- Làm sao ? - Anh đập trái bóng xuống sân rồi lại thu nó về trên tay - Con mắt nào của mày nhìn ra tao không tập trung

Lại Tân An chỉ tay về phía bảng tính điểm. Khoảng cách 5 điểm trên bảng chính là bằng chứng cho sự lơ là của Phác Xán Liệt và việc anh liên tục bị đối thủ cướp bóng

Phác Xán Liệt chẳng hiểu sao lại đùng đùng tức giận, quăng bóng vào người Lại Tân An, xách theo balo bỏ đi. Trận đấu còn chưa kết thúc, cứ như vậy bị xử thua

Phác Xán Liệt đi về hướng dãy phòng học của Bạch Hiền, anh lướt qua, ánh mắt lơ đễnh đặt trên người cậu. Bạch Hiền cúi đầu, đang đọc sách. Ngón tay cậu khẽ lướt trên trang giấy khiến Phác Xán Liệt nhìn đến thẩn thờ

- A Bạch Hiền, bài này cậu làm được không ? Khó quá đi à ~~

Lâm Thanh Di bám vào tay cậu, nũng nịu mấy tiếng. Bạch Hiền vốn đã quen, chầm chậm nhận lấy vở của cô nàng xem qua một lượt

- Cậu chỉ mình nhé ? Giảng một chút thôi, mình hứa không làm mất thời gian đâu

- Được, mang bút lại đây

Được sự đồng ý, Lâm Thanh Di liền kéo ghế ngồi cạnh cậu. Bạch Hiền rất có tâm, giảng rất kĩ, không lướt nhanh bất kì bước nào, cô nàng nghe đến chăm chú

Phác Xán Liệt đứng ở hành lang, cứ khoanh tay trước ngực nhìn chằm chằm cậu qua cửa sau, làm không ít người đi qua đi lại tò mò. Đến cả giáo viên cũng lấy làm lạ, bọn họ nhìn theo hướng ánh mắt anh, thầm cầu nguyện sẽ không xảy ra ẩu đả gì. Hi vọng người nào đó trong lớp kia chọc giận Phác Xán Liệt, sớm nhìn ta vấn đề, biết ngoan ngoãn mà cụp đuôi rút lui

Ánh mắt anh đặt trên người cậu chưa từng dời đi một chút, biểu cảm lạnh nhạt không dao động, cho đến khi Lục Phong xuất hiện bên cạnh Bạch Hiền

Cậu ta cúi đầu nhìn vào quyển vở trên bàn Bạch Hiền, rồi lại ngẩng đầu nhìn cậu như đang lắng nghe cậu nói gì đó. Tiếp theo Bạch Hiền lại nhìn cậu ta, cười đến xán lạng

Phác Xán Liệt lập tức cau mày, hừ một tiếng quay ngoắc đi

Cuối giờ học, Bạch Hiền thu dọn tập vở. Giơ tay chào tạm biệt Lâm Thanh Di rồi rời khỏi lớp. Cậu mang tâm thế vui vẻ, nghĩ hôm nay sẽ nấu một bữa tối thật ngon cho ba, sau đó hai người cùng ăn cùng nói chuyện về ngày hôm nay. Vui biết bao nhiêu

Nhưng tâm trạng cậu ngay lập tức bị dập tắt bởi gương mặt hầm hầm của Phác Xán Liệt, anh đứng ngay trước cổng trưởng. Quang minh chính đại mà chặn người, không sợ ánh mắt phán xét của người khác

Bạch Hiền ngẩng đầu nhìn về phía Phác Xán Liệt, anh đứng ngược sáng, toàn bộ ánh cam ôm trọn người Phác Xán Liệt. Dưới ánh chiều tà, bốn mắt nhìn nhau. Chỉ đến khi Phác Xán Liệt trầm ổn cất giọng mới thực sự thức tỉnh Bạch Hiền

- Cậu tránh tôi mấy bữa nay ?

- Vì cái gì tôi phải tránh cậu ? - Bạch Hiền lạnh nhạt cười một tiếng

Không tránh ? Vậy tại sao gặp anh ở căn tin lại quay lưng trở về lớp ? Cơm cũng không ăn liền cảm thấy no rồi ? Đụng mặt anh ở hành lang thì đi đường vòng ? Là đường đi không đủ rộng hay sao ?

Phác Xán Liệt trực tiếp vạch trần cậu - Thái độ tránh né rõ ràng. Đừng quên lúc cậu nói dối, ánh mắt liền mất tự nhiên mà nhìn đi chỗ khác

Cậu bất đắc dĩ nhún vai một cái - Được, tôi tránh cậu

- Vì cái gì ?

- Tôi thân nghèo hèn, không dám trèo cao, sợ ngã một cái, mạng cũng không giữ được

Phác Xán Liệt đối với lời mỉa mai của cậu, có phần khó hiểu. Rõ ràng lần trước đi chơi, dù không thích nhưng cậu không tỏ thái độ chán ghét rõ ràng như thế làm anh bứt rứt không thôi

- Có chuyện gì ?

- Hỏi tôi làm gì ? Không phải cậu đều biết rõ sao ? Vẫn câu nói đó thôi, vật mình nuôi được thì giữ được, đừng thả lung tung lại phiền người khác

Cậu muốn đi nhưng Phác Xán Liệt lại giữ tay cậu lại

- Nói rõ đi

- Cậu buông ra đi !

-....

- Chúng ta không thân đến mức có thể ở đây lôi lôi kéo kéo đâu

Bạch Hiền vung tay, tăng tốc bước chân về phía trước

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top