Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

25

- Bác Văn, anh xem thủ tục làm cho Tiểu Nghiên nhà chúng ta tới đâu rồi ?

- Cứ yên đó, xong xuôi hết rồi. Lo lắm làm gì ?

- Anh còn nói ? Tương lai của con mình đó, bảo em không lo kiểu gì ?

- Con không phải là của chúng ta à ? Em lo thì anh không lo chắc ? Đã bảo cứ để yên đó !

- Anh còn gắt lên với em à ?

Biện Bác Văn không tiếp lời bà ta nữa. Giản Hân đùng đùng tức giận bỏ đi tìm người bạn của mình trút bầu tâm sự

Trùng hợp thay, người bạn kia của bà ta lại là Lưu Thiến Thiến. Vừa gặp mặt đã tay bắt mặt mừng, cởi mở chào đón bà ta

- Ấy chà, Biện phu nhân nay có việc gì mà tâm tình không tốt ?

- Haizz, còn phải nói sao ? Đều do lão chồng tôi

- Cãi nhau rồi ?

- Không, mấy chuyện học hành của Tiểu Nghiên nhà tôi thôi

- À ra là thế

Lưu Thiến Thiến nhấp một ngụm trà, thong thả vuốt vuốt lọn tóc

- Tôi cũng đau đầu. May mắn là ông nhà tôi rất chăm lo cho Lập Tân, không để nó chịu thiệt

- Lập Tân sẽ học ở đó sao ? Đụng mặt Phác Xán Liệt thì không có vấn đề gì chứ ?

- Vấn đề gì ? - Bà ta khinh khỉnh đáp lại - Thằng ranh đó thử mà động vào tiểu Tân nhà tôi xem ?

Giản Hân ngoài mặt tỏ ý không có gì nhưng trong lòng lại thầm cười nhạo. Còn không phải đứng trước mặt Phác Xán Liệt liền biến thành con rùa rụt cổ sao ?

Bản thân bà ta thực chất chẳng tốt lành gì với Lưu Thiến Thiến. Trước kia hai người xuất phát cùng một điểm, một nghề. Còn không phải tranh giành khách đến mắng chửi, chì chiết nhau suốt à ? Đột nhiên một bước lên mây, bất ngờ gặp lại, đều là những người lòng dạ tính toán bám víu vào nhau. Nói thẳng ra là bằng mặt không bằng lòng. Nực cười thay, trong lòng đều nghĩ xấu tìm cách hạ bệ đối phương nhưng miệng lại ngọt ngào hai tiếng chị em cùng cảnh ngộ

Bọn họ ngồi ở quán cà phê trong một trung tâm thương mại lớn. Trùng hợp Phác Xán Liệt hôm nay có nhã hứng đi khảo sát cửa hàng của Phác thị. Không biết là may hay xui rủi, lại thấy được một màn chị chị em em như này

- Ấy, Phác Xán Liệt, gặp người quen rồi, có muốn tiếp chuyện một chút không ?

Lại Tân An biết rõ vấn đề nhà họ Phác. Nổi hứng châm thêm chút lửa vào. Chuyện hay, ngại gì không xem ?

Phác Xán Liệt nâng mí mắt nhìn bọn họ, cười nhạt

- Tao tiếp chuyện thì có gì vui nữa ?

- Ồ, không phải mày rất thích khiến người ta mất mặt sao ?

- Tao chẳng những rất thích khiến người ta mất mặt, mà còn thích nhìn người ta khổ sở sống không bằng chết

Anh rút điện thoại gọi đi, nói gì đó với đầu dây bên kia khoảng 15 phút sau đó mới ngắt máy. Phác Xán Liệt khoanh tay dựa vào tường, tầm mắt vẫn đặt lên hai người phụ nữ kia. Khoảng cách rất xa, vốn dĩ đang mải mê nói chuyện, cũng chẳng để tâm đến anh

Phác Xán Liệt đứng đó rất lâu, lâu đến mức Lại Tân An cũng bắt đầu chán nản

- Gì vậy ? Bỏ đi, tao hết hứng rồi

- Chuyện vui còn chưa bắt đầu, mày đã hết hứng ?

- Làm sao ? Nửa tiếng rồi, vui đâu chưa thấy. Chân cũng mỏi

- Sắp. Đợi thêm một chút

- Tao đói rồi. Hay đi ăn trước rồi quay l...

Còn chưa kịp nói hết câu. Sự xuất hiện của Bạch Hiền đã khiến cậu ta phải há hốc mồm vì ngạc nhiên

Cặp cậu vẫn còn đeo trên vai. Uể oải đứng trước mặt anh, liếc nhìn sang Lại Tân An, mày cũng hơi cau lại

- Cậu lại bày chuyện gì ?

Phác Xán Liệt nhún vai, tỏ vẻ vô tội - Tôi chỉ nói muốn tìm người theo trợ giúp

- Thế nhà cậu thiếu người làm à ? Còn phiền đến tôi ?

- Tôi chỉ gọi một cuộc, ai biết được cậu lại xuất hiện ở đây

Lừa đảo ! Bạch Hiền thầm mắng trong bụng. Chắc chắn là Phác Xán Liệt đã bày trò gì đó. Chứ không tự nhiên cậu đang ở thư viện lại bị Lý Trung Bình gọi đến đây. Nếu không phải ông ấy nói, có chết cậu cũng không tình nguyện xuất hiện trước mặt Phác Xán Liệt

- Nói đi, việc gì ? Tôi còn có việc bận

- Cậu bận gì cả tuần cũng không có ngày nghỉ ?

- Làm bài tập, làm t....à không có gì. Bài tập của tôi rất nhiều

Mém một xíu lộ mất rồi. Cũng may Phác Xán Liệt từ nãy đến giờ chỉ để ý đến hai người phụ nữ kia nên chẳng để tâm nhiều mấy chuyện cậu nói

Anh nhìn Lại Tân An, rồi kéo cặp Bạch Hiền, hướng đến quán cà phê mà đi. Lại Tân An liền bắt được tín hiệu, chắc chắn có chuyện hay để xem rồi, hào hứng không thôi. Chỉ có Bạch Hiền như con nai nhỏ ngơ ngác, mặc anh kéo kéo lôi lôi

Phác Xán Liệt không chút kiêng dè, bước thẳng đến bàn Lưu Thiến Thiến đang ngồi. Có vẻ như đã làm dở câu chuyện hay của bọn họ. Hai người phụ nữ đồng loạt nhìn anh trong sự ngỡ ngàng. Lại Tân An rất nhanh miệng, liền gọi một tiếng

- Dì Lưu, trùng hợp quá !

Lưu Thiến Thiến đối với Phác Xán Liệt không thiện cảm một,  thì đối với Lại Tân An không thiện cảm mười. Trong bụng bà ta luôn gọi Lại Tân An là thằng quỷ nhỏ đáng ghét. Vì cậu ta rất vô tình mà cố ý đâm chọc bà. Một lần gặp là một lần muốn gây chuyện

Bạch Hiền không hiểu chuyện, ngơ ngác, phản xạ đầu tiên khi gặp người lớn là một cái cúi đầu chào hỏi lễ phép

Lưu Thiến Thiến cùng Giản Hân không biết vì sao ba người này lại xuất hiện ở đây. Mà Lưu Thiến Thiến gặp Phác Xán Liệt liền lộ rõ cái bản tính nhát gan hèn mọn

- Xán...Xán Liệt ?

Anh chỉ lạnh nhạt cười, đẩy Bạch Hiền lên trước

- Dì Lưu, vợ lẻ của ba tôi

Bạch Hiền chỉ " A " một tiếng. Vậy...cậu có nên gọi là Phác phu nhân không ? Phác Xán Liệt dùng từ cũng quá thẳng thắng rồi. Chẳng những khiến cậu lúng túng mà cậu còn thấy sự khó chịu vì mất mặt trong ánh mắt của người phụ nữ kia khi nhìn mình

- À, còn đây. Biện p...à không nên gọi là cô Giản

- Là vợ lẻ của Biện tổng đúng không ? Có nghe qua - Lại Tân An không chút kiêng dè mà bổ sung thêm

Thằng nhóc này miệng đúng là có độc mà. Lưu Thiến Thiến ghét bỏ cũng không uổng. Mà bây giờ ngay cả Giản Hân cũng bắt đầu thấy có thành kiến với cậu ta

- Hay thật, đúng là định mệnh. Cá mè một lứa haha

Chết tiệt ! Lại Tân An đúng là rất biết cách khiến người ta nổi điên. Mặt hai người phụ nữ kia sượng đến mức muốn hoá đá. Bạch Hiền cũng bị dồn vào đường cùng, lúng túng muốn chết. Chỉ có Phác Xán Liệt vẻ mặt rất thoả mãn như đang xem kịch. Anh đặt tay sang eo cậu, kéo Bạch Hiền vào lòng mình

- À, Tiểu Hi có muốn ăn gì không ?

Anh đột nhiên mở miệng. Lại gọi một cái tên rất kì lạ. Làm ai cũng bất ngờ nhìn sang tỏ vẻ không hiểu lắm. Chỉ có Giản Hân hiểu, hai mắt bà ta mở to, cổ họng nghẹn lại. Tiểu Hi - tên Biện Bác Văn gọi Biện Hi Thành lúc nhỏ. Thậm chí đến hiện tại, ông ta vẫn một tiếng là nhớ mong, hai tiếng là thương tiếc Tiểu Hi

Ánh mắt bà ta đặt ngay lên người Bạch Hiền, chăm chú đánh giá

Bạch Hiền muốn vùng ra nhưng Phác Xán Liệt lại giữ rất chặt. Cậu cau mày nói nhỏ, âm lượng cũng chỉ đủ hai người nghe

- Có bệnh hả ? Tiểu Hi là cái gì ? Mau buông ra !

- Ngoan, đứng im !

Lại cái giọng ra lệnh này nữa. Bạch Hiền hậm hực không buồn nói mặc kệ Phác Xán Liệt muốn làm gì làm

Anh thu lại nụ cười, đẩy Bạch Hiền ra phía sau che chắn trước ánh mắt săm soi của Giản Hân. Hơi cúi thấp người về phía Giản Hân

- Có vấn đề gì à ? Người của tôi không vừa mắt cô Giản đây ?

- A, không có. Cậu nhóc đáng yêu quá !

- Cảm ơn. Nhưng mà....chết tiệt, tôi gọi nhầm tên thôi, không cần phản ứng mạnh như vậy chứ ?

-...

- Tên Tiểu Hi kia có vấn đề gì à ?

- K-không, không có !

- Chậc, ngại quá. Cậu ấy là Tiểu Bạch, không phải Tiểu Hi

-...

- Chẳng phải Tiểu Hi từ năm ba tuổi đã rời khỏi thế giới này rồi sao ?

Anh nhướng mày xem phản ứng của Giản Hân. Quả nhiên, mặt bà ta trắng bệt như một cái xác chết. Sự lo lắng, sợ hãi hiện rõ lên trong ánh mắt

Phác Xán Liệt thầm cảm thán bản thân quá tuyệt, miệng lưỡi cũng rất hay. Một vài câu đã khiến trái tim bà ta treo lửng lơ bên bờ vực

- Chà, nhìn xem. Cậu ấy không giống Tiểu Hi đâu

-...

- Nhưng mà, nếu nhớ thương quá. Hi vọng Tiểu Hi sẽ đến gặp cô Giản trong giấc mơ !

Giản Hân cảm thấy sắp bị Phác Xán Liệt bức chết rồi ! Nhớ thương cái quái gì ? Đây còn không phải trù ẻo bà ta đêm nằm thấy ác mộng hả ?

Phác Xán Liệt rất hài lòng với phản ứng này. Rất nhanh không để bà ta nhìn Bạch Hiền thêm một chút nào nữa, lập tức xoay lưng kéo cậu đi

Mà Lưu Thiến Thiến từ nãy đến giờ, hiển nhiên không hiểu những lời Phác Xán Liệt nói. Nhưng bà ta chắc chắn, không phải thành ý tốt đẹp gì

Anh hả hê mang Bạch Hiền đi lên tầng trên, Lại Tân An lúc nãy chỉ bồi được vài câu, còn lại chỉ thấy Phác Xán Liệt nói nói gì với người kia. Nghe không rõ. Muốn hỏi nhưng biết chắc chuyện có liên quan đến Bạch Hiền, theo như cậu ta biết tính cách của Phác Xán Liệt sẽ không làm chuyện gì thừa thải. Như sự xuất hiện đột ngột của Bạch Hiền ở đây, tất nhiên là có chủ đích. Đành nén lại tò mò trong lòng, hỏi sau vậy

Mà Bạch Hiền - người bị mang đến đây rất đang không rõ chuyện gì. Cậu không muốn như con rối bị Phác Xán Liệt điều khiển nữa, liền dừng lại chất vấn anh

- Cậu rõ có bệnh, nằng nặc gọi tôi đến đây để làm gì ?

- Có việc mới gọi

- Việc gì ? Tôi còn phải làm bài tập

- Chẳng phải cậu muốn trở thành luật sư tương lai sao ?

- Cậu ? Làm sao biết được ?

- Không cần biết. Bây giờ tôi đi khảo sát cửa hàng. Vừa nhận được tin luật sư Lưu nổi tiếng đang ở cửa hàng nhà tôi, nếu như cậu cảm thấy phiền, thì không cần đến nữa !

- Hả ? Luật sư Lưu ?

Hai mắt Bạch Hiền lập tức sáng lên. Luật sư Lưu chính là vị luật sư nổi tiếng ở Thượng Hải. Vụ kiện nào ông ấy tiếp nhận đều thuận lợi giành phần thắng. Tuy nhiên, Bạch Hiền ngưỡng mộ ông ấy vì sự chính trực. Trước giờ luôn đứng về lẽ phải. Ông ấy luôn từ chối tiếp nhận những vụ kiện mà thân chủ làm việc bất chính. Thành ra rất khó để mời vị này bào chữa cho mình

Hoá ra, đến đây là quyết định không thừa thải.Cứ nghĩ Phác Xán Liệt lại bày trò kiếm chuyện với mình. Hoá ra....Phác Xán Liệt rốt cuộc cũng biết nói tiếng người rồi ! Cậu vui ra mặt, thái độ cũng thay đổi ngay

Bạch Hiền cứ như vậy ngốc nghếch bị lừa. Chỉ có Lại Tân An biết, trong bụng thầm chửi thề một tiếng

" Mẹ nó ! Lừa dối trẻ nhỏ, thật thiếu đạo đức nha ! "

Quả nhiên càng ngày càng phải nhìn Phác Xán Liệt bằng con mắt khác

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top