Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

26

Lại Tân An châm một điếu thuốc. Bước ra ngoài mở cửa ban công cho tản bớt mùi, không thì Phác Xán Liệt lại nổi cáu lên mắng cậu ta chết

Hôm kia lúc trở về, bạn nhỏ Bạch Hiền mặt mày vui như vừa trúng số giải đặc biệt. Còn Phác Xán Liệt lại nhìn người ta dịu dàng như kiểu nhìn con trai mình học đạt thành tích tốt. Mẹ nó ! Rõ ràng có vấn đề ! Có sự mờ ám ở đây ! Cậu ta chắc chắn, dám lấy cả tính mạng ra cam đoan

Mãi đến ba, bốn ngày sau mới có cơ hội sang nhà Phác Xán Liệt hỏi chuyện. Phải moi càng nhiều tin càng tốt

Phác Xán Liệt vừa tắm xong, đang sấy khô tóc. Tiếng ồn của máy sấy tóc vang vọng cả phòng. Đến khi anh bấm nút tắt, mới trả lại sự yên tĩnh ban đầu

Lúc này Lại Tân An mới mở miệng hỏi

- Mày với người họ Giản kia, có vấn đề gì à ?

-....

- Dáng vẻ mày đối với bà ta, y hệt cách mày đối xử với Lưu Thiến Thiến

-...

- Bà ta chọc giận mày ?

- Không hẳn. Cảm thấy chướng mắt

- Chướng mắt ? Vì là bạn của Lưu Thiến Thiến ?

Nếu thật thì quá cực đoan rồi. Nhưng sâu xa chính là Phác Xán Liệt căm ghét những kẻ phá hoại gia đình người khác. Việc anh nhờ Văn Hiên điều tra, sớm đã tra ra không ít chuyện hay ho

Lưu Thiến Thiến cùng Giản Hân xuất thân từ nơi thấp kém kia, nơi mà những con kí sinh trùng chỉ biết tìm cách đeo bám vào người khác, sinh tồn bằng cách vô đạo đức

Biện Bác Văn ngoại tình, Giản Hân không muốn cả đời sống trong bóng tối. Trong đêm mưa gió bão bùng, dựng hiện trường tai nạn giả, hại chết Lâm Ân Hi, cướp vị trí phu nhân nhà họ Biện. Biện Giai Nghiên không phải con ruột Biện Bác Văn. Bà ta xoay Biện Bác Văn vòng vòng như một con rối, nói gì cũng nghe theo.Phác Xán Liệt thậm chí nghi ngờ rằng, rốt cuộc có phải bị bỏ bùa rồi không ? Biện Bạch Hiền thoát khỏi tai nạn lần đó, nhà họ Biện không tìm thấy xác liền cho rằng đứa nhỏ đã không qua khỏi. Còn bằng cách nào cậu lại được Lý Trung Bình nuôi lớn một cách êm đềm như thế, tại sao Lý Trung Bình lại phải làm giấy chứng tử cho mình. Vẫn còn phải đợi hỏi rõ người trong cuộc. Nhưng theo suy đoán của anh, giấy chứng tử có lẽ để che giấu thân phận, bảo vệ Bạch Hiền và Lý Trung Bình hẳn có liên quan trong vụ tai nạn kia

Sau khi nghe Phác Xán Liệt nói, Lại Tân An còn phải nghi ngờ độ đáng tin của câu chuyện. Nếu không phải từ miệng Phác Xán Liệt nói ra mà là người khác, cậu ta chắc chắn người kia đang ảo tưởng, xem phim đến mức đầu óc hỏng rồi

- Mày, vì sao lại điều tra ? Lại còn biết nhiều đến như vậy ?

- Tao nói là tò mò, mày tin không ?

- Không tin

- Ừ, vậy đừng hỏi

- Mày rõ kì lạ ! Thái độ mày đối với thằng nhóc kia đúng lạ

- Lạ chỗ nào ?

- Vì sự kiên nhẫn của mày, vì ánh mắt mày nhìn cậu ta !

Phác Xán Liệt ngồi xuống ghế, hút một hơi thuốc. Kì lạ sao ? Thật sự kì lạ đến mức đó sao ?

Anh rũ mắt, nhìn tấm hình của Bạch Hiền được thám tử tư của Văn Hiên chụp lén lại. Nhàn nhạt mở miệng phủ nhận

- Tao ghét những kẻ vô đạo đức phá hoại gia đình người khác

- Vậy càng có vấn đề ! Bà ta cũng chưa phá hoại gia đình mày

Bị nói đến không có đường lui. Phác Xán Liệt không đáp lại nữa. Bởi có lẽ, chính anh cũng không hiểu nổi bản thân mình

Từ lúc nào, sự chán ghét, không vừa mắt lại biến thành cảm giác muốn che chở ? Từ lúc nào từng biểu cảm, thái độ trên gương mặt người kia lại khiến anh lưu tâm ?
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Bạch Hiền sau khi kết thúc hai chương bài tập môn Lý, cuối cùng cũng không chịu nổi mà gục đầu xuống bàn. Bây giờ là 1 giờ sáng, cậu đã làm hết bài tập cuối tuần được giao. Thật sự, nên suy nghĩ lại, nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu trụ không nổi

Bạch Hiền mơ màng nhìn ngoài cửa sổ. Đột nhiên điện thoại reo lên. Bạch Hiền nhìn dãy số trên màn hình, quen mắt, có chút do dự

Là Phác Xán Liệt. Dù không lưu lại nhưng cậu nhớ rất rõ số điện thoại này. Bạch Hiền quyết định nhấc máy

- Cậu có biết hiện tại là nửa đêm không ?

[ Biết. Biết cậu còn thức ]

Bạch Hiền có điểm ngạc nhiên. Vì sao Phác Xán Liệt biết cậu còn thức ?

[ Nhìn xuống dưới đi ]

Nhìn xuống ? Cậu có chút nghi ngờ. Lại là trò gì nữa ? Nhưng Bạch Hiền vẫn chòm người về trước một chút, nhìn xuống dưới cổng nhà

Phác Xán Liệt đang đứng đó. Ánh mắt hai người chạm nhau. Phác Xán Liệt hơi nghiêng người tựa vào chiếc xe hơi màu đen phía sau

- Cậu nửa đêm đến tìm tôi làm gì ?

[ Nói nhớ cậu, tin không ? ]

- Có bệnh ! Nói nhảm !

[ Ừm, nói nhảm ]

[ Sao còn chưa ngủ ? ]

- Cậu quản được chắc ? Thập thò như ăn trộm, không sợ cảnh sát tuần tra đưa cậu lên đồn ?

[ Ha, nhà cậu có thứ đồ gì đáng giá ? ]

Bạch Hiền nghĩ một lúc. Ừm, cũng chẳng có gì đáng giá để trộm cả. Thân thế của Phác Xán Liệt, người ta ngược lại còn phải nghi ngờ cậu mới là kẻ trộm

[ Đi dạo. Không có người bầu bạn, muốn nói chuyện với cậu một chút ]

- Tôi ? Chẳng phải cậu rất không vừa mắt tôi sao ?

[ Thật sự...không ghét cậu ]

[ Chỉ muốn trêu một chút ]

- Tôi nghi ngờ cậu có bệnh. Mỗi lần đều có thái độ khác nhau

Khi thì lạnh nhạt, khi thì cợt nhả trêu chọc

- Phác Xán Liệt, lời cậu nói với tôi, có câu nào là thật lòng không ?

[ Thái độ của tôi, tuỳ vào cảm xúc, tuỳ vào người đang đứng trước mặt ]

[ Lời đôi lúc cũng có một nửa là thật lòng ]

[ Thế cậu thích tôi như thế nào ? ]

- Thích cậu đừng làm phiền tôi nữa !

Chà, thẳng thắn vậy sao ? Phác Xán Liệt cười khẽ một tiếng. Không để tâm, nói sang chuyện khác

[ Xin cậu một chuyện ]

- Không chấp nhận yêu cầu !

Thế nào cũng là mấy chuyện tàm phào khiến cậu bực mình. Thế nhưng câu tiếp theo, lại khiến Bạch Hiền chững lại mất mấy giây

[ Chúng ta hoà thuận với nhau một chút, được không ? ]

-....

[ Im lặng ? Không đồng ý ? Không thích chỗ nào ? ]

[ Nói đi, tôi sửa ]

- Cậu say rồi đúng không ?

[ Quả thật có uống một chút ]

[ Nhưng tôi vẫn tỉnh táo ]

-.....

[ Cậu có bao giờ nghĩ, đến chuyện gia đình mình năm đó vì sao lại bỏ rơi cậu không ? ]

Phác Xán Liệt đột nhiên hỏi sang chuyện này, cậu có chút theo không kịp. Mỗi lần say vào, hình như Phác Xán Liệt rất khác, rất kì lạ

[ Nếu như...chỉ là nếu như ]

[ Nếu như họ xuất hiện. Cậu s...]

- Sẽ không có nếu như - Bạch Hiền ngừng một lúc mới nói tiếp - Trên đời nãy chỉ có hiện tại và đã

[...]

- Họ đã bỏ rơi tôi, nghĩa là không cần tôi. Hiện tại tôi sống vẫn rất tốt, tương lai cũng sẽ vậy. Nên sẽ không có nếu như

[...]

- Đột nhiên lại hỏi như vậy ?

[ Không có việc gì. Nói chuyện khác đi ]

[ Sau này tan học...có thể cùng tôi về nhà không ? ]

- Chúng ta không thuận đường

[ Phải, không cùng đường nhưng tôi muốn đưa cậu về nhà ]

[ Sau này cậu bước vào ngõ tối cũng không phải sợ. Phía sau có tôi ]

- Khuya rồi. Tôi muốn đi ngủ

[ Đừng đánh trống lảng. Trả lời câu hỏi của tôi trước đã ]

- Tôi không muốn làm phiền người khác

[ Tôi nguyện ý đợi cậu tan học, chúng ta cùng về nhà ]

[ Không phiền ]

Phác Xán Liệt liên tục tấn công khiến cậu cũng rối rắm. Không biết trả lời như nào cho phải vì ngay từ đầu cậu đã không muốn vây vào Phác Xán Liệt. Khoảng cách quá lớn, tính cách quá không hợp. Cậu sợ vây vào sẽ giống như lời người khác nói. Cho rằng cậu muốn trèo cao

Thấy Bạch Hiền im lặng một lúc lâu, Phác Xán Liệt rũ mắt. Giọng cũng hạ xuống một chút

[ Không sao, cứ cho là tôi đơn phương tình nguyện. Cậu không cần để ý ]

Phác Xán Liệt cả đêm qua đã suy nghĩ rất lâu, đến tận ngày hôm nay. Có lẽ bản thân anh quá bồng bột, quá vội vàng muốn trút giận một vài cảm xúc của bản thân. Mà lại quên mất, bà ta thủ đoạn như thế. Mang Bạch Hiền đến trước mặt bà ta, chẳng khác gì lôi cậu vào vùng nguy hiểm. Hẳn Giản Hân sẽ nghi ngờ, mà có nghi ngờ chắc chắn sẽ cho người tìm tòi. Một khi phát hiện ra sự thật, sự an toàn và cuộc sống của cậu sẽ bị xáo trộn

Đến mức này Phác Xán Liệt mới thấy sai lầm lớn nhất của bản thân nằm ở đâu. Người ta cũng chưa từng mở miệng muốn anh ra mặt giúp đỡ. Việc mình làm, vẫn nên có trách nhiệm

[ Được rồi, ngủ đi. Ngủ ngon ! ]

Phác Xán Liệt ngắt máy trước. Bạch Hiền bần thần nhìn vào điện thoại, suy tư rất lâu. Người này...rất khó nắm bắt. Cậu hình như chưa từng biết rõ con người thật của Phác Xán Liệt

Lúc này, Bạch Hiền đang nghĩ, rốt cuộc bản thân dính dáng từ người này. Là may mắn hay là....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top