Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

28

Hôm qua lúc Phác Xán Liệt mang cái đầu quấn băng trắng cùng cái áo đồng phục nhuộm đầy máu về nhà đã khiến Phác gia từ trên xuống dưới một phen náo loạn. Người giúp việc trong nhà quýnh hết cả lên, liền muốn gọi báo cho ba anh biết nhưng Phác Xán Liệt liền ngăn lại. Báo cho Phác Tu Kiệt, chẳng những không giúp đầu bớt đau hơn mà nghe ông trách mắng còn mệt đầu

Hôm nay ngủ dậy, Phác Xán Liệt có chút choáng váng. Bác sĩ riêng của nhà họ Phác từ sớm đã đợi để giúp anh thay băng gạc. Phác Xán Liệt không đến trường, tạm nghỉ một ngày ở nhà dưỡng thương

Phía sau biệt thư Phác gia có một khu vườn rất lớn. Nói không ngoa khi bảo rằng có thể đậu được một chiếc máy bay. Trong vườn không có trồng gì nhiều, chỉ có một cây cổ thụ, bên dưới cây cổ thụ bày một bàn trà nhỏ. Xung quanh là vài cây ăn quả được mẹ anh trồng từ khi Phác Xán Liệt còn nhỏ. Vì hầu hết cây cỏ mọi ngõ ngách trong vườn này, đều là một tay mẹ anh chăm sóc lúc trước. Thành ra cũng chỉ có mình Phác Xán Liệt lui tới, anh còn đặc biệt căn dặn, không có sự cho phép của anh, ngoại trừ người trông vườn thì người khác nửa bước cũng không được bước vào

Gần đây hiếm có thời gian ra thăm vườn nên từ sáng sớm, sau khi ăn sáng xong Phác Xán Liệt đã ra hóng mát. Một lát sau, người trông vườn tiến đến bên cạnh anh nói nhỏ hỏi ý gì đó. Sau khi được Phác Xán Liệt gật đầu rồi mới rời đi

Người kia vừa đi không lâu, có dáng dấp một người thanh niên cao lớn từ xa đang tiến về phía này. Phác Xán Liệt nhìn, gọi một tiếng

- Anh Hiên

- Ừm

Văn Hiên kéo ghế ngồi xuống trước mặt anh, lại ngó đến băng gạc trên trán Phác Xán Liệt, hỏi han mấy câu

- Đã đỡ hơn chưa ?

- Không vấn đề gì

- Ừm, ráng hồi phục tốt

- Cảm ơn

- Mà hôm nay gọi anh đến có vấn đề gì sao ?

- À, chuyện đó...

- Cái người Bạch Hiền kia ấy hả ?

- Ừ

Văn Hiên cười nhạt, cầm ly trà trên bàn nhấp nháp một ngụm. Văn Hiên biết Phác Xán Liệt không có thói quen uống trà, mà loại trà ngon như này xuất hiện ở đây, hẳn là sớm đã chuẩn bị cho mình

- Nói xem, vì sao lại nhờ vả anh ? Tự mình ra mặt chẳng phải tốt hơn sao ?

- Nếu nói Mike theo dõi, hẳn ba em sẽ để ý

-....

- Không thể để người khác biết chuyện này, đặc biệt là Lưu Thiến Thiến

Văn Hiên nghiêng đầu, chống cằm nhìn Phác Xán Liệt đầy tò mò

- Người kia cùng em có quan hệ gì ?

- Bạn học

- Chung trường, khác lớp, quan hệ không tốt lắm ?

- Rốt cuộc anh sớm đã tra được, còn hỏi làm gì ?

Văn Hiên cười một tiếng đáp lại

- Đùa thôi. Anh mang chút tin tức hay ho đến đây

Đẩy sấp tài liệu lên trước mặt Phác Xán Liệt. Anh giơ tay mở ra xem. Phản ứng ban đầu là ngạc nhiên, sau đó, càng xem càng cau chặt mày

- Chà, xem ra chúng ta còn hiểu rõ cậu bạn học nhỏ kia hơn cả cậu ta

Phác Xán Liệt thật sự rất bất ngờ. Nhiều năm như vậy, mà Văn Hiên có thể tra ra tất cả mọi thứ, kể cả quan hệ xung quanh Giản Hân. Còn có, tra được một chuyện cực kì nghiêm trọng liên quan đến Lý Trung Bình. Chuyện mà, có lẽ cả đời này ông ta chỉ muốn chôn giấu đi tất cả

- Cái này, chính xác không ? Tất cả mọi thứ ?

- Anh đùa làm gì ? Chẳng lẽ lại mang mấy thứ không có ích gì đến đây ?

-...

- Anh thắc mắc, vì sao em lại để tâm đến người này nhiều như vậy ?

Phác Xán Liệt vẫn chưa rời mắt khỏi đống tài liệu, khẽ cau mày - Không để tâm

- Ồ

- Chỉ vì tò mò

- Thế à ? Nôn nóng đến mức mỗi ngày đều đưa người ta về nhà để moi tin tức ?

Phác Xán Liệt giật mình, thoáng ngẩng đầu nhìn anh ta - Anh biết ?

- Sao lại không

Hôm trước có việc, muốn nhờ người ở Phác gia đưa đón hộ một hôm. Quan hệ của hai nhà cũng không tồi, Phác Tu Kiệt liền đồng ý. Lúc tài xế đến, trong nháy mắt liền nhận ra là tài xế riêng của Phác Xán Liệt. Hỏi ra mới biết vị đại thiếu gia này ngày nào tan học cũng đưa đón bạn học về nhà rồi tự mình ngồi taxi về. Mấy hôm nay, ngoại trừ lúc đi thì lúc về đều không cần tài xế riêng đưa đón nữa

Chẳng hiểu sao, trong lòng Phác Xán Liệt có chút chột dạ. Giống như làm chuyện xấu bị bắt gặp vậy. Nhưng rất nhanh, anh đã khôi phục lại trạng thái bình tĩnh, hờ hững đáp lại Văn Hiên

- Phải. Hôm trước vì hơi nóng vội, em mang cậu ấy xuất hiện trước mặt Giản Hân. Muốn chọc giận bà ta một chút

-....

- Sau đó lại nghĩ, hình như làm như vậy có hơi nguy hiểm cho cậu ấy

- Ra là thấy có lỗi, muốn làm tròn trách nhiệm ?

- Phải

- Vậy vì sao không bảo người ta cùng lên xe rồi về ?

- Anh biết rõ còn hỏi. Cậu ấy, không muốn quá liên quan tới em

- Chà

Văn Hiên chỉ kêu một tiếng, vẻ mặt đầy ẩn ý. Nhưng không suy xét đến cùng nữa. Anh ta đứng dậy, nói Phác Xán Liệt có việc rồi rời đi trước

Một mình Phác Xán Liệt ở lại với không gian yên ắng. Anh nâng ly uống một ngụm nước, suy tư nhìn xa xăm

Đám người làm việc ở Phác gia liền túm tụm lại bàn tán. Bọn họ lâu rồi chưa nhìn thấy cậu chủ như thế. Mấy tháng trước trở về nhà sắc mặt đều không tốt, về rồi liền đóng chặt cửa phòng. Cho đến gần đây, hình như tâm tình có chút khởi sắc

- Này, cậu chủ có chút thay đổi đúng không ?

- Thay đổi à ? Tôi thấy vẫn hay phát cáu với cậu chủ nhỏ mà

- Chậc, ít ra vẫn còn phản ứng đó. Trước kia đến mặt còn chả buồn nhìn

- Hầy, mấy người đừng tám chuyện nữa. Kẻo bị nghe thấy thì....

- Xuỳ ! Đi, đi làm việc

Bọn họ liền lập tức giải tán, nhưng bước chưa được ba bước, đã có người qua lại hỏi to

- À, phu nhân vừa mang mấy cây cảnh về, có mang ra vườn không ?

- Điên hả ? Muốn cậu chủ mắng chết ông à ?

- Cũng chỉ mang ra đặt một góc nào thôi

- Cậu chủ đã dặn thế nào ? Quy tắc là không thể thay đổi !

Cái quy tắc đó, phải nói là thứ không bao giờ được vi phạm mà Phác Xán Liệt luôn đặt ra khi tuyển người mới vào làm việc cho Phác gia. Thứ nhất, trong vườn không được trồng hoa. Vì trước kia khi còn sống, mẹ anh bị dị ứng phấn hoa. Thứ hai, không được để động vật vào, tránh trường hợp làm chết cây cỏ. Cuối cùng, không được thêm vào hay bỏ bớt đi bất cứ thứ gì. Nếu có, cũng chỉ có thể là cắt bớt cỏ trong vườn

Trước kia không biết,Lưu Thiến Thiến mang một chậu hoa đặt vào đó. Phác Xán Liệt trở về, nhìn thấy liền lập tức nổi điên. Anh mang chậu hoa đến trước cửa phòng bà ta, Lưu Thiến Thiến vừa mở cửa, Phác Xán Liệt liền thẳng tay ném chậu hoa vào người bà ta, vỡ tan tành

Khi tức giận, Phác Xán Liệt rất đáng sợ, cảm giác có thể giết chết người khác ngay lập tức. Thành ra, bọn họ luôn truyền nhau nhớ kĩ mấy quy tắc đó, tuyệt đối không thể phạm sai lầm

Hôm nay, Phác Xán Liệt không đến trường, Bạch Hiền hiển nhiên không biết. Hôm qua đưa anh đến bệnh viện là đã quá giới hạn để tâm một người của cậu rồi. Không bị quấy rầy, cậu cảm thấy rất thoải mái, dù trước cửa lớp, đôi khi lại có một vài nữ sinh đến mang quà vặt tặng cậu. Bạch Hiền đối với bọn họ, liền khéo léo từ chối

Phác Xán Liệt canh gần hết giờ tự học, liền bảo tài xế đưa mình đến trường. Học sinh đều đã thưa thớt dần, anh không biết cậu đã về hay chưa, liền trực tiếp lên lớp tìm cậu. Phác Xán Liệt mặc áo sơ mi đen với quần jeans, vừa thoải mái vừa có khí chất. Trên hành lang không ít người ngoáy đầu nhìn. Thậm chí có người cùng lớp nhìn thấy anh, còn khá bất ngờ. Ban ngày không đến lớp, bây giờ lại đến ?

Phác Xán Liệt bước đến cửa sau lớp cậu, dựa vào tường, bắt chéo chân đợi cậu. Bạch Hiền vẫn cúi đầu hí hoáy viết bài, không biết đến sự tồn tại của Phác Xán Liệt. Anh giơ tay xem đồng hồ, cũng gần 8 giờ tối rồi nhưng dường như Bạch Hiền vẫn chưa có ý định đi về. Trong lòng Phác Xán Liệt có chút khó chịu,có nhìn thấy anh đang đợi không ? Không phải cố ý tránh anh chứ ?

Phác Xán Liệt trực tiếp mở cửa sau đi vào lớp. Tuy đã muộn nhưng với tinh thần học tập của lớp 3 thì vẫn có không ít người bên trong lớp. Tiếng mở cửa đã phá tan bầu không khí yên tĩnh khiến bọn họ phải ngẩng đầu nhìn xem kẻ nào lại vô ý vô tứ như vậy ? Vừa nhìn thấy Phác Xán Liệt, lời muốn ra khỏi miệng cũng nuốt ngược vào trong

- Cậu còn chưa về ?

Anh kéo ghế ngồi trước mặt cậu. Bạch Hiền ngẩng đầu, nhìn Phác Xán Liệt bằng ánh mắt chán ghét rồi lại cúi đầu tiếp tục làm bài, không để ý đến anh

Phác Xán Liệt đưa tay giành lấy cây bút của cậu, giơ ra xa, cau mày chất vấn

- Cậu không biết đường về nhà cậu rất tối sao ?

- Thì ?

- Cậu..? Còn ở đây thong thả làm bài tập ?

- Làm sao ? Tôi không được phép làm bài tập à ?

- Cái đó...

- Hôm nay Lục Phong ở lại giúp giáo viên tiếng Anh xoát đề, tôi cùng cậu ấy về

Bạch Hiền đoạt lại cây bút trên tay anh. Nghiêng người ngồi vào ghế của bàn học của Lâm Thanh Di. Vừa nghe lời người trước mặt nói ra khỏi miệng, Phác Xán Liệt bực càng thêm bực

Thực hay, lại có thể cùng một kẻ gọi là " không thân " về nhà chứ nhất quyết không chịu về cùng anh. Huống hồ anh còn là con trai của ông chủ của ba cậu, không đáng tin bằng tên kia sao ?

Động tác của Phác Xán Liệt cũng trở nên cọc cằn. Anh giựt quyển vở trên bàn - Đi về ! Về nhà rồi làm tiếp

- Bị điên hả ?

Bạch Hiền bất mãn nên có chút cao giọng. Mấy người trong lớp nghe họ lớn tiếng dằn co, liền quay đầu nhìn. Có người tò mò, cũng có người khó chịu vì bị làm ồn

Bạch Hiền cuối cùng cũng bình tĩnh một chút, nhỏ giọng lại

- Cậu về trước, tôi tự về được

- Cậu không sợ sao ? Cậu biết cậu ta thế nào mà cùng cậu ta về ?

- Cậu buồn cười thật - Bạch Hiền giật lại quyển vở từ tay Phác Xán Liệt - Ít ra tôi biết cậu ta là bạn học cùng lớp. Còn cậu thì sao ? Lớp bên cạnh cũng chẳng phải

- Cậu...được, cứ làm bài, tôi đợi cậu

Bạch Hiền mặc kệ anh, tiếp tục làm bài còn lại. Phác Xán Liệt khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm cậu, giữ mãi tư thế như vậy, lâu lâu thì lướt điện thoại cho đến hơn một tiếng sau. Điện thoại Bạch Hiền đột ngột reng lên

- Alo, ba ?

[ Ba đây, con còn chưa xong sao ? ]

- Sắp rồi ạ !

[ Ba nghe nói cậu chủ Phác đang ở chỗ con à ? ]

- Con...

Cậu liếc mắt nhìn Phác Xán Liệt thì thấy anh cũng nhìn mình, còn khẽ nhếch môi đầy khiêu khích. Cái tên đáng ghét !

[ Đừng chối, ban nãy cậu chủ có nói với ba rồi ]

- Ừm, phải

[ Đường tối rồi, hay là con cùng cậu ấy về đi ]

- Không cần, con cùng bạn học về được mà

[ Bạn học kia có thân thiết không ? Đáng tin không ? Ba thấy vẫn là cậu chủ Phác đáng tin hơn ]

- Con...được rồi. Con biết rồi

Bạch Hiền vô thức gật đầu không nói nữa. Thế là cỡ 15 phút sau, liền thấy cậu an ổn đi bên cạnh Phác Xán Liệt rời khỏi trường

- Cậu cố tình !

Phác Xán Liệt đối với lời trách móc của cậu cũng không thèm biện hộ cho bản thân. Vì rõ là anh cố tình nhắn tin cho Lý Trung Bình mà

Hai người bước bên cạnh nhau. Dưới ánh đèn đường, bóng của hai người phản chiếu xuống, một cao một thấp. Chẳng hiểu sao Phác Xán Liệt nhìn hai cái bóng lại thấy thật đáng yêu

* Ngao, ngao, ngao * tiếng kêu nhỏ phát ra giữa không gian yên ắng níu bước chân cậu lại. Bạch Hiền không do dự quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng động. Tiếng kêu càng lúc càng lớn hơn khiến cậu cũng trở nên nóng lòng. Lập tức, cậu xoay bước đi về phía đó

Phác Xán Liệt nhíu mày khó hiểu, cũng đi theo sau cậu. Bạch Hiền dừng trước cái thùng giấy to đặt bên cạnh thùng rác. Tiếng * ngao, ngao, ngao * càng lúc càng lớn hơn. Cậu ngồi xổm xuống, giở cái thùng ra xem

Thứ bên trong, khiến cậu phải mở to mắt nhìn đầy xúc động. Một con mèo nhỏ, màu trắng đang nhìn cậu, đôi lúc lại kêu lên mấy tiếng. Bạch Hiền liền đưa tay bế nó lên ôm vào trong ngực

- Ai lại bỏ bé mèo ở đây vậy chứ ?

-...

- Chắc chắn là bị vứt bỏ rồi

Chân nó, hình như còn bị thương nữa. Bạch Hiền đau xót xoa xoa đầu nó, chu miệng thổi thổi vào cái chân nhỏ kia

Phác Xán Liệt thấy cậu thật ngốc, thổi là liền hết đau sao ?

- Tôi nghĩ cậu nên mang nó đến bệnh viện

Bạch Hiền nhìn anh, nghe nói cũng có lý. Mà hình như, Phác Xán Liệt biết rõ bệnh viện thú y ở đâu. Sau khi ôm mèo nhỏ tò tò đi theo Phác Xán Liệt, cuối cùng cũng đến nơi. Cậu đưa mèo nhỏ cho bác sĩ, sau một loạt kiểm tra thì bác sĩ bảo nó bị mảnh thuỷ tinh cắt vào đệm thịt nên mới chảy máu

Bạch Hiền nghe xong liền vô thức xoa xoa lưng nó

- Mèo nhỏ của cháu à ? Sao không cẩn thận như vậy ?

- A không phải, cháu vừa nhặt được em ấy

- À, bị bỏ rơi sao ?

- Ừm

- Thế...cháu có định nhận nuôi không ?

Bạch Hiền nhìn ông, do dự một lúc - Cháu....ở đây có nhận nuôi chó mèo bị bỏ rơi không ạ ?

- Không, chú chỉ hỗ trợ chữa trị

Sự lúng túng hiện rõ trên gương mặt cậu. Bạch Hiền quay đầu nhìn anh như muốn nói gì đó. Phác Xán Liệt rất nhanh đã đoán ra liền nói trước

- Mèo là cậu nhặt được

Ý là bảo cậu tự mình nuôi đi. Nhưng mà...điều kiện không cho phép. Cả ba và cậu đều ra ngoài mỗi ngày, không ai chăm mèo hết

- Vậy thôi, chú giúp cháu giữ nó, chữa trị xong đến khi vết thương lành thì thả nó đi vậy

Bạch Hiền mím môi, nhỏ giọng lầm bầm - Thả đi như vậy, nếu nó lại bị thương thì làm sao

Phác Xán Liệt đứng khoanh tay nhìn từng cử chỉ hành động từ nãy tới giờ của cậu, đến cùng cũng không phân biệt được con mèo hay cậu mới trông đáng thương đây ?

Nhìn cái đầu nhỏ cứ cúi xuống, tay cứ liên tục xoa xoa mèo con, cứ như vậy thì đến khuya cũng ngồi mãi ở đây thôi. Cuối cùng Phác Xán Liệt cũng không chịu được mà mềm lòng

- Được rồi, tôi giúp cậu nuôi nó

Bạch Hiền nghe xong liền ngẩng đầu, hai mắt sáng như đèn pha nhìn anh

- Thật ?

- Ừ...với một điều kiện

- Điều kiện ?

- Mỗi buổi chiều tan học, cậu phải đến nhà tôi chăm nó, chơi với nó

- Tôi.....

- Không làm được thì thôi. Nhà tôi cũng không rỗi mà chăm mèo giúp cậu

- Tôi sẽ đến cho nó ăn ! Còn có...còn có dọn phân cho nó

Phác Xán Liệt nghe được đáp án hài lòng liền gật đầu

- Được !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top