Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

29

Phác Xán Liệt bất đắc dĩ phải mang theo mèo con về nhà, chẳng phù hợp với phong cách của anh chút nào. Vừa nhìn thấy cậu chủ của mình bước vào cửa, mấy người kia đã ngạc nhiên đến mức há hốc mồm

Một người phụ nữ tiến đến bế con mèo trên tay Phác Xán Liệt, động tác cực kì ân cần

- Để tôi bế nó giúp cậu chủ

- Ừ. Tìm một chỗ cho nó ở đi

- Vâng vâng, tôi đi ngay

Trước giờ Phác Xán Liệt chưa từng mang vật nuôi về nhà. Tuy hôm nay Phác Xán Liệt có chút kì lạ nhưng vì là vật nuôi anh mang về nên bọn họ một xíu cũng không dám mạnh tay, nâng niu nó như trứng. Con mèo lạ chỗ, khá rụt rè, một khi đã nằm vào vòng tay của người khác là liền rúc người co ro mãi một chỗ

Người kia mang mèo đi rồi, Phác Xán Liệt liền bày ra vẻ mặt khó chịu. Trên người anh toàn lông mèo. Nếu không phải trông Bạch Hiền đáng thương như vậy, anh cũng chẳng mang về nhà

Phác Xán Liệt vừa vào phòng đã cởi áo, trực tiếp đi thẳng vào phòng tắm tẩy rửa. Hơn 30 phút sau, tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài đập vào tai anh. Vừa mở cửa đã thấy người lúc nãy mang mèo con đi, đang đứng đầy lúng túng. Nhìn là biết có chuyện không hay ho gì rồi

- Cậu chủ ! Con mèo...con mèo...

- Mèo làm sao ?

- Ở ngoài vườn ! Nó chạy ra vườn rồi ạ !

Ánh mắt Phác Xán Liệt lạnh đi lập tức. Anh bước thẳng ra ngoài vườn. Người kia trong lòng chỉ biết cầu nguyện, xong rồi, con mèo xong rồi ! Nhất định là sẽ bị Phác Xán Liệt đá đi thôi

Thứ đầu tiên đập vào mắt Phác Xán Liệt chính là cục lông xù màu trắng đang nằm lăn lộn giữa đám có xanh. Trông nó có vẻ như thích lắm, chân giơ lên cao rồi quơ quơ, kêu ngao ngao mấy tiếng nữa

Phác Xán Liệt tiến đến, túm nó lên cao. Động tác muốn vứt con mèo ra chỗ khác nhưng tay giơ lên giữa không trung thì khựng lại

Rõ ràng trong lòng rất tức giận. Nhưng chẳng hiểu sao vừa nghĩ đến là mèo con của người kia, lửa giận cũng bị dập tắt đi phần nào. Thậm chí còn ẩn ẩn chút khó chịu, nếu như vứt nó xuống bị thương, người kia có phải sẽ xù lông tức giận đến mắng anh không ?

- Nó...- bà ấy nhìn thấy hành động của Phác Xán Liệt, thật sự rất muốn can ngăn. Nếu vứt đi, nó nhất định sẽ gãy xương mất, chân còn đang bị thương nữa - Cậu chủ, có lẽ nó thích nơi này lắm

-...

- Lúc nãy mang vào rồi, vẫn là chạy trốn ra đây

-...

- Nhưng mà cậu đừng vứt nó, để tôi...tôi mang đi v...

- Để nó ở đó đi

Phác Xán Liệt cắt ngang lời bà ấy. Bà cũng trợn tròn mắt mà nhìn anh. Cậu chủ hôm nay...lại dễ nói chuyện như vậy ?

- Nhưng mà...

- Nó thích thì để nó ở

-...

- Tìm thợ đóng cho nó một cái nhà, đặt dưới gốc cây cổ thụ

- Vâng, vâng ạ !

- Nhà phải được đóng bằng gỗ chống nước tốt, bên trong lót nệm êm. Phải đủ lớn, có mái che mưa

-...

- Còn có, dì ra ngoài mua chút thức ăn, đồ chơi cho nó đi. Mua cả thau vệ sinh, cát mèo

- Tôi biết rồi ạ ! Tôi đi ngay !

Bà thầm thở phào nhẹ nhõm. Con mèo này, kiếp trước nhất định tích được rất nhiều phước

Phác Xán Liệt sau đó cũng không quan tâm nó nữa. Anh trở về phòng, như thường ngày, chẳng vì sự tồn tại của mèo nhỏ mà làm rối loạn sinh hoạt của mình. Cứ như thế đánh một giấc thật dài tới tận sáng

Ngày hôm sau, trái với sự trốn tránh khi trước. Bạch Hiền đặc biệt hớn hở, còn tan học rất sớm, tiếng chuông đầu tiên reng lên là đã xuất hiện trước lớp anh

Trên tay cậu còn cầm túi thức ăn cho mèo. Phác Xán Liệt liếc mắt nhìn thấy, chỉ nhàn nhạt mở miệng hỏi

- Cậu không cần làm bài tập ?

- Không cần, giờ giải lao đã làm hết. Đi thôi, tôi đến nhà cậu chăm mèo

- Hôm nay đi xe của tôi

- Ừm

Mặc dù suốt dọc đường, trên xe không ai nói chuyện với ai nhưng khi vừa tới cổng nhà, cậu đã luôn miệng hỏi mèo ở đâu. Dù gì cũng không phải lần đầu tiên đến đây, Bạch Hiền không xa lạ gì

Phác Xán Liệt mang cậu ra vườn. Trong nháy mắt đã nhìn thấy căn nhà dưới gốc cây, hai mắt Bạch Hiền sáng rực phi ngay đến chỗ đó. Cậu nhỏ giọng kêu * meo, meo *, con mèo liền lười biếng ưỡn người lú đầu ra

Chậc, thật kiêu ngạo quá đi mất. Chỉ mới đến sống được một hôm đã tập thành thói quen của người giàu rồi. Mèo nhỏ dường như hơi ngơ ngác một lúc nhưng rất nhanh đã nhận ra cậu, nó chui khỏi ổ chăn ấm mà nhào vào lòng ngực Bạch Hiền, dụi dụi mấy cái

- A ! Cậu xem, nó hẳn là vẫn còn nhớ tôi đi

- Ừm

- Thực tốt, Phác Xán Liệt, cảm ơn cậu !

Phác Xán Liệt đã nhận nuôi, mà còn cho nó căn nhà tốt như vậy, đồ ăn đồ chơi, thậm chí còn lắp mái che phía trên. Cậu thật sự rất cảm kích

Mà Phác Xán Liệt nghe xong, có chút bất ngờ đến sững người. Đây là lần đầu tiên, Bạch Hiền phản ứng tích cực với anh như vậy, còn nói cảm ơn nữa. Khoé môi Phác Xán Liệt khẽ nhếch lên, xem ra nuôi mèo cũng có lợi ích nha !

Nhìn Bạch Hiền ngồi xổm trên đất vuốt ve con mèo, Phác Xán Liệt đột nhiên muốn...xoa đầu cậu

Thực ra Bạch Hiền cũng cọ điểm rất giống con mèo nhỏ kia. Trắng trắng mềm mềm, tóc cũng mềm như lông mèo vậy. Chỉ có điều con mèo kia đối với ai cũng ngoan ngoãn nhào vô lòng dụi dụi. Còn cậu đối với anh suốt ngày chỉ giương móng vuốt. Nhưng không sao, đều đáng yêu, Phác Xán Liệt thích !

- Mỗi tháng tôi đều thanh toán tiền đồ ăn cho cậu được không ?

-...

- Phác Xán Liệt !

- A ? Cậu gọi, gọi cái gì ?

- Tôi nói sẽ thanh toán lại tiền thức ăn mèo cho cậu

Phác Xán Liệt giật mình, định thần xong mới ngồi xuống bên cạnh cậu đáp lại - Không cần, đến chăm mèo là được

- Nhưng mà....

- Không cần áy náy, trước đây tôi từng nuôi mèo, trong nhà còn lại rất nhiều thức ăn

Người trông vườn đứng gần đó, không khỏi tò mò mà vểnh tai nghe ngóng. Nghe tới câu này, bị doạ đến mức bước hụt chân. Cái gì cơ ? Chẳng phải cậu chủ ghét nhất là động vật sao ? Lại còn cái kiểu dính dính bám bám người như kia nữa

- Vậy, mèo của cậu đâu rồi ?

- Cái đó...a là nuôi giùm bạn. Cậu ta đi du lịch xong thì đón về rồi

- Ồ

Bạch Hiền nửa điểm cũng không nghi ngờ lời nói dối của Phác Xán Liệt. Anh thầm thở phào một cái. Anh nhận ra hình như nếu cứ bám vào chủ đề này thì rất dễ để nói chuyện với Bạch Hiền

Cậu nhìn sang khay vệ sinh bên cạnh, liền bắt tay vào dọn dẹp một cách thuần thục. Cậu chưa từng nuôi mèo nhưng đã xem qua cách nuôi mèo trên mạng, trông thì cũng đơn giản. Phác Xán Liệt nhìn thấy cậu dọn cũng không ngăn lại, rõ ban đầu mục đích Bạch Hiền đến đây là vì chăm mèo cơ mà

Sau khi dọn xong, một người phụ nữ xuất hiện giúp cậu vứt mấy thứ vừa dọn kia đi. Bạch Hiền quay sang nhìn anh, ngỏ ý muốn tìm chỗ rửa tay. Phác Xán Liệt không do dự dắt cậu vào bên trong nhà

Sự xuất hiện của Bạch Hiền đã chọc thủng cái bầu không khí căng thẳng ở Phác gia. Ai cũng nhìn ra được cậu chủ đối với người này rất chi là kiên nhẫn, dịu dàng. Huống hồ, sau Văn Hiên và Lại Tân An, đây là người thứ ba được phép bước chân vào khu vườn kia. Đặc biệt hơn, còn được chính Phác Xán Liệt dẫn đến, không cần phải thông qua ai xin phép

Đầu bếp riêng của Phác gia có làm cho cậu một ít bánh ngọt. Bạch Hiền nhìn đồng hồ cũng muộn, đường về nhà cũng khá xa, muốn từ chối nhưng vị đầu bếp quá nhiệt tình. Hơn nữa Phác Xán Liệt cũng muốn cậu nếm thử một chút. Nếu tiếp tục từ chối thì không phải phép cho lắm. Bạch Hiền liền nán lại thêm chút nữa, ăn hết đĩa bánh ngọt. Quả thực rất ngon, vị ngọt thanh thanh không hề gắt cổ

Cậu trước khi rời khỏi, vẫn quay lại vườn ôm mèo con một lúc. Nó vừa ăn pate và được thay thuốc ở chân xong, cực kì ngoan, cứ như thế thì nhất định sẽ mau lành sớm thôi

Phác Xán Liệt đích thân lái xe đưa cậu về. Đến trước cửa nhà, Bạch Hiền vẫn luôn miệng cảm ơn anh. Thái độ tốt hơn trước rất nhiều. Dù gì bây giờ, cậu cũng có cái nhìn khác với Phác Xán Liệt, chính là cảm thấy anh không đến nỗi quá tệ

- Cảm ơn cậu. Đợi sau tôi tìm được cách xin phép ba mang mèo về, sẽ không phiền cậu nữa

Không phiền chút nào. Bây giờ anh thấy nuôi mèo rất tốt, trông cũng vui mắt. Khi nghe Bạch Hiền có ý muốn mang mèo đi, lại có chút khó chịu trong lòng

- Mèo là tôi nhặt được mà, tôi phải có trách nhiệm

- Không phiền !

-...

- Tôi...cũng thích động vật nhỏ. Ngày trước đều mang động vật bị bỏ rơi về nhà

- Thật sao ?

- Ừm. Sau này nếu như cậu nhặt được, không thể nuôi có thể mang đến nhà tôi

Chà, nghe thật thiện lương làm sao. Nếu có Lại Tân An ở đây thì chắc chắn cậu ta sẽ mắng anh lừa người, nói dối không chớp mắt

Bạch Hiền nhìn anh, cong mắt cười. Hoá ra Phác Xán Liệt cũng có mặt tốt như vậy

- Được rồi. Cảm ơn đã đưa tôi về. Cậu về đi, đã muộn rồi

Phác Xán Liệt gật đầu - Biết

- Lái xe cẩn thận !

- Ừm....Ngủ ngon !

- Cậu cũng vậy, ngủ ngon !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top