Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3

Từ sau hôm xảy ra chuyện đó, cậu không nhìn thấy Phác Xán Liệt nữa. Cũng quên mất việc trả áo cho anh, ngay cả áo giặc xong cũng bị Lý Trung Bình vứt vào xó nào đó

Nhưng việc chính là Lý Trung Bình lại khiến cậu phiền lòng. Ông ấy nuôi dạy Bạch Hiền từ bé đến lớn đều hết lòng che chở, chuyện con trai mình bị bạn học bắt nạt, chắc chắn không thể bỏ qua. Bộ dạng đầu tóc dính sữa ướt nhẹp của cậu liền chọc đến ông ấy, nóng lòng muốn tìm mấy người bạn học kia tính cho ra lẽ. Bạch Hiền ngại phiền, một hai không chịu nói ra mấy người kia, chỉ lắc đầu bảo không sao, ông cũng hết cách. Nhưng với tính cách của Lý Trung Bình, ông dễ dàng gì chịu bỏ qua, một hai đòi theo cậu đến trường. Thành ra mọi người trong trường đều thấy một bạn nhỏ, dù đã học trung học vẫn được ba đưa đón tận cổng trường. Bạch Hiền bị nhìn đến ngại, đỏ hết cả tai

Hôm nay cũng không ngoại lệ, cậu còn thực sự nghĩ, ông ấy sẽ làm như thế cho đến khi cậu tốt nghiệp thì thôi. Ai có thể không nhưng Lý Trung Bình thì có

- Ba, không cần - Bạch Hiền níu tay áo ông lắc đầu - Con không phải trẻ mẫu giáo

- Không được, không được - Ông xoa đầu Bạch Hiền, nhỏ giọng dỗ ngọt - Là do bọn họ không cho phép, nếu được ba còn phải đưa con đến cửa lớp mới an tâm

-...

- Lỡ như mấy đứa kia lại l....

- Ba, con lớn rồi, nếu bị bắt nạt con sẽ báo cáo giáo viên

- Tất nhiên ! Nhưng ba vẫn không yên lòng

Hết cách, cậu thật sự hết cách với người ba này rồi. Được thôi, cứ nhắm mắt cho qua, còn hơn đứng ở nơi này chèo kéo mãi càng khó coi thêm

- Ba, tan học nhớ đến họp phụ huynh

- Biết a !

- Con đi học đây !

Bạch Hiền chào tạm biệt ông, lập tức co giò bỏ chạy. Nhìn biểu hiện của cậu, đáng yêu đến mức khiến Lý Trung Bình bật cười. Người đàn ông bận trên người bộ quần áo công nhân trông vừa cứng rắn vừa cao lớn. Thế nhưng nét mặt lại vô cùng ân cần dịu dàng, nhất là ánh mắt nhìn đứa nhỏ kia, không ai có thể biết được Bạch Hiền vốn dĩ không phải con ruột của ông. Lý Trung Bình quay đầu đi, bóng lưng lại trở về dáng vẻ cô đơn tịch mịch

Bạch Hiền bước vào lớp, cô nàng Thanh Di liền chạy ngay tới chỗ cậu, đem mấy món kẹp tóc mới vừa mua cho cậu xem

- Nào nào, cậu xem mấy cái này có xinh không ?

- Ừm, xinh

- A~ mình biết ngay mà, đúng là con mắt chọn đồ của mình không tồi

Bạch Hiền nhìn cô bật cười. So với bạn bè khác trong lớp, cậu với Lâm Thanh Di đã thân đến mức có thể chia sẻ với nhau nhiều chuyện rồi. Tính tình cô nàng khá trẻ con, đỏng đảnh một chút nhưng rất đáng yêu, không khiến người ta chán ghét

- Ưm....ngày mai sinh nhật mình, cậu có đến được không ?

- Sinh nhật cậu ?

- Đúng vậy, mình chỉ mời một vài người bạn thân thiết thôi

- Để mình xem đã, nếu không thể đến, mình sẽ gửi quà cho cậu

- Quà cáp không quan trọng đâu, nếu có thể thì cậu hãy đến chơi với mình

- Ừm, mình biết rồi, sẽ cố gắng sắp xếp

Mặc dù đã thân hơn lúc đầu nhưng nghĩ đến việc đến tiệc sinh nhật cô, đối diện với rất nhiều người khác Bạch Hiền vẫn rất ngại. Suy đi nghĩ lại, từ nhỏ cậu đã không có nhiều bạn bè. Lâm Thanh Di là một trong số rất ít những người tiếp cận cậu mà không vì muốn chép bài tập của cậu hay vì mục đích gì khác. Nếu người ta đã mở lời như vậy, cậu nghĩ mình vẫn nên đến bữa tiệc

Giờ tan học, các bạn học khác đều nán lại sắp xếp bàn ghế. Trường bọn cậu học hai buổi một ngày, hầu như học sinh đều nghỉ trưa ở trường, không trở về nhà. Có người thì gọi thức ăn ngoài mang vào lớp, có người thì ăn ở căn tin. Thậm chí có người như mang cả căn phòng của mình đến lớp. Điển hình là hai vị bạn học trước mắt cậu, bây giờ đang rối ren không biết dọn dẹp đống hỗn độn trong hộc bàn ra sao

Bạch Hiền thì khác, cậu mới vừa đến nhập học, tính tình cũng gọi là gọn gàng ngăn nắp, hơn nữa cậu còn phải học thêm ở nhà mới bắt kịp tiến độ của các bạn, thành ra đều đem hết sách về, trong hộc bàn chỉ còn lại mấy quyển ít khi phải dùng đến

Thanh Di đã dọn xong, liền chạy đến bên cạnh cậu, hai tay kéo kéo tay áo Bạch Hiền

- Cậu xong chưa ?

- Mình sắp

- Được a, mau, mau đi xuống căn tin uống trà sữa, mình mời

- Không cần đâu, mình không uống đồ ngọt

- Vậy mời cậu trà trái cây nhiệt đới nhé ? Ngon tuyệt luôn

- Lần trước cậu mời rồi, hôm nay để mình

- A, không cần, để mình để mình

- Tiểu Di !

Cô nàng vẫn còn đang líu lo như chú chim nhỏ bên cạnh cậu, nghe tiếng gọi thì chợt im bặt, quay đầu lại nhìn. Vừa nhìn thấy người phụ nữ kia đã cười rộ lên, lao ngay vào lòng bà nũng nịu

- Mẹ đến sớm thế a~~

- Không muốn để con gái của mẹ phải đợi

- Vâng, mẹ cho con tiền mua trà sữa đi ạ !

- Được, đây đây !

Người phụ nữ không chần chừ mà móc ví, đưa cho cô nàng hẳn 100 tệ. Thanh Di cười đến tít cả mắt, chạy đến bên chỗ cậu, giới thiệu

- Mẹ, đây là bạn học rất rất rất thân của con

- À, bạn học tên gì nào ?

- Bạch Hiền, Biện Bạch Hiền ạ !

Bạch Hiền hướng bà ấy lễ phép gật đầu cười một cái - Cháu chào cô ạ !

Người phụ nữ kia dáng cao, tóc bới gọn sau đầu, mặc trên người bộ váy công sở lịch sự. Thanh Di từng nói, mẹ cô nàng làm ở ngân hàng. Hẳn là người học cao hiểu rộng, khí chất nho nhã, vừa nhìn vào đã khiến người ta trầm trồ

Đáy mắt cậu thoáng lên một nét buồn bã. Cậu cũng muốn được như cô ấy, muốn nhào vào lòng mẹ mà nũng nịu. Nhưng đáng tiếc, từ năm ba tuổi, ký ức của cậu về ba mẹ mình đã phai nhạt đến mức, chẳng còn nhớ rõ họ có từng tồn tại bên cạnh cậu hay không

Bạch Hiền nâng mí mắt nhìn về phía cửa, ba mẹ của các bạn khác đều đến nhưng bóng dáng Lý Trung Bình vẫn không thấy đâu. Mãi đến khi cô Diệp vào lớp, chỗ ngồi vẫn trống một chỗ. Cậu lo lắng, liên tục bấm gọi nhưng số đều thuê bao. Cuộc họp bắt đầu được hơn mười lăm phút, bóng dáng chiếc áo sơ mi cũ kĩ đã sờn vai, bạc màu mới dần dần xuất hiện trên hành lang. Lý Trung Bình đã đặc biệt chuẩn bị mang theo để thay ra, ông sợ quần áo làm việc lấm lem thật khó coi. Bạch Hiền đang ngồi thụp trước cửa lớp, nhìn bóng dáng quen thuộc thì đứng bật dậy

- Ba !

- A, Bạch Hiền ba xin lỗi, do ông chủ Phác đột ngột đến kiểm tra nên b...

- Không sao, ba mau vào đi

Cậu mở cửa sau, tất cả mọi người bên trong đều quay đầu nhìn. Có người còn nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá ông ấy một lượt, tiếng xì xào cũng bắt đầu vang lên. Bạch Hiền khó chịu, kéo Lý Trung Bình bước hẳn vào trong lớp

- Xin chào, vị này là...- Cô Diệp nhìn cậu với vẻ mặt tò mò

Lý Trung Bình căng thẳng đến mức liên tục xoa xoa hai tay sau lưng - Tôi, tôi, tôi là chú c...

- Là ba em ạ !

Giọng cậu vang vanh vảnh lên giữa không khí im lặng. Lý Trung Bình trong phút chốc sững người, cũng chẳng biết nên nói gì

Cậu biết trong trường hầu hết đều là gia đình có điều kiện khá giả. Nhưng thế thì làm sao ? Cậu không được theo học trong môi trường thế này à ? Nhà nước đâu có quy định như thế. Càng không có ai quy định khi đi họp phụ huynh phải váy vest long trọng cả. Miễn là ăn mặc phù hợp, không hổ thẹn với ai

Bạch Hiền kéo kéo vạt áo ông, lúc này Lý Trung Bình mới sực tỉnh. Ông hướng cô Diệp xin lỗi, giải thích lý do đến muộn rồi vào chỗ ngồi, không tiếp tục gián đoạn cuộc họp của mọi người. Trước khi đi, Bạch Hiền còn nói nhỏ mấy câu

- Ba, con sẽ về nhà nấu cơm trước

- Ừm

- Họp xong ba mau về ăn cơm

- Được, con về cẩn thận

Cậu tiện đường đưa Thanh Di về một đoạn. Sau khi cô nàng rời đi thì một mình lẻ bóng dưới ánh đèn đường. Vừa đi vừa nghĩ, nếu ban chiều cậu không lên tiếng, có phải Lý Trung Bình đã thật sự chối bỏ đứa con như cậu rồi không ? Tại sao phải làm vậy ? Cậu biết ơn ông ấy còn không hết, làm sao có chuyện cậu ngại đối với công việc của ông ấy. Nghề nào cũng là nghề cả, đều cao quý như nhau thôi. Mấy người kia giàu có nhiều tiền thì làm sao ? Bọn họ có thể nấu bữa sáng mỗi ngày cho con bọn họ không ? Có thể tranh thủ về ăn cơm chiều với con họ không ? Càng nghĩ, trong lòng càng khó chịu. Cậu nhất định phải nói chuyện lại với ông ấy về vấn đề này. Nói với ông ấy cậu rất tự hào về một người ba như ông mới đúng

Đi được một đoạn, bên cạnh cậu lại xuất hiện thêm một cái bóng. Bạch Hiền ngạc nhiên quay đầu nhìn, gương mặt Phác Xán Liệt đập vào mắt, tâm tình càng nặng nề hơn

- Ây, còn phải bắt phụ huynh đưa đón đến trường, cậu là trẻ con à ?

Phác Xán Liệt nói xong khẽ cười đầy châm chọc. Biện Bạch Hiền thề, trần đời từ lúc sinh ra đến giờ, cậu chưa từng đặt nặng vấn đề gì ở trong lòng. Ai đối xử tốt với cậu thì biết ơn, ai không tốt cứ xem như không khí, chẳng thèm để tâm đến. Nhưng Phác Xán Liệt lại cứ lần này đến lần khác, gieo rắc ấn tượng xấu vào trong lòng cậu, càng nhìn càng ghét, gặp một lần muốn mắng một lần. Phác Xán Liệt tốt nhất là nên cảm ơn Lý Trung Bình, dạy dỗ Bạch Hiền vô cùng ngoan ngoãn, chưa từng nặng lời với ai. Nếu là người khác có lẽ đã dùng hết từ ngữ khó nghe nhất để mắng anh rồi

Mặc kệ Phác Xán Liệt lãi nhãi mãi bên tai, cậu vẫn cứ đi về phía trước. Bạch Hiền đột ngột dừng lại ở ngã tư, Phác Xán Liệt cũng dừng lại, thậm chí còn cố tình đi chậm để cách xa cậu nhiều nhất có thể. Nhìn Bạch Hiền do dự một lúc mới rẽ vào ngã tối, Phác Xán Liệt liền nhanh chân đi theo

Từ phía sau nhìn bóng lưng cậu, hình như đang rụt rè sợ hãi,lại còn run run. Phác Xán Liệt không khỏi nghi hoặc. Sợ bóng tối ? À, hóa ra cũng chỉ là bé thỏ ngoan nhút nhát. Phác Xán Liệt không hiểu sao liền nổi lên cảm giác muốn che chở

Vốn dĩ không phải theo dõi bí mật gì nên cứ việc thong thả vừa đi vừa huých sáo. Lúc Bạch Hiền đứng lại, xoay người về phía Phác Xán Liệt, cậu khẽ cau mày

- Cậu đừng đi theo tôi !

- Con mắt nào cậu thấy tôi theo cậu ?

-...

- Nhà tôi ở cuối đường

Khu Bạch Hiền ở chỉ là khu dân cư tầm thường nhưng ở phía đối diện chính là khu biệt thư cao cấp. Cuối đường này chẳng phải là một khu ổ chuột nằm cạnh con sông lớn, chia cách rõ ràng ba tầng lớp xã hội. Muốn sang khu biệt thự bên đó thì phải đi đường vòng qua một cây cầu từ ngã tư đầu tiên. Loại người như Phác Xán Liệt thì nên ở khu biệt thự cao cấp kia chứ không phải khu ổ chuột thấp hèn nhỉ ?

- Cậu nghĩ tôi đi theo cậu à ? Tiện đường về nhà thôi

-...

- Bất đắc dĩ lắm tôi mới đi đường này

-...

- Cái nơi thấp kém như vậy...chậc...không phù hợp với tôi

Bạch Hiền im lặng lắng nghe, đợi anh nói xong mới " ồ " lên một tiếng, chỉ về hướng khu biệt thự cao cấp kia

- Cậu ở đó ?

- Tất nhiên

- Cậu bình thường đều bơi từ đây về nhà ?

Nói một câu liền khiến não Phác Xán Liệt chấn động. Cái gì mà bơi về nhà ? Cậu cuối cùng cũng hiểu, người này là thực sự không biết

- Cuối đường này là một con sông lớn, cậu có nghị lực tốt thế ! Mỗi ngày đều bơi qua sông đi học ?

Phác Xán Liệt nghe xong liền đen mặt, trên đầu xuất hiện một đám mây u ám. Miệng mồm thằng nhóc này có độc à ?

Đã bị phát hiện nói dối còn bị bắt bẻ đến mức không thể chối cãi, xấu hổ muốn chết đi được. Phác Xán Liệt nắm chặt tay thành nắm đấm, cau mày gắt gao nhìn Bạch Hiền một lúc rồi mới thả lỏng, hai mày cũng từ từ giãn ra. Anh không thể chịu thua dễ dàng như vậy

- Được, phát hiện rồi thì thôi vậy

-...

- Tôi chính là muốn xem xem nơi cậu ở thế nào

- Để làm gì ?

- Để xem bộ dạng thảm hại của cậu, khinh thường cậu

Bạch Hiền nghe mấy câu này không lọt tai. Cũng chẳng biết mình làm gì khiến Phác Xán Liệt phải nhọc lòng ghét bỏ như vậy. Nhưng cậu ghét nhất là cái loại ỷ mình có quyền có thế mà ức hiếp người khác. Hiện tại trước mắt cậu chính là một trong những kẻ đó

Bạch Hiền mím môi, mang vẻ mặt ghét bỏ nhìn Phác Xán Liệt, hận không thể đánh chết người này. Nhưng cuối cùng vẫn là nuốt cục tức vào trong, không nên nhiều lời với những kẻ không ra gì. Cậu quay lưng tiếp tục đi, mặc kệ Phác Xán Liệt cứ lẽo đẽo theo sau

Đến trước cửa nhà, cậu tra chìa khóa vào cửa, mở * cạch * một tiếng, bước vào trong rồi quay ra đóng cửa thì bóng dáng Phác Xán Liệt đã biến đâu mất. Cậu khẽ thở dài, trách bản thân sao lại động vào loại người như Phác Xán Liệt chứ ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top