Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

30

- Bạch Hiền à, gần đây con đều về muộn. Việc học bận rộn như thế sao ?

- A, không có

Bạch Hiền nuốt ngụm kem dâu tây vào miệng, sau đó mới nói tiếp

- Ba, con nhặt được mèo nhỏ, màu trắng, đáng yêu lắm !

- Mèo ?

- Dạ ! Nhưng mà con mang nó đến nhà Phác Xán Liệt rồi

- Ấy ? - Ông có hơi bất ngờ, ngừng tay lại một lúc - Sao lại mang đến nhà cậu chủ Phác ?

Bạch Hiền biết thể nào ông ấy cũng phản ứng như thế, chỉ bình tĩnh giải thích

- Nhà chúng ta không nuôi được còn gì. Hơn nữa, cậu ta là tự nguyện, còn nói rất thích

- Nhưng mà làm như vậy không hay lắm đâu

- Không sao đâu ạ. Mỗi ngày con đều đến chăm rồi dọn phân mèo mà

- Chà, cái này....

- Ba, yên tâm đi. Không sao thật mà !

Bạch Hiền từ sớm đã ăn sạch hủ kem. Cậu vẫn luôn thích kem vị dâu tây, còn có vị matcha nữa. Lần nào ăn cũng muốn ăn liền một lúc ba, bốn hủ. Mà khổ nổi cổ họng không được tốt, nếu ăn nhiều như thế thì chắc chắn đóng băng cổ họng luôn

Cậu mang hủ kem rỗng vứt vào sọt rác. Thuận tay giúp Lý Trung Bình mang chậu cây vừa được tỉa nắn nón ra ngoài sân phơi nắng. Hôm nay là cuối tuần, buổi chiều tối phải đi làm thêm. Không có thời gian chăm mèo, cậu đã nhắn hỏi Phác Xán Liệt rồi, anh ta nói cả ngày đều rảnh. Thế nên hôm nay có thể đến sớm một chút

Bạch Hiền đội nón, khoác thêm áo khoác dày bên ngoài. Mặc dù trời nắng đẹp nhưng chẳng hiểu sao gió lại có chút lớn, lúc nãy mang cây ra sân phơi, thổi qua một trận run cả người

Lý Trung Bình nhìn thấy cậu chưa ăn trưa đã vội đi liền bước nhanh đến chỗ Bạch Hiền, dúi mấy tờ tiền vào tay cậu dặn dò

- Hôm nay phá lệ, cho con ra ngoài ăn gì đó. Tuyệt đối không được nhịn hay ăn đồ không tốt !

- Không cần đâu, con có tiền mà

- Cầm đi, mua đồ ăn phải tốt một chút

Ông vẫn còn nhớ lúc nhỏ, Bạch Hiền phải nằm viện suốt một tuần vì ngộ độc thực phẩm. Đứa nhỏ này thèm kẹo hồ lô, lại không dám xin tiền ông. Nhịn ăn vặt vài hôm được mấy tệ liền mang đi mua kẹo hồ lô yêu thích trước cổng trường. Thế mà, tên bán kẹo kia lại là kẻ vô lương tâm, buôn bán thực phẩm bẩn. Bạch Hiền đề kháng không tốt, ăn một lần liền đổ bệnh, trở về nhà không ngừng nôn ói. Đêm hôm đó ông tức tốc đưa đến bệnh viện, lo đến mức mặt mày trắng bệt, cũng may là không nặng. Ông luôn lo lắng vấn đề ăn uống của đứa nhỏ nhà mình, không bao giờ cho phép cậu ăn bừa gì bên ngoài

- Nhớ đó, ăn đồ ngon

- Dạ, con biết rồi

Bạch Hiền canh lúc Lý Trung Bình vừa quay lưng đi, liền nhét tiền vào túi áo khoác ông rồi chuồn đi mất

Phác Xán Liệt thật ra càng tiếp xúc càng không tệ như cậu nghĩ. Anh hôm nay đích thân chỉ định Mike đến đón Bạch Hiền. Nhìn chiếc xe hơi bóng loáng ngoài đầu ngõ cậu biết ngay là người của Phác gia đến đón

Không còn ái ngại như mấy ngày đầu, Bạch Hiền mở cửa xe liền rạng rỡ chào hỏi Mike

- Chào anh ạ !

- Vâng, chào Biện thiếu gia

- Gọi em Bạch Hiền được rồi ạ

Mike gật đầu cho có lệ, căn bản vẫn sẽ gọi theo lễ nghĩa bình thường. Quãng đường từ nhà cậu đến nhà Phác Xán Liệt di chuyển bằng xe không xa lắm. Ngồi nhìn cảnh vật bên ngoài một lúc là đã tới nơi

Bạch Hiền dường như đã quen thuộc mọi đường lối trong nhà. Vừa vào liền chào hỏi quản gia, mấy người làm mình gặp khi đi ngang rồi chạy ùa một cái ra tận sân sau. Có người nhìn cái bóng lướt qua chạy thẳng vào vườn cũng ngỡ ngàng, nhưng nhìn lại là cậu bạn nhỏ mà cậu chủ Phác của bọn họ mang đến thì cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Chẳng hiểu sao, bọn họ đều linh cảm cậu bạn này của Phác Xán Liệt dường như rất đặc biệt, cực kì đặc biệt đối với anh. Không cần đoán mò, mọi sự dung túng của Phác Xán Liệt đã chứng minh rõ điều đó

Mèo con vừa nhìn thấy cậu, lập tức bổ nhào vào lòng Bạch Hiền, dụi dụi cái đầu nhỏ trắng phao. Bạch Hiền cũng yêu chiều mà hôn lên chóp mũi của nó. Nó kêu " meo " một tiếng, rồi như nhớ ra gì đó, nhảy khỏi vòng tay cậu vẫy vẫy đuôi. Cảm giác như nó muốn dắt cậu đến một nơi nào đó. Bạch Hiền rất hào hứng, không một giây do dự đi theo. Mèo con dừng lại ở bức tường sau bụi cây, nó dùng tay cào cào vào bức tường. Phía bên kia bờ tường, nhận được tín hiệu liền kêu " ngao " một tiếng đáp lại

Trong phút chốc cậu sững sờ mất mấy giây. Mèo con của cậu, vậy mà lại mang thêm một con mèo khác đến đây sao ?

Trên bờ tường xuất hiện một cục bông màu đen, hai mắt mở to nhìn cậu. Khi xác định được cậu không gây hại cho mình, nó mới nhảy xuống đi đến bên cạnh mèo trắng, dụi vào người mèo trắng một cái như thay cho lời chào hỏi

- Oaa, hai đứa là một đôi sao ?

Khi nhìn thấy mèo đen đứng cạnh mèo trắng của mình, câu đầu tiên cậu nghĩ trong đầu là câu này. Mèo trắng trông mềm mềm, đáng yêu bao nhiêu. Thì mèo đen trông cứ xa cách, khó gần gũi, thậm chí nó còn rất đề cao cảnh giác với cậu. Trông nó cứ giống...giống một ai đó, hình như là.....

- Biện Bạch Hiền !

- A !

Cậu bị tiếng người gọi doạ giật mình, theo phản xạ đầu tiên là quay lại nhìn. Vừa nhìn thấy Phác Xán Liệt, giây tiếp theo liền lấy thân mình che chắn cho hai con mèo nhỏ kia

- Cậu...cậu đến từ lúc nào ?

- Cậu không ra vườn chơi với mèo, chạy đến đây làm gì ?

- Tôi...tôi...tôi đi tìm mèo con

- À, nó lại chạy đi à ?

- Ừm

- Vậy vào nhà uống chút nước. Nó chơi mệt rồi lại trở về ổ thôi

Bạch Hiền gượng gạo cười một cái. Chết rồi, chết rồi ! Mèo con của cậu, phận ăn nhờ ở đậu nhà người ta. Nay còn mang thêm bạn trai về, cậu phải giải thích với Phác Xán Liệt làm sao đây ? Chắc chắn Phác Xán Liệt sẽ nổi giận mất thôi

Mà Phác Xán Liệt lúc này, cũng nhìn ra thái độ rất kì lạ của cậu. Tại sao lại đứng im một chỗ không nhúc nhích ?

Anh hạ tầm mắt nhìn xuống dưới chân cậu. Một nhúm lông trắng lấp ló phía sau. Mà bên cạnh, còn có một nhúm lông đen. Lông đen ? Phác Xán Liệt khẽ chấn động, anh nghiêng người đi vòng qua phía sau cậu. Vừa nhìn thấy hai con mèo, toàn thân bất ngờ cứng ngắt

Đùa à ? Hay là anh hoa mắt rồi ? Hay là lần đó anh nói vu vơ như vậy, mà Bạch Hiền lại thật sự nhặt mèo hoang đến cho anh nuôi ?

- Ấy, Xán Liệt, tôi...

- Cậu lại nhặt được ?

- Không, không có !

- Vậy sao lại...

- Là mèo nhỏ mang nó về, tôi không biết. Hình như tụi nó là một đôi. Còn có...nó chỉ vừa ra mắt tôi lúc nãy thôi

Ra mắt ? Phác Xán Liệt đột nhiên muốn bật cười. Ra mắt cái gì chứ ? Lại còn một đôi nữa. Anh cố nhịn xuống, cau mày nhìn chằm chằm con mèo đen kia

Chậc, chẳng đáng yêu tí nào !

Mà Bạch Hiền lúc này, cũng tìm ra đáp án trong lòng mình. Con mèo đen kia cũng thực giống Phác Xán Liệt quá rồi đi. Nhìn Phác Xán Liệt cau mày, cậu liền giải thích

- Cái này, tôi sẽ mắng nó, không được mang bạn về nhà. Sẽ không phiền cậu đâu !

- Ha, cậu xem mắng thì nó sẽ nghe chắc ?

- Nhưng mà...

- Còn có, cậu nỡ chia cắt hai đứa nó à ?

Cậu cúi đầu, nhìn hai đứa quấn quít lấy nhau, thật sự cũng không nỡ

- Nhưng nếu cậu nuôi cả hai đứa thì thật phiền mà

- Phiền thì cậu tích cực đến chăm phụ tôi đi

- Cậu...?

- Phác gia rộng như vậy, thêm một con cũng không chật

Hai mắt Bạch Hiền mở to nhìn anh. Trong lòng đầy cảm kích. Thực muốn ẵm mèo trắng lên, bảo nó cảm ơn anh một tiếng, quá rộng lượng rồi

- Cảm ơn cậu ! Phiền quá rồi, tôi sẽ mau chóng thu xếp để đón hai đứa về

Phác Xán Liệt vươn tay xoa đầu cậu - Từ từ không gấp

Hành động của anh khiến Bạch Hiền sững sờ. Tuy không phản kháng nhưng cũng nhẹ nhàng lách người qua tránh khỏi cái xoa đầu kia rồi lùi một bước

- Cảm ơn

Tuy là một chút hành động nhỏ, nhưng sao mà Phác Xán Liệt không nhìn ra được. Anh cười nhạt gật đầu, ngoắc tay bảo cậu cùng lên nhà trên

Hôm nay Bạch Hiền đến vừa trùng hợp gần giờ cơm chiều. Phác Tu Kiệt có thói quen ăn cơm sớm, giờ giấc sinh hoạt trong nhà rất quy củ.Kể cả không đói bụng thì cũng phải có mặt ngồi ăn cho phải phép. Chỉ có Phác Xán Liệt, trước nay rất hiếm khi ngồi cùng một bàn

Nhìn cả nhà bọn họ ngồi trên một bàn đầy đồ ăn ngon, Bạch Hiền khá lúng túng. Chỉ muốn đến chăm mèo, thế mà lại gây cho Phác Xán Liệt thêm phiền phức khi phải nuôi đến hai con mèo của mình. Bây giờ lại ăn một bữa cơm của người ta, cũng ngại quá rồi

Thấy Bạch Hiền cứ chần chừ mãi, Phác Xán Liệt liền kéo Bạch Hiền ngồi xuống bên cạnh mình

- Cứ tự nhiên như ở nhà cậu

- Ừm

Cả Lưu Thiến Thiến và Phác Lập Tân cũng có mặt đầy đủ. Phác Tu Kiệt là người xuất hiện cuối cùng. Ai cũng ngạc nhiên vì bữa cơm hôm nay có Phác Xán Liệt, càng ngạc nhiên hơn là sự hiện diện của Bạch Hiền

Bạch Hiền nhìn thấy Phác Tu Kiệt liền đứng dậy gật đầu chào hỏi

- Chào ông chủ Phác ạ !

- Ừm. Cháu đến chơi với Xán Liệt sao ?

- Cháu đến chăm mèo ạ

- Mèo trắng ngoài vườn là của cháu ?

- Vâng ạ !

Ông liếc mắt nhìn Phác Xán Liệt. Phận làm chủ gia đình, trong nhà có gì khác lạ ông còn không nhìn ra sao ? Mấy hôm trước nghe người làm nói con trai mình nuôi mèo, cứ nghĩ tâm tình thay đổi. Hoá ra...lại là mèo nuôi giúp bạn học nhỏ này

Phác Tu Kiệt gật gật đầu không nói nữa. Bọn họ tiếp tục dùng bữa. Không khí căng thẳng, vô cùng ngột ngạt, ngồi một lúc đã hít thở không thông rồi. Bạch Hiền sợ ăn hết một bữa cơm này, cậu tốn mất thêm mấy năm tuổi thọ

Lúc không gian đang yên ắng. Bên tai truyền đến tiếng bước chân càng lúc càng gần. Một nam nhân tiến về chỗ bọn họ, đưa tay định kéo ghế ngồi cạnh Lưu Thiến Thiến thì liền nhận được ánh mắt không mấy thân thiện của Phác Xán Liệt

Tay hắn cũng dừng lại, quay sang nhìn Phác Tu Kiệt. Đổi lại, ông ấy chẳng thèm nhìn lấy hắn một cái. Lúc này hắn liền cầu cứu Lưu Thiến Thiến. Bà ta vờ ho một tiếng, giọng điệu ngọt ngào bảo

- A, ông xem Lập Thành về rồi này. Mau, ngồi xuống dùng bữa cùng

- Ha, chào chú, chào mẹ. Con vừa về là đến gặp mọi người đây. Con có mua chút quà cho mọi người, vừa hay đông đủ

Hắn lại kéo ghế, tự nhiên mà đặt mông ngồi xuống. Phác Xán Liệt lập tức đặt đôi đũa xuống, hai tay khoanh trước ngực

- Đứng dậy !

Hắn nhướng mày nhìn anh, vẫn cố chấp ngồi đó. Phác Xán Liệt lặp lại một lần nữa - Đứng dậy !

- Mày...!

- Tao bảo mày đứng dậy ! Không được ngồi cùng một bàn với tao !

- Phác Xán Liệt ! Đừng có quá đáng - Lưu Thiến Thiến nhìn con trai mình bị bắt nạt cũng không nhịn được mà lên tiếng

Chỉ có Phác Lập Tân là nhỏ giọng, bảo Dương Lập Thành đứng lên rời khỏi bàn. Mà cái hành động này hắn càng không chấp nhận được, mắng Phác Lập Tân

- Mày nói cái gì ? Dám bảo anh mày như vậy ?

- Anh đừng quấy, mọi người đang dùng bữa mà

- Con làm sao vậy ? - Lưu Thiến Thiến lại trách móc - Phác Xán Liệt dùng giọng điệu như vậy với anh trai con, mới không phải lẽ !

Bạch Hiền bị bọn họ doạ cho sợ. Cố gắng thu mình giảm bớt sự tồn tại. Quá đáng sợ rồi, lần sau cậu chắc chắn sẽ không ở lại dùng cơm cùng nhà Phác Xán Liệt nữa đâu

- Trên bàn ăn này chỉ cho phép có sự hiện diện của nhà họ Phác. Mày họ Phác sao ?

- Mày !!!! Thế thì thằng nhóc bên cạnh mày thì sao ? Nó họ Phác à ?

Bạch Hiền bị chỉ điểm, càng cúi thấp đầu. Trời ạ ! Cậu còn chưa đụng chạm tới họ

Phác Xán Liệt biết đứa nhỏ trong lòng đã có chút hoảng, tay đặt trên eo cậu nhẹ vỗ về an ủi. Nhưng thái độ vẫn là cứng rắn, giọng nói có mấy phần không dễ chịu với Dương Lập Thành

- Là người tao mời đến hiển nhiên có thể

-...

- Còn mày, có thể so sánh sao ?

Dương Lập Thành bẽ mặt đầy tức giận, đập mạnh xuống bàn một tiếng. Mặt đỏ rần đứng dậy bước sang một bên. Trông hắn lúc này, đứng lẫn vào đám người làm trong nhà, Phác Xán Liệt mới cảm thấy hài lòng. Đây mới đúng là vị trí của hắn

Mà Phác Tu Kiệt, dường như quá quen với mấy chuyện này, từ đầu đến cuối cũng không lên tiếng xen vào. Nhàn nhã ăn liền mấy bát cơm rồi mới đặt đũa xuống

- Có khách ở đây - Ông liếc nhìn Dương Lập Thành - Không biết mất mặt !

Giọng nói của Phác Tu Kiệt trầm ổn nhưng có mấy phần uy nghiêm. Không phải mắng chửi gào thét, chỉ buông nhẹ một câu cũng khiến cậu trong lòng run rẩy. Rõ là bản chất của người đứng đầu

- Chú, chú xem Phác Xán Li....

Vốn định nói thêm gì đó, đối diện với ánh mắt của Phác Tu Kiệt hắn liền im bặt

Mà ngược lại, thái độ Phác Xán Liệt lúc này lại trở nên đắc chí thoả mãn biết bao nhiêu. Anh nhếch nhẹ môi, nhướng mày khiêu khích Dương Lập Thành. Có trời mới biết, trong lòng hắn bây giờ khó chịu đến mức nào

Bạch Hiền chỉ biết cắm cúi ăn cơm. Cậu chỉ mong bữa cơm mau chóng kết thúc, áp lực lớn như vậy, cậu chịu không được. Hoá ra đây là một bữa cơm của gia đình hào môn trong truyền thuyết à ?

Lý Trung Bình dạy cậu từ nhỏ đến lớn sống rất có nguyên tắc, ăn uống từ tốn. Trông Bạch Hiền so với người của Phác gia, khí chất không kém hơn chút nào. Người làm còn cho rằng cậu là thiếu gia của một gia đình giàu có nào đó. Đúng là rồng phượng thì mãi là rồng phượng. Dù có chuyện gì vẫn giữ phong thái từ tốn như vậy. Chả bù cho mẹ con nhà nào đó...trong lòng mấy người làm ai cũng âm thầm đánh giá một phen

Một người phụ nữ tiến đến cạnh cậu, múc vào bát Bạch Hiền một ít canh. Ánh mắt vừa chạm đến bát canh nghi ngút, biểu cảm liền thay đổi. Cà rốt ! Là cà rốt, cậu ghét cà rốt nhất trên đời. Nhưng lúc này trước mặt mọi người, không phải Lý Trung Bình. Cậu không thể tỏ thái độ mà vớt nó ra được. Trong lúc đang đấu tranh tâm lý mãnh liệt lại nhìn thấy một đôi đũa đặt vào bát mình gắp mấy miếng cà rốt kia đi. Bạch Hiền ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt đầy cảm kích, không ngờ lúc này Phác Xán Liệt lại là vị cứu tinh của mình

Sau khi nhặt hết cà rốt sang bát mình, anh quay đầu nói với người phụ nữ kia

- Cậu ấy không ăn cà rốt, ớt chuông, dưa chuột

- À vâng, tôi biết rồi ạ

Phác Xán Liệt dặn dò xong thì vỗ vỗ nhẹ lên đầu cậu

- Ăn đi, ăn xong tôi đưa cậu về

- Ừm, cảm ơn

Dương Lập Thành nhìn một màn này, tức đến trào máu. Mà Lưu Thiến Thiến cũng không vừa mắt cậu. Cái thằng nhãi này là ai chứ ? Trong nhà từ trước tới giờ Phác Xán Liệt làm gì tử tế với ai như vậy ? Chưa kể còn nuôi mèo giúp người ta. Nếu là mèo bà ta nuôi, không chừng từ sớm anh đã quăng nó ra khỏi cổng Phác gia rồi. Bà ta hừ một tiếng, cơm cũng không nuốt trôi, đứng dậy kéo Dương Lập Thành lên lầu. Chỉ có Phác Lập Tân biết, người trước mặt là ngoại lệ của Phác Xán Liệt, đã sớm không còn bất ngờ với mấy hành động kia nữa rồi

Sau bữa cơm, anh đưa Bạch Hiền về nhà. Bạch Hiền nói anh dừng xe trước ngã ba. Dù sao cũng muộn, cậu mượn cớ đi thư viện nói với Lý Trung Bình rồi đến thẳng chỗ làm thêm luôn

Lúc xuống xe, không quên nói cảm ơn Phác Xán Liệt. Chẳng hiểu hôm nay sao lại có tâm tình nói thêm vài ba câu

- Thức ăn nhà tôi vừa miệng chứ ?

- Ừm, nhưng mà....Lần sau đừng mời tôi ở lại ăn cơm nữa

- Sao vậy ?

- Bữa cơm nhà cậu áp lực quá, tôi sợ mình nghẹn mất. Từ chối thì cũng rất ngại

Nhìn đứa nhỏ này dám thẳng thắn thừa nhận trước mặt mình. Phác Xán Liệt không tức giận mà còn bật cười

- Được. Tôi cũng thấy vậy, nuốt không trôi

-...

- Lần sau dẫn cậu ra ngoài ăn

- Ấy, không cần. Tôi còn nợ cậu nhiều lắm

- Vậy thì đổi lại cậu mời tôi đi ăn đi

- Được ! Nhưng không phải là nhà hàng sang trọng gì đâu nhé. Tôi chỉ có thể mời cậu ăn mấy quán bình dân thôi

- Chỉ cần cậu có lòng, đâu cũng được

Bạch Hiền gật đầu ngoan ngoãn như con mèo nhỏ. Phác Xán Liệt nhịn không được, ngồi trong xe chồm người ra ngoài vươn tay xoa đầu cậu

- Ban nãy ở nhà tôi...có doạ cậu sợ không ?

- À, có một chút

- Nó là con trai riêng của người phụ nữ kia, không phải người nhà tôi. Lần sau nếu gặp, cậu không cần để mắt tới, cũng không cần chào hỏi

-....

- Nếu nó bắt nạt cậu phải nói với tôi

- Biết, anh ta sẽ không thể bắt nạt tôi được

- Ừ. Nhớ, có chuyện gì phải nói với tôi

- Ừm

- Dù trời có sập xuống, tôi cũng sẽ che chở cậu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top