Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

7

- Cậu học hành tốt như vậy, vì cái gì cứ theo mấy đứa hư hỏng lớp 8 quậy phá ?

- Đến lượt cậu có ý kiến ?

Lại Tân An đem quyển bài tập đập lên bàn. Tiếng động lớn đến mức khu vực phía trên cũng giật mình quay lại nhìn. Lớp trưởng toát cả mồ hôi. Chỉ định khuyên nhủ một chút, không nghĩ phản ứng lớn như thế

- Thu bài rồi thì cút !

Lại Tân An vò tóc, nằm úp xuống bàn. Cậu ta ghét nhất là người khác động đến anh em của mình. Bộ cậu ta không làm bài tập hay không học bài để điểm trung bình lớp bị kéo xuống sao ?

Cái tên lớp trưởng này hết làm khó làm dễ lại lằng nhằng bên lỗ tai ra vẻ, bảo sao, không bị tẩn một trận cũng uổng

Lớp trưởng cầm theo quyển vở bài tập, không cam lòng rời đi. Bạn học đều ngoáy đầu xì xầm to nhỏ, nói tốt thì ít mà nói xấu thì nhiều. Lại Tân An cũng quen, mấy tháng nay ngày nào mà bọn họ không thế

Giờ tan học, Phác Xán Liệt bị gọi đến văn phòng. Không chỉ gặp chủ nhiệm mà đến cả hiệu trưởng cũng phải ra mặt

- Làm sao đây ? Bạn học kia làm gì em để em phải ra tay với người ta nặng như vậy ?

-...

- Xán Liệt, nói !

- Muốn phạt thế nào tùy thầy, em không ý kiến

Thầy hiệu trưởng đau đầu xoa mi tâm. Bây giờ không phạt cũng không sao, Phác Xán Liệt chưa bao giờ chống đối lại, thậm chí nhận lỗi rất thật tình. Còn phạt thì khó mà tìm cách nói chuyện với chủ tịch Phác. Nghĩ kiểu gì cũng không giải quyết được

- Thầy chỉ cần em nói lý do, vì sao em đánh người ta là được

- Chướng mắt

- Chướng mắt ? Người ta làm gì em ?

- Mồm miệng không đặt đúng chỗ

- Không đặt đúng chỗ ?

Phác Xán Liệt im lặng một lúc, lãm đạm nói một câu - Nó nói em không có mẹ

Lúc Phác Tu Kiệt lên nắm quyền Phác thị chính là thời kì hưng thịnh nhất. Mấy chục năm nay chỉ có ngày càng đi lên. Nói không ngoa chứ người nhà Phác gia ăn không ngon, ngủ không yên chắc báo chí cũng giật tít lên trang đầu. Năm đó mẹ Phác Xán Liệt mất, báo chí đưa tin rầm rộ, ai mà chẳng biết, chẳng tỏ lòng tiếc thương. Lúc Phác Xán Liệt nói ra câu đó, cả văn phòng chìm vào im lặng. Mẹ Phác mất, Phác Xán Liệt ít nhiều gì cũng là đứa nhỏ đã hiểu chuyện, cũng biết đau, biết buồn. Quả thật như lời Phác Xán Liệt nói, bạn học kia mồm miệng đặt không đúng chỗ. Nỗi đau của người ta, cứ đào bới lên làm gì ?

* Cạch * tiếng mở cửa phá tan bầu không khí nghẹt thở đó. Tất cả giáo viên trong văn phòng đều đồng loạt xoay đầu nhìn về phía cửa. Bạch Hiền bước vào, ngơ ngác nhìn bọn họ. Mãi một lúc mới chợt nhớ mà cúi đầu chào hỏi từng người

- Bạch Hiền, lại đây - Cô Diệp vẫy tay gọi cậu, tiếp đó hướng thầy hiệu trưởng xin lỗi mấy câu vì đã cắt ngang cuộc nói chuyện của ông ấy và Phác Xán Liệt

Cậu không biết bên trong đang xảy ra chuyện gì, lúc nãy cô Diệp cũng có nói khi đến hãy mở cửa đi thẳng vào, không cần gõ cửa cho nên...

- Cô Diệp

- Ừm, em ngồi đi

Cô Diệp mang sấp hồ sơ trên bàn đẩy về phía cậu

- Phía trên nói không thể duyệt hồ sơ ngay lúc này cho em. Ít nhiều gì cũng phải đợi qua một học kì

- Tại sao vậy ạ ?

- Lượng kiến thức ở trường trước kia của em và hiện tại độ nặng nhẹ không giống nhau. Căn cứ vào điểm trước kia để xét học bổng thì khá không công bằng với các bạn khác

- Vậy nếu em đạt thành tích tốt, thì kì sau có thể không ạ ?

- Tất nhiên ! Nếu em đạt thành tích tốt, cô sẽ giúp em ghi danh giành học bổng

- Em cảm ơn ạ !

- Lần sau đừng đánh lên mặt nữa / Lần sau cố gắng học tập thật tốt !

Hai câu nói hoàn toàn trái ngược nhau lại vang lên cùng một lúc. Biện Bạch Hiền quay đầu nhìn anh, trùng hợp thay Phác Xán Liệt cũng nhìn về phía cậu. Chẳng hiểu sao cậu lại thấy chột dạ, giống như nhìn lén bị bắt gặp, gấp gáp cúi đầu

- Vâng ạ, cô Diệp em sẽ cố gắng hơn

- Được tốt lắm !

Đứa bé ngoan này khiến cô rất hài lòng. Trong tương lai chắc chắn sẽ mang về không ít thành tích tốt cho lớp. Trước mắt là tinh thần học tập, rất đáng tuyên dương

Học sinh lần lượt ra về, trong sân trường chỉ còn lại mỗi cậu và Phác Xán Liệt. Giống như lần gặp đầu tiên đó, trời đổ cơn mưa rất lớn, cậu lại không mang ô

Phác Xán Liệt bung chiếc ô trên tay, chưa vội đi, nghiêng đầu nhìn cậu

- Mưa này đến khuya mới tạnh

- Thì làm sao ?

- Cậu năn nỉ tôi, tôi có thể suy nghĩ lại cho cậu ké một đoạn đường

- Không cần

Cái giọng quả thật rất thiếu đánh. Cậu cũng chẳng thèm năn nỉ xin xỏ gì đó. Có mưa đến sáng cũng không

Nhìn thấy câu trả lời không như ý muốn của mình, Phác Xán Liệt khẽ cau mày. Sau rất nhanh lấy lại trạng thái ban đầu, chuyển qua khiêu khích

- Cậu sợ đứng bên cạnh tôi sợ tôi làm lu mờ à ?

- Mơ đẹp quá hả ?

- Ha, vậy thì sợ gì mà không dám đi chung ô ?

- Không sợ. Là không.thích.cậu !

Bạch Hiền lườm anh một cái. Phác Xán Liệt khẽ cười, đưa tay lôi cậu đến bên cạnh mình, đi vào trong màn mưa

- Cậu làm gì vậy ? - Bạch Hiền vung tay ra quát anh - Có bệnh chắc ?

Cậu cau mày, lùi một bước. Phác Xán Liệt lại tiến một bước. Hai người cứ như thế một lùi một tiến, mãi đến khi Bạch Hiền bước hụt chân sắp giẫm vào vũng nước phía sau, Phác Xán Liệt mới đưa tay đỡ cậu

Khoảnh khắc chạm vào eo Bạch Hiền, trong lòng Phác Xán Liệt dâng lên một cảm xúc khó tả. Eo vừa nhỏ lại vừa thon, hệt như eo con gái vậy. Nhận thấy suy nghĩ của bản thân đã đi quá xa, Phác Xán Liệt giật mình, vội vàng nghiêng đầu né tránh ánh mắt cậu

- Tôi...

- Cậu là biến thái à ? Đụng đụng chạm chạm

Bạch Hiền gỡ tay anh vùng ra, tức giận mắng - Còn chưa chịu buông ?

Lúc này Phác Xán Liệt mới nhận thức được mình ôm eo người ta quá chặt rồi. Đúng là điên mà !

Anh kìm nén sự xấu hổ, buông tay

- Lần trước đã bảo đừng đến gần tôi rồi mà

Bạch Hiền lườm anh một cái. Cậu sải chân bước nhanh về phía trước. Mặc kệ bản thân có bị ướt mưa cũng không muốn cùng anh chung ô

Nhìn người kia bị mình chọc cho tức giận, Phác Xán Liệt cũng thẫn thờ cả người. Mãi một lúc mới nhớ phải chạy theo xin lỗi. Đuổi theo cậu cả một đoạn, giày giẫm vào vũng nước cũng ướt sũng. Mà Bạch Hiền trông còn tệ hơn, từ trên xuống dưới, không một chỗ nào khô

- Này, cậu muốn bị bệnh à ?

- Cần cậu quản ?

- Không quản, sợ người ta nói tôi bắt nạt cậu

- Không cần đợi người ta nói, 5 phút trước cậu đã làm chuyện đó rồi

- Tôi...được rồi, xin lỗi

Bạch Hiền nghe được câu xin lỗi cũng nguôi giận một ít. Thật ra thì tính tình cậu khá dễ chịu, chỉ cần biết nhận lỗi, cậu sẽ không để bụng nhiều mà sẵn sàng bỏ qua. Hơn nữa bây giờ tính toán với Phác Xán Liệt thì chỉ thiệt thân, ai biểu anh lại là con trai của ông chủ nơi ba cậu làm việc chứ

Cậu bước chậm lại, hai người sóng vai đi trên đường. Một bên vai áo Phác Xán Liệt ướt một mảng lớn, tay cầm dù lại nghiêng về phía cậu - người còn chẳng được chỗ nào khô. Trông có vừa vô dụng vừa ngốc không chứ ?

- Hôm nay cậu đến văn phòng làm gì ?

- Xin học bổng

- Học bổng của trường cũng chẳng được bao nhiêu, chi bằng cậu tận tâm đi làm thêm thay vì cắm đầu học

- Cậu dính mưa phát bệnh à ? Còn khuyên người khác bỏ bê việc học giống cậu ?

- Không có, đó chỉ là góc nhìn của tôi, cậu nghĩ sao thì nghĩ

Việc học bổng thấp là thật. Phác thị từng tài trợ học bổng cho trường, thậm chí tài trợ rất nhiều nhưng để khuyến khích học sinh, chia ra nhiều phần nên chẳng được bao nhiêu

- Tôi nhớ ba cậu làm ở xưởng nhà tôi, cậu chê lương trả thấp quá nên mới đi xin học bổng ?

- Thấp thật mà

- ?

- Phác thị lớn như vậy, phúc lợi cũng chẳng hơn công ty khác bao nhiêu

-....

- Ba tôi còn vất vả tăng ca mỗi ngày. Ầy, thấy cũng không đ....

Đang nói thì chợt nhận ra mình lỡ lời rồi. Bạch Hiền khựng lại một lúc, xấu hổ, định nói xin lỗi nhưng Phác Xán Liệt đã cắt ngang trước

- Không sao, tôi lắng nghe lời góp ý của cậu

Đoạn đường về nhà hôm nay dường như dài thêm một chút. Phác Xán Liệt như thế mà lại vô thức che ô cho cậu đến trước cửa nhà

Cậu biết nhà anh cùng mình không thuận đường. Cũng không hiểu người này vì cái gì mà theo mình đến tận đây, cũng lười suy nghĩ hay đôi co

- Tới nhà rồi, cậu về đi

- A...à

- Tôi...lên trước

- Ừm
.
.
.
.
.
.

-
- Ba

- Làm sao ?

- Lương thưởng ở công xưởng sau này xem xét lại một chút

- Đột nhiên hứng thú mấy chuyện này vậy ?

- Không hứng thú. Chỉ sợ người ta lại nói người Phác gia keo kiệt

- Ai nói ? - Phác Tu Kiệt cau mày. Lần đầu tiên ông nghe có người nói như vậy. Quá là hoang đường ! Ông keo kiệt thì cả cái đất Thượng Hải này chắc không có ai rộng rãi

Phác Xán Liệt không giải thích chỉ khẽ cười lắc đầu. Nghĩ đến cái bộ dạng bạn nhỏ kia ở trước mặt mình còn dám thẳng thắn chê, không nhịn được tức giận. Mà nghĩ lại thì thấy buồn cười nhiều hơn, cũng có chút...đáng yêu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top