Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

9

- Này !

Phác Xán Liệt giơ tay giữ lấy quai cặp cậu. Bạch Hiền quay đầu nhìn người kia, biểu tình trên gương mặt đầu tiên là ngỡ ngàng, sau lại là khó chịu mím môi. Cậu lại chọc trúng tên này cái gì nữa vậy ? Cứ như âm hồn bất tán bám riết lấy không buông

- Làm sao ?

- Cậu đừng hễ một lần gặp tôi là một lần bày ra vẻ mặt kia được không ?

- Tôi như thế thì sao ? Cậu còn không nhìn ra người khác đang tỏ vẻ khó chịu với cậu hả ?

- Cậu...Bỏ đi ! Cậu đến xưởng à ?

- Đến hay không thì liên quan gì tới cậu ?

- Tất nhiên liên quan, vì đó là xưởng nhà tôi

Phác Xán Liệt đã nói vậy thì đành chịu, cậu cũng đâu có cãi được. Bạch Hiền lườm anh môt cái, không thèm trả lời nhưng Phác Xán Liệt cứ khăng khăng giữ không buông

- Không trả lời người khác là bất lịch sự đó !

- Ban đầu tôi đã không muốn nói chuyện với cậu rồi

Cái sự cứng đầu này của cậu, Phác Xán Liệt cũng chịu thua. Anh trực tiếp dùng hành động kéo Bạch Hiền lên xe

- Này !! Bị điên hả ? Bỏ ra !

Cậu tháo cặp đập vào người Phác Xán Liệt, anh không những không buông còn nắm lấy cặp cậu vứt ra bên đường, cảnh cáo

- Đừng có nháo !

- Cậu là đang cưỡng ép người khác !

- Phải, tôi cưỡng ép vì với cậu không thể dùng lời nói

Sau khi mang Bạch Hiền nhét vào ghế sau liền ra hiệu cho tài xế khoá cửa lại. Anh quay lại nhặt cặp của Bạch Hiền, sau đó đi vòng qua phía bên kia mở cửa ngồi vào trong xe

- Đồ điên !

Tài xế qua gương chiếu hậu nhìn cậu, nét mặt thoáng ngạc nhiên. Cậu trai này cũng quá to gan rồi, còn dám mắng cậu chủ như vậy. Càng ngạc nhiên hơn là Phác Xán Liệt chẳng những không nổi giận mà còn làm ngơ cho qua

Mắng xong Bạch Hiền khoanh tay trước ngực, quay mặt ra ngoài cửa sổ. Mãi đến khi xe chạy được một đoạn xa, không khí im lặng bao trùm cả xe đã khiến cậu bứt rứt mới mở lời trước

- Làm sao cậu biết tôi đến xưởng ?

- Tôi có miệng để trang trí, không biết hỏi à ?

- Ai biết được

Lần này Phác Xán Liệt không thèm đáp lại nữa. Mấy lời hung dữ này của cậu đối với anh đang dần được tiếp thu vào trong đầu. Giống như bảo Phác Xán Liệt phải làm quen, sau này đời còn dài vậy

- Cậu hỏi ba tôi ?

- Không, ba tôi

Bạch Hiền định hỏi tiếp nhưng cậu nghĩ anh cũng không trả lời đâu, đành nói sang chuyện khác

- Bảo người lớp 8 các cậu đừng đến lớp 3 tôi gây rối nữa

- Làm sao ? Tụi nó gây chuyện với cậu để cậu quản nhiều vậy ?

- Phiền tôi học tập

- Tay chân là của tụi nó, miệng cũng của tụi nó, tôi không quản

- Chẳng phải mấy người kia là đàn em của cậu à ?

- Hoá ra cậu nghĩ tôi oai vậy hả ?

- À, thế hoá ra lời nói của cậu không có giá trị như vậy

- Biện Bạch Hiền !!

Anh chỉ muốn trêu một chút, nào ngờ con mèo nhỏ này lại trả treo vanh vách khiến anh tức muốn nổ khói. Người tài xế phía trên đang nén cười, nhịn đến cả hai vai run run làm Phác Xán Liệt không khỏi xấu hổ. Trước giờ anh chưa bao giờ bị mất mặt như thế đâu

- Là do lớp trưởng lớp cậu, mấy đứa kia xích mích với nhau, không liên quan đến tôi

Lớp 8 cũng không chỉ có mỗi mình đám người Phác Xán Liệt. Huống hồ bọn họ càng không phải mấy đứa ấu trĩ chuyên gây rối. Chuyện của bọn họ chỉ cần đánh một trận giải quyết gọn lẹ là xong. Có trách thì trách tên kia mồm miệng cứ oang oang với người ta làm chi

Bạch Hiền cũng xem như tạm tin anh. Dù sao lớp trưởng cũng không phải là người để lại cho cậu ấn tượng tốt gì

Chiếc xe dừng lại trước xưởng, Phác Tu Kiệt đang đứng bàn công việc liền quay đầu về phía này. Có vẻ khá xa nên nhìn không rõ, ông nheo mắt lại. Dáng vẻ Phác Xán Liệt thu vào tầm mắt, bên cạnh còn có một bạn nhỏ khác lẽo đẽo theo sau lưng

Hiếm khi thấy con trai mình cao hứng như vậy, Phác Tu Kiệt cũng tò mò

- Cơn gió nào vậy ?

- Không có cơn gió nào hết, cảm thấy thú vị nên đến xem ba làm việc

Bạch Hiền từ sau lưng Phác Xán Liệt nghiêng đầu, nhìn thấy ông liên cúi gập người 90 độ - Chào ông chủ Phác ạ !

" Đúng là đứa nhỏ được giáo dục tốt " - Phác Tu Kiệt thầm nghĩ. Ông đối với cậu ôn hoà nở nụ cười hiếm có - Đến tìm ba đấy à ?

- Vâng ạ !

- Ba cháu ở công xưởng số 2

- Để con đưa cậu ấy đi - Phác Xán Liệt tranh công, sau thấy có chút kì lạ nên bồi thêm một câu - Tiện thể đến xem quy trình lắp ráp linh kiện

- Ừ, hai đứa đi đi

Hai người băng qua nhóm công nhân đang làm việc. Đi tới đâu người ta cũng không quên dùng một câu cung kính " Chào cậu chủ Phác " với anh, càng không quên tò mò đến đứa nhóc đáng yêu bên cạnh. Lớn lên trắng trẻo thanh tú, vừa nhìn đã có thiện cảm tốt

Dọc đường, Bạch Hiền không giấu được sự hiếu kì quan sát xung quanh. Tầm mắt cứ dính vào mấy thiết bị máy móc, quên cả nhìn đường, va vào tấm lưng rộng lớn của Phác Xán Liệt

- A !

Cú va chạm này khiến Phác Xán Liệt đột ngột dừng lại, tạo thành hiệu ứng dây truyền khiến người công nhân đang bê đồ đi sau lưng hai người cũng gấp gáp dừng bước. Linh kiện trên tay người kia hoàn toàn rơi sạch xuống đất

- A cậu chủ, xin lỗi, tôi xin lỗi

Người nọ vội vàng nhặt mấy thứ linh kiện trên mặt đất, do kích thước nhỏ, còn rơi xuống từ một khoảng khá cao thành ra văng tứ tung, không tránh khỏi thiếu mất một hai cái

- Chết, nó rơi đâu mất rồi ?

Người kia hô lên một tiếng. Phác Xán Liệt cũng hạ tầm mắt nhìn theo - Mất cái gì ?

- Cái đó...tôi...

Bạch Hiền cũng bị doạ cho lúng túng. Rõ ràng là tại cậu, nếu cậu chú ý hơn và không va vào Phác Xán Liệt thì có lẽ....

- Chú ơi, cháu xin lỗi, cháu đi tìm cho chú nha

Cậu cúi người, định đi tìm thứ mà người nọ bảo mất nhưng Phác Xán Liệt đã nhanh tay hơn, chụp lấy cánh tay Bạch Hiền giữ lại - Không cần tìm - Rồi quay sang nói với người kia

- Đừng lo, để tôi báo lại. Chú không phải bận tâm việc đền

- A, cảm ơn, cảm ơn cậu chủ Phác

- Ừm

Phác Xán Liệt gật đầu, kéo Bạch Hiền đi sang chỗ khác. Cậu đột nhiên cảm thấy rất cảm kích người trước mặt

- Không nhìn ra cậu còn biết nói giúp cho người khác

- Công đức vô lượng mà

Nghe xong, dù cảm kích nhưng cũng không quên lầm bầm phản bác mấy tiếng

- Cậu thì công đức vô lượng gì chứ

Tuy cậu nói rất nhỏ nhưng Phác Xán Liệt lại nghe rõ từng chữ nha. Ha, bạn nhỏ này, càng ngày càng biết cách mắng người rồi. Anh bẹo má cậu, không thèm nể nang còn bóp bóp mấy cái

- Cậu thì biết cái gì hả nhóc con ?

- Buông ! - Bạch Hiền gạt tay anh, mới một giây trước còn cảm thấy người này không đáng ghét mấy. Chậc, là cậu đánh giá hơi vội rồi đi - Cậu là cái gì vậy ? Hở chút động tay động chân

- Cậu còn nói tôi ? Ai mới là kẻ mắng người hay như đọc thơ ?

- Hứ ! Lớn hơn ai mà gọi là nhóc này nhóc nọ ?

- Lớn hơn cậu

- Cậu lừa đ....

- Lớn hơn hai tuổi - Miệng nói, tay móc chứng minh thư đưa cho cậu. Bạch Hiền nhìn lướt qua, quả nhiên là lớn hơn thật

Nhìn cậu bị mình chặn miệng đến không biết cãi thế nào trong lòng liền có mấy phần hả dạ - Cậu gọi tôi một tiếng anh còn kịp

Bạch Hiền không đáp, chớp chớp mắt nhìn Phác Xán Liệt, từ trên xuống dưới đánh giá một lượt. Khoảng mấy giây sau mới mở miệng nói - Cậu bị tuột lớp hả ?

- Cậu...?! - Phác Xán Liệt trợn mắt. Tên này còn dám hỏi như vậy ? Nhìn anh bộ giống lưu ban lắm sao ? Trong mắt Biện Bạch Hiền anh là kiểu học hành tệ như vậy ?

- Ấy, thì cậu bảo lớn hơn tôi hai tuổi. Còn không phải l...

- Tôi đi học muộn

- À

- À cái gì mà à ? Đoán già đoán non !

-...

- Cái gì không biết thì hỏi người khác một tiếng trước thì chết à ?

Lý Trung Bình bước về phía này, vô tình nghe một câu không rõ đầu rõ đuôi như thế, lo lắng gọi một tiếng - Cậu chủ Phác

Nói thật, ông cảm thấy không vui vẻ gì, còn có chút khó chịu. Con trai ông không biết đã phạm sai lầm gì, nhưng mà Phác Xán Liệt ở trước mặt ông mắng cậu như vậy, ông không tiếp nhận nổi. Ở nhà ông còn chưa có nỡ mà nặng lời với cậu đâu, đau một xíu thôi đã xót muốn đứt từng đoạn ruột

- Xin lỗi, Bạch Hiền nhà chúng tôi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, nó có gì sai xin cậu nhẹ nhàng chỉ bảo

- Ba, kh...- Bạch Hiền biết ông hiểu lầm rồi, vội níu cánh tay Lý Trung Bình lắc đầu. Còn chưa kịp giải thích đã bị Phác Xán Liệt cắt ngang

- Chú Lý, cậu ấy quả thực sai, xưng hô không có trên dưới. Tôi rõ ràng lớn hơn con trai chú, vậy mà một tiếng anh cũng không chịu gọi - Phác Xán Liệt nhướn mày nhìn cậu, miệng nhếch lên một đường cong nhẹ - Lại còn lý lẽ không chuẩn mực

Lý Trung Bình thoáng ngạc nhiên, lúc trước Bạch Hiền có nói qua anh là bạn học cùng khối, đột nhiên bây giờ sao lại thành lớn hơn con trai nhà mình rồi ? Ánh mắt khó hiểu đặt trên người Bạch Hiền, hai mày cũng nhíu lại - Chuyện này...

- Ba, nghe con giải thích

- Ừm

- Quả thật có lớn hơn, nhưng con không phải nói mấy câu không chuẩn mực như cậu ta nói

Bạch Hiền tức giận, đem giày giẫm lên chân Phác Xán Liệt một cái - Mau nói lại cho đàng hoàng cho tôi

Nhìn con trai mình hành động bồng bột, Lý Trung Bình cũng thót tim. Ông chủ Phác còn ở đây, để ông ấy nhìn thấy thực không hay. Luống cuống kéo Bạch Hiền tách ra khỏi Phác Xán Liệt, vờ trách mắng nhưng cũng mang ý dỗ dành

- Con không được vô lễ, dù có là bạn học cũng không thể

-...

- Ngoan, mau xin lỗi cậu chủ Phác

Ông biết Bạch Hiền rất nghe lời, trước giờ chưa từng làm ông bẽ mặt trước người khác. Tuy nhiên hôm nay, đứng trước Phác Xán Liệt, rõ ràng cậu không sai, ép buộc cũng hô ích. Bạch Hiền mím môi, hai mắt trừng anh, tay ở bên hông cũng nắm chặt thành nắm đấm, móng tay ghim vào lòng bàn tay, hận không thể ra tay tẩn Phác Xán Liệt một cái

Anh nhìn biểu tình của cậu, vừa hả hê vừa buồn cười. Cho đến khi Lý Trung Bình ở bên cạnh đã muốn cuống cả lên mới phất tay - Bỏ đi, không cần xin lỗi. Kêu cậu ta gọi tôi một tiếng " anh " là được

- Bạch Hiền, mau, con mau...- Ông đẩy nhẹ cánh tay cậu thúc giục - Bé ngoan, dù sao cậu chủ cũng lớn hơn con

Bạch Hiền cau mày. Cái yêu cầu quái quỷ vô lý gì vậy ? Cậu mới không muốn làm. Biểu tình chống đối càng lúc càng rõ rệt hơn. Lý Trung Bình cũng sốt ruột, sợ làm Phác Xán Liệt không vui. Mà cũng không muốn ép buộc Bạch Hiền, lỡ như đứa nhỏ giận mình thì lại...

Mãi một lúc sau, cậu mới chịu mở miệng lí nhí gọi

- A-anh

Phác Xán Liệt cũng bất ngờ, anh còn định từ bỏ rồi, không ngờ đứa nhỏ ngoan cố này lại chịu mở miệng. Tốt, tranh thủ lúc này, kiếm lợi thêm một chút

- Cái gì ? Nhỏ quá không nghe

- Anh !

- Hả ?

Bạch Hiền kìm giận, nói gần như hét lên - ANH !!

Dù tức giận nhưng giọng nói trong trẻo kia lại không hề có một chút uy hiếp nào đối với anh. Ngược lại nghe rất thuận tai. Phác Xán Liệt phì cười, đưa tay vỗ vỗ đỉnh đầu cậu - Anh nghe rồi, bé ngoan !

Bạch Hiền vung tay hất tay Phác Xán Liệt, tức giận phủi tóc mình. Cậu là vì ba mới chịu nhân nhượng như thế. Đây là địa bàn của Phác Xán Liệt, là xưởng nhà anh, nếu cậu cứ cố chấp chắc chắn anh ta sẽ tiếp tục gây khó dễ cho ba. Không bằng nhún nhường một bước, sau này tìm cách " đền đáp " lại. Từ khoảnh khắc này, Bạch Hiền chính thức ghi thêm một tội của Phác Xán Liệt vào danh sách đen

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top