Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thanh niên hay đỏ mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Học sinh giỏi nhiều năm liền học phách C x Cau có hay đỏ mặt học tra B

Biên Bá Hiền thích Phác Xán Liệt hơn một năm nay, thế nhưng mỗi lần gặp Phác Xán Liệt cậu đều đỏ mặt.

Tiết tự học, Biên Bá Hiền nhìn đề đạo hàm trước mắt không hiểu gì hết, nhìn thêm một hồi thì trề môi la lên: "Tui từ bỏ.". Sau đó cậu cầm bút vẽ gà vẽ vịt vào giấy nháp.

"It's way too soon I know this isn't love, but I need to tell you something, I really really really really really really like you..." Cả miệng cũng không nhàn rỗi, cậu ngân nga một câu hát ngọt ngào.

Phác Xán Liệt ngồi phía sau Biên Bá Hiền bị giọng hát này hấp dẫn, ngẩng đầu lên chỉ thấy cái đầu nhỏ lắc lư, không biết cậu đang vẽ cái gì trên giấy nháp.

"Hát ngọt như vậy bộ cậu biết yêu rồi hả?" Thanh âm của Phác Xán Liệt từ phía sau truyền tới làm Biên Bá Hiền mải mê bận rộn đắm chìm trong thế giới của mình phải giật mình.

Cậu xoay người lại nhìn Phác Xán Liệt, đôi mắt hoa đào thu hút của cậu ấy đang nhìn cậu chằm chằm, trên mặt còn mang theo nụ cười nhàn nhạt.

"Không... không có." Đột nhiên phản ứng kịp, Biên Bá Hiền vội nằm úp xuống bàn che giấu bí mật nhỏ của mình, cảnh giác nhìn Phác Xán Liệt.

Thấy Biên Bá Hiền phản ứng như vậy, Phác Xán Liệt có chút nghi ngờ nhưng cũng không quá tò mò, "Cậu tiếp tục đi, tớ giải đề tiếp."

Biên Bá Hiền quay đầu, cậu không biết Phác Xán Liệt đang chống cằm nhìn mình, trong đầu cậu chỉ toàn là nụ cười vừa rồi của Phác Xán Liệt. Cầm bút lên vẽ lại nụ cười đó, mặt cậu lặng lẽ đỏ bừng, miệng tiếp tục ngân nga câu hát nhưng tự cậu lại không phát giác được mình hát lệch tông.

"Vừa rồi hát hay lắm mà, sao bây giờ hát kì vậy." Phác Xán Liệt vừa cười vừa nói.

Nghe thấy Phác Xán Liệt trêu mình, Biên Bá Hiền nghiêng đầu qua chỗ khác, mặt đã đỏ giờ còn đỏ hơn, "Tớ... tớ... có gì đâu cậu phải ngạc nhiên, ca sĩ lâu lâu cũng lạc tông chớ bộ."

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Biên Bá Hiền đỏ bừng, Phác Xán Liệt bật cười nói thầm, "Thật là dễ thương".

...

Trong giờ học thể dục, Biên Bá Hiền chạy tới vòng thứ hai thì bị tuột dây giày, phải tấp vào một bên để buộc dây giày lại.

Vừa trở về hàng liền bị thầy giáo kéo đi, Biên Bá Hiền khó hiểu nhìn thầy.

"Đứng ở hàng cuối, đừng làm loạn đội hình."

Bị bắt đứng cuối thì đứng thôi, huống chi hàng cuối có Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền hơn hết còn phải cảm ơn thầy thể dục khó ưa này.

Biên Bá Hiền chạy đến phía sau Phác Xán Liệt, say mê ngắm nhìn bóng lưng của cậu ấy, gì đâu mà vai thì rộng eo thì hẹp chân thì siêu dài...

Mọi người đều nói Phác Xán Liệt là người có đức tính rất tốt, học giỏi, ngay cả thể thao cũng giỏi. Với riêng Biên Bá Hiền thì Phác Xán Liệt chính là học giỏi, đẹp trai, làm giỏi luôn... dù cái cuối cùng cậu chưa được thử qua.

Mới nghĩ một chút, Biệt Bá Hiền lại đỏ mặt.

Dư quang thấy Biên Bá Hiền đỏ mặt, Phác Xán Liệt không hiểu xảy ra chuyện gì.

"Này, sao mặt cậu đỏ quá vậy?" Phác Xán Liệt cúi đầu nhìn Biên Bá Hiền qua vai mình.

"Không có gì đâu, chạy bộ nên hơi nóng."

"Ồ." Phác Xán Liệt không nhìn Biên Bá Hiền nữa, ngẩng đầu nhìn thẳng phía trước, nghe thầy giáo giảng sơ về bài thực hành.

Bỗng đâu một âm thanh lạ lọt vào tai các nam sinh.

"Ai vậy?!"

"Ai đánh rắm vậy, ha ha ha"

Đám nam sinh cười đùa át cả giọng của thầy giáo, Biên Bá Hiền không dám ngẩng đầu, sợ Phác Xán Liệt biết người vừa lỡ đánh rắm là cậu, sợ Phác Xán Liệt cũng đang nhìn cậu nghi ngờ.

"Giải tán!" Thầy giáo vừa cho lớp nghỉ, Biên Bá Hiền liền chạy như một làn khói, mắc cỡ muốn chết luôn, tại mẹ cậu hết, ai bảo sáng nay mẹ cho cậu ăn khoai lang nướng, bây giờ mặt cậu chắc chắn đỏ hơn quả gấc rồi.

...

"Tới đây tới đây, tụi mình chơi nói thật hay thử thách đi!" Nữ sinh ngồi phía trước Biên Bá Hiền bất ngờ đề nghị.

"Nhanh nào nhanh nào."

"Ngày hôm nay tớ nhất định bắt cậu gọi tớ là ba ba."

"Tới luôn ai sợ ai!"

"Kéo búa bao, ha ha ha ha Biên Bá Hiền cậu thua rồi."

"Để tớ để tớ."

Biên Bá Hiền nhìn ánh mắt cậu bạn cùng bàn Kim Tuấn Miên không có lấy một tia thương tình, trong lòng chợt dấy lên dự cảm không hay.

Kim Tuấn Miên chỉ vào Phác Xán Liệt đang ở sau lớp lấy nước, "Cậu tới đó gọi Phác Xán Liệt là anh đi."

Biên Bá Hiền khoát tay cố lấy lòng Kim Tuấn Miên, "Tuấn Miên thân yêu, anh em tốt của tớ, có thể đổi thử thách được không?"

"Không." Kim Tuấn Miên lạnh lùng đáp lời.

"Biên Bá Hiền, chơi thua phải chịu thôi."

"Mau đi đi, bọn tớ ở đây dùng ánh mắt cổ vũ cậu."

Hai nữ sinh ngồi phía trước giỡn cợt nói.

Biên Bá Hiền do dự một lúc, cuối cùng cũng quyết định đi tới chỗ Phác Xán Liệt, cảm giác giống như tráng sĩ liều chết ra trận vậy.

Lúc tới bên cạnh Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền đưa tay ra lại rất nhanh rụt tay về, cậu quay đầu nhìn Kim Tuấn Miên và hai bạn nữ kia, cả ba người bọn họ đều dùng khẩu hình nói: "Tới đi."

Biên Bá Hiền tự dặn lòng cố lên, dứt khoát vươn tay kéo áo Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt cúi đầu nghi ngờ hỏi: "Bá Hiền, cậu muốn lấy nước sao? Đợi tí tớ sắp xong rồi."

Thanh âm trầm thấp của Phác Xán Liệt khiến Biên Bá Hiền từ khẩn trương trở nên mềm nhũn, cậu ngẩng đầu nhìn Phác Xán Liệt, hít sâu một hơi.

"Cưa cưa~"

Lời phát ra tuy nhỏ nhưng Phác Xán Liệt vẫn nghe được. Biên Bá Hiền nói xong thì vội cúi đầu, mặt đỏ, vành tai cũng đỏ.

Bởi vì Phác Xán Liệt không có phản ứng, Biên Bá Hiền càng cảm thấy mất mặt, cậu xoay người định bỏ chạy, ai ngờ bị Phác Xán Liệt bắt đấy cổ tay.

"Chọc người ta xong liền muốn bỏ chạy, hửm?"

...

Biên Bá Hiền liên tục vỗ nước lạnh vào mặt sau đó lấy khăn tay lau sạch nước, cảm giác nóng rang đã dịu đi ít nhiều.

Vừa rồi lúc bị Phác Xán Liệt nắm tay kéo lại, cậu đã vô cùng bối rối, cậu không biết tại sao mình phải bỏ chạy, càng không biết tại sao mình lại dùng lực hất tay Phác Xán Liệt ra.

Chờ tinh thần tỉnh táo và nhịp tim quay về nhịp đập bình thường, Biên Bá Hiền thầm nghĩ liệu có phải Phác Xán Liệt cũng thích mình một chút hay không.

...

Biên Bá Hiền trở lại lớp học, cậu thấy Phác Xán Liệt đứng trước cửa lớp cùng một nữ sinh tóc tài xõa ngang vai, nữ sinh kia đưa cho Phác Xán Liệt một bức thư màu hồng, Phác Xán Liệt nhận.

Phác Xán Liệt chưa bao giờ nhận thư tình, vậy mà cậu ấy lại nhận của bạn nữ kia, Biên Bá Hiền tận mắt chứng kiến một màn tình cảm này thật sự không tránh khỏi lồng ngực ê ẩm, suy nghĩ Phác Xán Liệt thích mình lập tức tiêu tan thành mây khói, cậu tự giễu cười thành tiếng.

...

Phác Xán Liệt không hiểu Biên Bá Hiền bị làm sao, ngày hôm qua chỉ nghe cậu gọi mình là anh thôi mà trái tim như bị ngàn vạn con nai đạp loạn. Phác Xán Liệt biết bản thân thích Biên Bá Hiền, thích mỗi lần Biên Bá Hiền đỏ mặt, cho nên Phác Xán Liệt mới giữ cậu lại lúc cậu muốn bỏ chạy, mới hoảng hốt khi cậu dùng sức hất tay mình ra. Phác Xán Liệt vốn định chờ Biên Bá Hiền về lớp sẽ nói chuyện rõ ràng, không nghĩ tới sau khi cậu trở về thì đặc biệt lạnh lùng, không thèm để ý đến mình dù chỉ một chút.

Đến tận giờ trưa, Phác Xán Liệt nhìn Biên Bá Hiền ủ rũ nằm sấp trên bàn.

"Cậu không ăn cơm sao?"

Nghe Phác Xán Liệt quan tâm, Biên Bá Hiền lại đỏ mặt, cả viền mắt của cậu cũng đỏ, nhưng cậu ngạo kiều nói, "Cậu không cần quản."

Phác Xán Liệt bước tới bên cạnh cậu, ngồi chồm hổm xuống, "Biên Bá Hiền, cậu nhìn tớ đi."

Biên Bá Hiền nhìn Phác Xán Liệt, thấy được sự ôn nhu trong mắt cậu ấy, thậm chí còn mang ý nghĩ yêu đương.

"Biên Bá Hiền, cậu nghe cho kỹ, tớ thích cậu, quãng đời còn lại sau này, tớ cũng chỉ thích cậu."

"Cậu thích tớ thì tại sao hôm nay lại nhận thư tình của người khác."

"... Bạn nữ đó gửi thư tình cho cậu, tớ lấy để vứt đi, ai ngờ bị cậu nhìn thấy."

"Đó là thư tình đầu tiên của tớ, ai cho cậu vứt."

"Vậy à, nếu cậu muốn đọc thư tình thì tớ sẽ viết cho cậu, không nhận thư của người khác vẫn tốt hơn mà."

Người mình thích biểu lộ tình cảm với mình, Biên Bá Hiền cảm thấy mặt mình nong nóng.

"Tui... tui cũng muốn viết thư tình cho cậu." Căng thẳng quá mức dẫn đến rối loạn ngôn ngữ, mặt Biên Bá Hiền đã đỏ càng được thể đỏ hơn. Chết tiệt, tự nhiên nói giọng địa phương luôn vậy!!!

Nghe Biên Bá Hiền trả lời, Phác Xán Liệt đứng lên ôm lấy cậu, để đầu cậu chôn trong lồng ngực mình, "Mặc dù tớ không gặp cậu sớm hơn, nhưng thật tốt vì được gặp cậu ở độ tuổi đẹp nhất, cậu chính là phần còn lại của cuộc đời tớ."

Biên Bá Hiền ở trong lòng Phác Xán Liệt gật đầu, nhỏ giọng nói: "Tớ biết rồi."

...

Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền cùng một chỗ ba tháng, hôm nay Biên Bá Hiền đang uống sữa, Phác Xán Liệt đi tới há miệng, "Đút tớ."

Biên Bá Hiền cầm hộp sữa tới gần miệng Phác Xán liệt, vô ý không khống chế được lực tay, sữa trong hộp bị ép phun ra ngoài, bắn hết lên trên mặt và áo Phác Xán Liệt.

Biên Bá Hiền vừa cười vừa lau sạch giúp Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt ghé sát vào tai Biên Bá Hiền, nói: "Đừng cười, tối nay tới nhà tớ học thêm, phạt cậu liếm sạch mùi sữa trên người tớ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top