Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 8: Câm lặng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


HEARTLESS

Chap 8: Câm lặng.

Anh ấy đã hận tôi đến tận xương tủy...

Ngồi trên máy bay, nước mắt tôi không ngừng trào ra. Phải làm sao khi mà tôi vẫn còn yêu anh ấy như thế. Sự thật bao giờ cũng tàn nhẫn, thời gian có thể xóa nhòa được vết thẹo trong tim tôi, hay chỉ càng làm cho trái tim gỉ máu.

Mùa xuân bên Pháp vẫn rất lạnh, tôi đơn độc đi trên đoạn đường đến trường. Đã một tuần rời xa anh ấy, không biết bên Hàn Quốc anh ấy ra sao? Đã quên tôi chưa? Còn đau lòng không?

Rầm.

Mải suy nghĩ tôi đâm vào lưng người khác, đau điếng. Đưa tay xoa đầu, tôi nhăn mày.

-"You must be careful." ( Cậu phải cẩn thận chứ.)- người ta khó chịu.

Dù đã đến đây được một tuần rồi nhưng tôi vẫn cảm thấy nơi đây xa lạ, đi đâu đâu cũng thấy đơn độc, lạnh lẽo.

Không cần ngước lên, chỉ cúi đầu xin lỗi người ta một tiếng tôi lại cắm đầu đi lên phía trước, bộ dạng lơ đễnh, không quan tâm đến mọi người xung quanh.

-" Này Biện Bạch Hiền."

Ai đó đột nhiên gọi tên tôi, người ta sử dụng tiếng Hàn để nói chuyện. Tôi ngạc nhiên quay lại nhìn, là người tôi vừa đâm phải.

Có thể nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác của tôi, cậu ấy tiến lại hỏi.

-" Cậu không biết tớ là ai à?"

-" Cậu là người Hàn à?"- Tôi hỏi cậu ấy.

-" Trời đến bạn cùng lớp cũng không nhớ được à?"

Cậu ấy trách khéo. Tôi nhìn cậu ấy, mãi vẫn chưa biết cậu ấy là ai. Chẳng lẽ là bạn cùng lớp, sao tôi chưa thấy cậu ấy bao giờ.

-" Tớ là Thừa Thiếu Thiên. Ngồi sau cậu đấy, nhớ không?"

Tôi mù mờ nghĩ ngợi, dù rằng vẫn chưa nhớ ra cậu ấy, nhưng với phép lịch sự tối thiểu đành vờ nhớ ra, gật đầu một cái.

-" Xin lỗi nhé."

Cúi đầu xin lỗi cậu ấy lần nữa, tôi lại lạnh nhạt đi tiếp.

-" Này, cậu đi học à?"

-" Ừ."

Cậu ấy chạy đến chỗ tôi, thân thiện với tôi.

-" Đi cùng đi."

Tôi thoáng ngạc nhiên. Cậu ấy là người đầu tiên nói chuyện với tôi kể từ khi tôi qua đây, nhưng tôi có lẽ đã cảm thấy không được an toàn, lòng tôi cũng không cởi mở được như trước nữa. Tôi hơi nhìn cậu ấy rồi lại cúi đầu đi thẳng.

-" Cậu ở khu nào của Hàn Quốc?"

-"..."

-" Seoul?"

-"..."

-" Gyeonggi?"

-"..."

-"Busan?"

-"..."

Cậu ấy cứ đi cạnh bên tôi, nói lảm nhảm những tên thành phố lớn của Hàn Quốc. Hết chịu nổi, tôi cau mày:

-" Seoul!"

Thừa Thiếu Thiên mỉm cười nhìn tôi, bộ dạng ngạc nhiên.

-" Ồ, tớ cũng đến từ đấy."

Tôi lại cặm cụi đi. Cậu ấy thật phiền phức, bản thân tôi muốn được một mình.

-" Bạch..."

-" Để tớ một mình đi."- tôi dừng lại.

Thừa Thiếu Thiên đứng lại. Biết rằng có hơi thất thố với cậu ấy nhưng lúc này tôi không có tâm trạng để nói chuyện, ckhông có tâm trạng để nghe cậu ấy nói.

-" Ừ... vậy cậu đi trước đi."

Tôi cúi đầu lần nữa xin lỗi cậu ấy, rồi bước chân đi thật nhanh.

Ngồi trong lớp học, thầy giáo giảng bài về triết học. Đây là bài giảng khó nên tôi chăm chú nghe thật kĩ, nhưng chẳng hiểu sao cảm thấy có gì đó không ổn xung quanh mình. Tôi quay đầu lại, chỉ thấy mọi người vẫn đang tập trung lắng nghe. Cái cảm giác bất an này cứ đeo đẳng tôi từ sáng đến bây giờ. Rốt cuộc là gì nhỉ?

Mãi đến giờ nghỉ trưa, cái cảm giác bất an này cứ bám theo tôi mãi. Tôi chắc chắn đằng sau mình có gì đó không ổn lắm. Quay lại sau lưng ngó nghiêng một lúc, tôi sợ sệt nắm chặt tay lại.

-" Ai đấy?"

Tôi can đảm tiến về phía sau.

-" Ra đi."

Một bóng người cao lớn xuất hiện, tôi trợn tròn mắt nhìn, nắm tay cũng lới lòng ra một chút.

-" Xin lỗi vì đi theo cậu."

Thừa Thiếu Thiên mặt hối lỗi.

Cậu ấy đi theo tôi suốt từ sáng đến tận bây giờ. Tôi dù đã tỏ ra lỗ mãng mà cậu ấy vẫn cứ đi theo tôi thế sao.

-" Có chuyện gì sao?"

Tôi mở miệng hỏi cậu ấy. Trên mặt Thiếu Thiên lộ vẻ vui mừng, cậu ấy chỉ vào tôi.

-" Ô cuối cùng cậu cũng chịu nói chuyện với tớ haha."

Tôi nhăn mày, muốn quay đầu bỏ đi, nhưng cậu ấy đã đứng chặn đứng trước mặt.

-" Làm bạn đi."

Ngơ ngác nhìn cậu ấy, đối diện với loại chuyện này thì nên làm gì nhỉ?

Thừa Thiếu Thiên giơ tay lên trước mặt tôi.

-" Nếu đồng ý thì chúng mình bắt tay."

Tôi như đứa ngốc đừng im lặng nhìn đôi tay của cậu ấy, cuối cùng cũng có người để tâm đến sự hiện diện của tôi. Cậu ấy cứ chờ đợi câu trả lời của tôi. Mãi một lúc lâu, tôi mới từ từ đưa tay lên nắm lấy tay Thiếu Thiên.

Tình bạn của tôi với Thừa Thiếu Thiên bắt đầu như thế. Có lẽ tôi đã quá cô đơn, nhưng mãi sau này tôi mới biết thì ra, tình bạn của chúng tôi lại quan trọng như thế. Nó đã nuôi dưỡng tôi trưởng thành ra sao?

...

-" Biện Bạch Hiền cậu không sao chứ?"

Tai tôi ù đi, tiếng mọi người gọi tôi cũng dần mất đi thích giác, ngã xuống đất, mất đi cảm giác.

Khi tỉnh lại, quay sang bên cạnh, đã thấy Thừa Thiếu Thiên nằm trên giường bên cạnh, cậu ấy nhìn tôi, nhắc nhở:

-" Cậu nên ăn uống cẩn thận chút."

-" Cảm ơn."

Tôi gượng cười cảm ơn cậu ấy. Chúng tôi lại chìm trong tĩnh lặng. Ngoài trời tuyết đang rơi, có lẽ cuối đợt lạnh này sẽ ấm áp hơn rất nhiều. Đây sẽ là lần cuối cùng tuyết rơi trong mùa xuân năm nay, tối qua tôi đã xem thời tiết.

Tôi nhìn cậu ấy một lúc, cuối cùng quyết định ngồi dạy.

-" Thiếu Thiên!"

Thiếu Thiên liếc nhìn tôi, do dự mãi tôi mới nói:

-" Tớ... có nhiều bí mật lắm."

-" Thật à? Là gì?"- Cậu ấy gối đầu lên tay.

-" Tôi... là người tốt."- Tôi nhìn cậu ấy, nói một cách vô nghĩa.

-" Hả?"- Thiếu Thiên có vẻ không hiểu tôi đang nói gì.

-" Tất cả những điều tớ nói cậu đều tin à?"

Thiếu Thiên nhìn tôi rất lâu rồi mới trả lời:

-" Cậu đang định nói gì."

Tôi mỉm cười, nằm xuống giường, giọng nói nhỏ lại:

-" Chỉ thế thôi."

Thừa Thiếu Thiên có lẽ không hiểu hết được tôi. Có lẽ không nên nói hết sự thật về tôi cho cậu ấy nghe. Nếu cậu ấy biết những gì tôi đã làm với anh ấy có lẽ sẽ ghét tôi, coi tôi là kẻ tồi tệ. Tôi cũng không thể biện minh rằng tất cả những điều mình làm là vì anh ấy. Tôi ra đi thế này có thật là vì anh ấy không? Tôi đến bây giờ vẫn chưa hiểu nổi tâm tư thật sự của mình.

Cứ như thế tuổi trẻ của tôi trôi đi trong thầm lặng, trong nỗi nhớ nhung vô đáy.

End chap 8


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top